Đọc truyện Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả – Chương 71
Thời điểm hai người đến đại học Thánh Tây Nhĩ, trong trường thực im lặng, lúc này chính là đang thi cuối kỳ, tất cả các hệ đều bận rộn như là nước tới chân mới nhảy, vì nếu như không đạt được tiêu chuẩn môn học, thì căn bản không có lòng dạ ra ngoài đi dạo, tự nhiên cũng bỏ qua thời cơ được chạm mặt Diệp thiếu tướng.
Xe huyền phù dừng lại ở ngưng tràng của khu nhà trò cho giáo viên, Cố Tử Khung bỗng nhiên nở nụ cười, Diệp Hoài Tây theo phương hướng hắn nhìn qua, liếc mắt liền nhìn thấy ngàn vạn bồn hoa hồng vẫn nở hoa như trước, cũng liền hiểu được hắn đang cười cái gì, sợ Cố nhị hoàng tử lại mượn đề tái nói chuyện của mình, rõ ràng không để cho người ta có cơ hội phát tác, mở cửa xe đi ra ngoài: “Áo Nhĩ chủ nhiệm đang chờ chúng ta.”
“Anh gấp như vậy làm gì?” Cố Tử Khung thấy hắn vội vàng, biết hắn cũng có ý nghĩ giống mình, trong lòng cũng sáng như gương, ngoài miệng lại nhịn không được đùa Diệp thiếu tướng.
Diệp thiếu tướng ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho nhị hoàng tử đang muốn đùa giỡn lưu manh, lập tức hướng bên trong nhà trọ đi tới.
Cố Tử Khung ở trước mặt hắn không phải là bộ dạng anh không để ý tới em, em liền trầm mặc, người này căn bản không tồn tại vẻ mặt vừa nói, giơ tay dài ra kéo hắn, đưa người kéo vào trong lòng bàn tay bóp nhẹ một hồi lâu, thấp giọng trêu đùa: “Khi đó có phải Diệp thiếu tướng nghe ra thanh âm của em, nên mới gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ đi?”
Diệp Hoài Tây nghiêm mặt không để ý người, nhưng hai tai đỏ ửng cuối cùng cũng không lừa được người.
Cố Tử Khung liếc mắt một cái, trong lòng liền vui vẻ như nở hoa, cực lực ngăn chặn người trong lòng, tiếp tục trêu đùa: “Đây không phải là đại biểu lúc trước Diệp thiếu tướng đã đặt em ở trong lòng, ngày đêm không quên được em, mới có thể vừa nghe thấy thanh âm là đã nhận ra em? Nếu thật sự như vậy, em có thể vui vẻ vài ngày.”
Diệp Hoài Tây vẫn không có phản ứng gì nghe đến đó, muốn thay đổi thái độ lãnh đạm lúc trước, nhưng vừa mới quay đầu nhìn Cố Tử Khung một lúc lâu, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích: “Em đây là đang muốn khẩn cầu anh?”
Cố Tử Khung tươi cười một chút, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, phát hiện hành lang dừng chân chờ thang máy chỉ có hai người bọn họ, rất nhanh cúi xuống hôn lên môi hắn một cái: “Vậy Diệp thiếu tướng có nguyện ý thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của em hay không?”
Diệp Hoài Tây vẫn là bộ dạng lãnh đạm kia, chính là hai tai càng thêm ửng hồng, làm cho người ta thấy càng muốn trêu ghẹo, màu hồng nhạt này làm cho Cố Tử Khung liên tưởng đến một chút hình ảnh không đứng đắn, đáy mắt dần dần ám trầm, khi hắn nhìn đến chiếc bụng bằng phẳng kia, ám trầm trong ánh mắt không tình nguyện dần dần tan đi, còn tốt mà, vẫn còn mang thai đấy?
“Tới rồi.” Diệp Hoài Tây nhẹ giọng nói, giơ tay ở trên cửa ấn vài cái.
Chuông cửa vang lên, bên trong cánh cửa một mảnh yên tĩnh, không đến nửa phút sau, cửa mở, lộ ra khuôn mặt bình tĩnh của Áo Nhĩ chủ nhiệm, thời điểm lão nhân gia thấy Diệp Hoài Tây, có chút tức giận, thời điểm thấy Cố Tử Khung, vẻ áy náy chớt lóe rồi biến mất.
Nhưng mà Cố Tử Khung cũng coi như không có việc gì đứng ở phía sau Diệp Hoài Tây, không nói nhiều một câu.
Áo Nhĩ chủ nhiệm nghiên mình, tiếp đón người đi vào: “Vào đi, mới vừa nghĩ tới hai cậu khi nào thì mới có thể tới đây, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.”
“Nghe nói thầy tìm tôi, nên tôi liền tới đây. Có một số việc nên gặp mặt để nói chuyện mới tốt.” Diệp Hoài Tây nói.
Áo Nhĩ chủ nhiệm liên tục gật đầu, đóng cửa lại, dẫn hai người vào bên trong, ánh mắt thường thường đảo qua Cố Tử Khung, muốn nhìn phản ứng của hắn một chút.
Nhưng từ đầu đến cuối trong mắt Cố Tử Khung chỉ có Diệp Hoài Tây, ngẫu nhiên rời đi trong chốc lát, vẫn là vì chăm sóc gì đó cho Diệp Hoài Tây.
Ngực Áo Nhĩ chủ nhiệm cảm thấy hờn dỗi.
Loại cẩu lương được tặng tới cửa này, thật sự muốn đem hắn bức chết mới đủ.
“Chỉ chớp mắt, cậu đã lớn đến như vậy.” Áo Nhĩ chủ nhiệm uống mấy ngụm nước, bỗng nhiên nói.
Cố Tử Khung cầm một quyển sách ở trên bàn trà, nhàm chán lật xem, đột nhiên nghe thấy lời nói của Áo Nhĩ chủ nhiệm, hắn lật trang sách một chút, ngẩng đầu nhìn Áo Nhĩ chủ nhiệm, có chút ý tứ không rõ.
Áo Nhĩ chủ nhiệm cười gượng: “Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã biết cậu là ai, vốn tôi còn muốn như thế nào tìm cho cậu một ô dù mạnh mẽ, cho cậu ở trường học an ổn vượt qua bốn năm, kết quả Hoài Tây cùng tôi đánh cuộc, tôi liền biết thời biết thế để cậu trở thành học trò của nó, hiện tại xem ra, khi đó chỉ sợ là Hoài Tây tính kế tốt.”
Làm trò ở trước mặt lão sư, lại bị người vạch trần, Diệp Hoài Tây không có nửa điểm xấu hổ, thực tự nhiên gật đầu: “Còn phải đa tạ lão sư đã chăm sóc hắn.”
“Đừng nói vậy.” Áo Nhĩ chủ nhiệm khoát tay, vẻ mắt áy náy, “Chuyện năm đó, nhà tôi cũng có trách nhiệm.”
“Mọi chuyện cũng đã qua lâu như vậy, Áo Nhĩ chủ nhiệm không cần vì chuyện quá khứ mà đau buồn.” Diệp Hoài Tây mở miệng cảm ơn, Cố Tử Khung không có khả năng còn làm bộ như miệng hồ lô, lại nói mọi chuyện đều không có liên quan gì đến Áo Nhĩ chủ nhiệm, chuyện năm đó như thế nào, trong lòng hắn biết rõ ràng. Hắn mặc dù không phải là người lấy ơn báo oán, nhưng cái nào là thật cái nào giả hắn còn phân biệt được.
“Cậu thật sự nghĩ như vậy?” Áo Nhĩ chủ nhiệm nửa tin nửa ngờ hỏi.
Cố Tử Khung câu môi cười rộ lên: “Tôi không có lý do lừa người, người còn giúp tôi, tôi nên nói cảm ơn.”
Áo Nhĩ chủ nhiệm thấy vẻ mặt hắn tự nhiên, ánh mắt vô tư trong sáng, không có nửa điểm miễn cưỡng, trong lòng yên tâm một chút, nhưng rốt cuộc cũng không quá yên tâm, lại nhìn Diệp Hoài Tây.
Diệp Hoài Tây là học trò của hắn, hắn lại hiểu biết, chỉ cần liếc mặt một cái là biết thật hay giả.
Kết quả vẻ mặt của Diệp Hoài Tây cũng không có gì khác so với Cố Tử Khung.
Lúc này Áo Nhĩ chủ nhiệm mới yên lòng, Cố Tử Khung là thật không thèm để ý, hắn liền nhẹ nhàng thở ra: “Không cần cảm ơn, đây là tôi nên làm.”
Áo Nhĩ chủ nhiệm nói xong hơi lộ vẻ trầm trọng, hắn lại mở ra một câu chuyện khác, kiến thức người này rất rộng rãi lại có thói quen liên miên cằn nhằn khiến hắn giống như một lão vẹt lắm mồm, một khắc cũng không nhàn: “Lúc trước cậu nói hắn có việc gấp phải tạm thời nghỉ học, có phải là hắn phải kế nhiệm làm hoàng đế hay không, cậu sợ hắn bận rộn không có thời gian sao?”
“Thật không phải là bận rộn không có thời gian,” Diệp Hoài Tây ở trước mặt người ngoài luôn muốn giữ mặt mũi cho Cố Tử Khung, cho dù người nọ là lão sư của hắn, “Là sợ hắn làm việc vất vả khiến cơ thể mệt nhọc. Mới vừa kế vị làm hoàng đế, có rất nhiều việc phải làm, học tập thì cũng không có quá mức vội vàng, tôi không hy vọng thân sắc của hắn bị suy kiệt.”
Áo Nhĩ chủ nhiệm nửa ngày không nói chuyện, vẻ mặt có thể nói là giật mình.
Đây là học trò của mình đối với ai cũng đều lãnh đạm đây sao?
Nếu không phải tự mình nghe thấy, đều khó có thể tin tưởng những lời xuất phát từ nội tâm như thế này mà lại do chiến thần Diệp Hoài Tây nói ra, thật sự làm cho người ngoài nghe thấy sợ hãi không thôi.
“….. Tôi thật không biết cậu lúc nào lại tri kỉ như vậy.” Áo Nhĩ chủ nhiệm cảm thán nói, “Cậu nếu nói như vậy, vậy tạm nghỉ học tôi khẳng định sẽ giúp hắn, sau này nếu muốn trở về tiếp tục học lại, dù sao cậu ta là hoàng đế, không ai dám hủy bỏ môn học của cậu ta.”
Lời nói này cũng coi như một câu trả lời mẫu mực trước mặt hoàng đế, Diệp Hoài Tây không nói gì nhìn Cố Tử Khung vài lần, quay lại nhìn Áo Nhĩ chủ nhiệm nghiêm túc nói: “Hôm nay nếu không có chuyện gì khác, tôi cùng hắn đi về trước.”
Áo Nhĩ chủ nhiệm gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, hắn hỏi: “Tôi nghe nói các cậu đã đăng kí kết hôn, còn có đứa nhỏ nữa?”
Chuyện đăng kí kết hôn đã truyền khắp trên quang võng, Áo Nhĩ chủ nhiệm thường xuyên lên mạng lướt sóng vẽ nước, biết cũng không ngạc nhiên. Nhưng thật ra chuyện đứa nhỏ này, hắn là làm sao biết được?
Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung liếc nhau, cũng không có ý tứ giấu giếm hắn, cùng gật đầu, Diệp Hoài Tây nói: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt của Áo Nhĩ chủ nhiệm bị kích thích, ngay cả đệ tử lãnh đạm của chính mình còn có bầu bạn hợp pháp, đã tạo thành một nhà ba người, chính mình vẫn là một lão già độc thân, chỉ là nghĩ lại, cũng khiến cho Áo Nhĩ chủ nhiệm chịu đủ đả kích, vì tránh cho chính mình bị đả kích, hắn phất tay nhanh chóng đuổi hai người đi.
Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung cũng không có ý tứ lưu lại, một chuyến này đến liền đơn giản nói hai ba câu, làm cho đôi bên hiểu rõ ý tứ trong lòng của nhau, làm cho trong lòng đối phương thoải mái một chút.
Có một số việc chỉ cần nói ra là có thể cởi bỏ khúc mắc.
Diệp Hoài Tây hơi hơi nheo mắt liếc Cố Tử Khung bên cạnh một cái, nhị hoàng tử thoạt nhìn vô cùng kiên cường, lì lợm, trên thực tế chỉ là một người mới hai mươi tuổi, số lần cần được trấn an tóm lại còn nhiều, hắn thân là omega của người ta, nên là lo lắng nhiều hơn.
Hai người ngồi vào xe huyền phù, đi đến nhà trọ của Diệp Hoài Tây.
Xe mới vừa ra khỏi cửa của đại học Thánh Tây Nhĩ, bay về phía thông đạo không người, Cố Tử Khung bên kia ngồi ngay ngắn liền nghiêng lại đây.
Diệp Hoài Tây nhìn thấy thanh niên ánh tuấn tiến đến trước mặt, đuôi lông mày khẽ nhếch, có chút khó hiểu: “Như thế nào?”
Cố Tử Khung cười: “Vừa rồi ở trên đường lén nhìn em vài lần, có phải cảm thấy em rất anh tuấn hay không? Vận khí chính mình tốt lắm mới nhặt được bảo bối như vậy.”
Diệp thiếu tướng nam chinh bắc chiến đi qua không ít nơi, tự nhận gặp qua không ít người mặt dày khoe khoang, giống như Cố nhị hoàng tử, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được, trong lòng nổi lên vài phần hương vị vui đùa, hắn giả vờ đánh giá, trên mặt còn thật sự nhìn Cố Tử Khung một hồi lâu, giơ tay ở trên mặt anh tuấn của Cố nhị hoàng tử nhéo nhéo, câu môi cười nói: “Là tuấn lãng, nhưng không phải bảo bối.”
Cố Tử Khung nghe nửa câu đầu, trong lòng vui mừng, nghĩ buổi tối trở về sẽ cho hắn ăn nhiều một chút những thứ mấy ngày nay hắn vẫn thèm ăn, sau khi nghe nửa câu sau, ý nghĩ vừa rồi liền thu lại.
Ăn cái gì?
Người mang thai ngàn vạn lần phải ăn kiêng, nếu không đứa nhỏ và người lớn sẽ không tốt, muốn ăn cái gì, vẫn là sinh rồi nói sau.
Diệp Hoài Tây nhịn cười, nghiêm trang chờ Cố Tử Khung đáp lời.
Suy nghĩ của Cố nhị hoàng tử tung bay, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là câu kia ‘không phải bảo bối’ đuổi vẫn không chịu đi kia, hắn nhẫn nhịn, rốt cuộc không nhịn được, đem người kéo vào trong ngực mình, để sát vào đôi môi hồng nhuận của Diệp thiếu tướng, thấp giọng dụ dỗ hỏi: “Thật không phải anh nhặt được bảo bối?”
Diệp Hoài Tây buông lỏng khóe môi, cơ hồ muốn cười ra: “Không phải.”
Phủ nhận tới quá nhanh, làm cho Cố Tử Khung tan nát cõi lòng, đem người ôm chặt hơn nữa.
Luôn suy nghĩ mãi, hắn không hỏi lại, trực tiếp cúi đầu che lại ngọn nguồn làm cho hắn tan nát cõi lòng.
Sau một lúc lâu, Cố Tử Khung buông môi Diệp Hoài Tây ra, ngược lại chạm vào cổ hắn, nói giọng khàn khàn: “Qua vài ngày nữa đem đứa nhỏ lấy ra bỏ vào khoang bồi dục đi?”
Cả người Diệp Hoài Tây đều có chút nhuyễn, thanh âm cũng có chút nhẹ: “Ừ?”
Cố Tử Khung thở dài thật mạnh, nhẹ nhàng mà động chân, đỉnh hắn một chút: “Nếu lại tiếp tục để như vậy, em cảm thấy em sắp không được rồi.”
Diệp Hoài Tây rốt cục không nhịn được cười rộ lên: “Còn chưa tới lúc đó.”
Văn bản liên bang đã quy định rõ ràng, omega mang thai phải qua ba tháng mới có thể mang đứa nhỏ ra bỏ vào khoang bồi dục, hắn mới vừa qua hơn hai tháng một chút, còn có một đoạn thời gian.
Cố Tử Khung trầm mặc, hiển nhiên cũng đã tra những chuyện này, vẻ mặt nhất thời liền không tốt, quy định chết tiệt này, hắn rất muốn hủy bỏ.
Dù sao omega cũng chẳng hề tự nguyện hoài đứa nhỏ ba tháng.
“Em nếu thấy khó chịu,” Diệp Hoài Tây tạm dừng một lát, thấy mắt Cố Tử Khung hàm chứa mong đợi nhìn qua, hắn cười nói, “Anh tài trợ một đôi tay.”
Cố Tử Khung nghiến răng nghiến lợi, hừ nhẹ một tiếng nói: “Không được, đã hưởng qua hương vị của anh, lấy tay không đạt được hiệu quả mong muốn, tối thiểu cũng phải phải….”
Lời nói hắn còn chưa hết, ánh mắt hắn dừng ở trên đùi được bao quanh bởi quần dài quân trang của Diệp Hoài Tây, ý tứ thực rõ ràng.
Diệp Hoài Tây từ nhỏ tới lớn không tiếp xúc qua phương diện này, tính tình của hắn lại lãnh đạm, thoạt nhìn rất khó ở chung, trong dĩ vãng nam đồng học ở chung với hắn cũng không dám ở trước mặt hắn đùa giỡn, lúc này, hắn chính là hạ mắt nhìn theo ánh mắt của Cố Tử Khung nhìn về phía chân mình, trong ánh mắt hiện lên một tia mờ mịt.
Diệp thiếu tướng ở phòng ngủ được xoa bóp chân nửa buổi chiều, rốt cục hiểu được ý tứ khi đó của Cố Tử Khung, ửng hồng trên mặt hắn còn chưa tan, mắt phượng đã mênh mông nước, trên trán còn có mồ hôi, nằm ở trên giường, hơn nửa ngày hô hấp mới bình phục trở lại, hắn nghiêng đầu nhìn về phía phòng tắm, người ở bên trong đang tắm rửa ào ào, một lát sau tiếng nước ngừng, Cố Tử Khung khoác áo ngủ, cầm khăn mặt trong tay đi ra.
“Có khỏe không?” Cố Tử Khung thấp giọng hỏi, trong mắt tràn đầy thỏa mãn.
Diệp Hoài Tây miễn cưỡng theo thủ thế của Cố Tử Khung mà nâng hạ tay chân.
Cố Tử Khung im lặng thu dọn cho hắn.
Chờ thu dọn sạch sẽ, trên trán của Cố Tử Khung cũng có mồ hôi, hắn tùy ý lau đi: “Có đói bụng không, có khát không?”
Không nói còn không có cảm giác, Cố Tử Khung vừa nói xong, Diệp Hoài Tây mới cảm thấy mình có chút đói bụng, hắn gật đầu nói: “Anh muốn ăn chút đồ ngọt.”
Cố Tử Khung nở nụ cười, cúi người ở trên môi hắn hôn một cái: “Chờ em.”
Xoay người đem khăn mặt thả vào phòng tắm, sau đó liền từ phòng nghỉ đi đến phòng bếp.
Diệp Hoài Tây cảm thấy trên người đã có chút khí lực, xốc lên chăn ngồi dậy, vài phút sau, Cố Tử Khung quay lại, trong tay bưng cái đĩa, bên trong có các loại bánh ngọt nhỏ đủ màu sắc.
“Biết là anh sẽ đói, nên đã chuẩn bị.” Cố Tử Khung bưng cái đĩa đưa cho hắn, chính mình lại đi vào phòng tắm.
Hai mắt Diệp Hoài Tây nhìn, không phát hiện Cố Tử Khung ở trong phòng tắm làm gì, cúi đầu chọn vài cái mình thích ăn, hương vị ngọt ngào, còn không ngấy, hắn cảm thấy không tồi, lại ăn mấy cái.
Một lát sau, Cố Tử Khung đóng cửa phòng tắm đi tới, thấy vẻ mặt hắn mặc dù nhạt, nhưng trong đĩa đã thiếu mấy cái bánh ngọt, biết hắn thích, trong lòng thật cao hứng. Ngồi ở bên người hắn, chờ hắn ăn xong.
“Có việc gì muốn nói cùng anh sao?” Diệp Hoài Tây ăn mấy cái, giương mắt nhìn Cố Tử Khung.
Cố Tử Khung sờ sờ mũi, cười nói: “Thật sự là cái gì cũng không gạt được anh.”
“Ừ?” Diệp Hoài Tây lại ăn một cái, nhếch mi nhìn hắn nói: “Chuyện gì?”
Cố Tử Khung kéo tay hắn qua, sờ sờ ngón tay tinh tế của hắn, cuối cùng dừng ở ngón áp út, khi sờ đến bụng ngón tay, lại nhẹ nhàng nhéo nhéo hai cái, cùng mười ngón tay hắn giao nhau, hình như động tác này cho Cố Tử Khung dũng khí rất lớn, ngẩng đầu nhìn chăm chú Diệp Hoài Tây, trong ánh mắt giống như chứa toàn bộ thế giới của hắn: “Muốn làm hôn lễ, một hôn lễ có một không hai ở liên bang.”
Diệp Hoài Tây giật mình.
Hắn thật đúng là không nghĩ tới chuyện hôn lễ này, thân phận hai người đặc biệt, làm hôn lễ tất nhiên sẽ có một loạt vấn đề, ví dụ như chuyện đệ nhị tính của hắn, vấn đế đứa nhỏ sau này của hai người, những chuyện này xảy ra đều không có ai biết, nếu hai người làm hôn lễ, là muốn đem đáp án công bố ra bên ngoài.
“Anh không nghĩ?” Cố Tử Khung một mực nhìn vẻ mặt biến hóa của hắn, thấy hắn giật mình, còn tưởng rằng hắn không muốn, trong lòng tất nhiên là có cảm giác mất mát.
Cố Tử Khung hắn là alpha, sau khi làm dấu hiệu cả đời, tình tự của đối phương sẽ được gửi đến hai bên, đây là cảm giác mất mát đầu tiên mà hoàng đế trẻ tuổi cảm nhận được, cũng giống như là bị người ta vứt bỏ, hắn thở dài, quên đi, chuyện đăng kí kết hôn toàn bộ quang võng đều biết, hôn lễ thế kỉ lại làm sau vậy?
Hắn cầm lấy bánh ngọt nhỏ cắn một miếng, nâng tay vịn sau cổ Cố Tử Khung, quay đầu hôn lên đôi môi mất mác của hoàng đế.
Vừa hôn xong, Diệp Hoài Tây ho nhẹ một tiếng: “Muốn làm thì làm.”
Đời người chỉ có một lần làm hôn lễ, Cố Tử Khung muốn, hắn liền cho.
Cố Tử Khung ở trước mặt hắn giống như là một đứa nhỏ, chỉ dùng một giây đồng hồ mà vui mừng đã đến chân mày, nhịn không được lấy đi cái đĩa ở trên tay hắn, đem người ôm vào trong lòng ngực: “Em sẽ đi chuẩn bị cho anh.”
Diệp Hoài Tây nhẹ nhàng ứng thanh.
Một đoạn thời gian kế tiếp, Cố Tử Khung rất là vội vàng, vội vàng kế vị vội vàng học tập tất cả những chuyện mà hắn còn chưa quen, dù vậy, mỗi đêm tìm được Diệp Hoài Tây, hắn vẫn không thành thật như trước.
Thanh niên mới hai mươi tuổi đầu, đúng là thời điểm dễ dàng xao động, huống chi hai người lại lưỡng tình tương duyệt, đã là phu phu làm dấu hiệu cả đời, thân thiết đến ngay cả nói cũng không cần, chỉ cần một ánh mắt là đã hiểu rõ nhau.
Diệp Hoài Tây mang thai đến tháng thứ ba, đúng giờ được Cố Tử Khung hộ tống đến bệnh viện.
Bệnh viện là sau khi hai người trở về, Cố Tử Khung đã cho người đi liên hệ, giữ bí mật cũng rất là tốt.
Trước đó đã nói rõ, nên những thấy thuốc làm phẫu thuật lấy thai cho Diệp chiến thần, cũng không có nhiều kinh ngạc, cũng đối đãi giống như người bình thường.
Diệp Hoài Tây thực thả lỏng, trước kia đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này thực thích ứng trong mọi tỉnh cảnh.
Nhưng thật ra thái độ Cố Tử Khung sắp sửa làm phụ thân, rất là khẩn trương.
Một hồi nhìn xem cái này, một hồi lại nhìn xem cái kia, nhìn nhìn Diệp Hoài Tây, tóm lại là không thể dừng.
Nếu dừng lại thì sẽ khiến cả người phát run, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, người không biết còn tưởng rằng người sinh nở chính là hắn.
Lại một lần nữa nhìn thấy Cố Tử Khung lau mồ hôi lạnh trên tay, Diệp Hoài Tây bất đắc dĩ, “Nếu thật sự không được, em đi ra ngoài trước đi.”
“Không.” Cố Tử Khung quật cường cự tuyệt, sắc mặt trắng bệch, còn kiên cường chống đỡ, “Không được, em phải cùng anh sinh đứa nhỏ ra, phải tận mắt nhìn thấy anh an toàn, mới yên tâm.”
Diệp Hoài Tây cảm thấy trong lòng thật ấm, hắn cầm lấy tay Cố Tử Khung, chỉ cảm thấy tay rất lạnh, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, nhịn không được cười nói: “Anh cảm thấy tất cả đều rất an toàn, không tốt chính là em.”
Cố Tử Khung thẳng cổ, chết cũng không chịu thừa nhận: “Sẽ không.”
Diệp Hoài Tây thấy hắn kiên trì như vậy, cũng không khuyên bảo nữa.
Không lâu lắm, hộ sĩ đem Diệp Hoài Tây đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cố Tử Khung theo tới bên ngoài phòng giải phẫu, thần kinh rất là căng thẳng.
Lúc này phó tướng La Thụy bị thông truy chạy tới, thấy Cố Tử Khung chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, bước chân La Thụy thả chậm lại, cuối cùng cố lấy dũng khí đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu tướng đi vào?”
Cố Tử Khung nghiêng đầu thấy hắn, mắt trắng tốt hơn rất nhiều: “Ừ.”
La Thụy nhận được tin tức chính xác, không hề truy hỏi, cùng Cố Tử Khung đứng chung một chỗ.
Thủ thủ, La Thụy phát hiện Cố Tử Khung rất là khẩn trương, trán không ngừng chảy mồ hôi, cả người dường như đều căng lên như cây cung.
Hắn kinh ngạc một chút, do dự một lúc lâu liền nghiêng đầu nói: “Hoàng đế bệ hạ, ngài đổ mồ hôi.”
Cố Tử Khung tùy tay lau mồ hôi trên trán, lãnh đạm nói: “Tôi biết.”
La Thụy mở miệng nhỏ giọng hỏi: “Bởi vì thiếu tướng sao?”
“Hắn ở bên trong sinh đứa nhỏ cho tôi, tôi ở bên ngoài lo lắng cho an toàn của hắn, có thể không khẩn trương ra mồ hôi sao?” Cố Tử Khung vừa chuyển mặt nhìn người vừa hỏi hắn, bỗng nhiên lại trắng bệch.
La Thụy lần này thông minh không nói nữa.
Cố Tử Khung nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nhìn chằm chắm đèn phòng giải phẫu.
Bất tri bất giác, đèn tắt, cửa mở ra, người ở bên trong đi ra.
Cố Tử Khung không dám tiến lên, hai chân hắn cố định trên mặt đất, đã bị bất động.
La Thụy kỳ quái liếc hắn một cái, vừa muốn tiến lên, chỉ thấy thầy thuốc ở bên kia đã đi lại đây, tháo khẩu trang xuống hướng Cố Tử Khung nói: “Lớn nhỏ đều rất tốt, đứa nhỏ đã được đặt vào khoang bồi dục sau tám tháng, bệ hạ phải thường xuyên đến đây thăm nó, tránh cho đứa nhỏ mở mắt nhận sai người.”
Cố Tử Khung liên tục gật đầu, lúc này mới cảm thấy khẩn trương trong lòng tan đi, cả người cũng trầm tĩnh lại theo, hắn câu môi nở nụ cười, bước được hai bước đến chỗ Diệp Hoài Tây, tiếp theo cả người liền mềm nhũn, ngã ra đằng sau. Cũng may La Thụy ở ngay đằng sau, giơ tay trực tiếp đỡ hắn.
Thấy thuốc còn chưa đi, thấy Cố Tử Khung té xỉu, rất là bình tĩnh, hướng vẻ mặt đang kinh ngạc của La Thụy giải thích: “Đây là bình thường, có một ít alpha so với những omega ở bên trong sinh đứa nhỏ sẽ khẩn trương hơn, vì thế, thời điểm đứa nhỏ và người lớn đều an toàn, bọn họ sẽ bởi vì cảm xúc phập phồng quá lớn mà té xỉu.”
La Thụy bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu, cùng mọi người đem Cố Tử Khung cùng Diệp Hoài Tây vào phòng bệnh.
Thời điểm Diệp Hoài Tây tỉnh lại, trời đã tối rồi, trong tầm mắt chỉ có ánh đèn ngoài cửa chiếu vào trên mặt đất ở trong phòng, hắn giật giật, cảm giác thân thể cũng không tệ lắm, dứt khoát ngồi dậy, lại liếc mắt vào bên trong một cái, Cố Tử Khung đang nằm ở giường bệnh bên cạnh ngủ say, hắn nhếch mi, đang ngủ?
Không đợi hắn xuống giường nhìn xem, Cố Tử Khung bên kia đã nhíu mày, lông mi thật dài run rẩy vài cái, bộ dạng cũng đang muốn tỉnh lại.
Hắn nhìn chằm chằm, ở cái nhìn chằm chằm của hắn, cắp mắt sáng lạng như ngôi sao kia dần dần mở ra, lúc ban đầu bên trong chứa tình trạng mở hồ cùng mờ mịt khi vừa mới tỉnh ngủ, không đến một giây sau, tiếp theo hắn thấy chính mình.
“Anh tỉnh?” Cố Tử Khung giống như cá chép từ trên giường nhảy xuống, hai bước liền tới bên giường, cầm tay hắn đặt ở trên môi hôn, lại để ở trên trán, hết sức thành kính, “Lam em khẩn trương muốn chết.”
Diệp Hoài Tây cười cười: “Hôn mê?”
Trên mặt Cố Tử Khung hiện lên xấu hổ, rốt cuộc không dối gạt hắn, đưa tay hắn dán vào trước ngực mình: “Nơi này, còn đang nhảy lên thình thịch, đều là vì anh.”
Diệp Hoài Tây cảm thấy thật buồn cười: “Đưa nhỏ đâu?”
“Em còn chưa thấy.” Cố Tử Khung không buông tay hắn ra, “Nhìn anh trước đã, trễ chút sẽ đi thăm đứa nhỏ, anh quan trọng hơn.”
Diệp Hoài Tây giơ tay sờ mặt hắn: “Anh không sao.”
Cố Tử Khung giương mắt nhìn hắn, trên mặt bỗng nhiên lộ ra tươi cười, một bàn tay sờ ở nút thắt cổ áo của hắn: “Anh nói không có việc gì không tính, để em tự mình kiểm tra mới được.”
Diệp Hoài Tây không ngăn cản, tùy hắn cởi bỏ quần áo, tinh tế xem xét vết thương.
Kỹ thuật chữa bệnh của liên bang hiện giờ càng ngày càng tốt, mới vừa lấy đứa nhỏ ra, miệng vết thương ở bụng trải qua dược vật cùng máy móc phối hợp với nhau điều dưỡng đã muốn kết vảy, không bao lâu sẽ tự nhiên bóc ra, khôi phục như ban đầu.
Tay Cố Tử Khung ở trên miệng vết thương tinh tế vuốt vuốt một lát, trong mắt nổi lên ẩm ướt, đây là miệng vết thương vì hắn mà lưu lại.
Nếu không phải bởi vì yêu mình, hắn làm sao có thể cảm nguyện sinh đứa nhỏ?
Nghĩ đến đây, Cố Tử Khung nhắm mắt, nghiên thân mình về phía trước in một nụ hôn lên trên mặt hắn.
“Hoài Tây, dù chết cũng không thay đổi.”
Diệp Hoài Tây sờ sờ đầu Cố Tử Khung, hắn không nói lời nào, nhưng tình ý ở trong lòng thông qua động tác nói cho Cố Tử Khung biết.
Cố Tử Khung kéo tay hắn: “Chờ anh xuất viện, hỗn lễ cũng chuẩn bị xong. Hiện tại, em muốn hỏi Diệp thiếu tướng, có đồng ý kết hôn cùng em hay không?”
Trực giác của Diệp Hoài Tây cho thấy người này lại muốn đùa giỡn, trên mặt hắn dấu giếm không có dấu vết nói: “Ừ, như thế nào?”
Cố Tử Khung giảo hoạt cười: “Lúc này anh nên suy nghĩ xem.”
Diệp Hoài Tây giật mình, cảm thấy một câu kế tiếp của người này sợ không phải là lời hay.
Cố Tử Khung không đợi hắn nói chuyện, nghiêm trang nói: “Như vậy em có thể nói, thiếu tướng, kết hôn hay không? Em thông minh tuấn lãng còn nâng nổi thắt lưng.”
Diệp Hoài Tây không giữ được, liền nở nụ cười: “Còn nhớ rõ những lời này?”
Cố Tử Khung thấy hắn nở nụ cười, trong lòng rất là mềm mại, đứng dậy ngồi vào phía sau hắn, đem người ôm vào trong lòng ngực, cằm để ở trên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Em nhớ cả đời. Lúc ấy nếu không phải em không biết xấu hổ, sẽ bỏ lỡ anh?”
Hắn tất nhiên sẽ không giống như đời trước, bị Cố Thiên Lung cùng Bá Ni liên thủ hại chết, còn bỏ qua Diệp Hoài Tây một trợ lực lớn, thực quá gian nan.
Tuy rằng khi hắn mới bắt đầu sống lại, là tới tiếp cận Diệp Hoài Tây, mục đích là muốn mượn quyền thế ở trong tay Diệp thiếu tướng dùng, nhưng hắn lại đánh giá cao tự chủ của chính mình, khi gặp phải người mình thích, làm sao có thể dễ dàng buông tha, cũng may kết cục mỹ mãn, nếu không, hắn sẽ rất hối hận.
“Không nhất định.” Diệp Hoài Tây thản nhiên nói.
Cố Tử Khung hãy còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên nghe thấy Diệp Hoài Tây nói lời này, nhưng lại nhất có chút phản ứng.
Chờ thời điểm phán ứng được, đã quên các cảm xúc khác, chỉ còn lại vui mừng không kiềm chế được.
Tựa như toàn bộ thế giới chỉ có một giải thưởng thần bí.
“Anh nói, không nhất đinh, là có ý gì?” Cố Tử Khung kiềm chế tâm tình kích động của chính mình, để sát vào bên tai Diệp Hoài Tây, thấp giọng hỏi.
Diệp Hoài Tây cùng hắn thân cận rất nhiều lần, theo lý thuyết đã sớm đối với thân cận của hắn tập mãi thành quen. Sự thật mỗi khi cùng hắn hơi có chút thân thiết, tai của Diệp Hoài Tây sẽ phiếm hồng, nếu lại gần một chút thậm chí xương quai xanh cũng là một màu phấn hồng, Diệp thiếu tướng như vậy lại có một phong tình khác, thường làm cho tâm của Cố Tử Khung sinh ý đùa giỡn.
Diệp Hoài Tây hơi hơi nghiêng đầu, tránh ra nhiệt khí Cố Tử Khung thở ra, kiệt lực áp chế khô nóng trong thân thể, đam thanh nói: “Ý tứ trên mặt chữ.”
Nếu là dĩ vãng hắn nói như vậy, Cố Tử Khung có thể sẽ lật mặt. Hôm nay lại không giống, thật vất vả nói đến phương diện này không bị hắn trầm mặc chống đỡ, Cố Tử Khung còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thước muốn biết thêm càng nhiều. Rõ ràng hai người đều đã là phu phu hợp pháp, Cố Tử Khung vẫn rất là tò mò đối với tình yêu ban đầu được hắn giấu ở trong lòng trong dĩ vãng muốn ngừng mà không được.
“Anh không muốn nói, không bằng để em đoán thử xem?” Cố Tử Khung nhếch mi cười khẽ.
Diệp Hoài Tây quay đầu liếc hắn một cái, chưa nói được cũng không nói không được, ý tứ ở trong mắt phượng không rõ.
Cố Tử Khung thấy hắn liếc mắt một cài thì cười rất vui vẻ, thế nhưng không ngăn cản, nếu chuyện này từ chính mình nói ra, vậy sự thật có thể có chút bóp méo, Cố Tử Khung ho nhẹ một tiếng, nói: “Em nghĩ, lúc mới gặp ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, anh bị em lưu lại dấu hiệu tạm thời, trong lòng đã có em rồi đi? Vẫn tưởng rằng sẽ không gặp lại, kết quả lại gặp em ở trường học, trong lòng không muốn thả em đi, muốn cùng em một chỗ, vì thế nghĩ cách để em bái anh làm thầy, tiếp theo thì.”
Cố Tử Khung khẽ cười một tiếng, mắt thấy cổ hắn đều đỏ, nghiên qua ở trên tai hắn hôn một cái, nỉ non nói: “Anh chính là của em, em cũng thành của anh. Giải quyết nhiều chuyện phiền toái của liên bang như vậy, cũng là tận chức tận trách. Cứ việc anh và em đã đăng kí kết hôn, nhưng em cảm thấy không tổ chức một hôn lễ, liền cảm thấy rất ủy khuất cho anh, chiến thần của em nên quang minh chính đại cùng em kết hôn, nên làm cho công chúng của liên bang biết, Diệp chiến thần của bọn họ đã có người hắn thích, có thể được che chở cả đời, cả đời che chở. Từ này về sau, hắn không hề cô đơn, có một người thương hắn tận máu xương, hận không thể đem toàn bộ thứ tốt trên toàn bộ thế giới này cho hắn, chỉ cầu hắn khỏe mạnh cả đời, vạn thọ vô cương.”
Càng nói về sau, thanh âm Cố Tử Khung càng trầm thấp hơn, hàm chứa giọng mũi không quá rõ ràng.
Diệp Hoài Tây giật giật thân thể, trở tay đặt tại bả vai Cố Tử Khung, do dự nhưng vẫn xoay người, dưới ngòn đèn mờ ảo, vị hoàng đế bệ hạ vừa mới đăng kí chưa đến một tháng còn có chút chật vật, thấy hắn nhìn qua, đem thủy quang trong ánh mắt ép xuống, mở miệng đem lời còn chưa nói xong nói hết: “Cùng ái nhân bạch đầu giai lão.”
Diệp Hoài Tây cúi đầu thở dài, giơ tay ôm lấy hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi, ở hõm vai của hắn cọ vài cái: “Ừ, anh sẽ cố gắng làm được. Em chính là ông trời phái tới để bù lại cho anh. Ngày đó em hỏi anh có phải hay không cảm thấy chính mình nhặt được bảo bối, hiện tại anh trả lời em thật tốt, em không chỉ là bảo bối, còn là trân bảo độc nhất vô nhị, Cố Tử Khung, nguyện tùy quân thân.”
Cố Tử Khung không nói chuyện, giơ tay ở sau cổ hắn nhéo nhéo, im lặng ôm chắt lấy ái nhân chính mình.
Một tuần sau, Diệp Hoài Tây xuất viện, đứa nhỏ bị Cố Tử Khung chuyển tới phủ tổng thống, mời người chuyên môn đến chăm sóc.
Hai tuần sau, Cố Tử Khung ở trên quang võng chính thức tuyên bố tin tức cùng Diệp Hoài Tây đại hôn, đồng thời công bố hai người đã có một con.
Toàn bộ quang vong đều rơi vào rung động, trong lúc nhất thời phương tâm nát vô số.
Lúc trước mặc dù tuôn ra tin tức Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung đăng kí kết hôn, nhưng tóm lại không có công khai, công chúng lừa mình dối người chỉ là vui vẻ qua đường, hiện giờ Cố Tử Khung tự mình công bố, còn có thể làm bộ sao?
Trên mạng kêu rên một mảnh, người thất tình thành đàn.
Thậm chí trên quang võng còn viết lại vô số chuyện thất tình, dẫn đến vô số vong hữu đồng ý.
Cố Tử Khung để ý cái được gọi là ghi chép lại chuyện thất tình, nhìn mấy ngày, hứng trí ít ỏi liền biến mất, cúi đầu nhìn Diệp Hoài Tây đang đắp chăn kín kẽ nằm ở trên giường: “Cảm giác thế nào?”
Diệp Hoài Tây mệt mỏi, nhíu mày, trong mắt phượng tràn đầy khốn đốn: “Không có việc gì.”
Cố Tử Khung lấy ra nhiệt kế ở trong ngực hắn, vừa thấy bên trên ba mươi chín độ, nhất thời liền tức giận nói: “Vậy mà còn nói không sao? Nếu như muốn bị đốt choàng váng, để cho em nuôi anh cả đời sao?”
Diệp Hoài Tây thản nhiên liếc mắt nhìn nhiệt kế, không để ý lắm nói: “Từng có thời điểm còn nghiêm trọng hơn thế này, uống thuốc, ngủ một giấc thì không có chuyện gì.”
Hắn nói những lời này là muốn cho tâm của Cố Tử Khung nhẹ lòng hơn, nhưng những lời này dừng ở trong tai Cố Tử Khung, liền thay đổi hương vị.
Vẻ mặt Cố Tử Khung thay đổi, giơ tay sờ trán hắn, vẫn là rất nóng, giống như thuốc vừa rồi uống không có nửa phần hiệu quả, hắn không lên tiếng lầy ra quang não, ở trên mạng tìm cách trị liệu sốt cao, Diệp Hoài Tây không chịu đi bệnh viện, cũng không chịu kêu thầy thuốc tư nhân, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể đem người mang về, đút chút thuốc.
Uống thuốc cói như không có tác dụng, nếu vẫn cứ nóng mãi không chịu giảm, hắn chỉ có thể tìm cách khác.
Trên quang võng cao thủ xuất hiện lớp lớp, liền như thế nào không đi bệnh viện không xem thấy thuốc làm sao để giảm sốt mấy chục tầng lầu.
Cố Tử Khung nhần vào xem xét tinh tế, càng xem vẻ mặt càng quỷ dị, xem đến cuối cùng trong mắt còn có vài phần thú vị, còn có vài phần muốn thử xem sao.
Diệp Hoài Tây uống qua dược hạ sốt, dược hiệu có hiệu quả liền cảm thấy buồn ngủ, lơ đãng đảo qua Cố Tử Khung bên cạnh, thấy tươi cười ở trên mặt hắn, nhất thời trong lòng liền vang lên báo động, hắn không rên một tiếng xê dịch đến bên giường, đem chăn kéo lên trên, âm thầm xiết chặt chăn, vừa suy nghĩ vừa liếc Cố Tử Khung.
Cố Tử Khung bỏ qua quang não, thấy hắn uốn éo đầu như lâm đại địch, không chống đỡ được nở nụ cười: “Làm gì?”
“Anh mệt nhọc.” Diệp Hoài Tây lãnh đạm nói.
Cố Tử Khung nâng tay rất nhanh túm lấy một góc chăn, nghiêng qua thấp giọng nói: “Em mới vừa ở trên mạng thấy được một cách hạ sốt rất nhanh, muốn thử xem hay không?”
“Không cần.” Diệp Hoài Tây nhẹ giọng nói, “Anh ngủ một giấc thì được rồi.”
“Không cần thiết.” Cố Tử Khung nói, thanh âm ép tới càng thấp, khoảng cách của hai người gần, chỉ cần trong đó có một người hơi hơi ngẩng đầu là có thể chạm vào nhau, “Ra mồ hôi, đảm bảo tốt.”
Diệp Hoài Tây biết lời này có bẫy rập, hắn thông mình không mở miệng nói.
Hắn không nói ra, Cố Tử Khung cũng có thể tự biên tự diễn ra, lúc này không biết vì sao hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi lại cởi áo ngủ của chính mình, xốc lên chăn nằm vào trong, đem người ôm vào trong lòng ngực, sau đó nắm chặt tay hắn, đem chăn quán chặt…., thanh âm rầu rĩ cực kỳ thấp vang lên: “Đều nói khi sốt cao, làm một số việc sẽ có tư vị khác. Hoài Tây, ra mồ hôi đi.”
Diệp thiếu tướng trốn ở trong chăn không hé răng, Cố Tử Khung cúi đầu nở nụ cười.
Diệp thiếu tướng sau một lúc lâu bị gây sức ép tinh bì lực tẫn ra một thân mồ hôi, nửa khuôn mặt chốn ở trong gối đầu, con mắt đỏ bừng ám chỉ chuyện vừa rồi.
“Qủa nhiên hạ sốt.” Cố Tử Khung sờ sờ trán hắn, “Trước đại hôn anh sẽ tốt thôi.”
Diệp Hoài Tây mặc kệ người này thừa dịp hắn bệnh còn làm chuyện không đứng đắn, mơ màng ngủ.
Hai ngày sau, hôn lễ chính thức được cử hành.
Hoàng đế bệ hạ đại hôn, là chuyện vui khắp chốn, cả liên bang đều tràn ngập không khí vui sướng, Cố Tử Khung khó có dịp đồng ý cho phát sóng trực tiếp hiện trường hôn lễ.
Diệp Hoài Tây mặc tây trang màu trắng, trước túi cài bó hoa, cùng Cố Tử Khung đứng trên đài cao. Trước mặt hai người bày micro, truyền thống ở hiện trường camera trong tay hoạt động không ngừng, sợ bỏ qua một tấm.
Cố Tử Khung nắm tay Diệp Hoài Tây, ngón cái hắn lướt nhẹ qua ngón áp út đeo nhẫn, lại cầm thật mạnh, hơi hơi cúi người kế sát vào micro: “Từ này về sau, hắn là bầu bạn hợp pháp của tôi, là tướng quân liên bang, chiến thần, tôi cùng với hắn không rời không bỏ, trọn đời không phân biệt được.”
Diệp Hoài Tây bình tĩnh nhìn hắn, khi hắn nói xong liền tiến lên phía trước ngửa đầu hôn lên.
Đến tận đây, trọn đời chẳng phân biệt được.