Thiếu Vương Phi Bá Đạo (Xích Tử Xuyên Không)

Chương 5: Cường giả lam thiên


Đọc truyện Thiếu Vương Phi Bá Đạo (Xích Tử Xuyên Không) – Chương 5: Cường giả lam thiên

-Thứ khí lực này càng đi vào càng hỗn loạn,chẳng lẽ…-Phong Tư Linh ngẫm một chút,chợt nhận ra gì đó rồi nhanh chân chạy tiếp-“Thiên Độc Vương Xà đó đang gặp rắc rối!”

Linh thú nàng đã ưng ý thì tuyết đối phải nguyên vẹn không trầy xước!

-Không hổ danh là Thiên Độc Vương Xà,khí lực của nó đúng là lợi hại,muốn tiến nhanh vào trong cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì-Nguyên Khai vận chút nguyên khí nhằm đẩy khí lực của Thiên Độc Vương Xà ra,khí lực của nó có độc,tiếp xúc nhiều cũng chẳng tốt đẹp gì(đối với người như Linh tỷ bách độc bất xâm nên khỏi phải lo)

Phong Tư Linh vượt qua màn sương,thấy một cửa hang,áp lực lớn từ đó tỏa ra.Thiên Độc Vương Xà có lẽ ở trong đó.Không chút lo sợ nàng bước vào hang động

Cái hang này cũng khá sâu,càng đi vào càng thấy âm u lạnh lẽo,lại còn tiếng nước róc rách nữa chứ,không khỏi sởn da gà nghe

Đi được thêm một đoạn,ánh sáng màu tím phát ra,Phong Tư Linh nhẹ nhàng di chuyển tới gần,khẽ quan sát.Hai mắt nàng ánh lên vẻ ngạc nhiên,Thiên Độc Vương Xà một thân tử sắc to lớn,dài chục trượng,quấn quanh tảng đá to,đôi mắt nó ánh lên vẻ mệt mỏi,kêu lên tiếng”khè khè”.Dưới đầu nó là một vết thương không tầm thường,máu nhỏ giọt thành vũng dưới đất

-“Bị thương sao?Vậy mà khí tức Thiên Độc Vương Xà vẫn mạnh như vậy,ta nhất định phải có được nó”

Ý thức được có kẻ xâm nhập,Thiên Độc Vương Xà khè một tiếng,ánh mắt cương quyết

-Là kẻ nào!?

Phong Tư Linh không ngại ngần mà bước ra,Thiên Độc Vương Xà có chút ngạc nhiên khi nàng chỉ là một đứa trẻ,lại có thể vượt qua màn sương kia

-Chỉ là một con người bé nhỏ lại có thể vượt qua màn sương độc của ta-Thiên Độc Vương Xà cảnh giác,tuyệt đối không thể coi thường kẻ này,nó lại đang bị thương


Phong Tư Linh tới gần nó,mặt không biến sắc ngẩng đầu lên giáp mặt với con rắn to lớn

-Ngươi bị thương,ta sẽ giúp ngươi-nàng cười nửa miệng

Thiên Độc Vương Xà ngạc nhiên,giúp nó ư?Không phải nàng đến giết nó sao?

-Tại sao ta phải tin tiểu nha đầu ngươi?

-Đằng nào thì nếu cứ để như vậy ngươi cũng sẽ chết,chi bằng tin ta lần này chẳng phải tốt hơn sao?

Thiên Độc Vương Xà có chút do dự nhưng rồi lại quyết

-Được!Lần này ta giao mạng cho ngươi,với thương tích thế này để lâu hơn thì ta cũng sẽ chết thôi

Phong Tư Linh khẽ cười,lấy ra trong người lọ Tam sinh thủy mà tên lạ mặt cho,hôm qua nàng dùng cho Ngọc Miên vẫn còn một ít,tính ra nó cũng là linh dược,trọng thương nặng nề của Thiên Độc Vương Xà chắc có thể hồi phục

Dùng một chiếc khăn nhỏ,nàng nhỏ vài giọt Tam sinh thủy rồi lau vết thương cho Thiên Độc Vương Xà,ban đầu nó có vẻ đau lắm nhưng sau lại thấy khá thoải mái,còn cảm giác vết thương đang dần khép lại

Lúc sau,thương thế của Thiên Độc Vương Xà hoàn toàn hồi phục,nó ngạc nhiên lắm nha,dập đầu cảm tạ Phong Tư Linh rối rít

-Cảm ơn ngươi!Cảm ơn ngươi a!

Phong Tư Linh toát mồ hôi,người ta nói quả không sai,Thiên Độc Vương Xà là linh thú cường đại nhất trong Thất linh nhưng cũng đồng thời là linh thú trọng tình nghĩa nhất,tính cánh này,nàng thích!

-Tiểu cô nương(vừa nãy còn tiểu nha đầu)ngươi muốn ta đền đáp ân tình này thế nào?Ta có thể kí khế ước với ngươi-Thiên Độc Vương Xà nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều

-Không!Ta muốn ngươi…phục tùng ta-Phong Tư Linh cười lạnh

-Hả?-Thiên Độc Vương Xà ngơ ngác một hồi rồi lại hét thẳng vào mặt nàng-Một tiểu cô nương như ngươi mà lại dám bảo ta phục tùng ư!?Kiêu ngạo quá đấy!!!

Nó quả thật tức giận,bầu không khí xung quanh thay đổi,không khí bất ổn gây ra chấn động lớn,cái hang như muốn sập tới nơi

Linh thú là sinh vật cao ngạo,trừ khi bị đánh bại,nó tuyệt đối không khuất phục con người

Phong Tư Linh tức giận,trừng mắt nhìn Thiên Độc Vương Xà,nó có chút mất cảnh giác.Nàng nhân cơ hội đó nhảy lên đầu Thiên Độc Vương Xà,cho nó một chưởng vào đầu

Ầm!-Thiên Độc Vương Xà nhận trọn cú đấm của Phong Tư Linh,hàm dập xuống đất,tưởng như sắp vỡ ra.Nó toát mồ hôi lo sợ ngước nhìn Phong Tư Linh

-Con rắn không biết điều nhà ngươi…bảo ngươi tuân lệnh ta thì ngươi phải tuân lệnh ta…Hiểu chưa!?-Phong Tư Linh sát khí ngùn ngụt tỏa khắp hang,đôi mắt xám cuồng bạo chết người,tay nàng bóp chặt cổ Độc Tử Xà


Nàng vẫn luôn thu phục linh thú như vậy,thậm chí từ năm 6 tuổi một con hổ cũng chẳng là gì đối với nàng.Thiên Độc Vương Xà run cầm cập,thân thể nó mềm nhũn,loại con người gì thế này?Đến siêu cấp linh thú như nó cũng chẳng làm được gì,triệu hồi sư như nàng ít nhất cũng phải từ Địa cấp trở lên!

-Xin chủ nhân tha mạng!Ta nguyện phục tùng ngài suốt đời suốt kiếp!-Thiên Độc Vương Xà gắng gượng lắm mới thốt nên lời,nó phục nàng,phục sát đất luôn rồi!

Sát khí tản đi,Phong Tư Linh trở về bộ dáng bình thường,nàng thả Thiên Độc Vương Xà ra rồi nhảy xuống

-Tốt!Bây giờ thì dẹp đám sương bên ngoài rồi đưa ta ra khỏi đây,nghe nói ngươi cũng có thể bay mà

-V…Vâng!-Thiên Độc Vương Xà ngoan ngoãn nghe theo,màn tử sương được dẹp hết

Nó “khè” một tiếng,luồng sáng tím bao bọc lấy thân nó rồi tụ lại ở lưng,tạo thành một đôi tử dực(cánh tím).Phong Tư Linh trèo lên thân Thiên Độc Vương Xà,để nó đưa ra ngoài

-Sương độc…tan rồi-Nguyên Khai nhìn xung quanh,toàn bộ sương độc đều đã biến,áp lực khi nãy cũng không còn-Ngươi thấy sao,Lân?

-Đến ta cũng không đoán được chuyện gì đã xảy ra.Lát nữa trở về ngươi vẫn nên ngâm thảo dược một chút,để phòng trừ

Nguyên Khai khẽ gật đầu,vốn dĩ hắn đã hay nghe theo lời khuyên của Bạo Hắc Kỳ Lân,nó chính là cộng sự ăn ý nhất đối với hắn

Cả hai trở về chỗ kị sĩ đoàn,lòng vẫn hiếu kì không yên

Khè…

Tiếng Thiên Độc Vương Xà từ trên cao,thân ảnh to lớn của nó che đi ánh sáng trên kị sĩ đoàn

-Đ…Đó…là Thiên Độc Vương Xà!!!-đám kị sĩ loạn cả lên,Nguyên Khai và Bạo Hắc Kỳ Lân cũng tránh không khỏi ngạc nhiên


-Thưa Nhị hoàng tử!Trên lưng Thiên Độc Vương Xà có người

-Là ai!?-Nguyên Khai đưa mắt nhìn,đó…đứa trẻ ban nãy,nàng là triệu hồi sư sao?

Phong Tư Linh oai phong đứng trên lưng Thiên Độc Vương Xà,mái tóc của nàng biến thành màu đỏ rực

-“Lạ thật!Từ khi tiếp xúc với Tiểu Xà diện mạo của ta càng giống hồi trước hơn,khó hiểu thật đấy!”Tiểu Xà,xuống dưới-Phong Tư Linh đành phẩy tay cho qua,cho dù là bí mật gì,nàng cũng sẽ tìm ra

-Thưa Nhị hoàng tử,thực lực như vậy…thực không dưới Thiên cấp đâu a-tên cố vấn đi theo Nguyên Khai hoàng tử ngạc nhiên nói

-Thiên cấp!?Thực lực ngang bằng với Nhị hoàng tử sao?-bọn kị sĩ nháo nhào lên

-“Thiên cấp!?Ta ít nhất cũng phải Địa cấp ấy chứ”-Phong Tư Linh cười lạnh-Tiểu Xà,từ đây ta muốn đi bộ,ta lại không có nạp giới(không gian chứa vật phẩm,linh thú)nên ngươi đành tạm ẩn thân ở đâu đó,khi nào ta gọi thì đến

-Vâng,chủ nhân!-Thiên Độc Vương Xà bay đi.Phong Tư Linh thản nhiên cước bộ

-Các hạ xin dừng bước!-Nguyên Khai chặn trước nàng

-Việc gì sao?

-“Mới 12 tuổi mà đã là Thiên cấp triệu hồi sư,người này thiên phú quá khủng bố rồi”Xin hỏi quý danh các hạ-Nguyên Khai kính cẩn nói

-…Lam Thiên!…………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.