Đọc truyện Thiếu Tướng Ế Vợ – Chương 3
Hàn Ích Dương chỉ có hai ngày nghỉ ngắn ngủi. Thế mà ngày mai, anh còn phải đến thành phố Z tham dự một hội nghị. Lần này anh về nhằm tham gia đám cưới của bạn thân. Đám cưới này cũng có Từ Lập đến dự.
Khi Từ Lập tới Hàn gia, rồi đi cùng Hàn Ích Dương ra ngoài, bà Hàn dò xét
Từ Lập đến nỗi anh ta lúng túng, ho khan mấy tiếng để trấn tĩnh.
Từ Lập là thư ký trưởng cũ của ông Hàn. Anh ta còn là đàn em của Hàn Ích Dương ở học viện quân sự, có thể coi là một nửa con trai Hàn gia.
“Chẳng lẽ hôm nay con chưa rửa mặt?” Bị bà Hàn nhìn chăm chú, Từ Lập không kìm được sờ sờ mặt mình.
Bà Hàn cười ngoác miệng, lắc đầu nguầy nguậy, “Tiểu Từ, tại sao con chưa kết hôn?”
Từ Lập cảm thấy khác thường, anh ta lật đật giải thích, “Con có bạn gái rồi!”
“Ờ, thế sao con không dẫn đến đây cho bác coi mặt?”
“Cô ấy đang học bác sĩ ở nước ngoài. Tụi con đã bàn khi nào cô ấy có bằng
bác sĩ thì mới kết hôn.” Từ Lập sợ bà Hàn hiểu lầm, quýnh quáng giải
thích thêm, “Tụi con rất yêu nhau! Từ thời đại học, tụi con đã sống
chung.”
“Thế thì tốt quá!”
Ra đến ngoài sân, Từ Lập hỏi Hàn Ích Dương, “Chẳng lẽ mẹ anh tưởng như vậy?”
“Như vậy là sao?”
Từ Lập khoa tay múa chân diễn tả, cất giọng sốt ruột, “Thì em với anh!”
Hàn Ích Dương nhìn Từ Lập, “Chẳng phải cậu có bạn gái à?”
Từ Lập cất giọng bất đắc dĩ, “Hôm qua, bạn gái em gọi cho em. Cô ấy nói cô ấy không muốn giành bạn trai với đàn ông.”
Hàn Ích Dương, “…”
Sau khi lên xe, Hàn Ích Dương ngồi ghế lái, còn Từ Lập cười toe toét ngồi ở ghế phụ. Anh ta giả vờ ngó quanh, “Anh kể em biết đi. Anh còn nhớ chị
ấy, phải không? Nếu anh còn nhớ chị ấy, thì em nghe bạn em kể chị ấy đã về nước. Chị ấy cũng như anh, chưa lập gia đình…”
Hàn Ích Dương hỏi, “Cậu nói Thiên Dung?”
Từ Lập không trả lời câu hỏi này. Anh ta buông một tiếng thở dài, “Đúng là khổ cho anh.”
Hàn Ích Dương giải thích, “Không liên quan đến cô ấy, do anh chưa gặp đúng người mình muốn kết hôn mà thôi.”
Xe chạy khỏi Hàn gia, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống khắp nơi. Trong
đầu Hàn Ích Dương đột nhiên vang lên một giọng nữ xa lạ, “Anh dựa vào
đâu mà nói em sống tự lập nên coi thường chuyện hôn nhân. Chính vì tôn
trọng hôn nhân, em mới không tìm đại một người…”
“Hôn nhân cần tôn trọng!” Hàn Ích Dương nói.
Từ Lập, “Vậy nên…”
Hàn Ích Dương, “Đây là nguyên nhân khiến anh không kết hôn, không liên quan đến chuyện khác.”
Không phải do bạn gái cũ, cũng không phải khả năng sinh lý có vấn đề. Càng
lớn tuổi, anh càng thấy hôn nhân cần sự tôn trọng. Nếu không tìm được
người phù hợp, sống độc thân cũng không sao.
***
Đám cưới của Triệu Ninh rất long trọng và náo nhiệt.
Từ Lập nói không ngừng nghỉ với Hàn Ích Dương, “Anh biết tại sao Triệu Ninh kết hôn với cô nàng diễn viên này không?”
Hàn Ích Dương ngoảnh đầu nhìn Từ Lập, “Cậu không biết thì sao anh biết được.”
“Cũng phải, anh có bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này.” Từ Lập soi mói cô
dâu và chú rể đứng trên sân khấu, anh ta thì thầm, “Em nhớ hồi trước
Triệu Ninh coi thường mấy cô nàng diễn viên thế này lắm. Nhất là sau khi anh ấy thành đạt, sinh hoạt cá nhân của anh ấy càng có nề nếp. Anh có thấy kỳ lạ không…”
Từ Lập nói nửa chừng, muốn trao đổi thêm với Hàn Ích Dương thì người đàn ông ngồi cạnh từ nãy đến giờ đã biến mất.
Đi đâu rồi?
Nữ diễn viên Cốc Vũ kết hôn, báo giới cũng nhận được thiệp mời. Trình Điện Điện theo Chương Du bên chuyên mục giải trí đến dự đám cưới của Cốc Vũ.
“Điện Điện, cậu nghĩ Cốc Vũ rút khỏi giới giải trí thật không?”
“Mình không biết.”
“Người ta hay nói sự nghiệp thành công cũng không bằng tìm một tấm chồng tử tế.” Chương Du hạ thấp giọng nói.
“Ừ!”
Đáng tiếc không phải ai cũng may mắn lấy được một người chồng tốt. Thay vì ngồi đó tìm kiếm tấm chồng tử tế, thì hãy dốc sức làm tốt công việc.
Cả cô dâu và chú rể đều đọc lời thề rất hay, hay đến mức lay động được con người vô tư như Trình Điện Điện.
Cô dâu Cốc Vũ nói lý do mình rời khỏi giới giải trí, “Không phải vì tôi
muốn trở thành người phụ nữ đứng sau Triệu Ninh mà từ bỏ sự nghiệp. Tôi
không muốn cuộc sống hôn nhân sau này của chúng tôi trở thành đề tài bàn tán. Nam nữ kết hôn thì trở thành vợ chồng trong một gia đình. Hôn nhân không phải là một cuộc kinh doanh. Sự nghiệp quan trọng nhưng gia đình
càng quan trọng hơn. Để giữ lửa cho gia đình thì phải có một bên nhượng
bộ. Cả anh ấy và tôi đều khát khao một mái ấm thật sự, tôi nghĩ mình
chọn lựa rất chính xác…”
Khá nhiều người đến dự tiệc đều đứng lên vỗ tay chúc phúc.
Trình Điện Điện cũng đứng dậy. Đúng lúc này có người đột nhiên vỗ vai cô.
Trình Điện Điện quay đầu, cô nhìn thấy một gương mặt nam thanh tú.
“Cô đánh rơi chứng minh nhân dân, tôi đã gửi nó ở bàn tiếp tân, cô có thể tới đó nhận lại.”
Trình Điện Điện há hốc mồm kinh ngạc, cô gật đầu biết ơn, “Cám ơn anh! Cám ơn anh! Anh đúng là người tốt!” Trình Điện Điện nắm tay anh chàng đẹp trai này bắt lia lịa. Mãi đến khi anh ta nhíu mày, cô mới lật đật buông ra.
Trình Điện Điện cười bối rối, “Em cám ơn anh. Không nhờ anh là em tiêu
rồi. Thật sự cám ơn anh. Anh cho em hỏi anh nhặt ở đâu, được không?”
Trong lúc này, chú rể lại nói thêm gì đó. Mọi người vỗ tay ào ào, người đàn ông cũng không nói tiếng nào, xoay người bỏ đi.
***
Hàn Ích Dương về nhà với một hộp kẹo mừng từ chỗ đám cưới. Anh đi lên phòng sinh hoạt trên lầu hai, thấy ông Hàn bà Hàn và cháu trai cháu gái đang xem phim hoạt hình.
Thấy anh bước vào, ông Hàn bỏ báo xuống, căng thẳng hỏi anh, “Tôi hỏi anh
chuyện này, anh còn bạn học nào chưa lập gia đình không? Còn hay không?”
Hàn Ích Dương cười cười. Anh ngồi xổm xuống giang rộng vòng tay, một đứa bé chạy nhào vào lòng anh, “Bác có mang kẹo về cho Đường Đường không?
Đường Đường muốn ăn kẹo…”
Hàn Ích Dương đưa hộp kẹo cho cháu. Đường Đường vui vẻ hôn mặt bác một cái, rồi chạy tới chỗ Ngưu Ngưu và Bì Bì, “Chia kẹo nè!”
Ngưu Ngưu không thích ăn kẹo. Cậu bé tỏ vẻ chán ghét nhìn hộp kẹo trên tay
Đường Đường, “Khỏi chia, anh cho hai đứa hết, không cần cám ơn.”
Bì Bì cũng không khách sáo, “Hay quá, vậy chúng ta chia đôi đi!”
***
Trình Điện Điện còn chưa kịp đi thành phố Z lấy tin thì chủ biên đã gọi cô lên…
“Thế này là thế nào? Giải thích nhanh!” Chủ biên ném một cuốn tạp chí cho
Trình Điện Điện. Ảnh bìa tạp chí là nơi tổ chức đám cưới của Cốc Vũ,
nhưng hình như có gì đó không đúng lắm.
“Nói tôi biết trên hình là ai?”
Trình Điện Điện nhìn nhìn, rồi đảo mắt qua người đàn ông đứng cạnh cô trong ảnh bìa, giọng cô thoáng tắc nghẹn, “Em… Em…”
Chủ biên đang ngồi đột nhiên đứng bật dậy, cô ta bước đến trước mặt Trình
Điện Điện, vỗ vai cô, “Hàn Ích Dương là thế nào với em?”
Cô ngơ ngác, “Sao lại thế được…”
***
Trình Điện Điện hoang mang cầm tạp chí về phòng làm việc. Cô nhìn chằm chặp
tựa đề màu đỏ trên đó, “Cây vạn tuế ngàn năm đã nở hoa.”
Trình Điện Điện không ngờ mối quan hệ giữa mình và Hàn Ích Dương sẽ bắt đầu bằng cách này.
Những tin đồn tình cảm thiếu sự thật kiểu này xuất hiện nhan nhản trên báo
chí ngày nay nên cô không mấy để tâm. Có điều Trình Điện Điện không ngờ
sẽ có người tin tưởng tuyệt đối vào nó!
Người đó chính là mẹ của Hàn Ích Dương – bà Hàn.
Trước khi bà Hàn hay tin về Trình Điện Điện, bà đang ngồi chơi mạt chược say
sưa. Chẳng biết tại sao hôm nay bà may mắn vô cùng, cứ như thể bàn tay
bốc bài không phải của bà. Sau khi thắng vài ván, có người chúc mừng bà
Hàn, bảo bà gặp việc vui nên tinh thần tốt hẳn.
“Tôi thấy không chỉ tinh thần tốt đâu, mà vận may của chị cũng dồi dào.
Chứng tỏ con dâu sắp cưới của chị có số vượng phu ích tử đấy.”
Bà Hàn mù mờ, không hiểu gì hết, nhưng bà vẫn tươi cười đáp lời, “A Dương
nhà tôi còn lâu lắm mới có chuyện đó. Thằng bé chỉ toàn cố gắng phấn đấu sự nghiệp, cố gắng mãi rồi quên luôn chuyên bản thân.”
“Bà Hàn à, giờ này mà con giả vờ với chúng tôi làm gì?”
Giả vờ? Giả vờ cái gì?
Cuối cùng khi nhìn thấy ảnh bìa, đọc cả tin tức trên tạp chí, tâm trạng bà Hàn kích động khác thường!
Ôi! Đúng là chuyện lạ có thật!!!