Đọc truyện Thịnh Sủng Chi Hạ – Chương 62
Đã bắt đầu vào đông, thời tiết rất lạnh, Tĩnh Cầm đốt nến, trong phòng càng sáng sủa chút.
Ánh nến lấp lánh, Mai Như mặc áo đào hồng, tóc đen mềm mại, ở giữa là trang sức, lúc nàng cúi đầu viết chữ trông rất nhẹ nhàng
“Tam cô nương, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi.” Tĩnh Cầm nhỏ giọng khuyên nhủ, một lần nữa mang lò sưởi đến, tiếp tục nói:” Nếu bị phu nhân biết, lại nói cô nương không chú ý sức khoẻ.”
Mai Như gác bút, nhận lò sưởi bạc mạ vàng trâm, bất đắc dĩ than một tiếng.
Đã nhiều ngày thế sự ở Tây Vực đột nhiên bất ổn, liên tiếp xảy ra chuyện lạ lùng, bên trong Hồng Lư Tự có mấy tiểu quan, mỗi khi nói đến thì đều cảm thấy lo lắng sốt ruột.
Mai Như nghe nhiều, cũng biết thế cục không ổn.
Nhớ đến chỗ mình có mấy chồng sách của Tây Vực, nàng muốn mau chóng dịch cho xong, xem có giúp được gì không.
Mấy ngày này Mai Như đều bận, ngay cả hôm nay cùng Bình Dương tiên sinh học đàn cũng bởi vì thất thần mà ăn mắng.
Nghĩ đến Tây Vực đang loạn, Mai Như không khỏi nhíu mày.
Mấy hôm nay ca ca đã gửi thư, nhưng không nhắc đến tình hình ở chỗ đó, chỉ nói năm nay không về ăn tết, để mọi người đừng trông mong huynh ấy.
Nhưng cho dù ca ca không đề cập tới, Mai Như còn có mọi người cũng biết Mai Tương đang ở Thiểm Cam, chỗ đó gần Tây Vực, tình hình ở chỗ Mai Tương khẳng định cấp bách hơn ở kinh thành.
Kể từ đó, Mai Như không khỏi càng thêm lo lắng, lại đoán có thể hay không lại đánh giặc.
Đến Đổng thị, trong thư ca ca cũng không nhắc đến, chỉ hỏi một câu Nguyệt nhi như thế nào.
Từ lúc biết được Đổng thị đính hạ việc hôn nhân, Mai Tương vội vã gửi về vài phong thư.
Mai Như nhìn chỉ cảm thấy khó chịu.
Nhưng sau này, ca ca không hề nhắc đến việc này…… Cũng không biết một người ở nói núi xa sông dài đến tột cùng như thế nào, trong lòng có tốt hay không?
Suy nghĩ như thế, Mai Như nhấc bút, không biết nên viết gì, lại than nhẹ một hơi.
Hôm sau, từ chỗ Bình Dương tiên sinh, Mai Như đi trước Đổng phủ.
Từ khi Đổng thị cùng Hồ Tam Bưu định hôn, Tiền thị tuy rằng ngừng nghỉ, không hề thăm, nhưng lời trong lời ngoài kẹp dao giấu kiếm, cực kỳ khó nghe.
Lúc này nhìn thấy Mai Như, Tiền thị tự nhiên không có sắc mặt tốt, nàng ba câu không rời bạc, chỉ nghĩ đào tiền từ Mai Như.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì sau khi định ra việc hôn nhân, Hồ Tam Bưu liền xin ngừng cấp bạc mỗi tháng từ Mai phủ, hắn trực tiếp gửi bạc cho Đổng thị để nàng thiếu cái gì thì mua cái đó, bớt một chút việc, thì bớt bằng đó ân huệ của Mai phủ.
Chặt đứt tài lộ, Tiền thị sao không bực bội?
Mai Như lười tốn nước bọt với nàng, chỉ ngồi trong chốc lát, liền đi vào trong viện của Đổng thị.
Thời tiết tuy lạnh, nhưng trong phòng đốt than, ấm áp dễ chịu, so với năm trước tốt hơn quá nhiều, Mai Như lặng lẽ gật đầu.
Nàng vén rèm đi vào phòng, Đổng thị áo khoác màu đinh hương, tóc nửa búi, ngồi ở trên giường thêu hoa.
Nhìn thấy Mai Như tới, Đổng thị rất vui vẻ, nhấp môi cười.
Nàng mấy ngày nay cái gì đều không nghĩ, cái gì đều không phiền, nụ cười này, sắc mặt đỏ bừng, gương mặt mượt mà, có tinh thần hơn rất nhiều, giống như lại biến thành tẩu tử trong trí nhớ của Mai Như.
Mai Như trong lòng vui mừng, cũng cười.
“Tỷ tỷ, đồ tốt thế này ở đây thế ạ?” Nàng chỉ vào hồ ly ở bên cạnh tò mò.
Lông hồ ly thuần trắng, sờ lên mềm lại đây quả thật là đồ tốt.
Đổng thị nhìn liếc mắt một cái, thẹn thùng nói: “Mấy ngày hôm trước Hồ đại ca nhờ người đưa về tới, nói là kinh thành thời tiết lạnh, gió lớn.”
Không nghĩ tới Hồ Tam Bưu là nam tử hán, còn biết này! Mai Như nhướng mày, lại cân nhắc đến ca ca nhà mình …… Nàng không khỏi lại thay ca ca than một tiếng.
Tùy tiện nói nói mấy câu, Mai Như hỏi: “Tỷ tỷ, Hồ đại ca ăn trở vè ăn tết?” Hôn sự của Đổng thị cùng Hồ Tam Bưu định ở tháng hai sang năm, nếu Hồ Tam Bưu trở về ăn tết, nếu chuẩn bị thì vừa lúc thành thân.
“Cũng chưa biết.” Đổng thị nhàn nhạt nói, “Hình như nói doanh trung có việc, chờ mấy ngày, mới có thể quyết ngày trở về.”
Mai Như trong lòng lộp bộp một chút, Hồ Tam Bưu khẳng định là bởi vì Tây Vực đang loạn nên trì hoãn, không biết có phải hay không thật muốn đánh giặc.
Trong lòng nàng suy đoán việc này, trên đường đến Hồng Lư Tự cũng trở nên lo lắng sốt ruột.
Đời trước chuyện này cách nàng rất xa, nhưng kiếp này có đại ca còn có Hồ đại ca đều cuốn ở trong đó, Mai Như trong lòng không khỏi lo lắng.
Tới Hồng Lư Tự, Mai Như theo tiểu quan đến đằng sau cùng thư phòng.
Nơi đó ít người cũng rất an tĩnh, còn có lịch đại ký lục, nàng mấy ngày nay đều tới nơi này một canh giờ đề đọc sách.
Phó Chiêu hôm nay không có tới, Mai Như trong lòng hơi nhẹ nhàng.
Luận tới luận đi, kiếp trước vị này vẫn là em rể, gần gũi quá cũng không tốt, đặc biệt sau khi Mai Như ở bãi săn bị thương, Phó Chiêu đối nàng càng tốt hơn.
Mai Như trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.
Hôm nay thư phòng an tĩnh, Mai Như ở bên trong đọc sách, chỉ nghe thấy bên ngoài hai người trông sột sột soạt soạt nói chuyện phiếm, giống như cũng đang nói về Tây Vực.
Mai Như không khỏi lặng lẽ dựng lỗ tai.
Một người nhẹ giọng thở dài: “Này năm chỉ sợ không ổn.”
“Còn không phải sao?” Một người khác nói tiếp, “Nghe nói bệ hạ đêm qua triệu kiến Thái Tử thương nghị, Lưu đại nhân chúng ta cũng cùng nhau bị triệu tiến cung……”
Nghe được Thái Tử danh hào, Mai Như không tự chủ được nhíu mày, lại nghĩ đến người nọ khi đánh giá chính mình đều là ánh mắt trần trụi, Mai Như càng không rét mà run, dạ dày từng đợt ghê tởm, cực kỳ khó chịu.
Nàng nỗ lực bình tĩnh, không đi nghe nữa, ngay cả bên ngoài người đột nhiên ngừng câu chuyện, Mai Như cũng không để ý nhiều.
Bỗng dưng, cửa thư phòng được mở ra.
Nơi này cực ít có người tới, Mai Như ngẩn người, nàng xoay đầu ngơ ngẩn nhìn qua
——
Cạnh cửa có một bóng dáng gầy guộc.
“Tam cô nương.” Người nọ gọi nàng.
Thanh âm này tựa như ác mộng, Mai Như cả người nháy mắt tê dại.
Lại là Thái Tử!
Hắn lúc này đứng ở cạnh cửa, nghiền ngẫm đánh giá người bên trong, khóe miệng khẽ nhếch.
Thân mình cứng đờ, Mai Như lạnh lùng hành lễ nói: “Điện hạ.”
Thái Tử gật đầu nói: “Bổn cung hôm nay tới, là muốn thỉnh giáo Lưu đại nhân về Tây Vực.
Nghe nói Tam cô nương mấy ngày nay đều ở Hồng Lư Tự, lại rất nghiên cứu Tây Vực, vì thế thuận tiện lại đây thăm cô nương.” Hắn nói vô cùng tự nhiên, trên mặt ý cười càng thêm rõ ràng.
Ý Thiền vội vàng che trước người cô nương nhà mình.
Thái Tử thấy thế hừ nhẹ một tiếng, trêu đùa Mai Như: “Tam cô nương, làm gì vậy? Bổn cung còn có thể ăn ngươi sao?”
Ngả ngớn như vạy, Mai Như chỉ cảm thấy lạnh ý.
Mày thoáng hơi chau, nàng trên mặt không thể không tất cung tất kính nói: “Bẩm điện hạ, thần nữ cũng không tinh thông việc Tây Vực, càng chưa nói đến rất có nghiên cứu, thật sự không dám bêu xấu ở điện hạ trước mặt.”
“Không sao, bổn cung muốn nghe ngươi nói chuyện.” Thái Tử tùy tiện ngồi xuống ghế mà Mai Như đã từng ngồi.
Hắn tùy ý dựa vào chỗ đó, khóe mắt dư quang thoáng nhìn bên cạnh sách Tây Vực thông giám, một tách trà xanh, một đĩa bánh, trong đó có một cái chỉ cắn non nửa miếng, mặt trên lơ đãng lưu lại son môi của cô nương.
Thái Tử giương mắt nhìn phía Mai Như, tầm mắt nhìn qua môi mềm mại của nàng, chỉ cảm thấy lúc này đã ngửi được u hương của trà xanh.
Xoay xoay nhẫn trên tay, Thái Tử nhìn Ý Thiền, phân phó nói: “Ngươi ra ngoài trước, bổn cung có chuyện quan trọng muốn cùng cô nương nhà ngươi thương nghị.”
Ý Thiền tự nhiên cúi đầu bất động.
Thái Tử không vui, hừ lạnh nói: “Triều đình chuyện quan trọng loại người như ngươi có thể nghe?” Lại đe dọa nói: “Còn muốn bổn cung phái người mời ngươi ra?”
Ý Thiền vẫn là bất động.
Thái Tử luôn luôn hung ác nham hiểm, hỉ nộ vô thường, lúc này đã rõ ràng không vui, Mai Như nắm chặt tay, trầm giọng phân phó Ý Thiền: “Ngươi đứng ngoài cửa.”
Ý Thiền lo lắng nhìn qua, Mai Như gật gật đầu trấn an nàng.
Thái Tử cười.
Kỳ thật hắn có chút giống Phó Tranh, chỉ là càng thêm phong lưu.
Hắn xoay nhẫn, chậm rì rì nói: “Tam cô nương lúc này mới thức thời sao……” Nói xong, vẫy tay nói: “Ngươi tiến lên một chút, chúng ta dễ nói chuyện.” Nha đầu này dáng người nhỏ dài, cặp mắt đào hoa, làm thân hắn có chút nóng, còn có đôi môi, mềm mà oánh nhuận, không biết hôn một cái là tư vị gì.
Đợi nàng thẳng tắp đứng bất động, Thái Tử lại nói: “Đừng tưởng rằng bổn cung là người tuỳ tiện, Tam cô nương, bổn cung hôm nay tới, là muốn hứa với ngươi chức Trắc phi……”
Mai Như cười lạnh, trong tay không biết khi nào có một thanh chủy thủ.
Thái Tử nhất thời mặt trầm xuống, đứng lên, kinh hô: “Chỉ bằng ngươi muốn hành thích bổn cung?”
“Không.” Mai Như hờ hững lắc đầu.
Thấy nàng đem mũi đao chỉ vào hướng ngực mình, chậm rãi đâm xuống.
Mai Như hôm nay mắc áo ngoài thêu hoa hồng, đao lập tức đâm xuống, vừa lúc chỉ vào nhuỵ của một đóa hoa nhuỵ, diễm diễm, không phân biệt được là máu hay là hoa.
“Ngươi ——!”
Thái Tử hung hăng kinh ngạc chớp mắt, nhưng chỉ một khoảnh khắc, hắn nhẹ nhàng cười: “Thẳng thắn như cô nương ta rất ít khi gặp qua, có chút thú vị.” Thái Tử vội vàng xua tay ngăn nàng: “Tam cô nương ngươi cũng đừng nóng vội muốn chết, bổn cung đi ngay……” Hắn nói chớp chớp mắt, ý vị thâm trường nói: “Dù sao ngày còn dài.”
Mai Như không nói lời nào, chỉ trừng mắt hắn.
Thái Tử cười ha hả rời đi, lúc đi qua nàng, giơ tay chạm vào nàng.
Mai Như hung tợn nhìn qua, Thái Tử không sao cả cười, hắn thu tay.
Đến khi Thái Tử đi ra ngoài, Mai Như còn duy trì bộ dáng muốn tự sát.
Ý Thiền lập tức chạy lại đây: “Cô nương!”
Mai Như trong tay cứng đờ, chủy thủ loảng xoảng rơi xuống đất, nàng hốc mắt có chút đỏ, trên người lạnh hẳn đi.
Qua một lúc, Mai Như mới thoáng bình phục, nàng không quên dặn Ý Thiền: “Việc hôm nay không được truyền ra ngoài.” Lại hỏi: “Người bên ngoài đâu?”
Ý Thiền biên gạt lệ nói: “Giống như sớm bị Thái Tử người kêu đi rồi.”
Mai Như cười lạnh: “Người này còn biết xấy hổ!”
Chủ tớ hai người vội vội vàng vàng rời đi, lên xe ngựa vẫn là kinh hồn.
Ý Thiền muốn khóc, Mai Như đã bình tĩnh lại, Thái Tử nếu dám nói cái gì “Dù sao ngày còn dài”, thì thời gian gần đây khẳng định sẽ không tìm nàng, chỉ là chức vị Trắc phi, ai yêu thích?
Mai Như nhấp môi, vẻ mặt hàn khí.
Nàng tâm sự nặng nề, hôm sau khi học đàn, lại chọc đến Bình Dương tiên sinh liên tiếp lắc đầu: “Tuần Tuần, ngươi hôm nay tâm thần không yên, không nên đánh đàn.” Để lại những lời này, Bình Dương tiên sinh liền vào trong phòng nghỉ ngơi.
Mai Như còn ngồi quỳ ở hành lang, cầm đàn tứ.
Nàng tùy tay chọn mấy âm, đàn tứ âm sắc vốn dĩ đã cao thả hoa lệ, nhưng dừng ở tay nàng tử khí trầm trầm, thực sự không dễ nghe, còn rất tối nghĩa, Mai Như trong lòng không khỏi càng thêm khó chịu.
Bên tai là gió bắc, hôm nay thiên âm lợi hại, chỉ sợ tuyết sắp rơi.
Than một tiếng, nàng sơ sơ ngẩng đầu, thấy Phó Tranh đứng ở cách đó không xa.
Mai Như đã có mấy tháng không gặp người này, hiện giờ đột nhiên vừa thấy, nàng không khỏi ngẩn ra.
Hôm nay sắc trời ám trầm, Phó Tranh một thân huyền sắc nạm chỉ vàng rải đoạn hoa mặt viên lãnh bào, đứng ở đó, tuy rền vang túc túc, nhưng cả người lại không tự chủ được thêm vài phần lạnh lùng tối tăm cùng sắc bén.
Bên cạnh hắn còn có Bình Dương tiên sinh gia phó đi theo, cũng không biết người này tới bao lâu,nghe được bao nhiêu……
Mai Như không được tự nhiên rũ mắt.
Phó Tranh nghiêng đầu phân công gia phó cái gì đó, hắn một mình đi lên, thân ảnh nặng nề.
Mai Như lúc ấy còn cầm đàn tứ ngồi quỳ ở hành lang, nghe thấy tiếng bước chân, thân mình thoáng cứng đờ.
Phó Tranh cũng không nói lời nào, chỉ ngồi quỳ ở đối diện nàng, chậm rì rì thay chính mình rót ly trà, thần sắc càng thêm lạnh.
“Điện hạ.” Mai Như hơi hơi khom người chào hỏi.
Liếc nhìn nàng, Phó Tranh hừ lạnh: “Chủy thủ là để phòng thân, không phải lấy ra làm việc ngốc.” Hắn thanh gằn từng chữ một, chui vào trong lòng người, vẫn là lạnh đến đáng sợ.
Mai Như cứng lại, vẫn cúi đầu.
Từ Phó Tranh chỗ đó nhìn qua, có thể nhìn đến cô nương gia vành mắt ửng đỏ.
Trầm mặc, Phó Tranh hỏi: “Bị thương chỗ nào?”
Mai Như cứng rắn trả lời: “Không nhọc điện hạ lo lắng.”
“A ——” Phó Tranh vẫn là cười lạnh.
Giọng nói hắn càng thêm hờ hững: “Không phải bổn vương muốn lo lắng, là Thập nhất đệ.
Nghe nói Thái Tử hôm qua đi Hồng Lư Tự, hắn có chút lo lắng, vì thế muốn bổn vương hôm nay tới Bình Dương tiên sinh, thăm ngươi.”
Nghe nói là Phó Chiêu, Mai Như đáy lòng buông lỏng, nàng vẫn cúi đầu, nói: “Đa tạ thập nhất điện hạ.” Giọng nố so lúc trước mềm một ít.
Nhìn Mai Như, Phó Tranh dời đi tầm mắt, nhìn nơi khác.
Hôm nay thời tiết đặc biệt âm trầm.
Trầm mặc một lúc, ánh mắt Phó Tranh càng thêm sâu thẳm, hắn lạnh lùng nói: “Người nọ gần đây sẽ có nhiều nhiệm vụ, Tam cô nương ngươi không cần quá mức lo lắng.”
Đã nhiều ngày xảy ra việc ở Tây Vực, Mai Như biết Thái Tử khẳng định yếu lĩnh binh đánh giặc, tự nhiên phân thân không rảnh lo nàng, Phó Tranh đại khái tưởng nàng không biết việc này…… Lúc này Mai Như cũng không nói nhiều, càng không hỏi nhiều, chỉ “Ừm” một tiếng, khách sáo nói: “Đa tạ điện hạ nhắc nhở.”
“Không cần tạ.” Phó Tranh đạm nhiên trả lời.
Hai người bỗng nhiên an tĩnh lại, an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng gió.
Nghĩ đến lời đồn gần đây, lại nghĩ đến đời trước chịu tang cin, Mai Như ngực có chút khẩn trương.
Dừng một chút, nàng hỏi: “Điện hạ, tuy rằng lời này ta không nên hỏi, nhưng điện hạ ngài thật sự muốn cưới Chu cô nương sao?”
Phó Tranh chuyển mắt.
Ánh mắt nam nhân nặng nề dừng ở người nàng, câu kế tiếp Mai Như không biết nên mở miệng như thế nào, nàng ôm đàn tứ quỳ gối chỗ đó.
Phó Tranh cũng không nói lời nào, hắn rót hai ly trà, một ly đưa cho Mai Như, một ly đặt ở trước mặt mình.
“Tam cô nương.” Phó Tranh nói: “Nếu bổn vương nói ta muốn cưới ngươi, ngươi nguyện ý gả cho ta không?”
.