Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 159: Đại Kết Cục Thượng


Đọc truyện Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! – Chương 159: Đại Kết Cục Thượng

Trong phòng chỉ huy, Hạ Hầu Trọng nói lại hết thảy, nhìn Liên Kỳ Quang cúi đầu ngồi trên ghế, từ đầu đến cuối ngay cả hô hấp cũng không thay đổi chút nào, Hạ Hầu Trọng có chút không đoán được thái độ của Liên Kỳ Quang. Nếu Liên Kỳ Quang tức giận làm ầm ĩ thì ông còn có thể dụ dỗ một phen, chính là từ đầu đến giờ không ừ hử tiếng nào, Hạ Hầu Trọng có chút thấp thỏm.

Thật lâu sau, Liên Kỳ Quang chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nhìn Hạ Hầu Trọng đang bất an cầm chặt ly trà: “Nói xong rồi?”

“A.” Hạ Hầu Trọng khô khan gật đầu: “Thế ý của con là?”

“Chuẩn bị cho tôi một chiếc phi thuyền.” Không để ý tới Hạ Hầu Trọng ấp úng, Liên Kỳ Quang đứng dậy, cầm Thiên Minh đang đặt lên bàn.

Hạ Hầu Trọng ngẩn ra, lập tức hiểu ý Liên Kỳ Quang, theo cậu đứng lên: “Con cần bao nhiêu binh sĩ?”

“Không cần ai cả, chuẩn bị cho tôi một chiếc phi thuyền là được.”

“Này…” Hạ Hầu Trọng do dự.

“Tôi không cần những kẻ chỉ biết cản trở.” Liên Kỳ Quang mắt lạnh quét nhìn Hạ Hầu Trọng, kéo mũ trùm đầu lên, che khuất đi nửa gương mặt.

Thấy Liên Kỳ Quang cứng rắn cự tuyệt, Hạ Hầu Trọng chỉ đành từ bỏ, trầm giọng hỏi: “Con định khi nào xuất phát?”

Cài lại nút áo, con ngươi đen lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát, thản nhiên phun ra hai chữ: “Lập tức!”

Dị năng hệ lôi đập nát một siêu trí tuệ thể thành thịt vụn, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn Trọng Mục cả người đầy máu đang hấp hối phía sau, nhíu mày.

“Boss, cứ đánh như vậy thực không phải biện pháp!” Hiên Lãng ôm Trọng Mục kêu lớn: “Cứ vậy chúng ta sớm muộn gì cũng bị vây chết!”

“Boss…” Trọng Mực cứng nhắc nhếch khóe môi, gian nan chống người ngồi dậy: “Các anh em đều biết rõ bản lĩnh của anh, đừng để mọi người liên lụy, mau chạy đi.”

“Câm miệng!” Hạ Hầu Thiệu Huyền quát một tiếng, dị năng hệ lôi lan ra xung quanh, một lần nữa chống đỡ công kích của siêu trí tuệ thể.

“Boss.” Hiên Lãng cười khổ: “Với năng lực của anh, muốn toàn thân thoát khỏi đây không phải không có khả năng. Tuy số lượng siêu trí tuệ thể đông nhưng không có ai là đối thủ của anh, nếu cứ tiếp tục ở lại đây thì sớm muộn gì cũng bị các anh em liên lụy mà chết.”

Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh lùng nhìn xung quanh đã không còn mấy anh em, ngược lại hỏi An Dịch: “Còn cần bao lâu nữa?”


“Sắp!” An Dịch sắc mặt tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi không ngừng gõ bàn phím, thời gian dài tập trung tinh thần cùng bàn tay hoạt động không ngừng đã làm anh có chút chịu khôi thấu: “Cho.. cho tôi mười phút nữa, chỉ cần mười phút!” Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh nhìn siêu trí tuệ thể không ngừng lao tới, tay nắm chặt mũi kiếm: “An Dịch, đạn pháo đặc biệt còn lại bao nhiêu?”

“Boss định làm gì?”

“Phi thuyền chỉ còn lại ba chiếc, thay vì oanh tạc không có mục tiêu, không bằng tập trung siêu trí tuệ thể lại một chỗ, sau đó dồn hết đạn pháo, tiến hành oanh tạc, mở một góc vòng vây, xông ra ngoài.”

“Boss, này đều là siêu trí tuệ thể đã thân kinh bách chiến, không phải tang thi bình thường không có đầu óc, ngược lại, trí tuệ của bọn họ so với chúng ta chỉ sợ còn cao hơn.” An Dịch bất đắc dĩ cười khổ.

Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc một lát, quay đầu nhìn đám người đã sắp mất đi năng lực tác chiến: “Mục tiêu của bọn họ là tôi, tôi sẽ làm mồi dụ!”

“Boss! !”

“Boss..”

Hạ Hầu Thiệu Huyền vừa nói ra lời này, cả đám người lập tức kích động, đứng dậy ngăn cản.

“An Dịch.” Hạ Hầu Thiệu Huyền giơ tay cản lại, sắc mặt nghiêm nghị: “Nói cho tôi biết, nắm chắc mấy phần.”

Bộ đàm im lặng một thời gian dài, thật lâu sau, âm thanh áp lực truyền ra: “Năm phần…”

“Vậy là đủ rồi!” Hạ Hầu Thiệu Huyền dứt lời liền ném khẩu súng đặc biệt trong tay xuống, lấy ra một lọ nước hồ mà Liên Kỳ Quang đã chuẩn bị uống cạn.

“Boss, anh làm vậy rất mạo hiểm.” Viên Linh cau mày, mặt đầy bất mãn.

“Đây là mệnh lệnh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đánh gãy Viên Linh định khuyên can, lạnh lùng nói: “Kế tiếp tôi sẽ tập trung đám siêu trí tuệ thể này lại một chỗ, ba phi thuyền lập tức nhân cơ hội tiến hành oanh tạc, một khắc đó, mọi người lập tức xông ra theo hướng ngược lại.

Mọi người không cam lòng nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, trầm mặc không nói.

“Có nghe thấy không!” Thấy không có ai trả lời, âm thanh Hạ Hầu Thiệu Huyền ngoan lệ vài phần.

“Rõ! !”


Liên Kỳ Quang không nói tạm biệt với bất kì ai, ngồi trên phi thuyền Hạ Hầu Trọng chuẩn bị, rời khỏi khu một.

Phi thuyền rời khỏi khu một, ngừng lại trong một bãi phế tích ở khu ba. Liên Kỳ Quang cũng không nói cho Hạ Hầu Trọng biết mục tiêu của mình lần này không phải Hạ Hầu Thiệu Huyền, mà là Vu Mã Viêm.

Vu Mã Viêm là bắt đầu của hết thảy, như vậy, hết thảy cũng phải chấm dứt từ hắn.

Bỏ lại phi thuyền, Liên Kỳ Quang cầm Thiên Minh, đi trong đám phế tích đổ nát trong trận chiến, Hạ Hầu Trọng đóng băng tang thi bên ngoài khu một, đại tuyết bao phủ khắp các khu vực thành thị. Nhìn đám tang thi chậm chạp bước đi cùng những tòa nhà sụp đổ, Liên Kỳ Quang nheo mắt, phảng phất như một giấc mộng nam kha an thường bình tĩnh.

Một bóng người chắn trước đường đi, Liên Kỳ Quang dừng lại, lạnh lùng nhìn Thích Dận khoanh tay đứng đối diện.

“Người đã tới rồi.” Thích Dận mỉm cười, vẫn ôn nhu hệt lúc mới gặp ba ngàn năm trước.

Thiên Minh trong tay Liên Kỳ Quang ra khỏi bỏ, chỉ thẳng vào trái tim Thích Dận, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cậu bói toán rất lợi hại, nhưng, vũ lực tuyệt đối không phải đối thủ của tôi.”

Thích Dận cúi đầu cười khẽ, ánh mắt có chút khổ sở: “Người không nên tới, thống lĩnh đã đợi người rất lâu rồi, đến đây, người sẽ không trở về được nữa, tôi vẫn luôn nghĩ người thực thông minh.”

“Hôm nay tôi tới vì muốn giết một người, cậu tránh ra.”

Nhìn Liên Kỳ Quang cả người đầy lệ khí, gương mặt Thích Dận vẫn tươi cười, bất quá có thêm chút chua xót.

Thích Dận chậm rãi vươn tay, dị năng hệ thủy chậm rãi ngưng tụ trong tay, càng lúc càng lớn. Ánh mắt Liên Kỳ Quang u ám, bàn tay nắm Thiên Minh có chút siết chặt, khóe môi nhếch lên không biết vì giận Thích Dận phản kháng hay cười đối phương tự tìm đường chết.

Dị năng hệ thủy phân cách ra thành trăm dòng nước, cách qua không khí, xuyên qua những hạt tuyết rơi đầy trời, cuốn về phía Liên Kỳ Quang.

Dòng nước gần ngay trước mắt, Liên Kỳ Quang lui về sau từng bước, lật ngược Thiên Minh, gió tuyết thổi quét khóa Liên Kỳ Quang ở bên trong, mắt thấy dòng nước sắp đâm thủng thân thể Liên Kỳ Quang, dòng chất lỏng vốn đang lưu động theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu ngưng kết thành băng .

Liên Kỳ Quang bước chân lên mặt đất, thả người nhảy lên, Thiên Minh trong tay lóe sáng hàn quang chói mắt, bổ về phía đầu Thích Dận.

Thích Dận nghiêng người lui về sau, Liên Kỳ Quang từng bước áp sát, từng chiêu của Liên Kỳ Quang đều vô cùng ngoan độc, không hề nương tay, nhắm thẳng vào tử huyệt của Thích Dận.

Cột băng dưới đao Liên Kỳ Quang không ngừng bị phá nát, cuồng phong gào thét, vụn băng bay đầy trời, lưu lại những vệt cứa trên da thịt Thích Dận.


Một đao nghênh diện bổ tới, Thích Dận ngưng tụ dị năng hệ thủy ngăn cản, hai luồng sức mạnh chạm vào nhau, thủy thuẫn bị phá vỡ, Thích Dận kêu lên một tiếng đau đớn ngã về sau mấy mét, nặng nề văng xuống đất, một ngụm máu đen lan ra trên nền tuyết.

Nhìn Thích Dận ngã xuống đất, Liên Kỳ Quang thu hồi Thiên Minh, cuộn tay lại, vụn băng phiêu tán trong không trung chậm rãi ngưng tụ, cuồn cuộn hình thành một cơn lốc xoáy trong tay Liên Kỳ Quang.

“Thích Dận, cậu sống đã đủ lâu rồi, nên tới nơi mình nên tới đi thôi.”

Vụn băng bay về phía Thích Dận, cuốn cậu ta vào trong cơn lốc xoáy. Nhìn chân mình dần dần bì đông lạnh, nụ cười bên khóe môi Thích Dận càng lúc càng lớn: “Từ biệt ngàn năm, đại nhân vẫn chưa từng thay đổi.

“Cậu thay đổi.” Liên Kỳ Quang trầm mặc nhìn đứa nhỏ mình tận tay mang về năm đó, chỉ cảm thấy lồng ngực có chút nặng nề: “Cậu còn nhớ rõ lúc tôi mang cậu về, cậu đã nói gì không? Cậu nói mình chán ghét thứ quái vật ghê tởm này, một ngày nào đó, cậu sẽ giết chết toàn bộ bọn nó, nghênh đón thế giới mới. Chính là, tự nhìn lại bộ dáng của mình lúc này xem…”

“Tôi chỉ muốn gặp lại đại nhân, biến thành dạng gì tôi không quan tâm.” Băng sương đã đông lạnh tới ngực, Thích Dận nói chuyện cũng bắt đầu khó khăn. Nhìn nam nhân trước mắt, tuy diện mạo đã thay đổi nhưng ánh mắt vẫn xinh đẹp hệt như trong kí ức.

“Đại nhân, người không biết, người luôn đứng phía sau nhìn người không phải chỉ có mình Vu Mã Viêm, còn có tôi…”

Băng sương đông lạnh tới mắt, Thích Dận hoàn toàn bị đóng băng, biểu tình cuối cùng lưu lại chính là nụ cười ấm áp từng làm Liên Kỳ Quang rung động.

Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, nặng nề bước qua người Thích Dận, một tiếng giòn tan vang lên, băng bắt đầu nứt ra, chỉ một lát sau, Thích Dận hóa thành băng tuyết, xen lẫn với những hạt tuyết đang bay đầy trời, phiên tán cả thế giới.

“Vu Mã Viêm! ! Không phải cậu muốn gặp tôi sao! Tôi đến rồi đây! Mau ra đây! !”

“Tìm được rồi sao?” Hạ Hầu Trọng vội vàng đá văng cánh cửa phòng chỉ huy, đẩy đám sĩ quan ra nhìn về phía màn hình.

Trên màn hình là một đoạn tần số vừa được gửi tới, âm thanh ồm ào, hình ảnh chớp nháy, thi thể cũng máu tươi ghê người nói cho bọn họ biết trận chiến gian nan cùng tàn khốc thế nào.

An Dịch giọng điệu vội vàng, ngắn gọn báo cáo cho bọn họ biết tình huống bên này, tọa độ vị trí, cùng với kế hoạch tác chiến. Tần số ngắn ngủi không tới ba phút nhưng lại làm trái tim mọi người đều trầm xuống.

“Nguyên soái!” Một sĩ quan tiến tới đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Bọn họ cần được trợ giúp.”

Hạ Hầu Trọng trầm mặc hồi lâu, xoay người rời đi: “Mọi người lập tức tới phòng họp tập hợp!”

“Vâng! !”

Lại một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương ở ngực, Hạ Hầu Thiệu Huyền đè chặt miệng vết thương đang chảy máu tươi, mắt lạnh nhìn nhóm siêu trí tuệ thể chậm rãi vây tới.

“Mi có đủ thực lực, hơn nữa, cũng là một người thông minh.” Một siêu trí tuệ thể lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, trên mặt có trào phúng, cũng có đáng tiếc.

“Mi hẳn nên chạy trốn.” Có người tiến tới thở dài: “Nếu chỉ có một mình, mi thừa sức bỏ lại chúng ta. Mà chúng ta, cũng sẽ tận lực phối hợp.”


“Binh sĩ của tôi ở đây, con người cùng quái vật khác biệt ở chỗ, chúng ta có tâm, mà các người, chẳng qua chỉ có lớp da nhân loại mà thôi.”

“Trên thế giới này, có thể sống, sẽ không từ thủ đoạn.”

“Chúng ta không muốn giết mi, mi rất quan trọng đối với đại nhân, chính là, thống lĩnh đã ra lệnh, chúng ta không thể cãi lời.” Một người đi tới trước mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền, trên tay chậm rãi ngưng tụ hỏa diễm: “Nếu có ngày đại nhân muốn giận chó đánh mèo, mệnh này, tôi sẽ bồi lại cho mi.”

“Nói vậy không khỏi có chút tự đại đi?” Hạ Hầu Thiệu Huyền ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cung lạnh như băng. Cả đám siêu trí tuệ thể giật mình, có cảm giác không tốt.

“Không cần chờ tôi chết, chờ ngày nào đó vợ tôi vì các người chết mà tức giận, tôi sẽ hảo hảo dỗ em ấy.” Hạ Hầu Thiệu Huyền vừa dứt lời, một ô kim loại hình vuông ở dưới chân anh nâng lên, cấp tốc mang Hạ Hầu Thiệu Huyền rời khỏi vòng vây.

“Không tốt! Trúng kế!” Một siêu trí tuệ thể kêu lên, xoay người muốn chạy.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đan chéo hai tay, trăm ngàn tấm khiên kim loại từ mặt đất mọc lên, hình thành một bức tường vây nhóm siêu trí tuệ thể ở bên trong.

Thực lực Hạ Hầu Thiệu Huyền dù sao cũng cao hơn bọn họ, cho dù có thể thắng ở số đông, nhưng không thể nào trong nháy mắt thoát khỏi lồng giam kim loại này.

Hạ Hầu Thiệu Huyền thoát khỏi vòng vây, kim loại dưới chân không ngừng thay đổi hình dáng tạo thành một cây cầu thang bắt lên tòa nhà ở xung quanh.

“Hiện tại! !”

Hạ Hầu Thiệu Huyền quát lớn một tiếng, ba phi thuyền lập tức tập trung, đạn pháo như mưa bắt đầu oanh tạc, mặt đất chấn động, các tòa nhà ở xung quanh đều sụp đổ, phạm vi vài dặm biến thành một mảnh phế tích.

….

Vu Mã Viêm nhìn tuyết rơi đầy ngoài cửa sổ, đôi môi đỏ mọng chậm rãi cong lên: “Thầy tới rồi.”

Liên Kỳ Quang tự mình tìm tới làm Vu Mã Viêm hưng phấn không thôi, áp chế thân thể run rẩy, Vu Mã Viêm khó nén được ý cười trên mặt, xoay người rời đi.

Một bàn tay vươn tới nắm chặt cánh tay Vu Mã Viêm, Vu Mã Viêm quay đầu lại, đập vào mắt là ánh mắt bi thương của Cừu Ly Mạch, trong lòng khẽ run.

Cừu Ly Mạch run rẩy nhìn Vu Mã Viêm, âm thanh khàn khàn tràn đầy tuyệt vọng: “Người sẽ chết.”

Vu Mã Viêm cong môi cười, rút lại tay mình, tâm tình tốt vỗ vỗ đầu Cừu Ly Mạch: “Chờ tôi trở lại.”

Nhìn cánh cửa nặng nề đóng lại, Cừu Ly Mạch khó nén phẫn nộ cùng tuyệt vọng trong lòng, khàn giọng quát.

“Người sẽ chết! ! Cậu ta sẽ giết người! ! Cậu ta tìm tới vì giết người, người sao lại không hiểu! Cậu ta sẽ không yêu người! Lại càng không trở về với người! !”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.