Đọc truyện Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút! – Chương 7: Bắt đầu đối phó
Quý An Thừa rời đi không lâu, Hàn Mộ Vi cũng xách valy xuống lầu. Hàn Mộ Vũ thấy vậy liền tiến lên chắn trước mặt cô, thắc mắc hỏi:
“Chị à, sao đột nhiên bà lại gọi cho chị thế?”
Hàn Mộ Vũ khó hiểu cũng là chuyện đương nhiên. Mấy năm nay vì không yêu thích mẹ con Hàn Mộ Vũ, hai ông bà Hàn rất ít khi trở về nơi này. Hàn Mộ Vi trước kia bị Hàn Mộ Vũ giả bộ đáng thương che mắt nên cũng chiến tranh lạnh với họ, còn lớn tiếng nói rằng nếu ông bà Hàn không chấp nhận hai mẹ con Hàn Mộ Vũ thì cũng không cần quan tâm cô nữa. Cứ thế, ở kiếp trước, mối quan hệ giữa Hàn Mộ Vi và ông bà Hàn đều mãi không thể tốt lên, đến tận lúc họ qua đời vẫn giữ nguyên như vậy. Thật đáng buồn biết bao.
Hàn Mộ Vi nghĩ lại những chuyện xảy ra ở kiếp trước, âm thầm tự trách bản thân không thôi. Ông bà tốt với cô như thế, cưng chiều cô biết bao nhiêu, vậy mà cô lại nghe lời lũ sói mắt trắng này mà bỏ mặc bọn họ. Bất hiếu, thật sự quá mức bất hiếu mà. Bây giờ, trong lòng Hàn Mộ Vi chỉ tràn ngập hối hận, thậm chí còn muốn lập tức quỳ xuống trước mặt ông bà Hàn để xin lỗi. Cũng may, ông trời cho cô sống lại lần nữa, để cô có khả năng bù đắp tất cả cho họ. Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ chăm sóc ông bà thật tốt, tuyệt không để họ phải buồn phiền thêm bất kì lần nào nữa.
Hàn Mộ Vi âm thầm thề trong lòng, sau đó không thèm nhìn cô ta lấy một cái, đi thẳng ra ngoài xe.
“Bà gọi điện cho cháu thì có gì kì lạ đâu. Đừng hỏi những chuyện hiển nhiên như vậy, nếu không người ta sẽ nghi ngờ đầu óc của em đấy, Tiểu Vũ à.”
Hàn Mộ Vũ nghe thế liền nóng nảy đuổi theo Hàn Mộ Vi, bộ mặt cô ta rất uất ức, cứ giống như đang bị phản bội vậy:
“Chị, sao chị có thể đến gặp ông bà chứ? Không phải chị đã từng nói là…”
Hàn Mộ Vi không kiên nhẫn cắt ngang lời cô ta:
“Chị biết em đang định nói cái gì, nhưng Tiểu Vũ à, chị đã là người trưởng thành rồi. Trước đây, chị có thể nói ra những lời nói bất hiếu như vậy là vì tuổi còn nhỏ, còn chưa biết suy nghĩ thấu đáo. Gần đây chị mới nhận ra lỗi lầm của mình lớn đến mức nào. Đáng lẽ ra chị không nên phụ tình cảm của ông bà, đáng lẽ ra bao nhiêu năm nay chị phải chăm sóc cho họ chứ không phải là vui vẻ thanh nhàn ở đây thế này. Tiểu Vũ, chị rất hối hận, vô cùng hối hận. Vì thế, chị quyết định rồi, chị sẽ ở lại cùng ông bà cho đến hết kì nghỉ hè này, em nói với dì và ba giúp chị nhé.”
“Nhưng mà…”
Hàn Mộ Vũ còn chưa nói xong, Hàn Mộ Vi đã mở cửa xe ngồi vào. Cô ta thấy vậy thì càng rối hơn, vội vàng hét lên:
“Chị à, hay để em đi cùng với chị, em cũng nhớ ông bà mà!”
Hàn Mộ Vi khẽ nở nụ cười lạnh, sau đó không hề chần chừ đạp vào chân ga phóng đi. Hạng người như cô ta không mong ông bà chết sớm là may lắm rồi, làm gì có chuyện thương nhớ họ chứ? Mà cho dù có thương nhớ thật, e rằng cũng là thương nhớ số cổ phần của Hàn Thị mà ông bà vẫn còn đang nắm trong tay thôi.
Hàn Mộ Vi đoán không hề sai, không chỉ hai mẹ con Hàn Mộ Vũ đang phát điên vì vấn đề này, ngay cả Hàn Tử Tư cũng gấp không kém. Ông ta chỉ mới có được hai mươi phần trăm cổ phần của Hàn Thị, đó là còn chưa nói đến việc ông ta đã sang cho mẹ của Hàn Mộ Vũ năm phần trăm, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng chỉ có thể làm một tổng giám đốc không có bao nhiêu quyền lực, người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn luôn là ông Hàn. Hàn Tử Tư vốn là một người có dã tâm và lòng tự trọng cao ngút trời, đương nhiên chưa bao giờ hài lòng về cục diện này. Tuy nhiên, vì ông bà Hàn vẫn còn rất khỏe mạnh và nhạy bén, ông ta dù muốn cũng không thể động vào năm mươi phần trăm cổ phần của họ, huống chi ông bà Hàn còn vì việc ông ta tái hôn với mẹ Hàn Mộ Vũ mà tức giận suốt bao nhiêu năm nay. Tóm lại, tình trạng của Hàn Tử Tư bây giờ giống hệt như một con chó bị nhốt trong chuồng, không biết bao giờ mới có thể vùng dậy. Mà ước mơ bước vào Hàn Thị làm giám đốc của mẹ Hàn Mộ Vũ cũng vì thế mà tan thành bọt nước, hy vọng sớm thừa kế của Hàn Mộ Vũ cũng trở nên mong manh. Như vậy, bọn họ có thể không vội sao? Không gấp sao?
Chẳng qua trước nay ông bà Hàn vẫn rất cứng đầu, ngoài Hàn Mộ Vi ra, họ hoàn toàn không quan tâm một ai trong cái nhà này. Tạ Mân cũng vì sợ ông bà Hàn nhượng số cổ phần đó cho Hàn Mộ Vi nên mới đứng giữa bày trò chia rẻ, thậm chí bà ta, Hàn Tử Tư và Hàn Mộ Vũ còn mong lợi dụng việc này để ông bà Hàn chấp nhận mẹ con Hàn Mộ Vũ. Mà hành động vừa rồi của Hàn Mộ Vi chẳng khác nào một đòn nặng nề giáng vào kế hoạch ấy, khiến Hàn Mộ Vũ lo lắng không thôi.
Xe của Hàn Mộ Vi vừa khuất, cô ta liền lôi điện thoại ra gọi điện cho mẹ cô ta. Nhất định phải tìm mọi cách ngăn cho Hàn Mộ Vi không thể giảng hòa với ông bà Hàn, nếu không Hàn Thị sẽ thuộc về ả tiện chủng đó mất.
“A lô, mẹ ơi, có chuyện lớn rồi…”
Hàn Mộ Vi rời đi chưa đến ba mươi phút đồng hồ thì đã nhận được điện thoại của bà ta. Cô nhìn thoáng qua màn hình, cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không có ý định bắt máy. Đầu bên kia có vẻ rất gấp, liên tục gọi đến sáu lần, cứ như muốn nói rằng nếu cô không chịu nghe máy thì bà ta sẽ còn chưa buông tha. Cuối cùng, Hàn Mộ Vi cũng mất hết kiên nhẫn, dứt khoát tắt nguồn điện thoại, một lần nữa lấy lại sự yên tĩnh cho không gian. Mới chỉ là món khai vị mà bà ta đã không chịu đựng được rồi, vậy món chính thì sẽ thế nào đây. Cô thật mỏi mắt chờ mong nha.