Đọc truyện Thịnh Đường Vô Yêu – Chương 147: Lầu Bia Đá
Lời nói rất khẳng khái hùng hồn, giống như một người trong tương lai sẽ lên làm tổng thống Mỹ vậy.
Nhạc Nhu gật đầu: “Tôi cũng nghĩ tương lai cô nhất định có thể giúp được tôi.”
Ây, Cố Duệ mỉm cười, người con gái này dường như rất xem trọng cô.
Nhưng Cố Duệ để ý thấy, Bạch Ngọc Đường nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào tay cô.
Trong tay trái của Cố Duệ vẫn nắm chặt miếng ngọc đuôi cá, ánh mắt của người này vô cùng trực tiếp.
“Thế nào, muốn đục nước béo cò?” Lý Đại hùng có chút căng thẳng, nếu như Bạch Ngọc Đường muốn động thủ, bọn họ thật sự đỡ không nổi!
Nhạc Nhu thấy hai bên dường như sắp xung đột, liền cất tiếng: “Cố cô nương, cô hiện giờ cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không ổn không?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Nhiễm phải nhiều máu độc của Dã Cẩu như vậy, đặc biệt còn bị móng vuốt cắm vào máu thịt, thi độc trong người cô ta rất nhiều, e là dù cô có cho cô ta Băng Ngọc Hoàn thì cũng vô ích, cô ta không phải là Hàng Sư chính thống, trong người không có Hàng Lực vận chuyển giải độc, tôi chỉ cần chờ cô ta biến thành xác sống, sau đó giết cô ta đoạt bảo vật là được.”
Hắn ta nói với âm điệu không nhanh không chậm, rất bình thản, khiến sắc mặt Lý Đại Hùng vô cùng khó coi, mẹ kiếp, đúng là một tên nam nhân đầy tâm cơ!
Cố Duệ lại chẳng hề tỏ thái độ: “Ừ, vậy nên anh muốn đi theo chúng tôi nhỉ?”
Điểm tiếp nhận sự việc của cô gái này có gì đó không đúng, Bạch Ngọc Đường khẽ chau mày.
“Tôi cảm thấy tâm cơ của anh quá nặng, Bạch Ngọc Đường.” Cố Duệ nửa cười nửa không.
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nhàn nhạt: “Tham tài mà thôi.”
Cô nghĩ quá nhiều rồi, Khuê Sơn cô nương.
Nhạc Nhu luôn cảm thấy lời đối thoại của hai người này ẩn giấu sát ý, nhưng cô không muốn hiểu.
“Dù thế nào đi nữa, thì độc này chỉ có thể dựa vào bản thân Cố cô nương, có điều Bạch Ngọc Đường, tại sao anh lại ở đây?” Cô cảm thấy rất kỳ quái, Bạch Ngọc Đường sao có thể từ cái cổng đó xông ra cứu bọn họ.
Dường như có mùi của thần binh Hàng Khí.
“Tôi đi theo dấu dám người Khổng nhị thúc, vừa hay tới nơi này, thuận tay!”
Hai chữ thuận tay kia, ngữ khí của hắn tăng thêm mấy phần.
Nhạc Nhu nhìn hắn, không nói gì thêm, nhưng Cố Duệ lại hỏi: “Anh biết địa đạo này đi như thế nào?”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường tiếc chữ như tiếc vàng.
Nhạc Nhu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong lòng có chút nghi ngờ, Bạch Ngọc Đường nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Trong tay Khổng nhị thúc có bản đồ, biết được đại khái hướng đi của địa đạo trong khu này, tuy ngoài ý muốn rơi xuống hang động, nhưng rất nhanh đã tìm được hang động trong tường, chỉ là cái hành lang này có quá nhiều ngõ ngách, hắn muốn tìm chủ mộ thất cũng phải quanh quẩn vài vòng, bởi vì còn có Dã Cẩu, nên bọn họ khá thận trong, vừa nãy Dã Cẩu bị các người dẫn dụ đi, bọn họ đã thừa cơ tìm lối thoát.”
Khổng Động Sinh: “Nhị thúc của tôi có bản đồ nơi đây? Chẳng trách lúc trước cứ nhất định muốn đến lăng mộ này, nhất định là đã tính trước hết rồi.”
Cố Duệ: “Tôi khá để ý đến việc, tại sao tôi hỏi anh chỉ ừ một tiếng, còn Nhạc mỹ nhân hỏi, anh lại nói nhiều như vậy.”
Câu này của Cố Duệ khiến vẻ mặt Bạch Ngọc Đường bất động một giây, còn Nhạc Nhu thì lấy làm bối rối, đưa ánh mắt u oán nhìn Cố Duệ… Uổng cho tôi tặng cô một viên Băng Ngọc Hoàn, cô trả ơn tôi như vậy sao?
Lý Đại Hùng ở bên cạnh ngây thơ trả lời: “Bởi vì cô xấu đó, Khỉ này, cái này còn cần phải hỏi sao?”
Cố Duệ: “…”
—
Có Bạch Ngọc Đường dẫn lối, bốn người ra khỏi khá dễ dàng, quẹo qua mấy con đường, rất nhanh nhìn thấy phía đầu kia có ánh sáng xanh biếc, thứ ánh sáng đó phát ra từ trong nước.
“Cái thứ nước màu xanh này rốt cuộc là thứ quỷ quái gì, nhìn rợn cả tóc gáy, cứ giống như ánh sáng ma quỷ trên lăng mộ.” Lý Đại Hùng nhìn chất dịch màu xanh chảy trên bức tường, cảm thấy quá ghê rợn.
“Anh nói không sai, cái thứ này cũng giống như thi lân (1) trên mộ.”
Cánh tay của Cố Duệ đã được băng bó, cô được Lý Đại Hùng cõng trên lưng, bởi vì quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, bây giờ mới tỉnh dậy.
“Trong mộ này chắc chắn có thi thể xếp chồng như núi, thi dịch và thi lân phát ra kết hợp với nhau ngấm vào trong nước ngầm, thẩm thấu ra đây…”
Cố Duệ vừa tỉnh dậy liền khiến Lý Đại Hùng muốn nhũn người, hắn run tay, xém tí nữa là vác không nổi Cố Duệ.
“Cố cô nương, cô thấy thế nào? Còn có thể áp chế khí độc không?” Nhạc Nhu nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, cô để ý thấy da Cố Duệ càng lúc càng trắng bệch, dường như nhìn không thấy huyết quản, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, chân mày nhíu chặt, giống như đang cố chịu đựng điều gì đó.
Độc phát tác rồi?
Bạch Ngọc Đường kế bên liếc nhìn Cố Duệ một cái, trong mắt đầy hàn ý.
“Hiện tại vẫn còn tốt, nếu tôi trụ không nổi, nhất định phải nhờ cô động thủ.”
Nhạc Nhu sững sờ, vẻ mặt Cố Duệ rất hờ hững: “Cố Duệ tôi há có thể chết trong tay một người xấu xí, bọn họ đều không đạt, chỉ có cô thì miễn cưỡng có thể chấp nhận.”
Ba người nam nhân kia: “…”
Người trúng thi độc là có quyền độc mồm độc miệng đúng không?
Có điều sau đó Cố Duệ cũng không hé môi nữa, thực ra, cô nói chuyện chỉ là để tung hỏa mù thôi, tránh cho họ dồn sự chú ý lên người cô.
Trên thực tế, bàn tay giấu trong cánh tay áo của cô đang miết chặt miếng ngọc đuôi cá, miếng ngọc nóng hầm hập, hơi ấm đó truyền vào trong cơ thể có thể ức chế thi độc trong người cô. Thi độc âm lạnh, năng lượng của mảnh ngọc là nhiệt năng, hai thứ xung đột khiến thân thể Cố Duệ vô cùng khó chịu. Nhưng cô cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, nếu không, dựa vào thân thể không được tu luyện Hàng Lực của cô, e là đã sớm trúng độc từ một canh giờ trước rồi.
Nhưng hiện tại, tình hình khá yên ổn, cô suy nghĩ không biết miếng ngọc đuôi cá này rốt cuộc có thể chống lại nhiều thi độc như vậy không.
Dường như lúc trước tên đầu trọc từng nói thể chất của cô rất đặc biệt, trúng phải quỷ độc của Vương Thanh cũng không sao…
“Ông trời ơi, đây là cái gì?” Cố Duệ nghe tiếng kêu của Khổng Động Sinh, liền dựng lại tinh thần nhìn sang.
Cô nhìn thấy bọn họ đã ra khỏi hành lang, giờ này đang đứng trên một cái đài nổi rất lớn, trên đó có một lầu bia đá cao bảy trượng, phía sau lầu bia đá nối với một cây cầu treo, không, nên nói là trước mắt tổng cộng có bảy lối ra, kết nối với bảy cây cầy treo, trực tiếp thông đến một gian lầu, thứ đáng sợ là phía dưới cầu treo có một cái hồ hình tròn, trong cái hồ khổng lồ đó tràn ngập thi dịch, thi lân đang ùng ục những bong bóng khí màu xanh!
Lý Đại Hùng và Khổng Động Sinh cả người đều thấy bất ổn, cây cầu treo nhỏ hẹp, chỉ có một người có thể đi qua, dây xích cũng không lớn, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ rớt xuống ngay!
“Đây là chủ mộ thất? Làm gì có chủ mộ thất nào giống như thế này chứ!”
Sau cơn kinh ngạc, mọi người nhìn thấy trên mặt lầu bia đá có khắc rất nhiều hình vẽ, trông có vẻ rất lộn xộn.
“Đây là hoa văn quái quỷ gì vậy, là Hàng Văn của chúng ta sao?” Lý Đại Hùng tiến lên nhìn thử, lẩm bẩm trong miệng, hắn ghét nhất chính là mấy cái Hàng Văn này, khó học, khó nhớ, khó hiểu, đặc biệt nhất là rất dễ quên! Chỉ có Yêu Yêu là thiên tài giỏi nhất, tiếp theo là Cố Duệ, còn Lý Đại Hùng thì là đồ bỏ đi.
“Đây là Giáp Cốt Văn.” Nhạc Nhu tiến lên nhìn thật kỹ, chân mày khẽ nhăn lại.
“Ý nghĩa là gì, cô nói thử xem.” Khổng Động Sinh nhịn không được cất tiếng hỏi.
“Tôi không biết!” Nhạc Nhu lắc đầu.
“Tôi cũng chỉ nhận ra được đây là Giáp Cốt Văn, bởi vì trong nhà có một vị tiền bối thích nghiên cứu về nó, lúc tôi đến thư phòng của ông ấy đã từng nhìn thấy, nhưng bình thường tôi chỉ chuyên tâm học Hàng Văn, không có thời gian và thiên phú để nghiên cứu cái này, vì vậy xem cũng không hiểu.”
Nhạc Nhu nói rất thành thực, khiến Khổng Động Sinh không còn gì để nói.
“Bên trên nói đây là lăng mộ của Tư Mã Ý.”
Âm thanh yếu ớt của Cố Duệ truyền đến, cả đám người đều kinh ngạc, cô ấy xem hiểu?
Lý Đại Hùng cũng kinh ngạc, bọn họ lúc ở trên núi không hề được học Giáp Cốt Văn, con Khỉ sao lại xem hiểu? Nhưng mà…
“Tư Mã Ý là ai?” Lời này của Lý Đại Hùng vừa hỏi ra, Khổng Động Sinh liền tỏ vẻ khinh thường… Cái đồ mù kiến thức lịch sử!
“Tư Mã Ý là quyền thần phò trợ Tào Phi thời Tam Quốc, người này tuy không phải là hoàng đế khai quốc, nhưng ông chính là người đặt nền móng cho vương triều Tây Tấn, khi Tào Phi đăng cơ, lập nhà Ngụy thay thế nhà Hán, ông từng đảm nhận qua những chức quan trọng yếu như Đại Đô Đốc, Thái Phó, quyền thế che trời. Dã sử còn ghi lại, người này là mưu thần lớn nhất trong cuộc tranh đoạt vương vị của Tào Phi và Tào Thực. Nhưng cuối đời nhà Ngụy, Tào thị suy yếu, Tư Mã Viêm ép Ngụy đế nhường ngôi xưng đế, lập ra nhà Tây Tấn…
Có thể nói, quyền thế của Tư Mã gia đều do bàn tay một người này gây dựng nên, nhân vật như vậy, trong thời Tam Quốc rốt cuộc thu gom được bao nhiêu tài sản không ai có thể nói được, dù sao thì lăng mộ của ông ta cũng tương xứng với quy mô mà chúng ta đang nhìn thấy, chỉ là…”
Cố Duệ nói đến đây thì có vẻ như đã hết hơi, cô đang chần chừ thì Nhạc Nhu tiếp lời: “Tương truyền Tư Mã Ý này là một kẻ quyền bính độc đoán, tuy nhiên rất không tin vào chuyện quỷ thần, vậy nên làm sao có thể sử dụng nhiều thủ đoạn tà môn như vậy trong lăng mộ của mình, hơn nữa còn dùng thi thể nuôi dưỡng Dã Cẩu. Chuyện này đối với bất kỳ thời đại nào cũng là điều cấm kỵ, đặc biệt là hoàng thất chính thống mang danh thay trời hành đạo, đặc biệt thời đại đó cũng không cho phép xây dựng lăng mộ như vậy… Trừ khi lăng mộ này được gia tộc Tư Mã âm thầm xây dựng trước khi xưng đế.”
Đây là chuyện bí mật của thời cổ đại, bây giờ cũng không tiện nói, Cố Duệ cẩn thận xem những văn tự Giáp Cốt Văn kia, đều là ca tụng công lao của Tư Mã Ý.
Nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không hợp lắm, cô bảo Lý Đại Hùng xoay người, xem xét vách núi, xem xét cái đài nổi, cuối cùng sắc mặt khẽ biến.
“Lăng mộ này đã được cải tạo hai lần.”
Cái gì?! Ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng đột nhiên nhìn Cố Duệ.
***
(1) Thi lân: phốt pho phân hủy từ xác chết.