Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 136: Mùi hương rất tốt, người đàn ông xa lạ


Đọc truyện Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc – Chương 136: Mùi hương rất tốt, người đàn ông xa lạ

Edit: susublue

Seattle chính là Seattle, gần hoàng hôn thì bắt đầu mưa tí tách, càng lúc càng có chiều hướng nặng hạt hơn.

Trong sân, cây Sơn Chi bị gió thổi lung lay, một đóa hoa Sơn Chi màu trắng rơi xuống đất.

Bởi vì trước khi Dung Lạc đưa Mộc Yên đến đã cố ý cho người đến đây sửa sang lại rồi, vì vậy tất cả mọi thứ ở đây đều rất đầy đủ.

Tấm rèm xâu bằng chuỗi hạt trong phòng ngủ, những hạt châu thủy tinh màu đỏ sáng trong, giống như từng viên đậu đỏ tương tư, mến nhau vậy.

Căn nhà được trang hoàng lại theo sở thích của Mộc Yên, không xa hoa nhưng lại cực kỳ ấm áp.

Nếu Dung Lạc tặng cô một món quà quý giá như vậy thì Mộc Yên quyết định tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho anh, đương nhiên đưa ra lời hứa như vậy cũng khiến cô có chút chột dạ. Cô không am hiểu nấu cơm.

Phòng bếp đầy đủ nguyên vật liệu, thậm chí trên kệ bát còn phá lệ đặt hai quyển sách dạy nấu ăn nữa.

Mộc Yên tỉ mỉ nhìn một lượt các bước nấu ăn mà cô phải làm trước, nhanh chóng khắc ghi trong đầu, sau đó lại đi chọn rau dưa, nguyên liệu nấu ăn, rồi làm trình tự mình nhớ, rửa rau, thái đồ ăn, dùng nước ấm để trụng sơ, thêm gia vị liêu…” Ngay ngắn có trật tự.

Nhìn vẻ mặt cô nghiêm túc làm cho người ta cảm thấy Mộc Yên không phải đang nấu ăn mà là đang làm thí nghiệm.

Tông màu da cam ấm áp của phòng bếp chiếu vào người cô, Mộc Yến đứng cắt măng tây, động tác nhanh chóng, sức lực đều đều, lớn nhỏ dài ngắn hoàn toàn giống nhau, đao pháp cực kỳ xinh đẹp. Lúc Dung Lạc đóng cửa sổ xong quay trở lại thì liền nhìn thấy cảnh tượng cô đang bận rộn ở phòng bếp.

Thường thì các đại gia tộc khi dùng cơm sẽ không ai tự tay nấu, mỗi ngày quản lý phòng bếp sẽ dặn dò chuẩn bị sẵn đồ ăn, muốn đẹp mắt có đẹp mắt, muốn hương vị có hương vị, màu sắc tuyệt đối đầy đủ, nhưng điều này luôn làm cho Dung Lạc không thích. Cho tới hôm nay anh mới hiểu được là trong đó thiếu hương vị gia đình.


Thật ra cơm nhà mới là thứ anh chờ mong.

Cơ thể thon dài dựa vào vách tường ngoài phòng bếp một hồi lâu, anh nhìn cô chằm chằm, giống như đang rất thích thú cảnh tượng dịu dàng này.

Nồi canh cá tươi rói đang sôi ùng ục ùng ục, bọt nước trắng tràn lên, cô cầm muỗng canh thỉnh thoảng khuấy mấy cái. Có thể nhận ra được cô không quá am hiểu các dụng cụ làm bếp, động tác gượng ép, có chút không được tự nhiên, nhưng ánh mắt Mộc Yên lại cực kỳ bướng bỉnh, giống như dù có khó khăn thế nào thì cũng không ngăn được cô. Dung Lạc nhìn bộ dáng cô như đang lâm trận thì đột nhiên có chút buồn cười.

Thắt lưng bỗng nhiên ấm áp, Mộc Yên cứng đờ sống lưng, nhưng bởi vì ngửi được mùi hương quen thuộc trên người đối phương nên cô mới hoàn toàn thả lỏng. Dung Lạc ôm cô từ sau lưng, tạp dề ca rô màu hồng theo phong cách điền viên, phía trên có vài đường viền hoa được thêu bằng tơ, ngón tay thon dài của Dung Lạc nhẹ nhàng thắt dây tạp dề vào eo cô.

“Làm món ngon gì vậy?” Anh hạ một nụ hôn ấm áp lên mặt cô.

“Chờ một chút là xong rồi.” Cô không trả lời anh, tâm tư hoàn toàn đặt vào trong nồi canh.

“ Được.” Nhìn cô thật sự nghiêm túc, Dung Lạc cũng không quấy rầy nữa. Cô nhóc này là như vậy, chỉ cần đã nhận lời chuyện gì thì sẽ dốc toàn lực để làm cho tốt nhất.

Trong nhà ăn, đưa từng cái đĩa cho Dung Lạc.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Mộc Yên đột nhiên rất nhớ khoảng thời gian cô sống cùng mẹ mình.

Trên đồ sứ màu trắng có hoa văn hình bông hoa màu chàm, nấm hương xào bí đao, khoai tây xắt sợi, bông cải xanh chiên. Canh cá nấu sữa. Chỉ vài món ăn đơn giản mà lại tỏa ra mùi thơm khiến người khác thèm ăn.

Mộc Yên nhìn những món ăn không đủ dinh dưỡng trên bàn ăn, cảm thấy hơi bất an, đây thật sự là lần đầu tiên cô nấu ăn, diễn*dafn;lee~quýdoon tuy rằng trước kia cũng từng làm thử canh thịt bò, nhưng công lao của người giúp việc chiếm hơn phân nửa. Cho dù năng lực học tập mạnh tới đâu thì nấu ăn vẫn phải tự mình làm mới nhớ được, chỉ đọc dạy nấu ăn thì không thể làm được, không biết hương vị thế nào.

Mái tóc dài được cột lên bằng một sợi dây màu lam, tạp dề mặc trên người cũng chưa gỡ xuống, ánh mắt cô đen nhánh đang nhìn anh chằm chằm.


Dung Lạc gắp đồ ăn chậm rãi nhấm nháp, nhìn vẻ mặt đang nghiêm túc chờ đợi sát hạch của Mộc Yên, anh cười khẽ, sao cô nhóc này lại có vẻ mặt đáng yêu như vậy, quả thực có thể làm cho người khác đau lòng.

“Đây là lần đầu tiên em nấu ăn sao?” Giọng điệu anh bình tĩnh.

Mộc Yên nhíu mi, “Như thế nào? Nhất định không ngon lắm đúng không.”

“Tự mình nếm thử đi.” Dung Lạc cười khẽ, dùng đũa của mình gắp đồ ăn đút đến bên miệng cô.

“Sao lại ngon được?” Lúc cô nói ra ba chữ này thì đáy mắt có chút khó tin. Cô có thói quen dù làm bất cứ cái gì thì đều phải có trật tự, làm từng bước ổn định mới có được kết quả tốt. Nhưng vừa rồi mình luống cuống tay chân ở phòng bếp như vậy nên cô cảm thấy nhất định sẽ không ngon. Nhưng lại không ngờ cũng không tệ như mình tưởng tượng.

Dung Lạc thấy cô hơi giật mình thì liền gắp một món khác đưa tới bên miệng cô.

“Ăn ngon.” Giọng điệu khẳng định, lúc này Mộc Yên hồi thần thì mới phát hiện cô vẫn đang ăn đồ Dung Lạc đút cho mình, cô lúng túng nên quay mặt đi chỗ khác, cảm thấy trên mặt có chút nóng.

“Tay nghề của cục cưng thật sự tốt lắm.” Cầm đũa gắp một miếng bông cải xanh chiên rồi lại đưa tới bên môi cô.

Mộc Yên đón nhận ánh mắt cười như không cười của Dung Lạc, đột nhiên hai gò má ửng hồng, cô nhìn anh chăm chú rồi cắn một miếng bông cải xanh. Sau đó bưng ly rượu đỏ lên nhanh chóng đưa đến bên miệng để giải quyết cảm giác khô nóng khó hiểu.

Rượu nho màu đỏ, đôi môi màu hồng nhạt trơn bóng đẫy đà, hàm răng trắng muốt.

Đáy mắt Dung Lạc u ám, nhẹ giọng nói bên tai cô, “Đút cho anh.” Hơi thở nóng rực làm cho cả người cô run rẩy. Ngay cả ngón tay trắng nõn cũng hơi ửng hồng, lúc cô đưa ly rượu cho anh thì lại bị anh từ chối, Mộc Yên nghi hoặc nhưng bởi vì anh đột nhiên hạ xuống một nụ hôn cực nóng nên hơi giật mình.

Lúc này Mộc Yên mới hiểu được Dung Lạc kêu mình đút cho anh uống rượu là có ý gì.


Bên trong biệt thự đầy ấm áp, bên ngoài lại mưa to như thác nước, nước mưa đập vào cửa kính xe thủy tinh bộp bộp, ngoài trời đầy hơi nước mù mịt, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Chỉ có hình ảnh ấm áp trong sân làm cho người ta cảm thấy an tâm trong đêm mưa hoang vắng này.

Chiếc xe Rhys Rhys màu đen ẩn giấu trong bóng đêm, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ thì tài xế hơi nhíu mi, thiếu gia của anh đã kêu anh đậu xe trong mái đình này hơn bốn tiếng đồng hồ rồi.

Thẩm Diệp mở một chai rượu Brandy ra, đổ chất lỏng trong veo vào trong ly thủy tinh, mùi rượu nồng đậm. Tài xế rất ít khi thấy Thẩm Diệp uống nhiều rượu trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Trong sân lóe sáng, một bóng người mảnh khảnh che dù đi ra, Mộc Yên đi ra sân khóa cổng lại.

Ánh sáng bên trong chiếu vào sườn mặt cô, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt tỏa sáng, đôi môi nhạt nhẽo, mang theo một chút xa cách lạnh lùng.

Đôi đồng tử của Thẩm Diệp chợt co rút, giống, quá giống, nhất là ánh mắt long lanh giống vào mưa bão kia. Nhưng lại có chỗ bất đồng, anh trầm ngâm, muốn nhìn kỹ một chút thì cô nhóc kia đã sớm biến mất giữa trời mưa rồi. Cánh cửa lớn đóng lại, Thẩm Diệp không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này, nhưng anh sợ bây giờ bắt đầu hy vọng rồi sau đó sẽ thất vọng. Anh tuyệt đối không thể tùy tiện được, nhất định phải điều tra cho kỹ rồi mới quyết định.

Suy nghĩ lung tung một hồi, anh rút một điếu thuốc ra. Tài xế ngồi ở phía trước có chút lo lắng nhíu chặt mi, nhất định là Diệp thiếu chịu áp lực quá lớn, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh vẫn phải chịu áp lực gánh vác tập đoàn tài chính của Nhà họ Thẩm như trước, cho tới bây giờ đã hoàn toàn đứng vững trong thương trường.

Từ nhỏ đã bị đưa đến làm tài xế cho Nhà họ Thẩm nên anh biết rõ nhất, thật ra Thẩm Diệp là một người rất lạc quan và hòa đồng, nhưng bởi vì Nhà họ Thẩm cứ liên tục gặp biến cố nên lúc gần hơn mười tuổi thiếu niên này đã gặp phải một đả kích không thể quên được.

Thẩm Diệp trở nên lạnh lùng như băng, không có tình người, cho đến khi hoàn toàn xóa sổ đám người trong ban Quản trị mơ tưởng chiếm đoạt Nhà họ Thẩm thì anh mới tiếp nhận Nhà họ Thẩm. Thủ đoạn làm việc tàn nhẫn làm cho người ta nghe thấy đã sợ mất mật.

Bác Từ, quản gia già nhất trong nhà cũng nói, thiếu gia Nhà họ Thẩm trưởng thành chỉ sau một đêm, bởi vì chịu đả kích quá lớn nên anh cũng trưởng thành rất nhanh chóng.

Di động trong tay Thẩm Diệp không ngừng rung lên, là trợ lý của anh gọi tới. Thẩm Diệp tựa vào ghế trong xe, dienxdafnleequysdoon lúc này anh không có tâm tư nhận điện thoại, trong đầu không ngừng xuất hiện nụ cười hiền lành của mẹ mình, dịu dàng thanh nhã, đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, khi cười rộ lên rất đẹp.

Bởi vì không nhận điện thoại nên sau một lúc lâu, di động có tính năng tự động chuyển qua hộ thư thoại. Giọng nói của đối phương trầm ổn nhưng lại có chút không cam lòng: “Diệp thiếu, vài ngày trước đã bàn bạc với chủ tịch Kane xong rồi, chiều hôm nay vốn sẽ ký hợp đồng, một đơn hàng lớn như vậy, sao mãi mà ngài vẫn chưa đến vậy? Tuy rằng cuối cùng buổi ký hợp đồng hợp tác được dời đến chiều ngày kia nhưng đối phương vẫn có chút không vui, hy vọng sau khi ngài về có thể mau chóng xử lý…”

Tài xế nhìn Thẩm Diệp nghe thấy tin tức này vẫn không tỏ vẻ gì thì bĩu môi oán thầm, từ trước đến nay thiếu gia nhà vô cùng chuyên nghiệp trong nguyên tắc, dốc toàn bộ sức lực để phát triển Nhà họ Thẩm, nhưng sao bây giờ lại muốn anh lái xe đến đây một cách khó hiểu như vậy chứ, còn ngồi ngẩn ngơ ở đây cả một buổi chiều.

Thẩm Diệp híp mắt lại, cô nhóc kia cũng có một đôi mắt đen nhánh như mưa vụ, nhưng mà lại quá lạnh lẽo, thậm chí có chút thô bạo mà ngay cả anh cũng khó hiểu. Chẳng lẽ thật sự do anh nhìn lầm sao?


“Vệ Kiểm, đi điều tra xem ai là người mua căn biệt thự này.”

“Dạ.”

Xe khởi động, bọt nước văng tung tóe.

————

Sáng hôm sau.

Mưa đã tạng, không khí trong sân có mùi hoa Sơn Chi tươi mát.

Dung Lạc dùng xong điểm tâm sáng thì liền ra ngoài, anh biết Mộc Yên không thích tham dự vào những chuyện như vậy nên để cô ở lại đây.

Một cánh hoa Sơn Chi rơi xuống đất, Mộc Yên quét hết lá rụng ngoài sân vườn.

Đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng đập cửa, cô thuận miệng đáp, “Sao lại về sớm như vậy? Không phải đã nói là đưa cho anh một cái chìa khóa rồi sao, bây giờ hối hận…”

Nhìn thấy người đàn ông ở ngoài cửa không phải Dung Lạc thì sống lưng Mộc Yên cứng ngắc, nụ cười cũng cứng ở bên miệng, đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo, “Anh là ai?” Khí thế mạnh mẽ đủ để áp chế đối phương, cô không chút khách sáo chất vấn.

“Xin hỏi, cô là Mộc Yên tiểu thư sao?” Người đàn ông rất phong độ, cũng không cảm thấy tức giận vì nữ chủ nhân đột nhiên tỏ thái độ lạnh lùng.

“Ừ.” Mộc Yên gật đầu.

“Tôi có thể vào trong xem một chút không?” Rõ ràng là một người chưa bao giờ gặp mặt lại còn đưa ra yêu cầu như vậy, Mộc Yên không nhanh chóng từ chối thẳng mà lại cẩn thận suy ngẫm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.