Bạn đang đọc Thính phong – Chương 19 – 39
Chương 38: Bão táp
Vừa mới dập máy đã lại có một cuộc gọi đến.
Cô hơi ngẩn người, sau đó mới lên tiếng: “A lô?”.
“Mới từ Thụy Sỹ về à?”, giọng nói bình thản của Lý Kiều vang lên bên tai.
“Uhm”, Lãnh Hoan trả lời, cảm thấy hơi bối rối, “Mai là sinh nhật cậu đúng không? Cố Ngôn Nặc mói nói với mình”.
“Cậu có thời gian thì ghé qua nhé”, Lý Kiều tiếp lời, trong giọng nói phảng phất một nỗi buồn như có như không.
Lãnh Hoan bỗng cảm thấy lòng mình chua xót.
Nhớ lại sáng sớm hôm đó, Lý Kiều đã nhẹ nhàng ôm lấy cô, vòng tay ấm áp vô cùng, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nhớ lại lúc anh đẩy cốc Tiramisu đó đến trước mặt cô và nói: “Chỉ cần cậu nói ra, mình sẽ cam tâm tình nguyện”.
Shakespeare đã từng nói: “Tình yêu cũng giống như than, một khi đã cháy lên thì phải tìm cách dập nó đi, nếu cứ để nguyên như vậy, nó sẽ thiêu cháy luôn trái tim anh”.
Còn cô và Lý Kiều lại quá mức giống nhau, thà chấp nhận để trái tim mình bị thiêu cháy thành tro bụi, cũng vẫn cố chấp đến cùng để chờ đợi người mình yêu quay lại.
***
“Lần trước Chương Trình được đi Mỹ làm nghiên cứu sinh, lần này cậu lại được đi Thụy Sỹ, nếu biết trước được đi nhiều như vậy, hồi đó tớ cũng đã đăng ký theo học khoa Kiến trúc của Đại học M rồi”, Cố Ngôn Nặc ngoác miệng ba la bô lô, uống hết hai ly rượu, dù có trộn thêm với coca nhưng vẫn khiến hai má đỏ rực lên.
Lãnh Hoan nghe thấy cười khan một tiếng, ngước mắt lên liền trông thấy Lý Kiều đang nhìn cô cười, nụ cười rõ ràng mang ý chế nhạo, giống như đang nói: Cậu chế ra cái study ship giỏi thật đấy.
Lãnh Hoan còn đang thấy hơi xấu hổ, thì đã cảm giác được sự thay đổi trong ánh mắt đang nhìn về phía sau mình của Lý Kiều. Cô tò mò quay người lại, lập tức nhìn thấy hai dáng người vô cùng quen thuộc ở một bàn cách đó không xa, người phụ nữ đang gục đầu trên vai người đàn ông khóc như mưa với dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Cảnh tượng ấy khiến Lãnh Hoan ban đầu còn ngẩn người ra, ngay sau đó chợt cảm thấy trong lòng mù mịt, không biết phải làm gì.
Vào lúc ấy Diệp Thính Phong cũng đã nhìn lên, bàn tay anh vẫn còn đặt trên vai Liễu Nhược Y vỗ về an ủi, song ánh mắt lại như bám riết lấy Lãnh Hoan. Xuyên qua đám đông ồn ào tấp nập, anh chỉ gửi đến cô một nụ cười nhẹ nhàng nhưng sự dịu dàng không thể nào lẫn đi đâu được trong đáy mắt chầm chậm trôi đến bên cô, hoàn toàn lấp đầy những khoảng trống mà cảm giác mất mát vừa rồi tạo nên.
Giây phút đó, không cần phải nói gì nhưng cô có thể hiểu được tâm trạng của anh.
Không biết vì sao nhưng cô tin tưởng anh hoàn toàn, vậy nên miệng cô cũng vui vẻ hé ra một nụ cười rạng rỡ chuyển lại anh.
“Lý Kiều, sinh nhật vui vẻ!”
Tiếng ly chạm vào nhau kêu leng keng, Lãnh Hoan quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tu Nhiên đã đứng ở trước bàn của bọn họ nâng ly rượu lên với điệu bộ hết sức thoải mái.
“Cô Lãnh Hoan cũng ở đây à?”, ánh mắt anh ta thoắt chuyển sang phía Lãnh Hoan, vẻ mặt có vẻ như đã hơi say nhưng vẫn đầy u uẩn.
Lãnh Hoan ngẩn người, còn tưởng mình vừa bị hoa mắt, nhưng cô lập tức nở nụ cười nhã nhặn.
“Cô đã trông thấy bọn họ chưa?”, Lý Tu Nhiên đột ngột đưa chiếc ly chỉ về phía sau lưng cô, “Cảm giác khi cố ý công khai gợi tình trước mặt vợ anh ta như thế nào? Phải chăng làm kẻ thứ ba có thể mang lại cho cô cảm giác thành công?”.
Lãnh Hoan sững người ngước mắt lên nhìn anh ta, sắc mặt thoắt trở nên nhợt nhạt: “Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì”.
“Cô không hiểu?”, Lý Tu Nhiên cười nhạt một tiếng, khuôn mặt bình thường vốn điềm đạm bỗng trở nên khắc nghiệt lạ thường, “Mời cô quay lại nhìn xem, ở đằng đó có một người phụ nữ đang khóc trước mặt chồng cô ấy. Còn nguyên nhân khiến cho cô ấy đau lòng đến vậy, đúng, nguyên nhân khiến cho cô ấy đau lòng đến vậy lại chính là cô, Lãnh Hoan”.
Toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể như đã tiêu tán đi đâu hết, Lãnh Hoan thậm chí còn cảm nhận được toàn thân mình đang lạnh dần, lạnh dần từng chút một, riêng ở nơi trái tim là đã lạnh đến mức đóng băng.
“Anh Lý”, cô cắn chặt răng, lên tiếng, “Nếu như anh không biết rõ sự thật thì xin đừng tùy tiện đánh giá bất cứ chuyện gì. Các người ghen tỵ với nhau là chuyện của các người, đừng có lôi tôi vào”.
“Sự thật?”, Lý Tu Nhiên cười rít lên, bị lời nói của Lãnh Hoan làm cho tức điên lên, một cơn cuồng nộ bắt đầu tích tụ đầy trong mắt, “Cô muốn biết sự thật nào đây? Là việc bố cô hại chết em gái của Diệp Thính Phong à? Là việc cậu ta vì muốn trả thù nên mới cố ý tiếp cận cô? Hay là tất cả những thứ mà cậu ta làm với cô chỉ là một vở kịch không hơn không kém?”.
“Tôi thực sự bái phục cô”, anh ta tiếp tục cười mỉa mai, “Dù đã bị cậu ta lừa gạt đến thất điên bát đảo, vẫn cứ sống chết đòi làm tình nhân của cậu ta, thậm chí còn lao tới Thụy Sỹ để quấy rầy bọn họ”.
“Anh Lý”, Lý Kiều đột nhiên hét lên chặn Lý Tu Nhiên lại, “Anh say rồi”.
“Tôi say rồi à?”, Lý Tu Nhiên vẫn cười, đưa ánh mắt u ám nhìn về phía hai người đang đi tới vì nghe thấy tiếng ồn ào, “Cô có thể hỏi trực tiếp cậu ta”.
Lãnh Hoan ngồi chết cứng trên ghế salon, không động đậy một chút nào, cô cảm giác thấy mùi thuốc lá thoang thoảng phía sau lưng, mùi hương quen thuộc khiến cho cô ngàn lần nhớ nhung suốt bao nhiêu ngày qua. Cô biết anh đang đứng phía sau nhìn cô, nhưng cô lại không muốn quay đầu lại, càng không dám quay đầu lại nhìn anh.
“Anh chính là Diệp Thính Phong à?”, Cố Ngôn Nặc đột nhiên lên tiếng, giơ thẳng tay chỉ vào mặt người đàn ông đứng trước mặt mình, “Anh nói xem, tất cả những gì anh ta nói có phải là sự thật không?”.
Thời gian khi đó dường như đã đông kết lại hoàn toàn. Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Thính Phong, chỉ duy có Lãnh Hoan là cúi đầu, bàn tay siết chặt chiếc thìa trong vô thức.
“Anh ta nói không sai”, lời thừa nhận nghe trầm trầm nhưng giống như một trận gió lạnh thổi qua làm đông cứng trái tim từng người một.
Một sự im lặng như cái chết bao trùm, xung quanh khách khứa trong bar vẫn đang huyên náo, nhưng chỉ riêng nơi đó lại tĩnh tại như thuộc về một thế giới khác.
“Anh là đồ khốn”, Cố Ngôn Nặc là người đầu tiên tỉnh lại, cầm lấy ly rượu để trên bàn định hắt thẳng vào mặt Thính Phong, song đã bị Chương Trình giữ chặt tay lại, đành vừa giằng co vừa hét toáng lên: “Anh coi Lãnh Hoan là cái gì chứ? Công cụ để trả thù, hay là con rối trong trò chơi?”.
Những lời nói tưởng như có vẻ đầy quan tâm đó rõ ràng muốn lấy lại chút công bằng cho Lãnh Hoan, song hóa ra lại một lần nữa nhắc những người trong cuộc nhớ lại tình cảnh khốn khổ của mình, nên cuối cùng đã trở thành một sự quan tâm tàn nhẫn.
“Cách!”
Một âm thanh khô khốc vang lên khiến tất cả mọi người đều chú ý.
Chiếc thìa trong tay Lãnh Hoan mới đó đã bị bẻ thành hai đoạn.
Rõ ràng đã biết sự thực này từ trước, nhưng khi tận tai nghe chính anh thừa nhận, cô mới phát hiện ra mình không thể nào chịu nổi.
Lãnh Hoan siết chặt hai bàn tay, gần như phải dốc hết sức lực toàn thân mới giữ được ình không run lên, mới miễn cưỡng nở được một nụ cười.
“Xin lỗi, Ngôn Nặc”, cô nhìn sang bạn, khẽ cười, “Tớ đã nói dối cậu, tớ đi Thụy Sỹ không phải là vì chương trình nghiên cứu sinh nào hết”.
“Đó không phải là điểm quan trọng”, Cố Ngôn Nặc cắt lời cô, chưa hết cơn giận dữ.
“Tớ không quan tâm”, giọng nói khẽ khàng và bình thản nhưng lại làm chấn động tất cả những người có mặt khi đó.
Lãnh Hoan bình tĩnh nhìn hai đoạn chiếc thìa nhựa bị bẻ gãy trong tay mình, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên trên bàn.
Cô cần phải cố gắng, cố gắng để không quan tâm đến những điều khủng khiếp kia, đến sự phẫn nộ, đến sự thương hại, đến những ánh mắt đang soi thấu mình. Cô phải hết sức cẩn trọng, cẩn trọng từng tí một để ứng phó với cơn cuồng phong đang nổ ra trước mắt, mặc dù trái tim cô khi đó đã đau tới mức ứa máu ra.
Là do cô chọn yêu anh, là do chính cô đã cố giữ lấy niềm hạnh phúc giống hệt như một ốc đảo ảo ảnh trên sa mạc đó. Thế nên cho dù tất cả có sụp đổ đến nơi, cô cũng phải cắn răng để đứng vững đến phút cuối cùng.
Diệp Thính Phong trầm lặng đứng một bên, ánh mắt sâu hút nhìn như xoáy vào người con gái đang ngồi ngay trước mắt.
Sự bình tĩnh của cô khiến anh hoảng sợ, một thứ cảm giác bất an hiếm thấy cứ len lỏi đến từng ngóc ngách trên cơ thể anh, khiến việc hít thở bình thường cũng trở nên hết sức khó khăn.
Người có tư cách nhất để trách anh ở đây chỉ có cô, thế nhưng cô lại không hề nói một lời, không hỏi lấy một lời.
Cô chỉ nói cô không quan tâm.
Có thực là không quan tâm không?
Từ trước đến nay, anh đều có thể đoán được tâm sự của cô, ở trước mặt anh, những sự hỷ nộ ái ố của cô đều không thể nào che giấu được.
Thế nhưng biểu hiện của cô khi biết được sự thật đó lại quá mức bình thản, bình thản tới nỗi khiến anh hoảng sợ.
Cơn giận dữ của Lý Tu Nhiên là điều mà anh và Liễu Nhược Y đã dự liệu được, nhưng không thể ngờ rằng cô lại trở thành đối tượng để trút hận của anh ta. Cứ cho là đến cuối cùng cô cũng sẽ biết tất cả mọi chuyện, nhưng thà rằng anh là người nói với cô những điều đó, còn hơn để cô bị phơi bày một cách khổ sở như thế này trước mắt tất cả mọi người.
Bao nhiêu ngày qua luẩn quẩn trong tình yêu và thù hận, lòng hận thù ban đầu trong anh cũng đã gần như biến mất. Nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của cô, trái tim anh cũng như bay bổng, nhìn thấy cô đau buồn rơi nước mắt, ngực anh cũng như co thắt lại. Không biết từ bao giờ anh đã hốt hoảng nhận ra người con gái yếu đuối dịu dàng đó đã khắc vào trái tim anh một dấu vết cực kỳ đậm sâu, dù thế nào cũng không sao xóa nổi. Vậy nên anh đã tự nói với mình, hãy để cho cả hai có thêm thời gian, cho đến khi anh cuối cùng cũng có thể hoàn toàn quên đi tất cả những hận thù trong lòng, anh sẽ đem đến cho cô một sự khởi đầu hoàn toàn mới.
Chỉ có điều bánh xe số phận luôn luôn không đi theo đúng con đường mà ta những tưởng.
“Xin lỗi”, Lãnh Hoan từ từ đứng dậy, “Xin hãy nhường bước cho tôi đi trước”.
Gần như ngay lúc đó, Diệp Thính Phong cũng đi theo sát phía sau cô.
Liễu Nhược Y hơi do dự định dợm bước theo, nhưng Thính Phong đã quay người lại ngăn hành động đó bằng một giọng nói lạnh lùng và khắc nghiệt chưa từng thấy, “Đi lo chuyện người đàn ông của cô đi, đừng làm phiền chúng tôi nữa”.
Trong hành lang được ốp kính sáng rực đủ sắc màu, có người đang thì thầm to nhỏ với nhau, có người uống rượu trong niềm khoan khoái, có người ôm nhau hôn thắm thiết, chỉ có Lãnh Hoan bước đi về phía trước không nhanh không chậm, dường như không nghe, không thấy bất cứ thứ gì.
Diệp Thính Phong nhìn theo cô, rõ ràng chỉ cách nhau có vài bước chân, nhưng anh lại cảm thấy giữa hai người là cả ngàn trùng núi sông cách trở.
Anh biết rõ lần này vết thương anh gây ra cho cô quá nặng nề, nặng tới mức anh lần đầu tiên mất hết sự tự tin, không biết mình còn có thể hàn gắn lại được trái tim đã bị vỡ vụn đó hay không nữa.
“Hoan!”
Phút giây chuẩn bị bước ra khỏi cửa, anh đưa tay ra định giữ lấy cánh tay cô, nhưng cô đã né người tránh đi, cứ như thể vì quá kinh sợ nên cố tình tránh né sự đụng chạm của anh vậy.
“Có chuyện gì?”, cô hỏi khẽ, mắt vẫn không nhìn vào anh mà mê mải đi tận nơi nào đó tít đằng xa.
“Anh có thể nói chuyện với em một chút được không?”, thái độ xa cách của cô, ánh mắt đã mất đi tâm điểm của cô khiến cho lòng anh như bị từng mũi kim đâm vào đau nhói.
“Em thấy hơi mệt, để lần sau có được không?”, cô cúi đầu, giọng nói run rẩy hệt như một chếc lá vàng bay theo gió.
Lúc này lòng cô đã quá bấn loạn, cũng đang đau đớn, cô chỉ muốn tìm một góc nào đó không có người để giấu mình vào, đứng đây đối diện với anh, mỗi hơi thở đối với cô cũng quá vất vả.
Thính Phong nhìn cô, cất giọng một cách khó khăn: “Em có còn nhớ lần đó em từng nói, nếu như chúng ta cùng bước vào nhà thờ, linh mục hỏi anh những câu hỏi đó, anh sẽ chọn cách im lặng. Nếu như bây giờ anh nói với em rằng, câu trả lời của anh sẽ là ‘Con đồng ý’ thì sao?”.
Chương 39: Bị thương
Cô nhắm nghiền mắt, những dòng lệ trào ra rồi từ từ lăn trên hai gò má.
“Thôi đi”, cô lên tiếng, giọng nói tắc nghẹn chứa đựng đầy đau đớn, “Đừng nhắc lại những câu nói nực cười đó của em nữa”.
Sự yếu đuối và chán nản trong ngữ khí của cô gần như đánh bại anh, anh không thể kiểm soát nổi ý muốn được ôm ghì cô vào lòng, nhưng cô đã vội vã lùi về phía sau, giữ khoảng cách với anh một cách cố chấp.
“Anh sẽ không ép em”, đôi tay bất lực buông thõng xuống, hai bàn tay siết chặt lại, anh nhìn cô cười khổ sở, “Anh chỉ muốn nói với em rằng, ý định trả thù em là có thật, việc cố tình tiếp cận em là có thật, nhưng việc anh rung động với em cũng là có thật”.
Sự im lặng của cô làm cho trái tim anh cứ không ngừng chìm mãi xuống, cho đến khi rơi tõm vào một vực sâu không đáy.
“Hãy tha lỗi cho anh vì đã tiếp cận em bằng cái lý do tồi tệ nhất ấy, cả việc anh đã yêu em bằng cái phương thức tồi tệ đó”, giọng nói khản đặc lại của anh, chất giọng mang đầy chua xót của anh khiến cho nước mắt cô cứ vậy tuôn ra từ nơi thẳm sâu nhất trong cõi lòng, không cách nào ngăn lại nổi.
“Em có bằng lòng cho anh một cơ hội nữa không?”
Anh đang xưng tội với cô, cũng đồng thời cầu khẩn cô. Người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn cao ngạo và lạnh lùng đó đã vứt bỏ tất cả lòng tự tôn của bản thân để phơi bày ra trước mắt cô phần yếu đuối nhất và cũng chân thành nhất trong trái tim của anh ta. Đây rõ ràng là thời khắc cô đã hằng mong đợi ngay cả trong những giấc mơ, vậy mà sao nó lại khiến lòng cô chua xót tới mức không thể nào đáp lời lại được?
Hóa ra cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, hóa ra cô vẫn không thể nào không hối hận không nuối tiếc như mình vẫn hằng tưởng tượng. Nên dù trái tim đã chấp nhận đầu hàng, mà lời tha thứ vẫn cứ mắc lại trong cổ họng, không có cách nào nói ra miệng được.
“Hoan”, giọng nói của anh mang theo vẻ thất vọng nặng nề, “Đến cả việc nhìn anh một cái em cũng không thể hay sao?”.
Đã từng có lúc anh ở đâu thì ánh mắt cô ở đó, nhưng giờ đây, anh mới nhận ra rằng dư vị của việc được người khác yêu thương quyến luyến mới đẹp đẽ làm sao.
“Không phải”, cô quay đầu lại, mắt vẫn còn đẫm nước, song cái nhìn của cô chỉ dừng lại trên khuôn mặt anh có mấy giây, sau đó ngay lập tức chuyển sang con đường phía sau anh.
Đột nhiên miệng cô hé thành một nụ cười đẹp hơn bao giờ hết, đẹp tới mức mê hoặc lòng người song lại mang theo một vẻ bi thương, nó lập tức làm ánh mắt anh bối rối, làm trái tim anh bối rối. Khi còn đang sững sờ, anh bỗng dưng bị cô đẩy mạnh, cùng lúc ấy, tiếng súng nổ vang lên! Cảnh tượng diễn ra trước mắt khi đó giống hệt một cảnh phim quay chậm, cô không khác nào một cánh bướm đã quá mệt mỏi, lặng lẽ rơi xuống trong vòng tay anh, trên nền chiếc áo khoác màu trắng xóa, từng đóa hoa màu đỏ thắm cứ lan ra mãi.
“Hoan”, anh thét lên một tiếng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trong phút chốc những tiếng súng khác vang lên kịch liệt, những người vệ sĩ của anh vừa bắn trả lại bọn tấn công, vừa đứng vây quanh bọc kín hai người họ lại.
Tình huống đó quả thật vô cùng tồi tệ;nhưng khi rơi vào trạng thái mê man, cô lại cảm thấy có chút nực cười.
Chỉ có vẻ mặt đột nhiên thất sắc của anh khi đó, cùng với vòng tay ôm chặt lấy cô cứ run lên từng hồi khiến cho cô không thể nào ngăn được những dòng nước mắt cứ ào ạt tuôn ra.
Vết thương trên vai đau như bị thiêu đốt, mồ hôi không ngừng túa ra đầy trán cô, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, cô nhìn thấy anh lo lắng gọi tên mình, nhưng lại không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả.
Không muốn xa nhau.
Không muốn xa nhau như thế này.
Cử coi như đã mặc định rằng có một ngày em buộc phải rời xa vòng tay ấm áp cùng vòm ngực rộng rãi đó, nhưng vì ánh mắt ngập tràn tình yêu tha thiết của anh, nó không thể là lúc này!
“Nếu như bây giờ anh nói với em rằng, câu trả lời của anh sẽ là ‘Con đồng ý’ thì sao?”
“Hãy tha lỗi cho anh vì đã tiếp cận em bằng cái lý do tồi tệ nhất ấy, cả việc anh đã yêu em bằng cái phương thức tồi tệ đó.”
“Em có bằng lòng cho anh một cơ hội nữa không?”
Em vẫn chưa nói được với anh rằng, những lời đó của anh đã khiến lòng em rung động biết bao nhiêu.
Tha thứ hay không cơ bản không phải là vấn đề quan trọng, từ trước đến nay em chưa từng có nổi một chút sức đề kháng nào đối với anh.
Anh từng nói, anh không quen phải lo lắng như vậy ột người.
Thế nên lần này, em làm sao có thể khiến cho anh lo buồn như vậy được.
***
Ánh trăng tràn như nước.
Trong gian phòng bệnh yên tĩnh, màu xanh sẫm của bóng tối đã lan khắp bốn bề.
“Thính Phong!”
Cánh cửa phòng từ từ mở ra, Liễu Nhược Y nhẹ nhàng bước vào, trên tay cầm cốc cà phê đưa ra trước mặt Thính Phong.
“Là em à”, anh đón lấy chiếc cốc, dường như vừa mới bừng tỉnh khỏi cõi suy tư, “Cảm ơn”.
“Sao cả đèn cũng không bật lên thế này?”, Nhược Y hỏi khi thấy anh cứ ngồi lặng lẽ một mình trong bóng tối.
“Anh sợ cô ấy ngủ không yên”, anh trả lời, giọng đã hơi khàn đi vì mệt mỏi.
Thực tế là Lãnh Hoan không hề ngủ, cô đã chìm sâu trong hôn mê, thỉnh thoảng lắm mới nói sảng mấy câu gì đó không rõ nghĩa.
“Đã hai ngày nay anh không nghỉ một chút nào rồi”, Nhược Y chau mày, vẻ lo lắng hiện rõ trong giọng nói.
“Anh không sao”, Thính Phong nhìn đăm đắm vào khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ, ánh mắt không hề dịch chuyển.
Hai ngày qua anh còn không dám rời xa cô nửa bước, anh sợ rằng chỉ cần mình quay người đi một chút thôi là có thể sẽ mất cô mãi mãi, sợ khi cô tỉnh dậy sẽ không thấy anh đâu.
Trong cuộc đời mình anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến vậy, bất lực đến vậy. Dường như trái tim anh đã bị đập cho vỡ tan ra, nhưng rồi vẫn phải khốn khổ để ngồi ghép lại, chỉ sợ khi đã ghép lại được rồi, anh sẽ vĩnh viễn không sao quên được cái khoảnh khắc khi cô ngã vào vòng tay anh đó. Một nỗi đau đớn tột cùng đã dấy lên từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng, ngay đến cả hơi thở cũng bị tước đoạt đi đâu mất.
“Anh sẽ không để cho hắn làm tổn thương em”.
Là anh đã hứa với cô như vậy, nhưng lại không thực hiện được.
Anh đã làm tổn thương trái tim cô sâu sắc đến vậy, thế mà cô vẫn chọn con đường cứu mạng anh.
Thính Phong đưa tay lên vuốt khẽ trên đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của cô, đầu ngón tay ấm nóng. Cô là tình yêu mà suốt đời này anh không thể nào từ bỏ.
“Anh đợi em”, Thính Phong khẽ khàng lên tiếng, “Bất kể phải đợi đến bao lâu, bất luận em có hận anh đến bao nhiêu, chỉ cần em còn chấp nhận ở bên cạnh anh, anh sẽ luôn luôn đợi chờ em”.
“Thực ra anh cũng có thể giống như trước đây, lừa gạt, dối trá, cưỡng ép… dùng hết tất cả thù đoạn, cho dù nó có đê tiện đến thế nào, chỉ cần giữ được em lại bên cạnh anh, nhưng từ giờ anh sẽ không làm như vậy, mãi mãi không bao giờ làm vậy nữa. Chúng ta hãy bắt đầu lại nhé, coi như là chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần và anh mới nói với em rằng, một người con gái ngồi cô đơn lặng lẽ nhìn cá bơi trong đài phun nước với nét mặt mênh mang nỗi buồn, quả thực đã khiến trái tim anh chấn động. Thế nên anh mới cố tình đến xin lửa của cô ấy, cô ấy không thể biết được rằng, khi cô ấy mời anh nhảy cùng, anh đã vui đến mức nào”.