Bạn đang đọc Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên – Chương 45: Thế giới xa lạ. (2)
Chương 45: Thế giới xa lạ. (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Phạm Thức Đức nói:
– Đúng vậy. Nàng vẫn xem Đoạn Như như mẫu thân của mình, cực kỳ tín nhiệm và giữ gìn. Không nghĩ tới lại bị Đoạn Như tàn nhẫn bán đứng sát hại, mà Đoạn Như này là mẫu thân chính thức của mình! Thân là nữ tử thanh lâu thì Mạc Vân Nhi cũng xem như người có tình có nghĩa. Ái lang của mình bị bài bố, đến cuối cùng biến thành bi kịch huynh muội loạn luân. Những chuyện này với nàng mà nói là đau khổ quá lớn.
Lý Tự Nghiệp kêu lên:
– Đại nhân, ngài cũng đừng có nghe tên này ăn nói bậy bạ nữa. Ngài nên có chủ ý giải quyết oa nhi này thế nào? Chẳng lẽ bảo lão Lý ta chiếu cố nàng cả đời.
Tần Tiêu lắc đầu:
– Hiện tại ta không thể nghĩ biện pháp nào tốt cả, ngươi trước hết ủy khuất một chút đi. Chúng ta nên quay về dịch quán, sau đó đi nhìn qua gia đình Triệu Huyện lệnh, xem hắn có an bài gì không.
Một tiếng sấm mùa xuân nổ vang, thiên địa giống như run rẩy. Nước Trường Giang lao nhanh như mở rộng ra, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống như trút nước.
Ba người bước nhanh quay về dịch quán vẫn bị mưa làm ướt đẫm.
Một sĩ tốt dịch trạm bối rối đi đón Tần Tiêu, quỳ xuống đất nói:
– Đại nhân, tiểu nhân đáng chết, thỉnh đại nhân trách phạt!
Tần Tiêu nhíu mày:
– Chuyện gì?
Dịch trạm tốt kinh hoảng nói:
– Lý tướng quân trước khi ra cửa bảo tiểu nhân xem chừng nha đầu điên kia. Tiểu nhân nhất thời mệt rã rời nên ngủ thiếp đi, tỉnh lại thì không tìm thấy nàng, cho nên vội vàng đi tìm. Về sau tìm được nàng ở gốc cây sau hậu viện. Nàng… Nàng lại thắt cổ!
– Cái gì!
Lý Tự Nghiệp một tay nắm dịch trạm tốt nhấc lên khỏi mặt đất.
– Con mẹ ngươi, xem chừng tiểu nha đầu còn làm không tốt, giữ lại ngươi chỉ lãng phí lương thực, lão tử một đao chém ngươi!
– Dừng tay!
Tần Tiêu quát một tiếng, Lý Tự Nghiệp hừ lạnh một tiếng ném dịch trạm tốt lại trên mặt đất. Tần Tiêu nói:
– Nàng kia hiện tại như thế nào?
Dịch trạm tốt vẻ mặt sầu khổ, run rẩy nói:
– Lý tướng quân, lão nhân gia cũng quá nóng vội, tiểu nhân còn chưa nói xong mà! Cô nương kia thắt cổ may mắn tiểu nhân phát hiện sớm nên cứu được, chỉ bị ngất đi. Trước mắt đang nằm trong sương phòng dịch trạm nghỉ ngơi rồi!
Lý Tự Nghiệp liếm liếm bờ môi:
– Nàng thật dại dột.
Tần Tiêu vung cánh tay một cái:
– Đi, đi xem một chút.
Sắc mặt Mạc Vân Nhi tái nhợt nằm trên giường, con mắt nhắm chặt hô hấp đều đều, trừ tóc trên trán hơi rối loạn thì không còn dị trạng nào khác.
Có hai lão dịch trạm tốt đang chăm sóc thấy bọn người Tần Tiêu đi vào thì nhanh chóng hành lễ.
Tần Tiêu nhìn qua Mạc Vân Nhi vẽ mặt bình tĩnh khó có được, nhẹ nhàng than một hơn:
– Mấy ngày qua cũng chỉ có lúc này nàng mới an tỉnh lại. Nàng đã đi thắt cổ thì chắc hẳn đã khôi phục thần trí.
Lão dịch trạm tốt nói:
– Đúng vậy a, đại nhân. Cô nương này sợ rằng thanh tỉnh một nửa rồi. Hai ngày này nàng không ngủ không nghỉ chỉ biết la hét mỗi khie lên cơn điên, khiến cho cả dịch quán không được an bình. Đến lúc xế chiều thì đột nhiên chạy đi thắt cổ. Ai, cũng là hài tử đáng thương, gặp được…
Tần Tiêu làm ra tư thế im miệng, bởi vì Mạc Vân Nhi chậm rãi mở to mắt, nhìn như đã tỉnh.
Tần Tiêu đi đến bên giường, thăm chừng nàng, nhẹ giọng hỏi:
– Ngươi… Còn tốt chứ?
Mạc Vân Nhi chậm rãi quay đầu lại, nhẹ nhàng nháy đôi mắt nhìn qua Tần Tiêu, thanh âm khô khan nói ra:
– Tạ đại nhân quan tâm, dân nữ không có việc gì. . .
Tần Tiêu thở dài một hơi, xem ra Mạc Vân Nhi đã khôi phục lại, hơn nữa cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Mạc Vân Nhi chống khuỷu tay giãy dụa ngồi dậy, buồn bả nói:
– Vừa rồi dân nữ đã chết qua một lần, chuyện này cũng xem như thông suốt. Đa tạ các vị đại nhân rủ lòng thương cho tiện nữ như dân nữ, dân nữ không có gì báo đáp chỉ có thể bái tạ các vị.
Nàng từ trên giường đi xuống và quỳ rạp dưới đất, dập đầu liên tiếp ba cái phát ra tiếng vang.
Tần Tiêu kéo nàng đứng lên, chỉ thấy cái trán của nàng có huyết châu chảy xuống lập tức lấy cái khăn tay lau cho nàng.
Mạc Vân Nhi thò tay tiếp nhận khăn mặt, cầm chặt vào trong tay, trên mặt xuất hiện nụ cười nhạt, nhẹ nhàng nói:
– Đại nhân, dân nữ nghĩ kỹ rồi, dân nữ nguyện xuất gia xuất làm ni, mỗi ngày tụng kinh lễ phật siêu độ linh hồn của phụ mẫu và huynh trưởng, mong tiêu đền tai ách, cầu phúc cho đại nhân. Cái khăn tay này của đại nhân xin cho dân nữ làm kỹ niệm.
Tần Tiêu nhìn qua vẻ mặt yên lặng của Mạc Vân Nhi, có chút gật gật đầu, nói:
– Không môn thanh tĩnh hy vọng sau này sinh hoạt của ngươi thật tốt, chiếu cố tốt chính mình.
Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Triệu Huyện lệnh thất tha thất thiểu chạy vào:
– Đại nhân, đại nhân…. Hạ quan… Con gái của hạ quan để lại thư và trốn đi rồi, không biết lên núi nào làm ni rồi… ô ô…
Hai ngày sau trời trong nắng ấm, gió xuân và ánh mặt trời thoảng qua rất nhẹ nhàn, thời tiết tốt khó gặp.
Tần Tiêu và ba người đi trên quan đạo của Vũ Xương tới Ngạc Châu, toàn thân cảm thấy nhẹ nhõm tâm tình vui sướng.
Phạm Thức Đức vuốt chòm râu, ngượng ngùng nói:
– Lý tướng quân ah, ta khuyên ngươi nên giảm béo đi. Dùng thân hình của ngươi thì khó mà tìm được tọa kỵ đấy. Ngươi xem, liên lụy đại nhân và hành trình của chúng ta rồi..
Lý Tự Nghiệp lắc lắc cái cổ, gương mặt của hắn đỏ bừng nhưng không nói ra lời nào.
Tần Tiêu cười ha hả một tiếng, nói:
– Đợi khi tới bến tàu chúng ta sẽ đi đường thủy thôi. Lúc này thời tiết Giang Nam mùa xuân có chút thất thường, không biết lúc nào sẽ mưa đấy.
Lý Tự Nghiệp giống như được giải thoát, oán hận nhìn qua Phạm Thức Đức, sau đó nói:
– Đại nhân, Triệu Thế Tài cẩu quan kia có phải quá tiện nghi cho hắn? Hạ một phẩm quan phạt nửa năm bổng lộc, hắn thu tiền phi pháp như vậy còn cho hắn làm quan huyện thì dân chúng này không phải sẽ chịu hắn áp bức nữa sao?
Phạm Thức Đức lắc đầu, cười nói:
– Chắc chắn sẽ không. Triệu Thế Tài mặc dù làm người hơi nhỏ yếu tham tài, nhưng trải qua đại nhân giáo huấn khẳng định không dám làm bậy nữa đâu. Nếu người này có thể sửa sai một lòng làm quan thì dùng tài cán phương diện quản lý ruộng nương của hắn cũng không khó trở thành một quan tốt. Huống chi con gái của hắn lần này xuất gia làm ni đối với hắn đả kích thật lớn. Đại nhân không cần phải giáo huấn hắn đâu, ngay cả tâm tình con gái của mình mà nhìn không thấu thì làm sao đi thể nghiệm và quan sát dân tâm, con gái xuất gia thì đau lòng, dân chúng có oan tình khó khăn thì làm được cái gì? Ta đoán chừng những lời này của đại nhân thế chính là thứ hắn khắc sâu nhất.
Tần Tiêu cười cười:
– Phạm tiên sinh nói đúng. Bãi quan của hắn còn không bằng cho hắn giáo huấn làm lại từ đầu. Nói không chừng triều đình từ nay về sau sẽ có một quan tốt tạo phúc một phương đấy. Ta đã đem văn thư của hắn ghi lại dâng lên triều đình, tự xin giảm quan một cấp phạt nửa năm lương bổng. Bởi như vậy hắn sẽ quen mặt với Lại Bộ rồi, có cử động bất lương gì cũng có thể bị tra dễ dàng.