Đọc truyện Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc – Chương 39: Thích!
Edit: susublue
“Bác sĩ nói cơ thể anh còn chưa phục hồi, không chịu ăn gì thì sao chịu nổi?”
Lông mi run rẩy, Dung Lạc lại nhắm mắt lại, “Không có khẩu vị.”
Mộc Yên dùng lực nắm tay anh, cô nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, nhíu mày, “Anh không chịu ăn, sao cơ thể có thể tốt lên được?”
Người trên giường mở mắt ra, trầm mặc một lát sau đó nói với Mộc Yên: “Tay của tôi không có sức lực.”
Khuôn mặt Dung Lạc tái nhợt trắng bệch, nghe thấy anh nói, Mộc Yên đau lòng, không hề nghĩ ngợi nói ra một câu.
“Tôi đút cho anh!”
Nói xong câu đó, Mộc Yên bị chính mình làm cho ngạc nhiên, từ khi nào mà cô lại đối xử tốt với anh như vậy…
Tiểu nha đầu ngồi trước giường đang âm thầm ảo não, khi cô nhìn lên, thì thấy người nào đó sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường bệnh khẽ cười, một nụ cười, rất cảm động, mê hoặc lòng người. Chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt liền biến mất không dấu vết.
Dung Lạc buông tay Mộc Yên ra, chậm rãi chống cơ thể ngồi xuống.
Bởi vì dùng sức quá mức, anh nhăn mày lại chậm rãi ho nhẹ, “Khụ khụ… Khụ khụ…”
Lúc này Mộc Yên còn đang ảo não vì lời nói vừa rồi, nhìn thấy tay bị anh nắm lấy, cô có chút chần chờ. Nhưng mà cô đã xem thường sự quan tâm của mình dành cho anh rồi.
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan liên tục tăng lên, Mộc Yên lập tức hồi thần lại.
“Lại khó chịu sao?” Nhìn trán anh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cô vội vàng đỡ anh tựa vào người mình.
“Khụ khụ, khụ khụ…”
Âm thanh ho khan khàn khàn đứt quãng, Dung Lạc dựa vào trên người Mộc Yên nhẹ nhàng nhăn mày.
“Khụ khụ…”
Áp chế không được liền nhẹ giọng ho khan, ngón tay tái nhợt nhanh chóng nắm chặt tay Mộc Yên, di/endaffnlequ1yqdonn toàn thân Dung Lạc ướt đẫm mồ hôi, anh đau đến nỗi ánh mắt có chút mơ màng.
Thấy vậy cô áp chế thống khổ trong lòng, Mộc Yên ôm anh, ôm thật chặt, muốn thông qua cách này để an ủi Dung Lạc.
Rốt cục.
Đau đớn cũng qua đi.
Mộc Yên thở dài, dùng khăn mặt ấm áp, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Dung Lạc.
“Tiêu hao nhiều thể lực như vậy, phải ăn chút gì mới được.”
Mộc Yên cầm lấy bình giữ ấm Cố Minh đưa vào, mở ra, hương thơm của cháo gạo kê bay đầy phòng. Dùng thìa múc cháo ra chén, rồi lại múc một thìa lên, thổi nguội, đưa tới bên miệng anh.
Dung Lạc từ từ nhắm hai mắt, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, lông mi run rẩy. Đau đớn vừa trôi qua, ngay cả sức lực mở mắt anh cũng không có.
“Hôm nay không muốn ăn.” Giọng nói khàn khàn muốn chống cự lại vô lực.
“Không được!” Mộc Yên nhíu mi, “ Anh đã đồng ý để tôi đút anh.”
Người đang từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi hơi giật giật, nhưng vẫn như trước không có mở mắt.
“Tôi mệt muốn chết, dù một chút cũng không muốn cử động.”
“Vậy anh… Dựa vào trên người tôi, tôi đút anh được không?”
“Được.” Thấy người trên giường lập tức mở to mắt, không hiểu sao Mộc Yên có cảm giác bị lừa, nhưng nhìn thấy gương mặt tái nhợt gầy yếu của anh, ngay lập tức đánh bay suy nghĩ này trong đầu.
Mộc Yên ngồi ở đầu giường, giúp đỡ Dung Lạc, để cho anh tựa vào trong lòng mình. Đầu Dung Lạc khẽ tựa vào hõm vai cô, so với người vừa rồi không chịu phối hợp quả thực giống hai người khác nhau.
Sức nặng trên vai dần dần gia tăng, Mộc Yên vươn tôiy phải giữ bả vai Dung Lạc, diẽ[email protected] chăn trắng như tuyết chậm rãi rơi xuống, Mộc Yên cảm thấy cả kinh, anh lại không mặc quần áo!
Xương quai xanh gầy gò, tinh xảo mà mị hoặc, bởi vì phải uống thuốc, da anh trắng nõn lạ thường, thể hiện một ít dấu hiệu của người bị bệnh.
“Bởi vì em không đến đây nên không biết, bác sĩ đã đắp thuốc lên băng vải, cho nên không được mặc quần áo.”
Dung Lạc nâng mí mắt lên, liếc nhìn cô một cái sau đó lại nhích vào sát người cô hơn, bởi vì động tác của anh, chăn lại rơi xuống thêm, băng vải màu trắng đập vào mắt Mộc Yên, màu trắng chói mắt ki làm cô có chút không mở mắt ra được.
Trên người anh trước sau đều có băng vải, Mộc Yên có chút đau lòng, đầu ngón tôiy run lên một chút, nhưng vẫn không đụng vào.
“Băng vải dầy lắm, rất nóng!” Khi nói chuyện, lại phun khí nóng lên da cô, ngả người về phía trước, sắc mặt anh tái nhợt đặt trên hõm vai của cô.
Mộc Yên bị anh áp vào người đến run rẩy, biết anh vô tình, nhưng lại không thể làm cho bản thân bình tĩnh lại.
“ Em không đút cho tôi ăn sao?” Anh nghi hoặc ngẩng đầu.
” Được, được.” Lập tức hồi thần lại, cầm chén cháo nhỏ trên bàn ở đầu giường lên.
Thổi nguội cháo, đưa đến bên miệng của anh, Mộc Yên nhìn anh chậm rãi uống xong.
“Trước đây, lúc tôi bị bệnh không muốn ăn gì, còn thích nổi giận nữa.” Giống như nhớ tới chuyện gì thú vị, khóe môi cô hơi nhếch lên, thổi nguội cháo, cẩn thận đút cho anh, “Bởi vì bị bệnh chỉ có thể húp cháo, tất nhiên không có hương vị, tôi cũng không thích. Mẹ biết, nên luôn bỏ một ít đường vào trong cháo gạo kê, tôi cũng rất nghe lời mà ăn rất nhiều, bởi vì rất ngọt nên tôi cũng rất thích.”
“Quả thật rất ngọt.”
Giọng nói lạnh lùng còn hơi khàn khàn, tôiy Mộc Yên run lên, suýt nữa làm rơi thìa.
Anh dán mặt vào xương quai xanh tinh xảo, mềm nhẹ của cô, vừa cố ý lại vừa vô tình hôn lên, diiexndafnl hơi thở nóng rực làm cho người tôi động tâm.
Mộc Yên hơi giật mình, đồng thời, nghe thấy anh nhẹ giọng nỉ non; “Cám ơn em, tôi cũng rất thích.”
Dấu hôn ở trên cần cổ trắng nõn của cô, làm cho cô không có cách nào bình tĩnh lại.
Trái tim đập mạnh kinh hoàng, đối với bầu không khí ái muội này Mộc Yên thật sự khó có thể chống đỡ.
Nó tới ào ạt, mãnh liệt lại ôn nhu như vậy, làm cho người ta say mê trong đó, không thể kháng cự.
Mộc Yên biết mình trốn không thoát, cũng không trốn được, chỉ có thể an phận mà đón nhận, ôn nhu cuộn mình, chỉ sợ đây là một giấc mộng.