Bạn đang đọc Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời – Chương 24
Giản Linh nói xong nâng tay lên.
Linh lực ở không trung hóa thành phù chú vô hình, là phù văn siêu độ.
Mấy chuyện này cô đã làm rất nhiều lần, nhưng Giản Linh cũng không nói dối, mặc dù người thường chưa làm mấy chuyện này, đối với cô mà nói thì bình thường như ăn cơm bữa, nhưng cô vẫn không biết, sau này linh thể siêu độ sẽ đi về đâu.
Tuy nói cô thấy nhiều chuyện siêu nhiên, nhưng đến tột cùng người đã chết sẽ đi đâu, chỉ sợ là đến ngày mà cô chết mới kết luận được.
Lúc ra khỏi phòng cấm thì thấy mọi người đều ngồi xổm trước cửa, không chỉ mấy người bọn họ mà ngay cả cậu vàng tên Husky mà Đường Hạ nuôi cũng thè đầu lưỡi chờ cùng bọn họ ở trước cửa.
Phải, là cậu vàng nhưng tên là Husky.
Vừa thấy Giản Linh ra, mọi người liền sôi nổi hỏi: “Chị đại, tâm tình đã đỡ hơn chưa?”
“Đội trưởng Giản, muốn uống chút gì không?”
Quả thực có thể nói là khá ân cần và đầy đủ.
Giản Linh nhìn về phía bọn họ: “Làm gì vậy? Âm mưu gì đây? Nói ngay và luôn!”
Vừa dứt lời thì nghe một giọng nam lanh lảnh truyền đến: “Bé Năm nói vậy là không đúng rồi, mọi người đều quan tâm em, sao có thể gọi là âm mưu gì chứ?”
Giản Linh nghe giọng nói này thì nhịn không được sửng sốt: “Anh tư? Sao anh tới đây?”
Nhìn lại theo tiếng thì thấy một người đàn ông cao gầy tuấn lãng, là cái vẻ đẹp tinh xảo anh tuấn, từ trang phục đến kiểu tóc đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ được điểm nào.
Mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, hình dáng lưu loát, giờ phút này môi mỏng cười nhạt, ánh mắt ôn nhu nhìn Giản Linh.
Đây là thế hệ thứ tư của nhà họ Giản, em ruột Giản Anh và là con út của chú hai Giản Linh.
Mà trước đó Giản Linh chưa nói chuyện này cho Âu Tuấn, anh ấy là nhân vật quan trọng trong nhà, không vì cái gì khác, anh tư này từ nhỏ đã hành xử khác người, bọn họ là gia nghiệp của họ Giản, ngoại trừ Giản Linh thiên phú dị bẩm này.
Mặt khác, hơn phân nửa con cháu hoặc là suy xét làm chính trị tòng quân, hoặc suy xét làm kinh doanh.
Đường đời rõ ràng như trải nhựa.
Giản Minh lại không thích như thế, thích vẽ tranh nên bắt đầu tự học, cứ như vậy, thi vào trường Đại học Mỹ Thuật, trong lúc chọn học nhiếp ảnh, sau khi tốt nghiệp, không làm chính trị tòng quân cũng không kinh doanh, trở thành một nhiếp ảnh gia tự do, lại làm hoạ sĩ nữa!
Trong nhà đương nhiên là không vui vẻ gì, nhưng trình vẽ tranh của Giản Minh cũng có thể gọi là đạt tới “hoạ sĩ”, nên trong nhà cũng không ngăn trở quá nhiều.
Kết quả anh tư càng lúc càng vượt giới hạn, mấy năm trước come out với mọi người trong nhà, nói anh ấy thích đàn ông.
Trong nhà thiếu chút nữa lên tăng xông, Hắn khen ngược, vì để gia đình bình tĩnh một thời gian, anh ấy chạy tới chiến địa làm phóng viên, ăn ngủ ngoài trời gần một năm, mấy bức ảnh anh chụp ở chiến địa cùng mấy bức tranh anh vẽ từ chính tấm lòng mình đã cầm được giải thưởng lớn của Thế giới dành cho các nhiếp ảnh gia.
Năm trước mới về nước.
Trong nhà thật ra cũng bình tĩnh lại, cũng sợ anh lại đi làm mấy chuyện nguy hiểm như này, nên dần dần cũng đối xử bình thường với anh ấy.
Từ khía cạnh nào đó mà nói, anh tư là thần tượng của Giản Linh, dù sao trong nhà họ Giản mà anh ấy có thể ‘tự mình’ làm được những chuyện này, vừa bội vừa phục.
Không giống cô, đến bây giờ còn phải dựa vào thế hệ trước, đứng dưới một mái hiên mắt to trừng mắt nhỏ với tên cậu hai Âu kia đây!.