Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 133: Một bồn nước kiều diễm, ôn tình trong nước


Đọc truyện Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc – Chương 133: Một bồn nước kiều diễm, ôn tình trong nước

Edit: susublue

Trời vào thu, hừng đông cũng không sáng như mùa hè, hơn nữa sau buổi sáng lại có mưa tích tí nên trời rất âm u. Cho dù lúc này là giữa trưa thì cũng không có ánh mặt trời chói chang chiếu vào phòng ngủ.

Giữa thời tiết se lạnh lại có cảm giác ấm áp. Một phòng kiều diễm, người trên giường vô cùng thân thiết dán vào một chỗ, mười ngón tay đan vào nhau, không có gì ngăn cách được thân thể bọn họ, ngay cả tần suất hơi thở cũng giống nhau như đúc.

Dung Lạc tỉnh lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn người trong lòng, khóe môi nhếch lên nụ cười dịu dàng yêu chiều. Ngón tay thon dài như ngọc lạnh vén mái tóc dài màu đen của Mộc Yên lên, lộ ra khuôn mặt của cô, trên da thịt trắng nõn xinh xắn có vài dấu đỏ ửng, khuôn mặt lạnh lùng ngày thường giờ đây có chút quyến rũ.

Cô ngủ rất yên tĩnh, mái tóc đen nhánh phủ trên chiếc gối đầu màu trắng, cổ tay trắng nõn để lộ ra ngoài chăn. Dung Lạc nghiêng người, một tay chống đầu, trong đôi mắt sâu thẳm đầy thâm tình.

Mộc Yên giống như một đứa con nít cuộn mình rúc vào lòng anh, anh nhìn tư thế ngủ ngoan ngoãn của cô, thở dài một hơi, dù bản lĩnh mạnh mẽ, tính cách ngang ngược thế nào thì cục cưng của anh đều luôn khiến người khác thương tiếc, cô an tĩnh lại xinh đẹp đến mức nhạt nhẽo, khiến người ta rung động.

Triền miên suốt một đêm, cảm giác xâm nhập tận xương tủy rất tốt đẹp, làm cho người ta hạnh phúc như lên Thiên đường. Cho tới bây giờ anh không phải là người túng dục, thậm chí còn cực kỳ xa lánh chuyện này. Nhưng rốt cục tối hôm qua Dung Lạc cũng hiểu được khi anh đối mặt với Mộc Yên thì tính tự chủ của anh kém tới cỡ nào, một lần rồi lại một lần không khống chế được, dienxdafnleequysdoon quả thực là tâm trí tan rã. Suốt một đêm dây dưa, mãi cho đến sáng sớm anh mới ôm cô nặng nề ngủ thiếp đi.

Lông mi dày đậm đen nhánh run rẩy, trong đó hơi rơm rớm nước, Mộc Yên cảm thấy hông bị ôm chặt, cô vươn tay muốn đẩy cánh tay đặt ở lưng mình ra, nhưng đối phương lại không âm thầm đập một cái.

Ngập ngừng một chút, cô giãy dụa rồi dần dần thức giấc.

Đôi mắt đen nhánh nhìn trần nhà trắng như tuyết, cô giật mình sửng sốt vài giây rồi như nhớ tới điều gì đó, chậm rãi quay đầu lại nhìn người bên cạnh, vừa đúng lúc nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Dung Lạc, “Lạc…” Âm thanh còn chưa phát ra thì cô đã cảm thấy cổ họng mình cực kỳ khô.

“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm thấp, anh đặt một nụ hôn ấm áp, săn sóc lên cái trán trơn bóng của cô.

Người luôn lạnh lùng tàn khốc như anh mà lại có lúc mờ ám mặt như thế, cô vẫn cảm thấy hai gò má có chút nóng.

Lúng túng nhìn đi chỗ khác, đôi mắt đen nhánh của cô liếc ra ngoài cửa sổ, cô khàn giọng hỏi, “Bên ngoài là âm thanh gì?”


“Vũ rơi xuống cây chuối.”

“Trời còn mưa sao?”

“Đúng vậy.” Dung Lạc nhìn cô, nhớ tới lần bọn họ gặp nhau ở Seattle cũng là một ngày mưa như vậy.

Mộc Yên vừa định đứng dậy thì đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.”Ngoan, chúng ta đi tắm rửa.” Anh ôm cô, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô, Mộc Yên lại xấu hổ lúng túng quay mặt qua chỗ khác, hiếm khi nhìn thấy được bộ dáng ngượng ngùng của cô, Dung Lạc nhếch khóe môi lên, tâm trạng đang rất vui vẻ. Cô nhóc này, sao lại có một bộ mặt đáng yêu như vậy chứ?

Lúc này toàn thân Mộc Yên không có chút sức lực, cô tùy ý để Dung Lạc ôm đến phòng tắm, vùi mình trong dòng nước ấm áp, cơ thể kiệt dức lập tức được bơm đầy sức sống. Nhưng Mộc Yên vẫn không muốn động đậy, cô tựa vào trong lòng Dung Lạc, tùy ý để anh tắm rửa cho mình, rửa sạch mồ hôi dính trên người.

Da thịt trắng nõn như ngọc, Dung Lạc nhìn những dấu vết xanh tím mình để lên trên người cô mà cảm thấy có chút đau lòng.

Ai đó ấm áp, cực kỳ thoải mái, Mộc Yên khôi phục sức lực, đột nhiên xoay người lại, nhìn thẳng vào Dung Lạc. Bởi vì động tác của cô mà nước trong bồn tắm dao động, những giọt nước trong suốt chảy dọc theo cơ thể trắng mịn thanh cao của cô từng giọt một, điều này thật sự mê hoặc lòng người.

Cô không nói gì, chỉ chủ động vươn tay ôm lấy Dung Lạc, ỷ lại dán mặt vào ngực anh. Hoàn toàn cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh.

Dung Lạc ngẩn ra, anh không ngờ mình chỉ rời đi ba tháng mà cô nhóc này lại ỷ lại vào mình đến như vậy.

“Cục cưng…” Anh dịu dàng gọi cô, ôm lấy cô vào lòng, trong mắt có ý cười đau lòng mà yếu ớt.

* Mái tóc dài dập dờn theo mặt nước, nổi lên, chìm xuống từng đợt nhè nhẹ, tán loạn ở trong nước. Tay Dung Lạc xuyên qua những sợi tóc của cô, tạo ra một đợt sóng nước, ngón tay thon dài ẩm ướt quấn lấy tóc cô, động tác linh hoạt, mái tóc đen nhánh được buộc lên một cách khéo léo.

Lưng Mộc Yên đang dựa vào trong ngực anh có chút cứng đờ, nếu không phải đã từng đọc sách cổ của Dung Lạc thì cô cũng sẽ không phản ứng với động tác này của anh.”Kết tóc làm phu thê, hai người ân ái không thể nghi ngờ.”


Nhìn mái tóc dài bị Dung Lạc nhẹ thắt lại, Mộc Yên giật mình: Cột lên, kết tóc. Ở cổ đại, nam nhân chỉ làm điều này với người mình xem là thê tử.

Trái tim lạnh như băng của Mộc Yên có chút cảm động, cô hoàn toàn đoạn tuyệt với Mộc Quốc Hồng, điều này nghĩa là trên đời này cô không còn người thân nữa, nói không khó chịu là không đúng, cho dù có oán hận Mộc Quốc Hồng thế nào thì cũng không ai có thể thay đổi được dòng máu của ông ta đang chảy trên người cô.

Rõ ràng là cùng huyết thống nhưng đến cuối cùng ông ta lại làm cho cô chán ghét, hận không thể cho ông ta một đao.

Từ ngày đoạn tuyệt với Mộc Quốc Hồng, cô cũng không còn mong chờ gì vào tình thân nữa. Nhưng Dung Lạc lại làm cho trái tim hoàn toàn tuyệt vọng của cô sống lại, anh là người cô thích, cũng là người mà cô thân cận nhất.

Nghĩ đến đây Mộc Yên đột nhiên cười nhẹ lên.

Vì nụ cười này mà khuôn mặt tái nhợt của cô có chút ửng hồng, mắt cũng nhìn Dung Lạc chằm chằm không chớp, đôi môi đẫy đà đầy quyến rũ. Đẹp như là một đóa hoa anh túc.

“Lạc Lạc.” Cánh tay ôm lấy cổ anh, ngón tay trắng nõn dường như đang khiêu khích, nhẹ nhàng hất nước lên môi anh, ngón tay nhẹ ép xuống, bọt nước bị nghiền nát, đầu ngón tay cô cũng bị đối phương cắn.

“Cô nhóc không an phận!” Đôi mắt lạnh như của Dung Lạc cực kỳ đen, đồng tử cũng u ám thâm thúy.

Cánh tay đặt ở thắt lưng cô siết lại, lúc cô chủ động thì hôn lên đôi môi trơn bóng mềm mại của cô. Hơi thở cực nóng, không có sự kích tình nảy lửa như tối hôm qua nhưng lại có những tiếng triền miên ngâm nga.

Vừa hôn xong, anh lại ôm cô, hai người cấp tốc thở dốc.

Trong bầu không khí đầy hơi nước, đôi mắt của Mộc Yên trong trẻo, ngón tay trắng nõn mang theo bọt nước chạy dọc theo xương quai xanh tinh xảo của Dung Lạc, chậm rãi di chuyển xuống dưới, mắt đẹp như lụa, trong mắt lại đầy gian xảo. Cô nhìn anh, đột nhiên trách, “Lạc Lạc, sao đi Italy mà không nói tiếng nào hết vậy? Ngay cả thời gian để nói lời tạm biệt với em cũng không có sao?” Hàm răng trắng muốt, cắn một cái xuống xương quai xanh của anh, khiêu khích oán thầm, anh nghĩ chỉ có anh mới biết cắn người sao!


“Cục cưng, tức giận sao?” Dung Lạc cũng không động đậy, tùy ý để cô muốn làm gì thì làm, trong đôi mắt sâu thẳm để lộ vẻ nguy hiểm, khóe môi lại cười như không cười.

Mộc Yên cũng không trả lời anh, hơi thở mạnh mẽ đột nhiên dâng lên, đột nhiên hoàn toàn áp chế người Dung Lạc ở trong nước. Dù thế nào thì cô cũng từng chịu qua huấn luyện rất tốt, muốn áp chế đối phương thì ra tay vừa mạnh vừa chuẩn xác.

Nước trong bồn dao động, tràn ra ngoài, cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dung Lạc từ trên cao, đột nhiên phát hiện người đàn ông này không hề anh tuấn bình thường. Cô không phải người luôn để ý diện mạo người khác, nhưng cô nhóc lạnh lùng như băng này thật sự đã nhận ra diện mạo của người mà cô thích nhân hấp dẫn người khác cỡ nào.

“Cục cưng, muốn trừng phạt anh thế nào?” Dung Lạc cười khẽ, nụ cười như bao phủ một tầng sương mù, lúc sáng lúc tối, làm cho người ta kinh hãi.

Mộc Yên suy nghĩ, giống như thật sự đang nghĩ ý tưởng hay ho gì đó.

Trong lúc suy tư lại đột nhiên bị một cánh tay dùng sức ôm lấy, Dung Lạc ôm cô đang ngồi trong bồn tắm đột nhiên xoay người làm nước tràn ra ngoài.

“Vậy phạt anh tắm rửa cho cục cưng đi.” Khuôn mặt lạnh lùng như băng đầy tình ý.

Mộc Yên mơ hồ cảm thấy mình bị anh tính kế, có dự cảm chẳng lành, vừa định phản kháng thì đã bị đối phương dùng hôn lên môi chặn họng.

Mộc Yên không thể giãy dụa, cảm thấy tay anh ở trong nước khẽ vuốt qua toàn thân cô, khiến cho cô run rẩy. Bên tai phà hơi thở của anh. Tim không khỏi đập dồn dập theo động tác của anh, tiếng hít thở cũng càng lúc càng nhanh, giống như bị hạ cổ chú vậy, khống chế không động đậy được, không bao giờ còn là chính mình nữa.

Dung Lạc cúi người, hôn lên những giọt nước ở xương quai xanh cô, để lại những dấu đỏ ửng men theo làn da trắng như tuyết kia. Hơi nước trong không khí càng lúc càng dày đặc. Cảm giác tê dại và khoan khoái kích động cơ thể, Mộc Yên vô lực dựa vào khuỷu tay của Dung Lạc, mềm yếu tùy ý để anh chiếm đoạt, tiếng ngâm nga nhẹ nhàng xen lẫn với tiếng nước, lan tràn trong làn sương mù. Chỗ kết tóc bung ra, mái tóc dài dập dờn theo sóng nước, chìm nổi từng đợt từng đợt nhẹ nhàng, che đậy hai người đang triền miên, một bồn tắm đầy kiều diễm.

Cô nhóc không an phận nào đó vốn nên đắm chìm trong ý nghĩ khiêu khích thì lúc này lại hoàn toàn trở thành tắm uyên ương hàng thật giá thật.

Lúc Dung Lạc ôm Mộc Yên đã hoàn toàn không còn sức lực ra khỏi phòng tắm thì đã gần một giờ trưa.

Đặt cơ thể mềm mại lên tấm chăn lông dê, anh yêu chiều nhìn Mộc Yên đang buồn ngủ, “Ngoan, tỉnh lại đi, chúng ta đi ăn cơm, cơm nước xong rồi ngủ tiếp.” Dung Lạc săn sóc vươn tay nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô từng chút một.

Mộc Yên nhẹ lắc đầu, cô không muốn nhúc nhích chút nào. Cô dựa vào ngực anh, tham luyến thân thể ấm áp của anh, chậm rãi cọ sát. Cô không muốn nghĩ tới chuyện làm mình mệt mỏi đến vậy, so với việc huấn luyện vác mấy chục kg chạy đường dài còn mệt mỏi hơn.


“Không ăn cơm thì dạ dày sẽ chịu không nổi.”

Mộc Yên mở mắt ra, đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi hỏi một câu, “Bây giờ mấy giờ rồi?” Bởi vì mưa nên trời âm u, sau tấm màn cửa dày vẫn luôn là một mảnh tối đen.

“Một giờ rồi.”

“Còn sớm.” Cô nỉ non, xoay người ôm lấy anh, đôi mắt đã mở ra rồi lại chậm rãi khép lại.

Dung Lạc nhíu mi, bất đắc dĩ nói, “Ngoan, bây giờ là một giờ chiều rồi.”

“Cái gì?” Mộc Yên khiếp sợ.”Hôm nay là thứ hai, tuy rằng cô không phải là nhân viên giỏi ở tòa soạn báo nhưng cũng không thể nghỉ vô duyên vô cớ vô cớ được. Dù sao những người đó đều nghĩ đến chỗ dựa sau lưng cô, như vậy có vẻ không được tốt lắm. Nhưng quả thật bây giờ cô không còn chút sức lực nào cả.

Nhẹ nhàng vuốt tóc cô từng chút một, Dung Lạc nói một lần nữa, “Đứng lên ăn chút gì đi.”

“Lạc Lạc, có phải anh còn phải đến công ty không?” Cô nhớ rõ tối hôm qua Cố Minh nói với Dung Lạc chiều nay có hội nghị phải tham gia.

“Ừ.” Dung Lạc gật đầu.

Mộc Yên nhíu mi, có chút lo lắng nói, “Lạc Lạc, anh không mệt sao?”

“Cô nhóc ngốc.” Dung Lạc cười khẽ, rõ ràng cục cưng của anh là một cô nhóc rất khôn khéo, diễn~dafn;lle*quý#doon nhưng sao ở phương diện này lại đơn thuần đáng yêu đến như thế chứ. Thân là đàn ông luôn nắm quyền chủ động sao có thể mệt vì chuyện này?

Biết cô lo lắng chuyện công việc, Dung Lạc hôn lên môi cô một cái, “Hôm nay em không cần đi làm, A Cửu sẽ xin phép giúp em.”

“Vì sao?” Mộc Yên nghi hoặc.

“Bí mật.” Dung Lạc cười khẽ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.