Đọc truyện Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! – Chương 39: Người không có tim
“Người kia là quái vật à?” Đám lớp nhất tốp năm tốp ba gian nan di động hai cẳng chân, trợn mắt há hốc mồm nhìn bạn Quang nào đó khiêng bạn nhỏ béo tròn nhưng sắc mặt vẫn bất biến, bước chân không loạn, thì thào lẩm bẩm.
“Viện trưởng, thực sự không có dị năng sao?” Kim An Kỳ thu hồi tầm mắt, có chút kinh ngạc nhìn Khanh Mộc Vanh ngồi bên cạnh.
“Lão quỷ kia thả nhóc con này tới đây, rốt cuộc đánh chủ ý gì a.” Khanh Mộc Vanh híp đôi mắt ti hí, thấp giọng nói.
“Viện trưởng, ngài nói gì vậy?”
“A, không có gì.” Khanh Mộc Vanh hồi phục tinh thần, mỉm cười.
Lúc trước lão quỷ kia đã lặp đi lặp lại, ngàn vạn lần không được để lộ thân thận Liên Kỳ Quang. Tuy ông cùng lão quỷ kia đấu cả nửa đời người, nhưng không phải không biết nặng nhẹ, nếu để người ta biết vị hôn thê của thiếu tướng Hạ Hầu, đội trưởng Sát Huyết Lang, đang ở khu ba, hậu quả thực không thể tưởng tượng.
“Viện trưởng, Liên Kỳ Quang này cùng trước kia là cùng một người sao?” Kim An Kỳ hơi nhíu mi.
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Học kì trước tuy tôi không dạy trò ấy, nhưng cái tên Liên Kỳ Quang này đã từng nghe qua. Tình cách hướng nội, luôn một thân một mình, tiêu cực âm trầm, hơn nữa là song phế dị năng thể năng.”
“An Kỳ, không cần lấy quá khứ để nhìn hiện tại, bằng không thực dễ dàng vấp ngã.” Khanh Mộc Vanh nhìn Liên Kỳ Quang dưới sân thể dục, khóe mắt lóe sáng một mạt ý vị sâu xa.
“Liên Kỳ Quang này rất thú vị, mớ tư liệu có trong tay vứt đi, tự mình thăm dò có lẽ sẽ có kinh hỉ.”
“Hiểu rồi.”
…
“Khô Mộc, cậu thả mình xuống đi.” Mễ Tiểu Bảo nhìn Liên Kỳ Quang khiêng mình, gương mặt tái nhợt trướng lên đỏ bừng, có chút xấu hổ.
Liên Kỳ Quang mặt không đổi sắc liếc mắt, chậm rãi dừng lại, tùy tay ném Mễ Tiểu Bảo xuống đất.
“Ai u!” Mễ Tiểu Bảo không chút phòng bị ngã oạch xuống đất, nhe răng trợn mắt xoa xoa mông.
“Khô Mộc…”
“Một trăm vòng, xong rồi.” Lạnh nhạt mở miệng.
“A?” Mễ Tiểu Bảo sửng sốt, xoa mông đứng dậy, ngây ngốc nhìn đám bạn học đang vùng vẫy phấn đấu trên sân, lại nhìn Liên Kỳ Quang sắc mặt bất biến, há miệng thở dốc, nửa ngày cũng không thể phát ra âm thanh.
“Đi thôi.” Liên Kỳ Quang thờ ơ đút tay vào túi quần, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ! Chờ chút!” Mễ Tiểu Bảo túm lấy tay áo Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang lạnh nhạt nhìn Mễ Tiểu Bảo, ánh mắt tịch mịch không chút phập phồng.
“Cái kia, Khô Mộc…” Mễ Tiểu Bảo đưa tay gãi gãi đầu, cười ngây ngốc: “Mọi người, mọi người vẫn chưa chạy xong.”
“…”
“Chúng ta giúp bọn họ đi?”
“Không cần.” Lãnh tĩnh cự tuyệt.
Nụ cười của Mễ Tiểu Bảo cương cứng trên mặt, giật mình nhìn Liên Kỳ Quang: “Vì cái gì, vì cái gì không cần?”
“Không quan hệ tới tôi.” Sạch sẽ lưu loát cự tuyệt, gương mặt bình thản không có chút cảm xúc.
“Sao lại không liên quan nha?” Mễ Tiểu Bảo mở to mắt, có chút không thể tin nổi nhìn Liên Kỳ Quang: “Bọn họ đều là bạn học của chúng ta, là bằng hữu a.”
“Tôi không có bằng hữu.” Âm thanh thản nhiên phiêu tán trong sân thể dục rộng lớn, mặt không chút biến sắc, con ngươi đen tĩnh mịch chết lặng, rõ ràng là giữa trưa nắng gắt nhưng lại làm người ta cảm thấy lạnh lẽo tới tận xương.
“Khô Mộc…” Mễ Tiểu Bảo sợ sệt nhìn Liên Kỳ Quang.
“Kia vì sao cậu lại giúp mình?” Giống như chấp nhất gì đó, ánh mắt bạn nhỏ mập tràn đầy mong chờ cùng kiên trì.
Con ngươi Liên Kỳ Quang chợt lóe, trong lòng có chút không rõ: “Vì cậu cho tôi ăn.” Hơn nữa ánh mắt thực sạch sẽ, không chán ghét. Câu cuối cùng, Liên Kỳ Quang không nói ra.
“Kia, chúng ta là bạn sao?”
“Tôi không có bằng hữu.” Tựa hồ không nhìn thấy kỳ vọng trong mắt Mễ Tiểu Bảo cùng thất vọng sau khi nghe thấy đáp án, Liên Kỳ Quang vẫn lạnh nhạt. Bằng hữu chỉ mang tới phản bội cùng lừa gạt, mạng của cậu, sẽ không giao phó cho bất cứ kẻ nào nữa.
“Tiểu Béo! Cậu còn cùng cậu ta phí lời làm gì! ?” Khuynh Y sắc mặt tái nhợt đi tới, ôm lấy cánh tay Mễ Tiểu Béo kéo ra sau lưng mình, tiếp đó tức giận trừng Liên Kỳ Quang: “Loại người ích kỷ như cậu ta vốn không có tim, căn bản không đáng giá để đối xử tốt.”
‘Người không có tim sao?’ Con ngươi Liên Kỳ Quang tối đen, hai bàn tay đút trong túi quần đột nhiên siết chặt, đầu óc có chút hoảng hốt.
Cậu có tim, cậu từng có tim, cậu đã giao tim mình cho bọn họ, chính là bọn họ lại bóp nát nó, chỉ còn lại máu thịt lẫn lộn, hơn nữa, còn không chịu trả lại cho cậu.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn Khuynh Y, ánh mắt tĩnh mịch quay cuồng tử khí. Khuynh Y bị Liên Kỳ Quang nhìn tới sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra hùng hổ trừng mắt: “Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói sai à? Cậu chính là một kẻ ích kỷ vô tình, căn bản không đáng giá được bất cứ ai đối xử tốt, là một kẻ đáng ghét.”
Thản nhiên thu hồi tầm mắt, Liên Kỳ Quang không chút biến sắc xoay người rời đi.
“Này, cái cậu kia! !” Khuynh Y bị lơ đẹp nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang, hận không thể nhào lên hung hăng cắn rụng một miếng thịt.
“Khô Mộc…” Mễ Tiểu Bảo nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang lẩm bẩm, cũng không biết có phải ảo giác hay không, lúc Liên Kỳ Quang xoay người, cậu dường như thấy một tia bi thương cùng vô thố.
“Quỷ con này!” Nhìn bóng Liên Kỳ Quang, Kim An Kỳ nhăn mặt nhíu mày, trầm ổn trong mắt cơ hồ phủ một tầng phẫn nộ.
“Viện trưởng, đứa học trò như vậy tôi không cần.” Kim An Kỳ lạnh lùng nói.
“Nga? Lý do?” Khanh Mộc Vanh nhướng mi
“Kim An Kỳ tôi không cần loại học trò máu lạnh vô tình không để ý tới sống chết của bạn học như vậy. Người như thế, nếu quăng ra chiến trường, căn bản không thể hỗ trợ cho đồng bạn.”
“Phải không? Tôi thì không thấy vậy.” Khanh Mộc Vanh nheo mắt, ánh mắt xẹt qua một tia u ám.
“An Kỳ, trên thế giới này có một loại người, bọn họ không có khởi đầu, cũng không có mục tiêu. Nếu cô đặt họ vào một không gian chỉ toàn bóng tối, họ chỉ biết đứng ở một chỗ không biết làm sao. Chỉ khi nào, trong màn đêm đó, cô thêm vào một tia sáng, chẳng sợ thực mỏng manh thì bọn họ vẫn dốc hết toàn lực chạy tới đó.”
“Tôi không rõ ý ngài.” Kim An Kỳ nhíu mày.
“Cô chưa phát tín hiệu cho nó.” Bỏ lại câu nói kì quái này, sau đó không thèm để ý Kim An Kỳ có hiểu hay không, Khanh Mộc Vanh vui tươi hớn hở vỗ vỗ bả vai cô, xoay người rời đi.
“Không cần vội vàng cho ra kết luận như vậy, hảo hảo nhìn đi, nhóc con kia, sẽ cho cô thấy kinh hỉ.”
Chắp tay sau lưng nhàn nhã dạo bước trong học viện, Khanh Mộc Vanh híp mắt, nụ cười bên khóe môi chậm rãi rút đi. Ánh mắt kia, nếu không phải người chân chính ra chiến trường cùng giết chóc sẽ không hiểu được. Bất quá, nhóc kia…
A, thật sự là càng lúc càng thú vị.