Bạn đang đọc Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên – Chương 74: Giá lâm Ngạc Châu.
Chương 74: Giá lâm Ngạc Châu.
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Tần Tiêu nghiêng đầu nhìn qua Lý Tự Nghiệp, nháy mắt mấy cái:
– Tức giận? Tại sao ta phải tức giận?
Lý Tự Nghiệp muốn nói chuyện bị Phạm Sĩ Đức vụng trộm tóm một cái, kéo dừng lại, cúi đầu xuống không nói chuyện.
Thời gian buổi trưa ba người đến huyện nha Hán Dương. Mấy huyện thừa nha sai nhận được tin đều hoảng sợ.
Thì ra Thứ Sử Ngô Hưng Quốc đã phái châu quan tới rồi, tra rõ sao xử lý trước huyện lệnh Nhâm Huyện Hùng Tri Quyền. Già trẻ lớn bé trong nhà tên quan lại này đều bị nhốt vào đại lao Ngạc Châu, cũng dâng biểu lên Hình bộ cùng Đại Lý Tự thỉnh cầu xem xét quyết định.
Huyện nha Hán Dương lúc này bọn quan sai đã kinh hồn táng đảm, hoảng sợ không dám làm cái gì.
Tần Tiêu hơi an ủi một phen liền vào phòng hồ sơ giở huyện chí năm xưa ra xem. Đúng như hắn dự liệu, phàm là tư liệu có quan hệ với thôn Phu Hưng cùng Quỷ Khốc sơn cốc đều bị Hùng Tri Quyền xóa bỏ.
Tần Tiêu cùng Phạm Sĩ Đức mang theo huyện thừa bận rộn tìm kiếm một hồi vẫn không thu hoạch được gì. Tần Tiêu thầm suy nghĩ: đám tay chân này còn tưởng là được việc lắm chứ. Hỏa Phượng rốt cuộc lợi hại tới thế nào? Ngay cả quan phủ cũng thẩm thấu được lợi hại như vậy, ngay cả dấu vết xử lý cũng không lưu lại…
Mắt thấy chạng vạng tối đã gần buông xuống, mọi người lúc này mới rời khỏi phòng hồ sơ.
Bọn người Tần Tiêu vừa đi ra thì có một đoàn người ngựa từ huyện nha chạy tới, cầm đầu là một tướng quân, đúng là Quan Thiết Sơn.
Quan Thiết Sơn xoay người xuống ngựa quỳ gối trước mặt Tần Tiêu:
– Đại nhân, mạt tướng đã đem chuyện Thiên Thánh Sơn xử lý thỏa đáng. Cũng nhận được nhờ vả của Thứ Sử mời đại nhân giá lâm Ngạc Châu.
Tần Tiêu thầm nghĩ: Hán Dương xem ra không có thu hoạch gì mình cũng nên đi Ngạc Châu nhìn xem!
– Quan tướng quân xin đứng lên. Bổn quan đang muốn tiến về trước Ngạc Châu, bái phỏng Ngô đại nhân, còn làm phiền Ngô tướng quân dẫn đầu.
Quan Thiết Sơn đứng dậy, vung tay một cái và mấy quân tốt dắt qua ba con ngựa đến:
– Thỉnh đại nhân lên ngựa, chúng ta lập tức lên đường, cũng thuận tiện cho Ngô đại nhân mở tiệc mừng đại nhân.
Lý Tự Nghiệp cười rộ lên, đi đến trước một con ngựa.
– Oa nhi đáng thương, hôm nay ta làm ngươi mệt chết rồi.
Dứt lời trở mình lên ngựa. Ngay cả con ngựa đen này cứng rắn cũng phải run rẩy một hồi.
Một chuyến hơn hai mươi người ngựa chạy thật nhanh, nếu không phải trên đường Lý Tự Nghiệp đổi ba bốn lần ngựa thì cũng khó có thể ở đi tới phủ Thứ Sử Ngạc Châu trước khi trời tối rồi.
Quan Thiết Sơn dẫn bọn người Tần Tiêu tiến vào phủ Thứ Sử, Ngô Hưng Quốc cuống quít đi ra ngoài nghênh đón, dẫn một đám thuộc hạ quỳ rối. Tần Tiêu đi lên nâng bọn họ dậy, đồng loạt đi vào phủ dùng yến tiệc.
Quan viên lớn nhỏ của Ngạc Châu hôm nay đều tới đông đủ, Biệt Giá, Trường Sử, Tư Mã cùng Ngô Hưng Quốc Quan Thiết Sơn cùng ba người Tần Tiêu nhập tọa, mặt khác những người ngồi ở bên hông.
Một nha hoàn áo xanh đem một bàn thức ăn bốc khói mang ra, những hủ rượu thơm ngon đã mở nắp, cả yến thính có mùi hương ngọt ngào bốc lên liên tục, làm cho người ta thèm ăn.
Ngô Hưng Quốc tự mình châm rượu cho Tần Tiêu, đứng lên nói:
– Chư vị đồng liêu, chúng ta cùng nhau chúc Tần đại nhân một ly, cũng mời đại nhân là khách từ phương xa tới tẩy trần!
Chúng quan viên không ngớt lời phụ hợp, ngay ngắn đứng lên nâng chén.
Tần Tiêu đứng dậy giơ chén rượu lên, nói:
– Tần mỗ tuổi nhỏ không biết cấp bậc lễ nghĩa, nếu có gì không chu toàn thì xin các vị đại nhân bỏ qua cho. Tần mỗ lúc này cám ơn Ngô đại nhân cùng chư vị đại nhân, mời!
Mọi người nhao nhao cười nói:
– Đâu có đâu có, đại nhân nói quá lời!
Nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Thời điểm này hào khí hơi nặng nề và áp lực lập tức trở nên sinh động.
Một nha hoàn bưng khay qua bàn bên cạnh, Lý Tự Nghiệp bay lên một trảo bắt được một bầu rượu làm nha hoàn sợ hãi không ít.
Lý Tự Nghiệp cười quái dị co đầu vài cái, giật nhẹ cái hũ che bình rượu, trong miệng nói:
– Chén rượu này cũng quá nhỏ, ta không có thói quen. Các người đừng có quản ta, ta tự mình xử lý là được.
Mọi người cười khẽ một hồi, Phạm Sĩ Đức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn qua hắn, thấp giọng mắng:
– Không ra thể thống gì, thực mất mặt!
Một ngày chạy tới bận rộn, Tần Tiêu cũng có chút đói rồi nên ăn con cá lư mà Ngô Hưng Quốc gắp cho, sau đó ăn cánh gà Giang Nam này, cảm giác mỹ vị và rượu trong chén cũng không ngừng chảy vào trong cổ.
Quan lại trong Giang Châu nhao nhao mời rượu cho Tần Tiêu, Tần Tiêu cũng không từ chối, cũng xem như ọi người chút mặt mũi.
Tiệc rượu hơn phân nửa, hào khí dần dần bắt đầu nhiệt liệt hơn.
Ngô Hưng Quốc vỗ vỗ tay, mấy ca vũ mặc y phục rực rỡ đi ra giữa đại sảnh, ngay ngắn quỳ trước mặt Tần Tiêu:
– Bái kiến Khâm Sai đại nhân!
Các ca vũ mềm giọng oanh oanh yến yến rót vào tai của mọi người.
Ngô Hưng Quốc cười nói:
– Tần đại nhân danh sĩ phong lưu, thiếu niên anh hùng, trong bữa tiệc không thiếu ca kỹ múa hát a? Những điều này đều là các ca kỹ có danh khí ở Giang Nam này, hôm nay hạ quan cố ý mời các nàng tới đây, xem như hiến nghệ cho đại nhân xem.
Tần Tiêu nhìn qua những mỹ nữ câu hồn đoạt phách này, mỗi người bọn họ xinh đẹp mỗi vẻ khác nhau, đều là mỹ nữ nhất đẳng. Thầm suy nghĩ: hiện tại hứng thú chính là những thứ này, cũng giống như thế kỷ hai mươi mốt đi ăn cơm cũng có tiếp viên hát cho nghe, thật là có chút nhàm chán! Vì vậy nói ra:
– Tần mỗ xuất thân bần hàn, cũng không quá thói quen loại làn điệu này, Ngô đại nhân, có thể miễn thì miễn đi.
Ngô Hưng Quốc cười nói:
– Đại nhân, người không phong lưu uổng thiếu niên. Chỉ là ca múa cũng thuộc bình thường, đại nhân cũng làm những mỹ nữ mộ danh mà tới này mất hứng mà về ah!
Tần Tiêu cười cười nâng chém rượu lên uống một ngụm, không hề nói nữa, coi như ngầm đồng ý, trong nội tâm thầm suy nghĩ: như vậy tùy các ngươi giày vò đi, ta cũng không muốn nói cái gì, muốn làm gì thì làm. Lại nói mãnh long bất áp quá địa đầu xà, ta trước theo các ngươi vậy…
Lý Tự Nghiệp gặm một cái móng heo, nhịn không được quay đầu nói vào tai của Phạm Sĩ Đức, hạ giọng quỷ bí nói ra:
– Đại nhân chúng ta hay thẹn thùng. Khẳng định là tiểu hỏa nhi còn chưa khai cúc hoa đấy!
Sáng sớm hôm sau Tần Tiêu mông lung tỉnh lại, trợn mắt dò xét nhìn qua mọi nơi, hắn thầm suy đoán ngắn ngủi ngày hôm qua hình như có chú say rượu, hắn bị Ngô Hưng Quốc lưu lại ở trong phủ Thứ Sử.
Tần Tiêu ngồi dậy, cảm giác đầu hơi đau đớn, trong miệng có mùi rượu chua, hình như bên tai còn quanh quẳng tiếng ca của các ca kỹ kia.
Trời dần dần sáng rõ, mơ hồ có thể nghe được ngoài phòng có người lui tới, đại khái là gia đinh nô bộc của phủ Thứ Sử.
Đúng lúc này cửa bị gõ nhẹ, nói:
– Đại nhân, ngài tỉnh chưa?
Là Ngô Hưng Quốc.
Tần Tiêu khoát y phục lên người, nói:
– Mời Ngô đại nhân vào, Tần mỗ đã rời giường.