Đọc truyện Thịnh Sủng Phu Nhân Của Đại Thần – Chương 14: Cậu Có Bệnh Thì Đừng Từ Bỏ Điều Trị 2
Tại toà nhà thương mại cao nhất trong trung tâm thành phố, tổng có 56 tầng, trước kia có một ít doanh nghiệp vừa và nhỏ tụ tập ở đây, nhưng mà bảy năm trước đã bị một tập đoàn bá chiếm.
Vô số xí nghiệp ở thành phố B đều khiếp sợ, đến tột cùng là tập đoàn nào mà trâu bò như vậy? Ngay cả An thị cũng thành thành thật thật xây một toà nhà mới, không dám bá chiếm cái trung tâm thương mại này, thế mà cái tập đoàn mới này cũng dám?Là nghé con mới sinh to gan lớn mật nên không sợ cọp? Hay là thực sự rất hùng mạnh?Tất cả mọi người đang chờ cái người thần bí ở phía sau màn lộ diện, nhưng mà người nọ lại rất bí ẩn.
Gần như không ai biết này người đứng sau tòa cao ốc này là ai.
Chỉ biết tòa cao ốc này một cái liền vùng dậy, có tên là “Tập đoàn độc quyền” sắp sửa trở thành biểu tượng của nước Z, là một con ngựa đen không thể bỏ qua trong giới tài chính quốc tế.
Thần bí, đã là trở thành khẩu hiệu của tập đoàn độc nhất vô nhị.
Tới cả bọn họ cũng chưa từng được nhìn thấy mặt xuất tổng tài tập đoàn họ liền tập đoàn tổng tài chính mặt cũng chưa gặp qua, tới cả ảnh chụp cũng chỉ thấy được bóng dáng mơ hồ, gần như là không thấy rõ trông anh như thế nào.
Rốt cuộc thì là ai vậy? Phóng viên giải trí nằm vùng đã ngồi xổm cả một thế kỷ mà cũng không thể chụp lén được một tấm hình.
Thậm chí tới cả một số viên chức trong công ty cũng sôi nổi tỏ vẻ chưa từng thấy qua Boss đại nhân đứng sau, chuyện này càng khiến người ta tò mò.
Mà toà nhà thương mại này có vô số giới thượng lưu muốn tiến vào, nhưng họ lại không được làm được.
An thị vẫn có cơ hội tiến vào.
Tập đoàn độc quyền sao? Thật là tới một chút cơ hội cũng không!Hà Niệm đang đứng uống trà sữa đối diện với toà cao ốc trâu bò này, ngẩng đầu nhìn bị toà nhà bị ánh mặt trời phản xạ lại trông thật chói mắt, dùng tay còn lại đẩy mắt kính, trong lòng thở dài.
Tòa nhà này thật là cao.
Giữa tầng trệt bằng kính pha lê có treo mấy chữ nổi lấp lánh, “Tập đoàn độc nhất vô nhị”.
Những nét chữ mang theo vẻ mạnh mẽ hữu lực, từng nét bút mềm mại uyển chuyển, rồng bay phượng múa treo ở trên tòa cao ốc.
Từ xa nhìn lại, thịnh khí lăng nhân (1).
(1): khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khácTrong thế kỷ mới này, khi tiếng quốc ngữ bay đầy trời, các công ty đa quốc gia sẽ tìm thấy tên của nước Y vênh váo này, rất hiếm khi sử dụng ngôn ngữ nước Z chính thống trực tiếp sạch sẽ lưu loát như vậy.
Chỉ một cái tên, cũng đã giành được hảo cảm của Hà Niệm.
Cô không nói gì, không từ ngữ nào diễn đạt được sự sùng bái của cô.
Đang cảm khái, di động trong túi điên cuồng rung lên, cô hút một ngụm trà sữa thật lớn, sau đó cầm lấy di động nhìn xuống, là Diệp Cẩn Hi.
“Tớ nghe nói trường học bảo cậu tới Hứa thị à? Chính là công ty của tiện… hoa hậu giảng đường Hứa đã phá sản rồi mà?” Giọng nói của Diệp Cẩn Hi mang theo chút lười biếng, nhưng mà có thể nghe được là cô đang tức giận.
Hà Niệm cảm thấy mình vẫn nên nói cái gì đó, “Đừng như vậy, người ta tốt xấu gì cũng là đứng 500 cả nước.
”“Chỉ bằng bọn họ? Cả nhà tiện nhân Hứa có phải là não tàn hay không, cũng không cân nhắc xem bọn họ có xứng không chứ!” Diệp Cẩn Hi hoàn toàn xù lông, giọng cất cao lên mấy đề-xi-ben, đâm thẳng vào màng nhĩ của cô: “Đệch! Chủ nhiệm của khoa các cậu bị sao vậy? Tớ nghe ba tớ nói không phải cậu đã sớm bị An thị chỉ định rồi sao? Cậu tới Diệp thị đi, mặc dù còn kém An thị nhưng vẫn còn hơn nhà họ Hứa, hơn nữa ba tớ cũng nói với mình muốn để cậu tới Diệp thị đã lâu rồi.
”Diệp Cẩn Hi hiếm có một câu là nói đúng, chỉ bằng Hứa thị quả thật đúng là không có tư cách.
Thiên phú về máy tính của Hà Niệm rất cao, đã lấy vô số giải thưởng quốc tế, rất nhiều công ty nước ngoài muốn chiêu mộ cô vào công ty họ nhưng cô đều từ chối họ.
Hứa thị là một công ty nhỏ có thể dẫn đầu ở thành phố hạng hai, nhưng nếu ở thành phố B thì quả thật đúng là không đủ xem.
“Dừng! Đừng kích động, tớ cũng không định làm trong Diệp thị, hơn nữa giáo sư có sắp xếp rồi.
” Hà Niệm để cách điện thoại di động xa khỏi lỗ tai mười cm, nhìn trời.
Sắc mặt của Diệp Cẩn Hi… cùng giọng nói của cậu ấy…Haiz, như vậy đám đàn em chờ mong của hoa hậu giảng đường sống phải sống như thế nào chứ.
“Thật sao?” Diệp Cẩn Hi vừa nghe vậy liền hiểu ra, cái lão giáo sư tính tình cổ quái kia vẫn luôn đặc biệt thiên vị Hà Niệm, “Tớ nói này Niệm Niệm, giáo sư thật sự không phải ông nội hoặc ông ngoại thất lạc nhiều năm của cậu à? Ông ấy đối xử với cậu còn tốt hơn cả cháu trai mình nữa!”Nói tới đây, cô bóp giọng hạ âm xuống: “Haiz, đối với những thứ xinh đẹp như hoa như Semir, lão già ngạo kiều đó có bị gọi là súc vật cũng không thèm bỏ vào mắt nhỉ?”Hà Niệm xoa xoa huyệt Thái Dương, dịu dàng nói: “Ngoan, trở về liền uống thuốc đi, cậu vẫn chưa tới giai đoạn cuối đâu, còn có thể cứu được,” dừng lại, dặn dò, “Ngàn vạn lần đừng từ bỏ điều trị.
”Câu này của Hà Niệm cũng coi như câu tương đối dài mà cô, mà phản ứng của Diệp Cẩn Hi là: Dập điện thoại!.