Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 168: Vị khách bất ngờ


Đọc truyện Thịnh Sủng Thê Bảo – Chương 168: Vị khách bất ngờ

💋 edit: Phương Moe 💋

Giang Diệu đang ở trong phòng khách tiếp đãi nữ quyến.

Đến khi nghe thấy bên ngoài hạ nhân bẩm báo lại có khách đến, Giang Diệu mỉm cười khéo léo tiến lên tiếp đón.

Nàng không ngờ là Lục Lưu lại tự mình đem khách nhân đón vào.

Giang Diệu hướng ánh mắt sang bên cạnh Lục Lưu nhìn vị “khách nhân” đang tiến vào, nhất thời nàng liền sững sờ sau đó đỏ viền mắt nhào tới, kêu:

“Nương!”

Một tiếng “nương” này gọi đến tâm Kiều Thị đều mềm nhũn.

Viền mắt Kiều Thị cay cay, nhưng đến cùng là người từng va chạm xã hội nên nàng nhanh chóng buông cánh tay nữ nhi ra, tỉ mỉ liếc nhìn thấy khí sắc nữ nhi rất tốt nên nàng mới yên tâm và nói:

“Đều đã làm mẫu thân mà sao tính tình vẫn như trẻ con?”

Giang Diệu mặc kệ, nàng vẫn cứ ôm cánh tay Kiều Thị không chịu buông ra, sau đó nàng liếc mắt nhìn Tam ca Giang Thừa Ngạn đi cùng Kiều Thị, vui vẻ nói:

“Tam ca!”

Giang Thừa Ngạn đúng là đã thành thục hơn xưa, hắn cười cười ôn nhu nói:

“Diệu Diệu nhà chúng ta đúng là mập hơn rồi.”

Lúc nói lời này thì đáy mắt Giang Thừa Ngạn tràn đầy cưng chiều của huynh trưởng đối với muội muội. Tiểu muội này của hắn từ lúc sinh ra đã chính là bảo bối tâm can trong trái tim ba huynh đệ bọn họ, trước lúc sáu tuổi vẫn còn gầy nhỏ ốm yếu thế nên đem tiểu muội nuôi đến béo trắng chính là tâm nguyện của ba huynh đệ.

Không ngờ điều tâm nguyện này ba huynh đệ bọn họ không hoàn thành được vậy mà em rể lại làm được rất tốt.

Nhất thời Giang Thừa Ngạn đối với người em rể Lục Lưu này càng ngày càng thấy hợp mắt.

Giang Diệu đưa Kiều Thị nghênh đến buồng trong, nàng nhìn Kiều Thị rồi lại nhìn Tam ca, tuy rằng chỉ có hai người đến nhưng đã để cho Giang Diệu rất kinh hỉ.


Nàng hỏi:

“Nương, nữ nhi rất mong mọi người đến đây, nhưng mà… nhưng mà đường xá xa xôi như vậy, nữ nhi…”

Giang Diệu khịt khịt mũi, vừa khóc vừa cười:

“Sao mọi người đến mà đều không nói trước với nữ nhi một tiếng?”

Nàng cũng sẽ tự mình đi nghênh tiếp nha.

Kiều Thị cười nói:

“Nương biết con ngoan ngoãn, nhưng con vừa mới hết ở cữ nên nương không cho phép con làm bừa. Hơn nữa đầy tháng của ngoại tôn bảo bối, ta là ngoại tổ mẫu sao có thể không đến được?”

Kiều Thị dừng một chút và nhìn sang Lục Lưu sáng bóng như ngọc đứng bên cạnh nữ nhi rồi nàng mới nhìn nữ nhi nói tiếp:

“Nương cùng Tam ca của con có thể đến đây đúng là cực khổ con rể.”

Giang Diệu tự nhiên là hiểu —— Lục Lưu muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ. Nam nhân này….

Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Lưu, thấy hắn yên tĩnh đứng ở một bên, không quấy rầy nàng cùng mẫu thân gặp nhau, dáng dấp đúng là một con rể tốt, thế là nàng liền hướng về phía hắn nở nụ cười.

Con rể tốt như vậy, đừng nói là nương của nàng xem người chỉ xem mặt, mà ngay cả chính nàng nếu sau này có nữ nhi thì cũng hi vọng nữ nhi gả cho một phu quân tốt như hắn.

Nói tới tiểu ngoại tôn, Kiều Thị nhanh chóng hỏi:

“Bảo bối ngoại tôn của ta đâu? Mau mau ôm tới để cho ta xem.”

Giang Diệu lập tức để Hứa ma ma đem nhi tử mập ôm tới.

Kiều Thị cũng đã làm tổ mẫu, nhưng ngoại tổ mẫu thì đúng là lần đầu tiên. Nàng cẩn thận từng li từng tí một tiếp nhận hài tử từ trong tay Hứa ma ma. Tiểu ngoại tôn của nàng lúc này đang nhắm mắt ngủ say sưa. Kiều Thị ngắm nhìn liền vui vẻ nói:

“Nhìn thật đáng yêu, trắng trẻo mềm mại so với Quan nhi ra đời hồi đó còn muốn trắng hơn. Dáng dấp này thì đúng là y như con rể, sau này chắc chắn sẽ là một tiểu tử tuấn mỹ.”


Quan Nhi chính là nhi tử của Đại ca Giang Thừa Nhượng.

Giang Diệu gật đầu tán thành, nàng cảm thấy nhi tử của mình dù nhìn thế nào cũng rất mỹ.

Kiều Thị đang vui vẻ ngắm nhìn thì liền thấy tiểu ngoại tôn hơi chu cái miệng nhỏ, sau đó chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt đen láy long lanh nước cứ thế nhìn thẳng tắp vào nàng, đúng là rất ngoan ngoãn khéo léo, thấy nàng mà không khóc không nháo.

Tiểu ngoại tôn đáng yêu như thế, dáng dấp lại giống hệt cha hắn, nhìn nho nhỏ mềm mại khiến Kiều Thị thật kích động không muốn trở về để ở lại đây giúp nữ nhi chăm sóc tiểu ngoại tôn.

“Thật là tốt, trươc đây nương còn lo lắng đây. Đứa nhỏ này dù chưa đủ tháng nhưng nhìn thật khoẻ mạnh.”

Giang Thừa Ngạn cũng bắt đầu ồn ào muốn nhìn ngoại chất nhi, hắn là người duy nhất trong ba huynh đệ còn chưa làm cha, trong ngày thường nhìn chất nhi và chất nữ mà thèm chết đi được, mấy lần hắn đã muốn ôm về để tự mình nuôi. Cũng may thê tử của hắn không chịu thua kém, rốt cục nàng cũng mang thai làm cho mặt mày Giang Thừa Ngạn ngày ngày đều hớn hở ngóng chông thê tử của hắn sớm sinh hài tử, nam hài hay nữ oa cũng đều tốt.

Lần này nhìn thấy ngoại chất nhi, hắn liền nắm lấy tay nhỏ của tiểu tử đùa nghịch:

“Ta là Tam cữu…”

Hài tử mới vừa đầy tháng thì làm sao biết Tam cữu là cái gì?

Có điều tiểu tử này đúng là nể tình, đôi mắt to chuyển động nhìn sang “Tam cữu” rồi toét miệng cười khanh khách vài tiếng.

Giang Thừa Ngạn nhất thời lộ tính trẻ con, hắn kích động nhìn sang Kiều Thị hưng phấn nói:

“Nương, người nhìn xem ngoại chất nhi cười với nhi tử đấy.”

Giang Thừa Ngạn bắt lấy bàn tay vừa nhỏ vừa mềm của ngoại chất nhi, ngoại chất nhi liền nắm thật chặt lấy một đầu ngón tay của hắn, lực còn rất lớn nha.

Kiều Thị cũng có chút ăn dấm.

Nàng đùa giỡn tiểu ngoại tôn rồi nghiêm túc quay sang nói với nhi tử:

“Ngươi nhìn lầm rồi, vừa nãy Triệt nhi hướng về phía ta cười.”


Giang Thừa Ngạn không đồng ý, hắn lầm bầm:

“Rõ ràng là cười với nhi tử…”

Ở giữa thời điểm hai mẹ con đang tranh luận thì tiểu tử này liền tức giận oa oa khóc lớn lên. Kiều Thị vội vàng ôm ngoại tôn bảo bối lên dỗ dành.

Biện pháp dỗ dành mấy tiểu hài tử đều không khác nhau mấy, Kiều Thị cũng sinh mấy hài tử lại còn có tôn nhi, tôn nữ. Thế nên mỗi lần nàng dỗ dành thì mấy tiểu tử kia đều ngoan ngoãn nghe lời làm cho Kiều Thị cực có cảm giác thành công.

Vậy mà vào lúc này lại không có tác dụng.

Giang Diệu bèn nói:

“Nương, tính khí Triệt nhi rất lớn, để nữ nhi dỗ cho.”

Nói xong nàng liền tiến lên ôm nhi tử.

Lục Lưu đến gần rồi nói với thê tử:

“Vừa nãy nàng ôm lâu như vậy, cánh tay cũng mỏi rồi.”

Quả thực từ nãy Giang Diệu ôm nhi tử cùng nói chuyện với các nữ quyến, tiểu tử này tuy rằng không nặng nhưng mà ôm lâu nên cánh tay nàng xác thực mỏi.

Nàng cũng không cậy mạnh, hơn nữa hôm nay nương và Tam ca đên đây, nàng cũng muốn cùng trò chuyện nhiều hơn với hai người.

Giang Diệu hiểu ý Lục Lưu, nàng liền đưa nhi tử vừa mới tiếp nhận cho hắn.

Kiều Thị hiểu rõ con rể đối với nữ nhi rất tốt, hơn nữa nhìn trên mặt nữ nhi cũng có thể biết được dù kết hôn một năm nhưng đôi tiểu phu thê này vẫn ngọt ngào ân ái. Nhưng nhìn động tác quen thuộc của con rể cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy tiểu ngoại tôn, hai ba lần liền dỗ dành được tiểu ngoại tôn ngừng dần tiếng khóc… vẫn làm nàng lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại mẹ con hai người thì Kiều Thị mới quay sang nói với nữ nhi:

“Người ta đều nói “ôm cháu không ôm con”, con rể đúng là…”

Kiều Thị cười cười, hiển nhiên là trong lòng rất hài lòng, tiếp tục nói:

“Bên người con rể có thêm người không?”

Tuy nàng hỏi vậy nhưng trong lòng cũng đã có đáp án chắc chắn.


Giang Diệu lắc đầu nói:

“Không có. Lục Lưu đã nói với nữ nhi cả đời chỉ một nữ nhân.”

Tuy nàng biết trên đời này ít có phu thê ân ái ngọt ngào đến đầu bạc, đặc biệt là thân phận Lục Lưu lại như vậy, nhưng hiện tại bọn họ còn trẻ nên nàng không muốn giả vờ hào phóng để làm chính mình ngột ngạt. Hơn nữa, nàng tự tin trong lòng Lục Lưu chỉ có nàng.

Giang Diệu biết mẫu thân lo lắng, nàng bèn tiếp tục:

“Nương yên tâm, Lục Lưu đối với nữ nhi rất tốt.”

Quả đúng như vậy.

“Khi con còn bé, nương cùng cha đã thương lượng nên tìm một phu quân như nào mới có thể đối tốt với con cả đời, tâm không hề thay đổi. Nhưng dù nghĩ thế nào thì chúng ta cũng không nghĩ tới lại có con rể thân phận cùng địa vị như vậy. Có điều phúc khí của con thật tốt, con rể đúng là một vị hôn phu tốt, dù trăm người chọn một cũng không có người được như con rể.”

Đây đúng là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thoả mãn trong truyền thuyết.

Giang Diệu đương nhiên không phản bác lời mẫu thân, nàng cùng mẫu thân nói chuyện rồi lại hỏi sang một ít chuyện ở kinh thành.

Có thể đối mặt nói chuyện đương nhiên là tốt hơn nhiều so với lúc trước thường xuyên thư từ.

Giang Diệu nghe mẫu thân kể chuyện ở kinh thành, trong lòng nàng cũng mong ước nhanh chóng được trở lại, nhất thời đôi mắt liền lộ ra mấy phần chờ mong.

Kiều Thị nhìn ra suy nghĩ của nữ nhi, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nữ nhi và nói:

“Tuy chúng ta đều rất nhớ con. Nhưng mà Diệu Diệu, lúc trước nương lo lắng địa vị con rể quá cao sẽ có chút nguy hiểm, bây giờ hai con có thể ở tại Dân Châu đây vẫn có thể xem là một chuyện tốt… Dân Châu này rất tốt, không có thân thích không sao cả, hiện nay các con đã có Triệt Nhi nên tháng ngày sau này nhất định dẽ náo nhiệt lên. Diệu Diệu, nương chỉ mong con và con rể luôn khoẻ mạnh, còn những thứ khác nương đều không đòi hỏi.”

Giang Diệu đương nhiên hiểu.

Nàng rõ ràng mới vừa thành thân đã liền đến Dân Châu, Lục Lưu đối với nàng cũng có hổ thẹn cho nên mới nghĩ cách vào thời điểm đầy tháng Triệt nhi mời người nhà của nàng đến, đây cũng coi như là bù đắp tiếc nuối của nàng. Nam nhân này lúc nào cũng đối tốt với nàng như vậy.

Nghĩ đến dáng vẻ hắn dỗ dành hài tử, nàng liền biết hắn hy vọng nhi tử của mình sẽ được lớn lên trong một gia đình ấm áp.

Hắn khi còn bé chưa từng được nếm trải qua nên hắn hi vọng nhi tử của mình đều được nắm hết thảy trong tay.

Nàng cũng tin tưởng lấy năng lực của Lục Lưu nhất định sẽ nuôi dạy nhi tử rất tốt.

(๑>◡


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.