Đọc truyện Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc – Chương 49: Cô là tất cả của anh
Edit: susublue
Môi răng dây dưa, cứu giúp nhau lúc hoạn nạn, từ ngữ ấm áp đến nỗi làm trái tim lạnh băng của cô cũng bị hòa tan. Vừa hôn xong, Dung Lạc rời khỏi làn môi của cô, bởi vì vừa mới hôn môi, trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Mộc Yên đỏ ửng lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, mềm mại như nước làm cô như một yêu tinh mê hoặc lòng người. Dung Lạc nhìn cô, nhất thời bị chìm đắm.
Anh mở mắt nhìn chằm chằm Mộc Yên làm cô hơi xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Còn muốn tắm nữa không.”
Sương khói lượn lờ, tóc dài xõa xuống chạm thắt lưng, tóc dính nước làm ướt lưng cô, Dung Lạc vươn tay nâng mái tóc đen của cô lên, nhìn cô đỏ bừng hai gò má, nói: “Thật đẹp!”
Giọng nói nỉ non nức nở bên tai, Mộc Yên còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy môi mình ấm áp, bị anh hôn một cách nhẹ nhàng.
Mê mang trong hơi nước, mắt của cô cũng trở nên mơ hồ, có lẽ là bị đôi môi ấm áp của anh mê hoặc nên cô tự giác ôm cổ anh. Cảm thấy cô đáp lại mình, Dung Lạc chuyển từ dịu dàng sang mạnh bạo, trằn trọc mút lấy môi cô, tùy ý hút mật ngọt trong miệng cô, mùi hương hoa Sơn Chi tươi mát trên người cô làm cho anh mê luyến, trầm luân, hơi thở giữa hai người càng lúc càng nóng bỏng, hôn cũng càng ngày càng sâu, gắn bó triền miên, dây dưa không phân tách, cánh tay ôm thắt lưng cô càng lúc càng chặt, giống như muốn dán chặt cô vào người mình, càng ôm càng chặt. Khiến người tôi hít thở không thông, giằng co rất lâu, lâu đến nỗi bọn họ cũng quên mất thời gian.
Mộc Yên chưa bao giờ phối hợp với anh để phóng túng bản thân mình như vậy, trước kia cô cố ý tới gần và khiêu khích Dung Lạc là vì cô nắm chắc người này sẽ không để ý tới mình, lại càng không thể yêu mình. Nhưng bây giờ phát triển đến trình độ này, người luôn thanh tỉnh như cô cũng bắt đầu cảm thấy si mê, Dung Lạc rất ôn nhu nhưng cũng rất đáng sợ, cô trầm luân trong đó, không cách nào thoát ra được.
Thấm ướt khăn, Mộc Yên cầm khăn chà lưng cho Dung Lạc.
Dung Lạc ung dung ngồi trong bồn tắm, nước ấm vừa vặn cao đến ngực anh không hề dính tới miệng vết thương. Khác với khuôn mặt tái nhợt, làn da trên người Dung Lạc giống như ngọc quý, nước thấm vào lại hơi ửng hồng. Bọt nước trong suốt theo cơ thể anh chảy xuống dứơi, khiến cho anh càng thêm tà mị. Tháo băng vải sau lưng ra, tuy rằng miệng vết thương đã khép lại, diien>dann]llequydoon nhưng vẫn để lại xẹo, hằn rõ trên làn da quý báu của anh nhìn vào rất chướng mắt.
Thấy Mộc Yên dừng động tác chà lưng lại, cảm giác được ngón tay của cô đặt trên miệng vết thương sau lưng nhẹ nhàng trượt xuống, đột nhiên Dung Lạc lên tiếng “ Rất khó xem sao?”
“Không có sẽ tốt hơn.” Tiếp tục cầm lấy khăn, giọng nói của cô rất kiên định.
“Nhưng thật ra tôi hy vọng có thể giữ lại vết sẹo này.” Dung Lạc dựa đầu vào vách tường bên cạnh, hai mắt nhẹ nhắm lại, lông mi khẽ run.
Động tác chà lưng dừng lại, cô không hiểu được ý của anh. Giật mình một cái, người đang yên tĩnh ngồi trong bồn tắm đột nhiên run rẩy đứng lên, một tiếng “Ào” vang lên, làn da như ngọc quý đầy nước nhỏ giọt, nước trong bồn tắm văng ra khắp nơi, làm quần áo của cô ướt nhẹp.
“Vết thương của anh.” Mộc Yên kinh sợ, vươn tôiy đỡ lấy Dung Lạc để anh dựa vào mình đứng cho vững, sợ miệng vết thương trên ngực anh bị dính nước.
“Không cần phải quan tâm đến nó.”
Sâu trong con mắt của Dung Lạc tối đen lại, anh vừa ra khỏi bồn tắm đã dựa cả người lên người Mộc Yên.
Anh áp chế cô, hai người dính chặt với nhau, Mộc Yên cố gắng giữ thăng bằng, bị đè ép nặng nề làm cô muốn né qua chỗ khác, đến khi cảm nhận được phía sau lưng là tường phòng tắm lạnh lẽo thì cô mới biết mình không còn chỗ trốn.
Bị ép lên vách tường và tựa vào ngực Dung Lạc, cô lập tức cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn tức giận.
Dung Lạc nhìn cô, trong mắt có bốn phần không đứng đắn và sáu phần dịu dàng, “Em có thể chậm rãi cảm thụ miệng vết thương.” Anh cố gắng dùng tay trái kéo tay cô, khẽ vuốt lên mấy chỗ bị thương ở thắt lưng, vết thương vừa mới ăn da non hồng nhạt, sờ lên rất mềm mịn, vết thương này nhất định rất sâu.
“Tôi muốn giữ lại vết xẹo đó.” Buông tay cô ra, anh mỉm cười xoa đầu cô, vẻ ôn nhu trong mắt dạt dào như đại dương, nhẹ giọng nức nở bên tai cô: “Bởi vì đây chính là bằng chứng cho thấy rằng tôi đã bảo vệ em.”
Mộc Yên cứng đờ cả người, đột nhiên cô cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
Tai nạn xe cộ một tháng trước, lúc màn đêm buông xuống, cô luôn cảm thấy bối rối, nỗi sợ chết đến gần, nhưng tại lúc đó cô lại đột nhiên cảm thấy mình lọt vào một cái ôm ấm áp, anh ôm cô rất nhanh, bảo vệ cô dưới cơ thể mình không có một khe hở. Đến nay, cô vẫn nhớ rõ một giây trước khi mất đi ý thức anh đã nói nhỏ bên tai cô: “Ngoan, đừng sợ.”
— Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n —
Câu nói đó luôn vang vẳng trong đầu cô, bởi vì Dung Lạc dốc toàn sức lực bảo vệ cô, cô mới chỉ bị xây xát nhỏ như vậy. Sau đó, lúc Dung Lạc nằm viện cô từng hỏi qua bác sĩ ngoại trừ anh bị gãy xương, hình như Dung Lạc còn rất khó chịu trong người. Bác sĩ nói, đó là bệnh hen suyễn. Lúc phát bệnh, sẽ ho không ngừng. Đến nay, Mộc Yên vẫn không thể tưởng tượng được lúc ấy Dung Lạc phát bệnh hen suyễn, vậy mà anh lại cố gắng dốc toàn lực bảo vệ mình. Lại nhớ đến việc Chu Hàn chết, Mộc Yên không nhịn được ôm người trước mặt mình thật chặt, đột nhiên cô không biết nếu Dung Lạc cũng chết như Chu Hàn vậy thì cô sẽ thế nào.
“Ngoan, đừng sợ, đều đã qua rồi.” Rõ ràng cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, Dung Lạc nhẹ giọng khuyên giải, an ủi.
Mộc Yên im lặng ôm chặt anh giống như vô cùng tham luyến sự ấm áp này. Sau khi mẹ qua đời, ba và đám người trong nhà đều chán ghét cô, ném cô ra nước ngoài tự sinh tự diệt, cho dù sau này được sư phụ nhận vào tổ chức, cô cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm từ ai cả. Chỉ chịu huấn luyện như cái máy, chấp hành nhiệm vụ, lạnh nhạt, ỷ mạnh hiếp yếu, diễn”dànle6quysdoon chỉ có cố gắng khiến mình càng ngày càng mạnh mới có thể sinh tồn được. Không có anh em chị em, không có cha mẹ yêu thương, từ lúc cô chín tuổi bị đuổi ra khỏi Nhà họ Mộc sau đó được sư phụ thu lưu, vẫn chỉ có họng súng lạnh như băng làm bạn với cô.
Bây giờ lại được người ấm áp như vậy bảo vệ, ôn nhu cuộn mình lại, cô không muốn buông anh ra, nhưng cô tự thấy mình không xứng, càng không thể làm anh bị thương. Nghĩ đến đây, Mộc Yên bắt đầu giãy dụa.
Cảm thấy người trong lòng đột nhiên đẩy mình ra, Dung Lạc híp mắt lại, con mắt sâu thẳm.
“Buông ra.” Khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô bắt đầu giãy dụa, muốn đẩy anh ra.
“Không buông.” Cánh tay càng ôm chặt thắt lưng cô hơn, Mộc Yên khiếp sợ, cô không ngờ Dung Lạc lại có sức lực lớn như vậy, nhưng cô không biết anh đang dùng toàn bộ sức lực để ôm cô.
“Yên Yên, tôi sẽ mãi mãi không muốn buông em ra, cũng sẽ không thả em đi.” Anh ôm cô, nhanh chóng dứt khoát, giống như cô là toàn bộ của anh.