Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 9


Đọc truyện Thịnh Sủng Chi Hạ – Chương 9

Edit: Gấu

– ———————————————————–

“ Không có” Mai Như lắc đầu, than một tiếng, chỉ nói: “ Lần trước Mạnh lão phu nhân đến thay đại tỷ làm mai, lúc ấy muội đi cùng với Nhị tỷ, Tứ muội thì đi tìm đại tẩu, muốn đi chúc mừng đại tỷ. Ai ngờ còn chưa vào sân viện của Đại tẩu, liền nghe thấy tiếng khóc om sòm của Triệu di nương! Muội vô tình đi qua, nhị phòng lại nhìn thấy trò cười.

Mai Tương sững sờ, không có hạ nhân nào nói cho hắn chuyện này. Ngày đó khi hắn quay về, chỉ có Triệu di nương khóc lóc nói cho hắn biết, nói Mai Tam vô duyên vô cớ dạy dỗ nàng. Trong thấy Triệu di nương sưng mặt, hắn đau lòng còn không kịp chứ hơi đâu mà đi tả rõ chân tướng.

Cho nên, đây không phải là “ vô duyên vô cớ”.

Mai Như vừa nói vừa dò xét thần sắc của đại ca, lúc này lại thêm dầu vào lửa nói: “ Ca ca, tẩu tẩu tính tình thế nào không phải là huynh không biết, mềm nhũn, ai cũng có thể bắt nạt được. Ở trong phủ chỉ có người khác bắt nạt tỷ ấy, làm gì có chuyện tỷ ấy đi bắt nạt người khác. Lúc đó, muội nhìn không được nên mới dạy dỗ Triệu di nương một chút.

Trong lòng Mai Tương lúc này mới hiểu ra. Hắn dừng một chút, chưa nói đến chuyện khác, chỉ nói: “ Tuần Tuần, hôm nay muội nói hơi nhiều.”

Mai Như ngây thơ cười một tiếng, nâng má nói: “ Ca Ca, muội chỉ cảm thấy huynh không nên làm khó tẩu tẩu.” Mai Như chỉ có thể nói như vậy, nàng không thể buộc ca ca phải theo tẩu tẩu ly hôn. Chỉ mong ca ca có thể nghe lọt vào tai, đừng làm tẩu tẩu khó xử.

Mai Tương đứng dậy: “ Ta đi ra ngoài.”

Mai Như hỏi: “ Huynh đi đâu.”

Mai Tương xoay người lại gõ đầu nàng: “ Muội hỏi nhiều thế làm gì.”

Mai Tương có thể đi, chính là đi tìm hoa liễu ngủ. Mai Như cũng biết không nhịn được than một tiếng. Nếu ca ca cũng tẩu tẩu hòa ly rồi, thì bộ dạng này của ca ca cũng không phải là kế hoạch lâu dài.

Đêm ngày hôm đó, Mai Tương không hồi phủ, Đổng thị cũng không đợi được cái thư bỏ vợ kia.


Sai nha hoàn tắt đèn, Đổng thị thở dài nói: “ Mặc kệ hắn.”

Hôm sau, Mai Như đến thăm Kiều Thị, Đổng thị đã đến từ sớm, sắc mặt nhàn nhạt, nhìn không ra điểm gì khác thường.

Hầu hạ Kiều thị trang điểm, Mai Như cũng đã đến một lúc lâu, đoàn người cũng nhau đi Xuân Hi đường để thỉnh an lão tổ tông.

Mai Thiến sốt liên tục, toàn thân nóng dọa người, uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy khá hơn. Lão tổ tông mỗi ngày đều khóc liên tục, hai ngày nay đều mời hòa thượng đến phủ tụng kinh cầu phúc.

Thật ra, Mai Như không muốn đi Xuân Hi đường lắm, kể từ khi Bình tỷ nhi bị cấm túc, nàng vừa đi thì bị lão tổ tông nói.

Từ khi Mai Thiến rơi xuống nước, rồi đến sự kiện 4 vỉ bánh bao kia, rồi ngày thường nàng lại không có quy củ, Mai Như thật sự bị nói đến sợ, lúc này do dự, bước chân cũng chậm lại.

Đổng thị thấy thế, lặng lẽ đi chậm lại phía sau, nói: “ Thiến muội hôm nay có vẻ tốt rồi.”

“ Thật ạ?” Mai Như hai mắt tỏa sáng.

Bộ dạng này của Mai Như thật đáng yêu, Đổng Thị mím môi nhẹ nhàng cười một tiếng, lại đi đến bên cạnh hầu hạ Kiều Thị.

Không bị lão tổ tông nhắn đến, Mai Như trong lòng cảm thấy tâm tình mình thật tốt.

Đợi đến Xuân Hi Đường, nhìn lên quả nhiên Lão tổ tông cùng Tiểu Ngô thị trên mặt khoan khoái không ít, còn Bình tỷ nhi bị cấm túc, lúc này đang cúi gằm mặt, khó chịu không lên tiếng. Nhìn thấy Mai Vân, Mai Như đến, Lão tổ tông vui tươi hớn hở nói: “ Thân thể A Du hôm nay đã khá hơn nhiều rồi, tỷ muội qua thăm một chút đi.”

Ngay cả Bình tỷ nhi ở trong cũng đồng thanh nói: “ Vâng ạ.”


Đi đến phía sau, chỉ thấy đám hoàng thượng tụng kinh ngồi rung đùi đắc ý, trong phòng Mai Thiến được đỡ dậy, dựa vào gối mềm, đại nha hoàn của nàng đang mớm thuốc cho nàng. Mai Thiến sắc mặt tái nhợt, cặp mắt rủ xuống, nổi bật là dung mạo khuynh thành nhưng vẫn có một chút nhợt nhạt, càng khiến người khác thương.

Thấy mọi người đến, Mai Như cười một tiếng gấp rút phân phó nha hoàn chuyển nhuyễn tảng (?) đến.

“ Nhị muội muội đừng nói chuyện.” Mai Vân nói.

Mai Như cũng vội vàng nói: “ Nhị tỷ tỷ nên nghỉ ngơi.”. Lúc trước khi các nàng qua đây, lão tổ tông lệnh không được phép cho tỷ tỷ mệt, đặc biệt là Mai Như bị chỉ điểm: “ Tuần Tuần, đừng quấn quýt lấy Nhị tỷ con, không biết lớn nhỏ……”

Mai Thiến thấy mọi người cẩn thận như thế, đoán được là ý tứ của Lão tổ tông, lúc này vụng trộm oán hận nói: “ Ta suốt ngày nằm, thân thể cũng kém. Còn nữa, đám hoà thượng bên ngoài kia, làm cho ta ngủ không yên.”

Mai Thiến hiếm khi nói được lời dí dỏm như vậy, trong đôi mắt cũng hiện lên sự vui vẻ, chứng tỏ tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

Mai Vân cũng cười, ngồi bên cạnh giường, duy chỉ có Bình tỷ nhi lúng túng đứng cẩn thân. Lần này không phải là nàng gây họa, Mai Thiến sẽ không rơi xuống nước. Hiện tại đối mặt với tỷ tỷ, nàng có chút thẹn thùng. Mai Thiến vẫy tay, săn sóc kêu: “ Tứ muội muội.”

Bình tỷ nhi lúc này bước đến, cúi đầu kêu một tiếng: “ Nhị tỷ tỷ.”

Mai Thiến trấn an vài câu, Bình tỷ nhi vẫn còn rầu rĩ không vui, nàng lần này hoàn toàn bị phạt đến sợ.

Nhìn Bình tỷ nhi như vậy, Mai Như không bbibeets nên nói gì, liền nhớ tới ngày đó BÌnh tỷ nhi nơm nớp lo sợ níu lấy tay áo mình, đáy lòng nàng mềm nhũn, dụ dỗ nàng nói: “ Bình tỷ nhi, chỗ ta còn có chút thức ăn chay của Liên Hương Tự, muội có muốn ăn không.?

Vừa nghe đến ăn, BÌnh tỷ nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút thần thái. Nàng nhìn Mai Như, có chút ngượng ngùng.

Mai Như nói nhỏ: “ Nếu sợ Nhị bá mẫu biết, tí nữa muội đến phòng ta, ta còn rất nhiều.”


Bốn vỉ bánh bao kia quả thực rất nhiều, Mai Như ăn hết sực, lại đi phân chia từ trên xuống dưới, còn dư lại không ít.

Mai Theiesn chưa biết sự việc bánh bao kia, lúc này Mai Như nói tóm tắt từ đâu tới. Nghe được Thập Nhất điện hạ, Mai Thiến A một tiếng, rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ cái gì, non nửa buổi, mới hỏi: “ Hôm đó người cứu tỷ chính là Yến vương điện hạ.”

Mai Như trong lòng lộp bộp một tiếng, rất nhanh, lại nhếch miệng cười “ Đúng vậy, là Yến Vương điện hạ” Nói xong, lại chọt vào người Mai Bình, tự hồ như tìm đồng minh nói: “ Đúng không?”

Mai BÌnh sững sờ, gật đầu nói: “ Là Yến Vương điện hạ.” Dừng lại một chút, tiểu nha đầu lại đỏ mặt: “ Yến Vương điện hạ quả thực rất đẹp trai, hắn còn tự xưng là Phó thất lang.”

Phó thất lang….

Chỉ riêng ba chữ này,làm cho người mơ tưởng, làm cho người tim đập thình thịch.

Người trong thiên hạ biết Phó Tranh sinh ra đã môi hồng răng trắng, tuấn tú xinh đẹp, hắn thường xuyên mặc y phục màu đen, lại ở kinh thành luyện ở trong quân doanh, cả người trang nghiêm, tiêu điều.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều có tâm tư riêng.

Mai Thiến trừng mắt nhìn, lại hỏi: “ Phụ thân đi Yến Vương phủ để cảm ơn?”

“ Vâng, phụ thân, lão thái gia còn có đại bá cùng đi.” Bình nhi lại nói nhỏ: “ Nghe cha mẹ nói, giống như chuẩn bị mời điện hẹ đến.”

Mai phủ không vừa mắt Phó Tranh, hoặc nói, Mai phu cảm thấy phó Tranh không xứng với Mai Thiến.

Mai Như đáy lòng trầm xuống, thầm than mấy người này thật không có mắt nhìn người.

Phó Tranh về sau lập được vô số chiến công hiển hách.

Mai Như nhíu mày, có chút ác độc nghĩ, người này sao lại không tử trận trên chiến trường?


Nghĩ lại thì kinh ngạc ngẩn người, nghĩ đến tâm tư của Mai Thiến, Mai Như tự mặc niệm câu A Di Đà Phật, kiếp này Phó Tranh sẽ có khả năng làm phu quân của Nhị tỷ, ấy thế mà nàng lại nguyền rủa tỷ phu của mình chết, như vậy Nhị tỷ sẽ trở thành góa phụ.

Mai Thiến ngày càng khỏe lên, Mai phủ cũng định chuẩn bị bữa tiệc để chiêu đãi Phó Tranh.

Thiệp do chính tay Mai lão thái thái mời, bêm kia dĩ nhiên sẽ đáp ứng.

Nghĩ đến việc này, Mai Như đứng ngồi không yên, nàng không muốn đối mặt với Phó Tranh, vì vậy sớm đi cầu khẩn Kiều Thị, nói hôm đó muốn đi Mạnh gia tìm Uẩn Lan. Mai gia và Mạnh gia là anh em, Mạnh Uẩn Lan là nữ nhi của nhị Kiều Thị, dĩ nhiên Mạnh Uẩn Lan và Mai Như là tỷ muội ruột thịt. Hai nhà hay qua lại với nhau, hiển nhiên yêu cầu này không có gì là không ổn, Kiều Thị căn bản cũng không nghĩ nhiều vì thế đã đồng ý.

Đến ngày này, Kiều Thị sai người chuẩn bị xe ngựa tốt, dặn dò Mai Như, cũng dặn dò thêm Tĩnh Cầm và Ý Thiền, xong mới cho mọi người đi.

Hôm nay trời rất lạnh, trong xe ngựa đã bật lò sưởi, Mai Như mặc nhìn như bánh chưng nhỏ. Trong lòng nàng tính toán muốn tặng lễ vật cho Mạnh phủ, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến đã quên một chuyện, nàng vội vàng quát dừng xe, rồi nói với Ý Thiền:” Quên mai hồng của dì rồi, nhanh đi cắt một cành, chọn cành đẹp nhất.”

Hôm nay Phó Tranh ngồi kiệu đến, kiệu dừng lại, có gã sai vặt nâng màn kiệu, Phó Tranh đi xuống.

Hắn vẫn chưa đến Mai phủ.

Trước mặt là phủ ba đời của Quốc công vì thế chững chạc và khí phái, trên đường lớn lại không có người qua lại, chỉ có chiếc xe ngựa xa xa dừng ở góc đường, có nha hoàn cầm cành mai hồng vội vàng chạy đến.

Chỉ cần nhìn từ xa, Phó Tranh đã nhận ra ngay nha hoàn này.

Hắn nhẹ nhàng A một tiếng, tầm mắt dời đến bên cạnh chiếc xe ngựa. Chỉ thấy chiếc màn che, lúc này được đẩy ra, bên trong loáng thoáng thấy tiểu nha đầu được y phục quấn lấy như chiếc bánh bao tròn.

Phó Tranh nhìn đi chỗ khác, lúc này được đón vào phủ Quốc công.

– ————–

Công nhận truyện này mỗi chương dài dã man, mình edit bằng điện thoại nên hơi lâu:((((


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.