Đọc truyện Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc – Chương 113: Cục cưng cảm thấy anh và em ai lợi hại hơn?
Edit: susublue
“Nghe lời, thử đáp lại tôi đi.” Đôi môi kéo dài khoảng cách ra, Lương Đình Hạo dán vào môi Hoắc Thất thở hổn hển quyến rũ cô.
Hoắc Thất Bị Lương Đình Hạo hôn liên tục nên đầu óc trống rỗng, bên tai lại là giọng nói trầm thấp nức nở của anh, dần dần cô như bị mê hoặc vậy, Hoắc Thất bắt đầu vươn hai tay ra ôm lấy bả vai Lương Đình Hạo, cái lưỡi mềm mại cũng không kháng cự được sự dây dưa của anh, cô bắt đầu thử đáp lại anh.
Lương Đình Hạo cảm nhận được phản ứng của cô, đột nhiên cơ thể cứng đờ, bắt đầu hôn điên cuồng.
Lương Đình Hạo ôm chặt lấy cánh tay Hoắc Thất, trong lúc tình cảm dâng trào tay Hoắc Thất đặt trên vai Lương Đình Hạo nắm chặt cổ áo anh.
Anh đè trên người cô, cơ thể hai người hòa quyện vào nhau không một kẽ hở, đôi môi nóng rực, nụ hôn kịch liệt, vì giằng co quá lâu nên trong không khí đầy mùi hương mờ ám mê hoặc.
Mười phút sau, hai đôi môi tách ra, hai người đều thở dốc. Ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của Hoắc Thất, “Tiểu Thất, em thích anh nên chúng ta ở cùng nhau đi.”
Hoắc Thất đỏ mặt quay đầu đi, lúng túng gật đầu.
“Tiểu Thất, đây là cây súng lục lúc ba anh còn sống đã đưa cho anh, bây giờ anh để nó bên người em, em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.” Cây súng màu đen lạnh lẽo, sờ vào cảm thấy rất tinh tế, tay cô và Lương Đình Hạo đan vào nhau rồi cầm lấy khẩu súng này.
Khi đó hơi thở đều là sự ngọt ngào ấm áp.
Thẳng đến một ngày, cũng là cây súng màu đen này, người đàn ông với đôi mắt sắc như chim ưng, âm trầm lãnh khốc, diễn dafnlê quysdôn sâu không thấy đáy, nếu rơi vào thì sẽ mãi mãi trầm luân trong địa ngục tăm tối. Anh giơ khẩu súng lên để vào huyệt Thái Dương của cô, lạnh lùng chất vấn, “Cô chính là kẻ nằm vùng họ phái tới ám sát tôi?” Anh muốn giết cô! Anh tuyệt tình như vậy, vẻ mặt lạnh lẽo tàn ác.
Trong phòng ngủ, Ức Hâm nắm chặt khẩu súng này.
Vừa muốn cử động thì liền cảm nhận được một bàn tay to sờ soạng lên thắt lưng của cô. Hơi sững sờ nhìn người đàn ông đã tỉnh táo lại, Ức Hâm vội vàng đặt tay ra sau lưng, chậm rãi đẩy ngăn kéo ở đầu giường vào trong.
Mồ hôi lạnh chảy trên trán, bị anh kéo mạnh một cái, Hoắc Thất cảm thấy trên người đau nhức khó có thể mở miệng khiến cô chịu không chịu nổi.
“Tỉnh rồi sao?” Đôi mắt sâu thẳm đột nhiên mở ra, ánh mắt lạnh thấu xương khiến Ức Hâm kinh sợ, mặc cho anh ôm mà không động đậy.
“Có phải rất khó chịu không?” Giọng nói khàn khàn, anh nhìn về nơi nào đó trên cơ thể cô, ánh mắt đầy thâm ý khiến Ức Hâm xấu hổ không muốn nhìn anh.
Hai người cứ im lặng như vậy hơn nửa ngày, rồi sau đó đột nhiên trời đất quay cuồng làm Ức Hâm thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng, “Anh, anh muốn làm gì?” Lại bị Lương Đình Hạo khiêng trên vai một lần nữa, sự đau nhức trên người và ký ức lúc trước cùng xuất hiện khiến Ức Hâm cảm thấy hốc mắt đau đến đỏ lên.
“Chúng ta đến phòng tắm, tắm rửa.”
Hai người cùng ngồi vào bồn nước ấm áp, cả người Ức Hâm cực kỳ đau đớn, cô yếu đuối ở trong lòng anh. Im lặng để cho anh muốn làm gì thì làm, giúp cô tắm rửa gội đầu, rửa sạch những chất dinh dính và mùi hôi trên người.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt những vết xanh tím trên xương quai xanh của cô, Lương Đình Hạo ôm lấy Ức Hâm từ phía sau khiến cơ thể có dính chút sữa tắm. Trong phòng tắm hơi nước bay lượn lờ, nhìn bóng lưng người phụ nữ tựa vào trên người mình thì Lương Đình Hạo đột nhiên si mê gọi một tiếng, “Tiểu Thất.”
Ức Hâm đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, vì động tác của cô mà nước trong trào ra ngoài, “Anh nói cái gì?” Giọng nói nghi hoặc có chút khàn khàn lại có chút cố chấp khiến Lương Đình Hạo hơi sững sờ một chút, “Không có gì?” Nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt hoàn toàn không giống gương mặt kia, Lương Đình Hạo thở dài một hơi, ánh mắt khôi phục vẻ tỉnh táo.
Chà lau sạch sẽ cơ thể, hai người mặc xong quần áo thì cùng nhau đi ra khỏi phòng tắm.
“Tiếp cận tôi có mục đích gì?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng khiến bàn tay đang bưng tách cà phê của Ức Hâm hơi run lên một chút, đôi môi hồng nhuận nở nụ cười chế giễu, anh cho rằng cô là loại phụ nữ gì? Bán dâm sao?
Chịu đựng sự ghê tởm trong lòng, Ức Hâm nở nụ cười sáng lạn, “Lương tổng giám đốc, nam nữ hoan ái, anh tình tôi nguyện, tôi cũng không muốn gì cả.” Nắm tách cà phê đến trắng bệch ngón tay, Ức Hâm oán thầm: Muốn mạng của anh, anh cũng cho sao?
Đôi mắt sâu thẳm có chút mỏi mệt, “Ức Hâm, cô là cô gái tốt.” Không biết vì sao anh lại nói những lời này với cô, lúc nhận thấy mấy lời này có chút kỳ quái thì Lương Đình Hạo lại khôi phục tinh thần lại.
Hương cà phê nồng đậm mang theo sự chua sót đọng lại ở đầu lưỡi của cô, “Lương tổng, tôi quả thật thích anh.” Yêu thích đến mức hận không thể lập tức giết anh!
“Ức Hâm, tôi không đáng giá để cô thích.” Cả người đầy sự tối tăm, bóng lưng của anh cô độc đến mức khiến cho người ta tan nát cõi lòng, “Tôi sẽ không bao giờ thích bất cứ ai nữa.” Hơi thở trầm thấp, anh xoay người nhìn người phụ nữ đang cười như không cười ngồi trên ghế sofa, giọng nói có chút khàn khàn khô ráp, “Tôi không thích cô, hơn nữa mãi mãi cũng sẽ không.” Kiếp này anh chỉ yêu một người, cô ấy đi rồi, anh sẽ không bao giờ yêu ai nữa.
“Tôi không cần.” Giọng nói trong trẻo, đôi môi hồng nhuận tùy ý nhếch lên, “Chỉ cần để tôi đứng bên cạnh anh là được rồi.” Đứng đợi bên cạnh anh, khiến cho anh đau khổ hơn tôi.
“Ức Hâm, thứ cô muốn tôi không cho được.” Nhìn vào đôi mắt mê người của cô, đôi mắt sáng long lanh trong quá khứ cũng liền xuất hiện trong đầu óc anh. Nhưng hai người không phải một người. Anh làm tổn thương người phụ nữ anh yêu say đắm, cũng vì như vậy mà mãi mãi mất đi cô, sao có thể trở về được?
Cười nhạo một tiếng, Lương Đình Hạo khôi phục lại vẻ sắc bén ngày xưa, “Ức tiểu thư, tôi sẽ cho cô một khoản bồi thường tương xứng, hi vọng từ giờ trở đi chúng ta vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới như trước.”
Nhìn tấm chi phiếu anh ném trên bàn trà, Ức Hâm sững sờ. Lòng của cô đang đổ máu, đây là Lương Đình Hạo máu lạnh vô tình, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, vừa rồi còn cùng nhau triền miên, một giây sau đã đẩy người ta xuống vực sâu tuyệt vọng. Một người không có tim như vậy sẽ chỉ làm cô quyết tâm trả thù anh hơn!
Nếu anh đã coi cô giống những hạng phụ nữ vô liêm sỉ hạ lưu đó thì vì sao cô lại không cần số tiền này. Ức Hâm cười đứng lên cầm lấy chi phiếu, “Cảm ơn Lương tổng.” Giọng nói cung kính, khi cúi đầu thì trong mắt lướt qua một tia lạnh thấu xương, cô sẽ không buông tay. Cô nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết.
Lưu loát xoay người đóng cửa lại.
Trong phòng ngủ trống rỗng lại khôi phục vẻ yên tĩnh, mùi hương hoan ái mê hoặc trong không khí còn chưa tan hết, cũng chỉ còn lại mình anh cô độc ngồi đó.
Mỏi mệt dựa vào ghế sofa, Lương Đình Hạo đốt một điếu thuốc, trong khói thuốc lượn lờ anh lại nhớ tới vẻ mặt tươi cười của cô khi cầm chi phiếu ra ngoài, Lương Đình Hạo cười nhạo, anh thật sự rất nhớ người kia, nếu không sao có thể nhầm lẫn người phụ nữ chỉ vì ích lợi mới lên giường với anh thành người con gái mà mình ngày nhớ đêm mong chứ? Cô đau đớn nhắm mắt lại, nhất định là anh rất nhớ cô. Nhiều năm như vậy rồi anh vẫn luôn điên cuồng tìm cô, cho dù không hề có tin tức thì cũng không hề từ bỏ. Rốt cục là cô đang ở đâu nơi nào? Thật sự không còn sống nữa sao? Nỗi nhớ càng lúc càng tăng vọt, nhiều năm như vậy rồi mà chỉ cần nhắc tới cô thì anh sẽ đều đau lòng gần chết.
Thật ra anh không biết người anh luôn muốn tìm lúc này đang ở cách ăn nửa mét, Ức Hâm ôm đầu gối ngồi xổm trước cửa phòng Lương Đình Hạo, nhịn không được chảy nước mắt như mưa. Sau một lúc lâu cô mới nhịn đau nhức, bám vách tường bước từng bước về phía trước, đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất.
Nhà tổ của Nhà họ Dung.
Người một nhà cùng nhau ăn cơm trưa, Dung Uy gọi Dung Lạc vào phòng làm việc để nói chuyện nên Mộc Yên một mình tản bộ ở vườn hoa trong nhà.
Mùa hạ còn chưa hết nên vẫn còn thoang thoảng tiếng ve kêu, Mộc Yên không ngờ Nhà họ Dung lại lớn như thế.
Mơ hồ nghe thấy có tiếng nước chảy, Mộc Yên đi đến chỗ nước chảy, nhìn thấy sau cánh đồng hoa lớn là một hồ nước lẳng lặng chảy xuôi dòng. Nước ao trong xanh, phản chiếu bầu trời xanh, diexdafnllequysdoon mát mẻ khiến người ta nhịn không được muốn tới gần. Lướt qua cánh đồng hoa này Mộc Yên mới phát hiện thì ra trong góc ao có trồng rất nhiều hoa sen, tuy rằng không xanh tươi như lá cây ở chỗ cô và Dung Lạc nhưng cũng xanh biếc làm cho người ta không nhịn được muốn tới gần.
Nước ao óng ánh trong suốt, ánh mặt trời giữa trưa sáng lạn rực rỡ nhiều màu sắc, Mộc Yên luôn thích lá sen tươi mát, trong lúc nhàm chán cô ngồi ở cạnh ao nhẹ hất nước lên, chạm nhẹ vào giọt sương trong suốt trên lá sen.
Sau khi Lâm Vũ Thần lái xe đưa Dung Ly về nhà họ Lâm, vì không có bản đồ nên dừng xe ở cửa hông của nhà họ Dung. Đã lâu rồi không tới nên từ cửa hông đi vào trong nhà anh cũng bị lạc đường. Nhớ mang máng muốn đến sân nhà thì phải đi ngang qua một bồn hoa lớn, nhưng lại bực mình vì mãi vẫn không tìm được.
Cửa hông bên này, người bình thường đều không vào được sân sau, ngoại từ người làm vương đến đây vào Chủ nhật thì chung quanh cũng không có người hầu nào.
Xuyên qua mấy bóng cây rậm rạp, một loạt gạch lát trung cổ màu màu xanh làm Lâm Vũ Thần giật mình nghi ngờ, sao anh lại không nhớ là Nhà họ Dung lại còn có một nơi như vậy chứ, không có nghĩ nhiều anh lại tiếp tục đi về phía trước theo trí nhớ của mình. Lại qua một ngã rẽ nữa, lúc này thì anh sững sờ tại chỗ.
Ánh mặt trời giữa trưa của ngày hè cực kỳ rực rỡ, nước ao óng ánh làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, thổi bay toàn bộ không khí khô nóng đi. Lá sen xanh ngắt cao vút, tuy rằng không nhiều lắm nhưng lá nào cũng mượt mà. Một trận gió thổi qua, tầng tầng lớp lớp đều đong đưa theo gió, cành hoa nổi lềnh bềnh trên lá xanh. Trong màu xanh là phấn hoa và hoa sen đang thổ lộ nỗi cô đơn, vô cùng xinh đẹp. Trong nước ao có lát mấy tảng đá để có thể đi lên, bởi vì lâu rồi không có ai đến nên đá lát bị nước ao rửa rất sạch sẽ, nắng nóng chiếu lên trông cực kỳ thoải mái.
Gió thổi phất qua lá sen cũng bị thổi mở tung, Lâm Vũ Thần hoàn toàn bị cảnh tượng trên đá lát thu hút.
Gió ngừng thổi, lá sen bị thổi nghiêng qua một bên, trên phiến đá lát ấm áp có một bóng người đang ngồi cuộn tròn như một đứa bé, da thịt trắng nõn như gốm sứ tinh xảo, sắc môi còn hồng nhuận hơn cả hoa sen, thanh cao thoát tục, người nọ gối lên cánh tay trắng nõn của mình, như đang ngủ say giữa màu xanh ngọc bích này.
đâm vào lòng bàn tay, máu đỏ chảy xuống từng giọt, hòa vào trong bụi cỏ không thấy tăm hơi đâu nữa