Bạn đang đọc Thính phong – Chương 1 – 02
Phần dẫn
Một giờ sáng.
Làn gió thổi qua cánh cửa hơi hé mở làm tấm rèm lụa khẽ khàng lay động.
Ánh trăng mờ ảo chảy tràn trên giường, bao trùm lấy cơ thể đang cuộn tròn trong chăn.
Anh đưa tay gạt mấy lọn tóc mềm rũ, một khuôn mặt trẻ trung, dịu dàng và xinh đẹp hiện ra trước mắt.
Nhưng dường như cô ngủ không yên giấc, đôi mày hơi chau lại.
Một cảm xúc phức tạp chợt lóe lên trong đôi mắt màu nâu sậm, anh cúi người hôn lên môi cô. Sự đụng chạm mạnh bạo với hơi thở như thiêu đốt khiến cô giật mình tỉnh giấc, khẽ nhướn mi, mơ màng nhìn vào đôi mắt quen thuộc đang sát ngay trước mặt. Nhưng anh thì trái lại, nhìn cô chằm chằm, rồi giữ lấy đầu cô từ sau gáy, đôi môi càng áp chặt hơn.
Hồi lâu sau, anh mới buông ra. Cô thở dốc từng hồi, nhưng đã lại thấy cơ thể cao lớn của anh đè lên mình một lần nữa. Cô vòng tay ôm lấy anh trong niềm xúc cảm không sao nén được, chạm vào làn da đang nóng rẫy lên.
Ngạc nhiên trước sự gấp gáp khác thường của anh, cô định lên tiếng hỏi, nhưng anh đột nhiên rướn người, khóa chặt đôi môi đang hé mở của cô. Cơ thể vừa chìm trong giấc ngủ sâu vẫn chưa hoàn toàn thức dậy, cô chau mày, đón nhận những động tác thô bạo của anh một cách khó khăn. Dần dần, ngọn lửa từ cơ thể anh cháy lan trên mình, cô bất lực tới mức muốn rơi nước mắt, không chịu nổi phải xin anh dừng lại… Nhưng anh hoàn toàn không đếm xỉa, cứ vậy từng bước từng bước đẩy cô vào nỗi khốn cùng.
Khi phút giây kích động đã qua đi, cô nằm gối đầu trên ngực anh, tay phải vô thức vẽ lên làn da trơn láng ấy những vòng tròn.
Anh với lấy bao thuốc Thất Tinh cô để ở đầu giường, châm một điếu rồi ngậm lệch bên môi, chau mày hỏi: “Sao vẫn còn hút cái loại này? Thật là khó chịu”.
Cô biết anh ghét vị bạc hà trong đó nên chỉ khẽ mỉm cười.
Cô thích loại thuốc này, vì cảm giác lạnh tê của bạc hà trong đó giống hệt như anh.
“Hôm nay anh làm sao thế?”, cuối cùng cô không kiên nhẫn thêm được nữa, chậm rãi hỏi.
Anh hơi sững lại, sau đó đột nhiên nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, bỏ ra khỏi người mình.
Cô không hiểu, hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt thoắt trở nên sẫm lại của anh.
“Sau này khi chưa được anh cho phép, đừng có tùy tiện tới đây”. Giọng nói lạnh lùng rốt cuộc cũng vang lên, bỗng chốc vô cùng rõ ràng trong màn đêm vắng lặng.
Lòng cô hơi chùng xuống, nhưng vẫn nhìn anh cười: “Vì sao thế?”.
Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, ánh mắt khác nghiệt đến khác thường: “Đừng giả bộ với anh, đừng nói với anh là em chưa đọc báo hôm nay đấy”.
Cô cười tự giễu mình, cúi đầu nói: “Đùa chút thôi, làm sao mà anh phải cáu lên như vậy. Em biết mà, em sẽ không cản trở hôn nhân đại sự của anh đâu.”
Rồi như đột nhiên cảm thấy không còn chút hứng thú nào, đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng bị nén lại tới mức không thở nổi, đột nhiên cảm thấy tức ngực vô cùng, cô ngồi dậy, rời khỏi cơ thể ấm nóng của anh, bất giác hơi run lên vì lạnh. Anh vẫn chỉ nhìn cô bằng anh mắt lạnh lùng, không có thêm bất cứ hành động nào.
“Em phải đi rồi, ngày mai còn phải báo cáo tiến độ khóa luận với giáo sư hướng dẫn”, cô bắt đầu mặc quần áo.
Cho tới khi bàn tay cô đã đặt trên nắm đấm cửa phòng, anh vẫn không hề nói một lời giữ lại. Cô cắn chặt môi, kéo cánh cửa rồi ra đi.
Sớm tinh mơ ở thành phố M, bóng đêm dường như đã loãng đi nhiều, nhìn về xa xa thấy màu hồng nhạt bắt đầu len vào giữa trảng đen. Ở cái xứ Scotland cao hơn hẳn so với mực nước biển này, tầng mây trông có vẻ trĩu xuống lạ thường.
Gió thổi lành lạnh khiến cô phải quàng tay ôm lấy hai vai, chậm rãi bước đi. Trên phố chỉ còn lác đác vài người với điệu bộ cuồng nhiệt vừa bước ra từ quán rượu, chốc chốc lại nghe thấy những tiếng cười rồ dại hay tiếng chửi thề giận dữ, thậm chí cả tiếng hát vút lên cao.
Một chiếc taxi màu đen trông như con bọ cánh cứng đỗ xịch bên cô, tiếng còi mời mọc vang lên.
Cô ngây người quay lại, sau đó lắc đầu.
Trong đêm nay, cô cần được bình tĩnh lại, cần được ngọn gió lạnh lẽo này thổi cho bộ óc đang chìm trong giấc mộng của cô tỉnh lại, thổi đi cả những gì còn lấn cấn bấy lâu trong trái tim cô…
Không phải là chưa từng dự liệu trước được kết cục này, nhưng cuối cùng khi nó trở thành hiện thực, cô vẫn thấy trái tim mình tan nát. Sống trên đời hai mươi tư năm, đã trải qua biết bao là sinh ly tử biệt, chịu bao nhiêu đả kích của cuộc đời, cô vốn tưởng bản thân mình đã đủ kiên cường mà không ngờ tới rằng chỉ một ánh mắt, một câu nói của anh, lại có thể khiến cô không biết phải làm thế nào.
Anh là một bữa tiệc lộng lẫy và đẹp tuyệt vời trong cuộc sống của cô. Vì không cẩn thận nên cô đã bước vào rồi lập tức đi lạc trong đó mà không biết rằng trên đời này vốn không có bữa ăn nào miễn phí. Giáng Châu vì muốn trả nợ công tưới tắm cho Thần Anh(1) mà đã phải rơi bao nhiêu nước mắt, khóc đến tận lúc chết đi. Còn cô, có phải vì đã nợ anh quá nhiều hay không?
(1). Huyền thoại được nhắc đến trong truyện Hồng Lâu Mộng: Nữ Oa luyện đá ngũ sắc vá trời, luyện được năm vạn lẻ một viên. Viên linh thạch còn thừa được đưa về trời chăm sóc cây tiên Giáng Châu. Thần Anh và Giáng Châu duyên nợ, chịu ơn nhau nên phải đầu thai xuống hạ giới để “lấy hết nước mắt của đời ta để trả lại cho chàng”. Sau đá thiêng đầu thai thành Bảo Ngọc, cây thiêng hóa thành Đại Ngọc.
Nếu quả thực là như thế, cô cam tâm tình nguyện chơi canh bạc này, đợi đến khi tất cả mọi chuyện an bài, oán hận không còn, xem anh có chấp nhận quay về với cô không. Vậy thì, có đem cả cuộc sống của cô ra mà đặt cược cũng đáng.
Chương 1: Điệu nhảy
Xuyên qua hành lang với màu xanh nhạt của băng, những ngọn đèn pha lê trong suốt lấp lánh trên cao khiến cho sàn nhà bằng thủy tinh rực rỡ một cách lạ thường. Lãnh Hoan dừng chân lại, ngồi xuống nhìn chăm chú vào hồ cá ngay bên dưới. Trong Windy Casino với cách bài trí như chốn thần tiên này, đến cả những thứ ở dưới chân cũng là cảnh tượng kỳ thú đến mức người ta phải không tiếc lời khen ngợi.
Có người đi qua ngay sát bên cạnh, vẻ như thoáng liếc nhìn cô, nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên, cứ tiếp tục chìm sâu trong những suy tư của mình.
Chín giờ tối, vì không phải là ngày cuối tuần, lại ở trong cái thành phố mà các cửa hàng đều đóng cửa lúc sáu giờ này, nên thời điểm đó cực kỳ ít người đi lại trên đường. Duy chỉ có bồn nhạc nước ngay trước cửa sòng bài là vẫn nhẹ nhàng diễn tấu những khúc nhạc như không hề biết mệt. Dưới ánh đèn neon nhấp nháy, những cột nước huyền ảo như nở ra những đóa hoa màu vàng kim óng ánh.
Tiếng đàn quen thuộc vọng tới khiến cô hơi ngẩn người.
Bản Nocturne cung Đô thăng thứ của Chopin gợi nhớ một niềm đau thương trong ký ức, từng là bản nhạc mà cô yêu thích nhất.
Tất cả những nỗi sợ hãi, bất an, lo lắng, thê lương giống như đã chìm vào biển sâu thăm thẳm dưới ánh trăng.
Còn nhớ thời niên thiếu, mỗi khi nghe cô chơi bản nhạc ấy, bố cô đều chau mày, sau đó nói: “Hoan Hoan của bố, con không nên chơi những giai điệu như thế này.”
Cái tên Lãnh Hoan, những tưởng có thể giúp cô được vui vẻ suốt cả một đời, nhưng rồi cũng không nhớ rõ một đêm nào đó, cô đã chơi bản nhạc ấy như cuồng dại cho tới tận sáng hôm sau.
Trời hơi se lạnh. Cô châm một điếu thuốc, muốn dùng đốm lửa nhỏ bé đó sưởi ấm ình.
“Cho xin ít lửa được không?”, giọng nói thấp trầm từ bên cạnh vọng đến, âm vực chuẩn của London, khiến đôi tai đã quen nghe giọng Scotland của cô thấy vô cùng dễ chịu.
Cô hơi sững người, nhìn thẳng vào đôi mắt sẫm như màn đêm ấy. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu đen, quần âu màu đen đang đứng đó, tay đút trong túi quần, lặng yên nhìn cô.
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh nhân vật Lucifer(1) mà mình thường thấy trong truyện tranh đọc hồi còn nhỏ, cô bất giác bật cười, rồi lập tức tự chế nhạo mình vì ý nghĩ ngớ ngẩn đó.
(1). Lucifer: Một thiên thần sa ngã được nhắc tới trong Kinh thánh. Vốn là một trong ba tổng lãnh thiên thần do Chúa Trời tạo ra để cùng cai quản thiên giới nhưng Lucifer lại có dã tâm chiếm đoạt quyền lực của Chúa và đã tạo ra một cuộc bạo loạn. Cuối cùng vị thiên thần này thất bại và bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục trở thành Chúa quỷ. Từ đó Lucifer được người đời gọi là Sa tăng, có nghĩa là sự hủy diệt.
Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt người đàn ông đó, cô mới nhớ ra câu hỏi ban nãy, bèn tháo sợi dây chuyền trước ngực, đặt vào tay anh ta.
Người đàn ông cầm sợi dây chuyền, chăm chú nhìn viên ngọc trai đang khẽ khàng lay động giữa vành đai bằng vàng, đôi mắt hơi nheo lại.
Là Orb Lighter(2) số lượng có hạn của hãng Vivienne Westwood, anh đã từng ngó qua hình trên tạp chí khi nó mới được bán ra. Dù bây giờ giá đã bị đẩy lên nhiều lần, song không phải ai cũng dám bỏ tiền mua khi nó còn nguyên giá gốc.
(2). Orb Lighter: Bật lửa có hình sao thổ, một sản phẩm nổi tiếng của hãng Vivienne Westwood.
Cô không làm ra vẻ tình cờ trông thấy sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt anh ta, chỉ cười không thành tiếng.
Khi nhận lại chiếc bật lửa anh ta đưa trả, cô đeo nó lên cổ, sau đó hất hàm về phía sòng bạc, hỏi: “Anh cũng làm việc ở đây à?”.
Anh ta khẽ gật đầu, vẻ không mấy quan tâm.
Cuộc chuyện trò kết thúc, mỗi người bọn họ ngồi một bên bồn nhạc nước, lặng yên hút thuốc. Khúc nhạc buồn thương vẫn tiếp tục phảng phất giữa bầu trời đêm.
“Nhảy một điệu nhé?” Lãnh Hoan đột nhiên nhìn về phía anh ta, mắt sáng long lanh.
Anh ta nhìn khuôn mặt đầy hưng phấn của cô, chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên trong giây lát, sau đó đứng lên, hơi nghiêng người xuống, đưa cánh tay trái ra bằng một động tác cực kỳ nhã nhặn, sau đó lại chăm chú nhìn cô.
Tiếng nhạc đầy ma mị cứ vảng vất bên tai, cô đặt tay mình lên vai anh, anh vòng tay quanh eo lưng cô, cánh tay còn lại của cả hai người khẽ đặt lên nhau.
Có người đi qua nhìn cảnh bọn họ ôm nhau với vẻ hiếu kỳ, nhưng chính bọn họ lại không để ý đến điều đó, vẫn chậm rãi bước từng bước nhảy, nhìn từ đằng xa trông giống hệt một đôi tình nhân đang nép sát vào nhau tìm hơi ấm.
Đứng ở khoảng cách gần thế này, cô mới phát hiện đôi mắt anh ta có màu nâu sậm, mái tóc cũng một màu nâu như vậy. Khuôn mặt anh mang nhiều nét không giống với người gốc Hoa thông thường, hình như là con lai. Tuổi anh áng chừng mới chỉ ba mươi, song phong cách lại có vẻ hơi trầm lắng.
“Đã nhìn đủ chưa?”, giọng nói mang đầy vẻ giễu cợt vang lên phía trên đầu cô, “Có thỏa mãn vì những thứ cô nhìn thấy không?”.
Thanh âm mang theo hơi thở ấm nóng lướt qua khuôn mặt cô, Lãnh Hoan cảm thấy hai gò má mình nóng rực lên, hơi hối hận vì đã không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Một hồi nhạc chuông sôi động vang lên, cô lấy chiếc điện thoại “cứu tinh” đúng lúc ra, cười với anh chừng như xin lỗi rồi quay người nghe điện.
“Tớ đây”, tiếng Cố Ngôn Nặc vang lên, “Hôm nay cậu đến Windy Casino phỏng vấn đúng không? Kết quả thế nào?”
“Tớ vừa ở đó ra. Bọn họ nhận tớ vào làm rồi”.
“Tớ vẫn cảm thấy chỗ đó hơi phức tạp, cậu phải cẩn thận mới được”, Cố Ngôn Nặc tỏ rõ sự lo lắng.
“Tớ biết rồi, nhưng nếu so với những nơi khác, lương làm bán thời gian ở đây cao hơn hẳn. Với lại tớ cũng chỉ đứng pha rượu ở quầy bar, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”.
Cô bạn ở bên kia điện thoại hình như thở phào một tiếng, sau đó lại pha trò cười: “Cái sòng bài lớn nhất Scotland đó chính là nơi tốt nhất để câu những con cá ngốc nghếch đấy. Với khuôn mặt xinh đẹp đầy mê hoặc của cậu, đảm bảo từ già đến trẻ đều mê tít, có khi chỉ hôm trước hôm sau đã túm được Boss của mình rồi ấy chứ!”.
“Cố Ngôn Nặc! Cậu thật vớ vẩn”, Lãnh Hoan nghiến răng, ghét nhất việc người khác lấy ngoại hình của mình ra nói đùa, đôi mắt quyến rũ nheo lại vẻ nguy hiểm: “Mặt ai mê hoặc? Boss cái đầu cậu ấy! Mở được cái sòng bạc lớn thế này, không phải là một tay mặt sẹo thì cũng là một ông già xấu hoắc, cậu có hứng thú thì đến mà nhằn”.
Phía bên kia lập tức vang lên một tràng tiếng cười sảng khoái. Cô không chịu nổi nữa, liền ngắt điện thoại.
Hít một hơi thật sâu, cô lấy lại nụ cười hoàn hảo nhất của mình, quay người lại: “Tối nay cảm ơn anh…”.
Nụ cười đông cứng trên môi, nơi quảng trường rộng lớn đó chỉ còn lại có mình cô, người đàn ông kia không biết đã bỏ đi từ lúc nào.
Bồn nhạc nước đã chuyển sang giai điệu khác, đó là một điệu valse với tiết tấu nhanh khiến cô lờ mờ cảm thấy cuộc gặp gỡ vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Lắc lắc đầu, bỗng nhiên thấy một nỗi thất vọng mơ hồ dậy lên trong lòng, cô quay người đi về phía bến xe bus.
Chương 2: Rung động
“1 Peach schnapps, 2 Smirnoff ice”.
Lãnh Hoan nhìn thẳng vào màn hình không ngừng thay đổi ở ngay trước mắt, tay chân hơi luống cuống, mở tủ lạnh lấy ra hai chai rượu tương ứng đặt lên chiếc khay để trên quầy bar.
Trán cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, vừa mới kịp thở một hơi, order khác đã lại được đưa tới, cô nhìn hàng chữ trên tờ giấy, mắt đờ ra.
“Không thể nào chứ, chẳng phải lúc nãy đã làm cho cô xem rồi hay sao? Trí nhớ gì mà kém thế?”, Grace, người đứng cùng quầy bar với Lãnh Hoan nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh, cố tình chơi khó.
Lãnh Hoan cắn chặt môi, cố gắng nén lòng tự tôn lại để nhờ giúp đỡ, nhưng đã thấy cô ta đi lướt qua bên mình, thẳng tiến đến nhà vệ sinh mà không thèm ngoái lại lấy một lần.
Thái độ đó khiến Lãnh Hoan nổi giận. Con quỷ đáng chết đó, rõ ràng đã sỉ nhục tên tuổi của mình. Bài xích người mới đến cũng đâu cần thiết phải làm như thế. Ngay cả người thông mình như Einstein cũng chẳng thể nhớ hết từng ấy cách pha chế rượu.
Ngấm ngầm rủa xả trong lòng, nhưng rồi cô vẫn đứng ngây người, không biết phải làm gì. Khách hôm nay quả thực quá đông, hơn nữa lại cứ bị giục liên hồi, cô đã cố gắng nhớ lại thành phần cụ thể của từng loại cocktail mà vẫn không thực sự chắc chắn. Ánh mắt nghi hoặc của mấy người bồi bàn lại càng khiến cô căng thẳng hơn. Phải khó khăn lắm mới kiếm được công việc này, cô không muốn để mất nó nhanh đến vậy.
“Muốn làm thứ gì?”, một giọng nói đầy từ tính bỗng vang lên. Cô ngạc nhiên nhìn người đứng trước mặt mình, buột miệng trả lời: “Long Vodka”.
Đó là người đàn ông cô gặp tối hôm qua. Vẫn trong bộ quần áo đen, không biết anh ta đã xuất hiện ở đó tự lúc nào.
“Vodka, Lime, Angostura Bitters, Tonic Water, Ice”, anh ta đọc tên các nguyên liệu cần dùng. “Xem tôi dùng lượng thích hợp của mỗi loại thế nào nhé.”
Cô gật đầu, nhìn đôi tay thon dài di chuyển một cách tao nhã giữa những chai rượu, động tác cực kỳ thuần thục.
“Coffee Lover’s”, anh ta liếc nhìn tên rượu trên thực đơn, “Vodka, Absinthe, Franjelico, Ice”.
“Có bài thơ của Ernest Dowson viết rằng: ‘Absinthe makes the tart grow fonder’(1), Absinthe có chứa thujone, chất hóa học độc hại chiết xuất từ cây khổ ngải, sẽ khiến người dùng sinh ra ảo giác. Sự điên rồ của Van Gogh chính là một ví dụ điển hình(2)”.
(1). Dịch: Rượu Áp sanh khiến cho kỹ nữ cũng trở nên đa tình.
(2). Van Gogh, danh họa nổi tiếng người Hà Lan đã từng nghiện rượu trong một thời gian dài, đặc biệt là rượu Absinthe. Nhiều giả thiết y học cho rằng, việc ông thường xuyên gặp phải các vấn đề về thần kinh một phần là do tác dụng của chất thujone có chứa trong loại rượu này.
Anh ta vừa nói vừa làm, phong thái tự nhiên và khoáng đạt, khuôn mặt sát với mặt cô tới nỗi cô thậm chí có thể cảm nhận thấy hơi thở nóng ấm đang làm những sợi tóc tơ rủ xuống bên má mình rung lên nhè nhẹ.
Không hiểu vì sao Lãnh Hoan bỗng nhiên có một cảm giác an lành vô cùng dễ chịu.
“Cô có thể học được rất nhiều thứ qua công việc này, chỉ cần để tâm một chút, sẽ phát hiện ra rất nhiều điều thú vị”.
Cô cảm kích gật đầu, tiếp tục làm những đồ uống còn lại.
“Chờ chút”, anh ta đột nhiên ngăn cô lại, đưa cho cô một chiếc khăn lụa, “Băng tay vào trước đã”.
Cô hơi ngạc nhiên, sau đó mới phát hiện ngón trỏ tay phải của mình đã bị rách thành một vết thương nhỏ, máu bắt đầu thấm dần ra làn da trắng muốt nên càng nhìn rõ.
“Cảm ơn”, cô nhận lấy chiếc khăn, tỏ vẻ ái ngại, “Chắc mới rồi mở nắp chai vội vàng quá nên bị cứa vào”.
“Lúc nào cũng nhẫn nhịn, âm thầm chịu đựng cũng không phải là hay. Nếu người khác bạt tai cô một cái, thì cô ít nhất cũng phải đáp trả lại họ một cái tát ra trò”, đôi mắt nâu sẫm nhìn cô không có vẻ gì là đang nói đùa.
Lãnh Hoan lắc đầu cười khổ sở: “Tôi không muốn mất đi công việc này, tôi muốn kiếm tiền”. Một lần bốc đồng là quá đủ rồi.
“Cô cần tiền?”, anh ta cười với vẻ chế nhạo, “Sau đó bỏ mấy nghìn bảng hoặc là mấy chục nghìn nhân dân tệ ra mua một chiếc Orb Lighter hay là một chiếc túi xách Channel?”.
Vẻ khinh khỉnh phảng phất trên khuôn mặt anh ta như chọc vào mắt cô.
“Nếu như anh chưa hiểu được hết về một người thì đừng có xét đoán tùy tiện về người đó”. Trên khuôn mặt hơi đỏ lên vì tức giận, đôi mắt của Lãnh Hoan ánh lên những tia sáng lạnh lùng.
Trông cô lúc giận dữ vẫn đẹp đến mê hồn.
Anh ta ôm lấy vai mình, nở nụ cười đầy tà ý: “Ai vừa nói là phải nhẫn nhịn, âm thầm chịu đựng nhỉ? Mới có vậy mà đã không kiềm chế được. Tôi thấy cô nên bỏ việc này đi, trực tiếp đến gặp ông chủ sòng bài, có thể ông ta sẽ không bỏ qua khuôn mặt đầy mê hoặc khó kiếm này của cô”.
“Anh!”, cô cứng lưỡi. Quả nhiên anh ta đã nghe được chuyện cô và Cố Ngôn Nặc nói với nhau tối qua.
“Mời anh đi khỏi đây cho, tôi còn phải làm việc”, Lãnh Hoan nổi giận thực sự, hoàn toàn không quan tâm đến việc mình đang “qua cầu rút ván”.
“Cô điên đấy à?”, Grace kinh ngạc kêu lên khi xuất hiện đằng sau anh, “Sao cô dám nói với giám đốc như thế?”.
Giám đốc, cô ta đang nói gì nhỉ?
Lãnh Hoan choáng váng đứng chôn chân tại chỗ như vừa bị sét đánh trúng người, mắt tròn xoe miệng há hốc nhìn người đàn ông đang cười nhạt ngay trước mặt mình. Cô thề rằng nếu bỗng nhiên có người tuyên bố Bin Laden đã trở thành Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ thì cô cũng không ngạc nhiên như lúc này.
“Tôi nghĩ chắc cô đang rất tiếc đúng không, tôi không phải một lão già xấu hoắc cũng không phải một gã mặt sẹo”, nụ cười của anh ta sáng rực rỡ, nhưng đôi mắt lại chứa đầy nét tinh nghịch và nhạo báng.
Hay rồi, hay rồi! Cô quả là tốt số đến mức có thể đi mua xổ số ngay được. Lãnh Hoan nhìn anh ta, gần như muốn bóp vụn chiếc ly đang cầm trong tay. Ý muốn đầy kích động hắt cả ly rượu Bailey thơm lừng ấy vào mặt anh ta bỗng trào dâng mãnh liệt trong lòng cô.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó thêm một hơi nữa rồi nở nụ cười ngọt ngào tới mức có thể khiến người khác phải tan ra, đẩy đẩy tay anh ta: “Ghét quá đi, chẳng phải lúc đang làm việc không nên tán tỉnh hay sao? Kể cả anh có nhớ em, thì cũng đừng làm như thế chứ”.
Cô đã sẵn sàng đánh đổi, hoặc là lập tức bị đuổi khỏi đây, hoặc là ở lại thì phải hiên ngang đàng hoàng, ai sợ ai chứ? Chả lẽ Lãnh Hoan cô là người dễ bắt nạt đến thế hay sao?
Ngay sau đó cô nhìn sang, thấy miệng Grace há to tới mức có thể nhét vừa một chai Whisky.
Người đàn ông thì trái lại, vẫn giữ nét mặt không chút cảm xúc, đứng nhìn cô chằm chặp. Tuy nhiên trong đôi mắt lại đang hình thành một cơn bão lớn.
Đột nhiên anh ta bật cười, ánh mắt trở nên sâu hút: “Em muốn anh đi thì cũng phải có chút gì gọi là bù đắp chứ!”.
Rồi trong sự ngạc nhiên của cô, anh ta cúi người về phía trước, môi áp chặt vào môi cô rồi hôn một cách cuồng nhiệt. Đầu lưỡi sục sạo sâu bên trong, hơi thở như thiêu đốt của anh bỗng nhiên bao trùm lấy tất cả rồi dữ dội nhấn chìm cô một cách không thương tiếc.
Trong khi đó, cô lại không hề có phản ứng gì. Không thể giải thích nổi đó là vì quá bất ngờ hay là một cảm giác bất lực chưa từng thấy. Đến khi cô lấy lại được tinh thần, thì anh ta đã biến mất khỏi tầm mắt.
Chỉ còn lại Grace đứng đó nhìn cô, vừa đố kỵ vừa sợ hãi.
Khi đứng trong phòng rửa mặt, Lãnh Hoan tháo chiếc khăn lụa ở tay ra.
Chiếc khăn màu cà phê sẫm, mềm mại và trơn bóng, khi cầm trong tay có cảm giác như một dòng nước đang chảy xuống. Lúc đó cô mới nhìn thấy logo Hermes mờ mờ ở góc dưới của chiếc khăn, thảo nào chất liệu của nó tốt như vậy. Người đàn ông đó quả là quá ngông cuồng, lại có thể đưa cô chiếc khăn như thế để băng vết thương ở tay.
Cô thở dài một tiếng, quyết định giặt sạch chiếc khăn, không thể dùng nó một cách lãng phí như vậy được.
Bất giác ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt mình trong gương, Lãnh Hoan nhớ lại lời anh nói: “Tôi thấy cô nên bỏ việc này đi, trực tiếp đến gặp ông chủ sòng bài, có thể ông ta sẽ không bỏ qua khuôn mặt đầy mê hoặc khó kiếm này của cô”.
Sắc hồng bất chợt phủ lên khuôn mặt, cô có chút kinh ngạc, bối rối cúi đầu xuống.
Tập trung vào giặt chiếc khăn lụa trong tay, nhưng một cảm giác ấm nồng chợt đến trên môi làm cô gần như nghẹn thở. Nhịp tim vốn luôn ổn định bấy lâu nay bỗng nhiên lại bắt đầu đập dồn.