Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 56: Bạo động (hạ)


Đọc truyện Thiếu Tướng Đế Quốc – Chương 56: Bạo động (hạ)

Editor: Thơ Thơ

Cách đó không xa số 37 đã thành một người toàn máu. Thân hình anh cao lớn lảo đà lảo đảo, đồng thời bị ba bốn Alpha cuồng hóa vây công, còn muốn ngột ngạt chính mình không bị Tín tức tố Omega nhiễu, thể lực anh cơ hồ kế cận cực hạn.

Chương Diệc dứt khoát dùng súng thuốc mê giải quyết đi ba tên lính phía sau số 38, một người lính khác đánh về phía trước anh, trở tay hạn chế sau gáy người binh sĩ kia, kỹ xảo mà với trên ót anh vỗ một cái.

Thân thể Alpha tinh tráng mềm nhũn ngã trên mặt đất. Chương Diệc thả khẩu súng lại bên hông, đi tới trước mặt số 37 nâng anh dậy, “Thế nào? Không có sao chứ?”

“Trưởng quan, số 38… A vũ…” Lâm Sâm mở đôi mắt sưng tấy, miễn cưỡng nhìn về phía Chương Diệc, anh giơ tay lên, run rẩy với về phía sau.

Chương Diệc liếc mắt về sau một cái, nhìn thấy thanh niên rút lại ở trong góc run lẩy bẩy, lập tức ngẩng đầu hô với cửa lớn, “Bác sĩ, ức chế tề Omega!” Anh để Tô Nhiên đỡ Lâm Sâm, chính mình vọt qua mấy lính mới Alpha ngăn cản, nhấc theo cái hòm thuốc, khó khăn xuyên qua đám người hỗn loạn bên trong lôi quân y lại đây.

“Trưởng quan, cẩn thận!” Mới vừa mang quân y tới trước người số 38, sau lưng bỗng xẹt qua một tiếng gió thổi, Chương Diệc nghiêng người sang, nhanh nhẹn mà nắm lấy người kia vung qua nắm đấm, đánh một cùi chõ, dứt khoát đem người lính mới kia thả ngã trên mặt đất. Thơ_Thơ_diendan

Tô Nhiên nhìn tình cảnh này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Chương Diệc nhanh chân đi lại đây, dìu số 38 suy yếu vô lực vào trong ngực, cau mày nói với quân y đang luống cuống tay chân, “Động tác tăng nhanh! Bên kia còn có một người trọng thương, anh tiêm vào xong lập tức xem cho anh ta.”

“Vâng, trưởng quan!”

Thế cuộc Giả lập kho đã chiếm được khống chế bước đầu, càng nhiều binh lính và nhân viên y tế đang lục tục tới rồi. Chương Diệc nhìn cảnh tượng bên trong kho tàn tạ không thôi, tay dìu sau thắt lưng số 38 âm thầm nắm thành quyền.

ức chế tề trong suốt đi vào nơi động mạch cánh tay số 38, theo chất lỏng băng lãnh chậm rãi trải qua toàn thân, sốt cao trong cơ thể anh cũng chậm rãi biến mất. Chương Diệc thân thủ thăm dò trán của anh, trong lòng hơi xác định. Anh để nhân viên y tế đặt số 38 lên cáng, đang muốn đứng dậy đến xem tình huống Lâm Sâm, dưới chân bỗng bị cái gì ngáng chân một chút.


Có thứ gì quấn ở mắt cá chân anh, Chương Diệc miễn cưỡng giữ vững thân thể, cúi đầu vừa nhìn, là binh lính lúc trước té xỉu không biết vì cái gì bò dậy. Hai mắt anh ta gắn đầy tơ máu, trong mắt hiện ra ánh sáng nóng bỏng, một cái tay tóm chặt lấy chân trái Chương Diệc.

Chương Diệc kiếm hai lần, phát hiện cái tay kia khác nào thiết đúc quấn ở trên chân anh, vẫn không nhúc nhích. Anh đành phải nhấc lên đùi phải đá về sau, lại bị người binh sĩ kia nắm lấy cái chân còn lại. Chương Diệc nhất thời mất cân bằng, không bị khống chế té đi phía trước.

Tuy rằng đúng lúc lấy tay chống đất, mà phòng mặt nạ vẫn là sứt mẻ ở sàn nhà cứng rắn. Chương Diệc có vài giây mê muội, anh quơ quơ đầu, chống đỡ thân thể, móc ra súng lục bên hông, ở binh lính kia cuồng hóa sắp nhào tới trước, đột nhiên dùng cái chuôi súng đánh vào trên trán anh. Thơ_Thơ_diendan

“Trưởng quan!” Tô Nhiên đang giúp Lâm Sâm băng bó vết thương, thấy cảnh này, sợ đến nỗi trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi khoang ngực.

“Tôi không sao.” Đại khái là phòng mặt nạ nứt ra rồi, tầm nhìn Chương Diệc có chút mơ hồ, Tín tức tố Alpha chen chúc mà hỗn loạn một mạch tràn vào xoang mũi, làm cho anh sinh ra cảm giác buồn nôn khác thường. Anh nháy mắt một cái, nỗ lực thả khẩu súng lại bên hông, lại phát hiện tay của mình đang run rẩy, ngay cả một cái động tác đơn giản như thế đều làm được vạn phần vất vả.

“Trưởng quan…” Tô Nhiên tháo được mặt nạ, quỳ gối trước người Chương Diệc, lo âu nhìn anh.

“Gọi Bùi Tịch… Qua ——”, chữ “Đến” còn chưa ra khỏi miệng, Chương Diệc liền cảm thấy được trước mắt từng trận biến thành màu đen, giống như có vô số bóng chồng xẹt qua.

“Trưởng quan!”

“Hạm trưởng!”

**

Giáo đường Liên bang thánh ước hàn.

Thân mang lễ phục hoàng thất hoa lệ mà phiền phức, khuôn mặt tuyệt mỹ, thân hình thanh niên tinh tế đứng ở trước thánh giá, kín bưng mà nhìn chăm chú vào hồng y giáo chủ trước mắt.


“Dùng danh nghĩa thánh nhân, thánh tử, phần hồn. Vương tử Alan, ngài tin chủ chúng tôi sao?”

Alan quay đầu liếc nhìn Katherine chờ đợi ở một bên ôm tiểu vương tử cùng cô vợ Beta bên người, mỉm cười nói, “Tôi tin tưởng.”

“Ngài tin tưởng phần hồn, tin tưởng thần thánh nhà thờ lớn sao?”

“Tôi tin tưởng.”

“Ngài tin tưởng chủ uy nghiêm, chủ gợi ý sao?” Thơ_Thơ_diendan

“Tôi tin tưởng.”

“Ngài vứt đi ma vương sao?”

Alan quét mắt cha sứ cùng giáo chủ ngồi dưới, tầm mắt trở lại trên thập tự giá trước mắt, “Tôi vứt đi.”

“Bao quát hành động của ngài?”

Đồng hồ trên tay bỗng lách tách chấn động hai lần, dư quang Alan đảo qua góc, đặc công trước đây bí mật ở kia chẳng biết lúc nào đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Alan hít một hơi thật sâu, nắm chặt súng lục loại nhỏ trong tay áo, sắc mặt như thường nói, “Tôi vứt đi.”


“Bao quát ngài dối trá?”

“Tôi vứt đi.”

“Ầm!” tiếng xé gió nhỏ bé vang lên bên tai Alan, lúc tất cả mọi người không phản ứng lại, Alan lộn một vòng, trốn ở sau đài cầu xin thần thánh phù hộ, rút súng ra, với về nơi tiếng súng đến liên tiếp bắn mấy lần.

“Bảo vệ công chúa Katherine và yêu đức Hoa điện hạ!” Ngoại trừ một nhóm đặc công này, anh còn tại bên trong người quản lý nhân viên nằm vùng sáu tên thân thủ mạnh mẽ hộ vệ hoàng gia. Những người kia nghe đến hiệu lệnh, dồn dập rút súng ra, quanh chu vi Katherine và vợ của cô tạo thành một bức tường người gió thổi không lọt.

Cha sứ cùng nhóm giáo chủ thất kinh núp ở ghế dài, trong miệng lẩm bẩm niệm cầu chủ khoan dung. Alan liếc mắt, ngoài ý muốn không có phát hiện bóng dáng Hồng y đại giáo chủ.

Mà giờ khắc này tình thế nguy cấp, anh cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, mang người vội vàng lui lại ở ngoài giáo đường. Chỉ cần lên xe huyền phù, bọn họ liền an toàn. Lúc trước quả nhiên anh không liệu sai, đại ca anh chống đỡ dẫn một đường ngã xuống, mắt thấy vương vị liền muốn chắp tay cho người, liền chó cùng rứt giậu, nhưng lại không có vô sỉ đến mức mai phục ám cọc bên trong nhà thờ lớn thần thánh, ý đồ tại lễ rửa tội tiểu vương tử lúc mặt trời lên cao mưu giết bọn họ. Bất quá thế nào cũng không nghĩ tới anh xưa nay không phải là cái tay Omega trói gà không chặt, những sát thủ kia đừng nói giết anh, muốn thương tổn một sợi tóc anh cũng khó khăn. Thơ_Thơ_diendan

“Đi bên này đi.” Alan để vợ của Katherine ôm tiểu vương tử trước tiên từ cửa sau rời đi, anh cùng hai tên vệ binh đoạn hậu. Hai súng đoàng đoàng giải quyết một sát thủ ẩn núp trong bóng tối, Alan vừa quay đầu lại, đang muốn nói chuyện cùng Katherine, lại phát hiện Hồng y đại giáo chủ không biết từ lúc nào đứng ở phía sau anh.

“Alan điện hạ, ngài đã quên mất một thứ.” hai tay Đại giáo chủ thăm dò trong ống tay áo rộng lớn, vẻ mặt ông bình tĩnh một cách lạ kỳ.

Alan nghi ngờ nhìn ông, “Tôi quên mất cái gì?”

“Cái này —— “

Khóe miệng Đại giáo chủ khẽ nhếch, ánh sáng kim loại bất thình lình thoảng qua trước mắt anh, chờ lúc Alan phản ứng lại, cửa động đen tối đã thẳng tắp nhắm ngay anh.

“Alan!”

Một bóng người đánh tới, cự đại xung lượng cũng cùng nhau đẩy ngã Alan trên mặt đất.

“Công chúa điện hạ!”


“Katherine!”

Mấy tiếng súng đồng thời vang vọng vùng trời giáo đường, lúc tất cả quy về yên tĩnh, người trong lòng Alan đã không còn nhiệt độ.

“Tại sao…” Anh nhớ đến chính mình tựa hồ không hiểu hỏi cô.

“Bởi vì… em là em trai chị …” Katherine trầm thấp mà cười, mặt tái nhợt có một vệt ửng đỏ kỳ dị, trong mắt mang theo hồi ức chuyện cũ phiền muộn, “Vẫn luôn muốn làm người chị… Tận trách… Đáng tiếc em… Khụ khụ, chưa bao giờ cho chị cơ hội…” 

“Thay chị chăm sóc… Tốt…” Thơ_Thơ_diendan

“Em biết.” Alan nắm chặt tay cô lạnh như băng, hôn một cái trên trán cô, “em sẽ chăm sóc tốt bọn họ.”

Alan giao Katherine cho hộ vệ phía sau, anh chậm rãi đứng lên, đi hai bước lên phía trước.

Thân thể Hồng y giáo chủ già nua vô lực đảo ở trên vách tường, máu trên người ông thấm ướt quần áo, khóe miệng lại vẫn cứ mang theo nụ cười khiến người ta không rét mà run.

“Tất cả quy về chủ…” ông nắm chặt thánh giá nơi ngực, lầm bầm niệm.

“ông cho rằng ông sẽ đi thiên đường sao?” Alan ngồi xổm người xuống, mặt không thay đổi nhìn hồng y giáo chủ, “Không, chủ đã sớm vứt bỏ ông, ông sẽ rơi vào địa ngục hắc ám. Chờ sau khi ông chết, vô số kền kền khoang cổ sẽ đến mổ thân thể của ông…”

“Không…” thánh giá nơi ngực đột nhiên bị người xả đoạn, ông liều mạng phản kháng, vẫn cứ không có cách nào ngăn cản mũi nhọn thánh giá sắc bén đâm vào cổ ông, dòng máu màu đỏ phun ra tung toé. Lồng ngực ông gầy yếu đột nhiên giơ cao, lại bất lực mà ngã xuống.

“Nguyện ma vương ở cùng với ông.”

Alan nói xong câu đó, ôm lấy Katherine, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài giáo đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.