Đọc truyện Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc – Chương 11: Hai bên đụng mặt
Đến trung tâm mua sắm, người đến người đi rất náo nhiệt.
Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, một đôi tình nhân trẻ tuổi tay trong tay đi tới. Người con trai dáng người thon dài, dung mạo anh tuấn, khí chất trên người lạnh lùng, đẹp đẽ quý giá hấp dẫn người đi đường. Bên cạnh hắn là một cô gái tính tình có chút trẻ con, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn không chút son phấn, cười ngọt mà mê người.
Tiểu Mộc Yên vô cùng thân thiết kéo khuỷu tay Dung Lạc, vừa đi vừa ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó.
Cửa hàng áo cưới Mộng Ảo, thảm dài màu hồng, ở hai bên lớp thủy tinh tinh xảo là đóa Mân Côi kiều diễm. Trên cầu thang treo đầy những quả bóng hơi màu tím lãng mạn tự chế.
Xuyên qua cửa sổ lớn sát đất, có thể nhìn thấy bên trong có đủ loại áo cưới. Lụa trắng nhẹ nhàng, áo khoác mộng ảo, lụa mỏng trong trẻo…
“Tiên sinh, tiểu thư chào buổi sáng! Tôi là tiểu Trần, nhân viên bán hàng, xin hỏi hai vị cần giúp gì không?” Nữ nhân viên mặc đồng phục bán hàng tiến lên nghênh đón bọn họ.
“Xin chào. Chúng tôi muốn xem áo cưới, có thể giới thiệu một chút cho chúng tôi không?” Mộc Yên bước đến mỉm cười.
“Đương nhiên có thể, hai vị mời qua bên này.” Nữ nhân viên dẫn bọn họ đi đến trước đài trưng bày áo cưới, cô chỉ vào chiếc áo cưới màu trắng ở giữa chậm rãi nói, “Đây là áo cưới do nhà thiết kế danh tiếng của Italy thiết kế, hoa đính trên áo lấp lánh mộng ảo. Chiếc áo cưới này không chỉ mới mẻ, tôn quý, nhà thiết kế còn phối hợp với nét cổ điển của Trung Quốc, làm cô dâu thêm uyển chuyển, kiều diễm…”
Dưới ánh đèn màu tím, áo cưới trắng như tuyết giống như ảo ảnh. Tiểu Mộc Yên tiến lên ngẩng đầu tinh tế xem xét: chiếc váy cắt theo hình giọt nước ôn nhu, vải lụa mỏng mềm nhẹ, làn váy tung bay lại xinh đẹp quý giá. Nhưng mà, lúc này trong lòng Mộc Yên không có một chút niềm vui của một cô dâu, cô cảm thấy cảnh tượng tốt đẹp như vậy giống như một giấc mơ, đều giả dối.
“Sao vậy?” Xuất thần một lúc, cô cảm thấy bả vai chợt lạnh, Dung Lạc đặt ngón tay ở trên vai cô nhẹ nhàng kéo, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Mộc Yên.
“Không có gì, chỉ cảm thấy áo cưới này thật xinh đẹp!” Cô mỉm cười, lại chủ động cầm tay hắn, mười ngón đan vào nhau, hai người tiếp tục nghe nhân viên giới thiệu.
Trên đài trưng bày, từng loại áo cưới đều được giới thiệu qua, Mộc Yên lắc lắc tay Dung Lạc, hắn quay đầu nhìn cô.
“Chúng ta hãy đi nghỉ ngơi một chút được không?” Hôm nay ra ngoài cô đi giày mới có chút không thoải mái, từ lúc đó đến bây giờ cũng đã đứng mấy tiếng.
“Ân.” Dung Lạc gật đầu, tùy ý để Mộc Yên nắm tay kéo đến ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.”Có thích cái nào không?” Hắn lạnh giọng hỏi cô, thuận tiện đưa cà phê nhân viên đem tới cho cô.
“Cám ơn.” Đem cà phê đặt trên bàn, cô mỉm cười tựa đầu vào vai hắn nói nhỏ, “ Tôi cảm thấy tất cả những bộ áo cưới này đều rất hoa lệ, cao quý, cảm giác bản thân mặc vào sẽ không thích hợp.”
“Những bộ bên trong em thích nhất cái nào?” Dung Lạc nặng nề hỏi.”Nếu không có, chúng ta có thể tìm nhà thiết kế em thích đến làm theo yêu cầu.”
“Không cần phiền phức như vậy, áo cưới ở đây cũng rất đầy đủ, vậy cái đầu tiên đi, nhìn rất đẹp.” Mộc Yên tất nhiên biết lấy năng lực của Dung gia mời nhà thiết kế hàng đầu từ nước ngoài đến thiết kế heo yêu cầu căn bản không phải vấn đề gì lớn, nhưng cô cũng không muốn Dung Lạc hao tốn nhiều tâm tư, mỗi khi nghĩ đến bọn họ sắp tổ chức hôn lễ, cô liền cảm thấy vớ vẩn vô cùng.
“Cho chúng tôi xem thử bộ ban đầu.” Thanh âm trầm thấp phân phó, nhân viên mỉm cười chạy lại, “Tiểu thư xin chờ một lát, tôi lập tức kêu người mang đến cho cô mặc thử.”
“Tốt, cám ơn.” Mộc Yên gật đầu, đón nhận tầm mắt của Dung Lạc có chút kinh ngạc.”Làm sao vậy?” Cô nghiêng đầu hỏi hắn.
“Em thích không?”
“Rất được, rất thích a!” Mộc yên rúc vào bờ vai của hắn, trên người mang theo mùi hương tươi mát của hoa Sơn Chi.
“Vậy là tốt rồi.”
Hai người vừa mới đứng lên, còn đi chưa đi được mấy bước, lơ đãng nhìn thoáng qua làm cho Mộc Yên giật mình.
Dung Lạc khó hiểu, nhìn theo tầm mắt của cô.
Cửa thủy tinh xoay tròn bị đẩy ra, một cô gái có diện mạo tinh xảo kéo tay một người đàn ông đi đến. Thân hình cao lớn anh tuấn, diện mạo tuấn mỹ như ánh mặt trời, cả người tản ra một cỗ khí thế kiêu ngạo, ngang ngược. Rõ ràng là Sở Hoán vừa mới về nước. Dung Lạc nhìn thân thể cứng đờ của Mộc Yên, trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.
“Cái áo cưới này có thể để cho tôi mặc thử không?” Thanh âm ngọt ngào, giống như mật ngọt có thể thấm vào trong lòng mỗi người.
“Tiểu thư, bạn trai cô cũng thật đẹp trai!” Nữ nhân viên nhìn Sở Hoán bên cạnh Mộc Cẩm vui cười ca ngợi.
“Tiểu thư quá khen.” Sở Hoán cười khẽ, làm cô ta xấu hổ đỏ mặt.
“Anh Sở Hoán, chúng ta mua cái áo cưới này được không?” Mộc Cẩm kéo cánh tay Sở Hoán làm nũng nói.
Không đợi Sở Hoán trả lời chợt nghe tiếng xin lỗi xen ngang vào giữa bọn họ.”Thật ngại quá, vị tiểu thư này, cái áo cưới này hai vị khách kia vừa mới mua rồi. Cô có thể xem kiểu khác được không.” Tiểu Trần xin lỗi ti giải thích.
“Nhưng tôi chỉ thích cái này!” Mộc Cẩm thất vọng bĩu đôi môi đỏ mọng, bỗng nhiên cô ta nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt lóe sáng, “ Tôi trả gấp đôi, có thể mua được không?”
“Này…” Tiểu Trần khó xử, nhân viên tiếp đãi Mộc Cẩm tiếp lời, “Vừa rồi hai vị khách kia đang chờ mặc thử áo cưới, hai người có thể tìm bọn họ thương lượng một chút.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu Trần nói thêm, “Bọn họ ở phòng nghỉ bên cạnh.”
“Cám ơn.” Sở Hoán nhíu mày, chỉ là thời điểm tầm mắt chuyển hướng sang bên kia thân thể mất tự nhiên cứng đờ, khóe môi đang tươi cười cũng nhanh chóng hạ xuống.