Đọc truyện Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc – Chương 53: Khách không mời mà đến
Edit: susublue
Tuy rằng tối hôm qua suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng Mộc Yên ngủ rất ngon, nếu là lúc trước, có người ở bên cạnh dù thế nào cô cũng sẽ không ngủ được, nhưng sáng nay lúc thức dậy cô phát hiện chẳng những bên cạnh mình có người, còn bị người tôi ôm vào trong ngực ngủ cả một đêm. Có lẽ là hơi thở trên người Dung Lạc quá quen thuộc cho nên mình mới không phát giác, Mộc Yên thầm nghĩ.
“Tỉnh rồi sao?” Mắt dần dần rõ ràng, cô thấy khuôn mặt tuấn tú kề sát mình trong gang tấc, hơi giật mình.
“Đi ăn sáng đi.” Tự nhiên kéo áo ngủ đang mở rộng của cô lại, sủng nịch sờ đầu của cô. Lúc này Mộc Yên mới phát hiện tối hôm qua mình gần như để trần nửa thân bị người tôi ôm vào trong ngực ngủ, nhất thời bối rối, vành tai trắng nõn liền ửng hồng.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, cho nên mọi người đều ở nhà, ăn xong điểm tâm, Mộc Yên cứ theo lẽ thường mát xa nửa tiếng cho Dung Lạc. Anh khôi phục rất tốt, hiện tại không cần ai giúp đỡ cũng có thể đi được, nhưng không đi được quá lâu.
Nắng sáng rất tốt, Mộc Yên đỡ Dung Lạc đi bộ trong vườn, tuy rằng anh rất cố gắng, nhưng chỉ có thể kiên trì được một lát, so với ngày thưòng cũng đã tiến bộ không ít.
Đi được một lát, tính ngồi nghỉ ngơi, Mộc Yên đỡ anh đến ghế ngồi trong vườn, cô cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán anh. Đột nhiên lơ đãng liếc nhìn thấy băng vải trên tay phải, khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Yên nhăn lại, Tạ Thần nói vết thương trên người Dung Lạc khôi phục rất tốt, chỉ có duy nhất gân cốt trên tay bị tổn thương quá nghiêm trọng, chờ tháo băng vải sẽ tiến hành bước trị liệu tiếp theo.
“Khát sao?” Đưa ly trà hoa lài đã pha xong đặt ở trên bàn cho cô, Dung Lạc kéo cô ngồi xuống.” Mùa hè nóng như vậy, uống trà lài có thể tĩnh tâm.”
Mùi thơm ngát đạp vào mũi, uống thử một ngụm, cảm giác đầu tiên ở đầu lưỡi là hơi chát, nhưng vị chát từ từ biến thành thuần hương trà hoa lài vốn có, hợp lòng người, cảm giác lan tràn từ miệng đến tim, làm cho người tôi như quay về cố hương. Mộc Yên luôn ở nước ngoài, ngoại trừ cà phê trà sữa của người ngoại quốc, cô quả thật rất ít tiếp xúc với trà Trung Quốc.
Còn Dung Lạc lại ngược lại với cô, anh biết rõ văn hóa Trung Quốc, hơn nữa mỗi một hạng mục đều rất thành thạo. Cô biết Dung Lạc thích sách, lúc dưỡng bệnh lúc nào cũng thích cầm một quyển sách, trong tôiy là một ly trà xanh, một ngày cứ thế trôi qua.
Mộc Yên vẫn cho rằng thứ Dung Lạc đoc nhất định là sách về kinh doanh hoặc đề cập đến thị trường trong và ngoài nước, nhưng hôm qua ngẫu nhiên giúp anh sắp xếp lại sách đã đọc, cô lại hơi kinh ngạc. 《 sử ký 》, 《 Chiến Quốc》, 《 tư trị thông giám 》, 《truyền kỳ Tả thị xuân thu》, 《 thủy kinh chú sơ 》… Còn có một bộ sách cổ, hơn nữa bộ này được viết bằng chữ phồn thể, đối với một người lớn lên ở nước ngoài như cô, quả thật rất khó hiểu. Hình như Dung Lạc rất trung thành với những văn tự xa xưa, diễn[dàn>llequydoon trong mấy chồng sách này không chỉ có duy nhất sách cổ của Trung Quốc mà còn có vài cuốn viết bằng chữ Latin cổ như《 triết học và tâm lý học 》rất khó hiểu, cho dù Mộc Yên tinh thông chữ Latin lúc lật xem cũng thấy khó hiểu, bởi vì tiếng Latin cổ rất phức tạp, hiện tại đã không còn ai dùng nữa.
Càng tìm hiểu, Mộc Yên phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Dung Lạc, anh thật giống như tài nguyên khoáng sản dùng hoài không hết, không có lúc nào không khiến người khác ngạc nhiên, ở chung một thời gian dài, lại phát hiện mình càng không hiểu rốt cuộc anh là dạng người gì. Nhìn Dung Lạc ôn nhã cười, không hiểu sao Mộc Yên cảm thấy có chút mê muội.
“Hương vị trà không tệ, mặc dù tài nghệ tốt, nhưng lại thiếu một vài điểm quan trọng.” Dung Lạc tinh thông trà, nói, khẩu vị uống trà cực kỳ xảo quyệt, trà nghệ của A Cửu xuất thân từ thầy giáo, tay nghề tuyệt đối không kém, nhưng chỉ có người chuyên nghiệp về cách pha trà như Dung Lạc mới không hài lòng thôi.
“Thiếu cái gì?” Lại nhấp thêm một ngụm trà hoa lài của A Cửu pha, Mộc Yên cảm thấy vẫn không tệ.
“Sương sớm.”
“Sương sớm?” Uống trà thôi mà cần nhiều yêu cầu như vậy, Mộc Yên bĩu môi.
” Quán trà của Tập đoàn Nhà họ Dung, đều dùng sương sớm để pha trà.”
— Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n —
Không lạ gì vì có nhiều người thích tới đó như vậy, tuy rằng Mộc Yên không quá chú ý đến các cửa hàng nhưng quán trà của Dung thị thì cô vẫn biết, bởi vì cơ cấu ẩm trà chiếm lượng lớn cổ phần của Dung thị, thật sự rất hiếm thấy.
” Nếu sương sớm ở trên hoa sen thì vị sẽ càng ngon.”
“Ha ha, quả thật như thế.” Từ xa truyền đến một tiếng cười sang sảng, làm cho Mộc Yên quay đầu lại nhìn.
Người tới đây mặc tây trang màu đen, có khuôn mặt rất tuấn mỹ, nhưng cặp mắt tối đen quá băng hàn, khí thế uy hiếp trong đó lớn đến mức làm cho người tôi không dám nhìn thẳng. Mộc Yên như lấy thiếu niên thanh tú đi đằng sau người đàn ông, cảm giác được cơ thể của cô cứng ngắc, Dung Lạc cầm lấy tay của cô.
“Nhìn thấy A Lạc có tinh thần nói về chuyện quán trà của Nhà họ Dung, xem chừng cơ thể đã khôi phục rồi.” Dung Tề chớp mắt, nhẹ liếc qua nhìn Mộc Yên bên cạnh Dung Lạc.
“Khiến anh họ lo lắng rồi, tôi rất tốt.” Dung Lạc đặt chén trà xuống bàn, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Vậy anh cũng an tâm.” đánh giá vết thương của Dung Lạc từ cao đến thấp, lúc nhìn thấy anh nắm tay Mộc Yên, ánh mắt của Dung Tề khựng lại. Nhìn về phía sau mà cười, nhìn bàn cờ trên bàn, Dung Tề nhặt một quân cờ đen lên ngắm, “Trước đây chúng tôi thích cùng chơi cờ với nhau, anh còn nhớ rõ A Lạc chơi cờ vây giỏi nhất trong số các anh em.”
“Là do mọi người nhường tôi thôi.”
“Vậy sao? Không cần khiêm tốn, cả đời gia gia coi như cũng là cao thủ cờ vây, vậy mà vẫn bị một thiếu niên mười tám tuổi như cậu đả bại.” Quân cờ màu đen va chạm với bàn cờ phát ra tiếng vang thanh thúy, “Hôm nay thời tiết tốt, không bằng chúng tôi chơi một ván, nhìn xem kỳ nghệ của A Lạc có tiến bộ hay không.”
“Anh họ quá khách sáo rồi, sợ là lâu quá không chơi tôi sẽ thất bại rất thảm, còn phải thỉnh đường ca hạ thủ lưu tình.”
Bên trong sân vườn, tán cây che đi ánh mặt trời chói ngày hè.
Trên một cái bàn dưới tàng cây, Dung Lạc và Dung Tề ngồi đối mặt, trong không khí có hương trà hoa lài tươi mát.
Dung Tề dùng quân cờ đen, tay Dung Lạc cầm quân cờ trắng. Một lúc lâu không có tiếng động, bắt đầu quyết đấu.
Trong một góc khác của khu vườn, trong mắt của tiểu nha đầu luôn thanh thuần ngọt lại có tia sáng lạnh, “Ai cho cậu đến đây?”
Thiếu niên dừng trước mặt cô, trên khuôn mặt thanh tú có chút nghiền ngẫm: “Đã lâu không gặp, Rosemary.”