Đọc truyện Thiêu Thân Yêu Nghiệt FULL – Chương 36: Lễ Cầu Siêu Đẫm Máu 2
Thống soái Kabuno Pochee là một nhà cầm quyền quân sự Trung Đông nổi tiếng.
Ông ta được biết đến là “người chăn cừu* bản lĩnh” với những sách lược quân sự mang tính nhanh-chuẩn-độc.
Tuy nhiên, hơn nửa năm trước, ông ta đã bị thiệt mạng trong một vụ đánh bom khủng bố ở toà nhân sự Irac. Đây cũng là một cú sốc lớn đối với những nước thuộc lãnh thổ Trung Đông, mất đi một nhà cầm quyền tài ba, họ không khác gì kiếm sư bị đoạt mất bảo kiếm, sự nguy hiểm vô hình dường như đang ngày tiến sát gần họ.
Và quả nhiên, người có thế lực tối cao nhất giờ đây chính là “quỷ vương” Đông lão đại.
* :Chỉ các nước Trung Đông.
Ở đây ý nói Kabuno làm tốt việc quản lí, khiến các nước Trung Đông phải đi vào khuôn khổ.
Lễ cầu siêu lần này tổ chức cực kì long trọng, có thể sánh ngang với nghi lễ dành cho các chúa công hoàng gia.
Tất cả thế lực khắp châu lục đều tề tựu hết về nhà thờ lớn bậc nhất Trung Đông, Ossasbet.
Lễ lần này đương nhiên cũng không thể thiếu đến bốn đại nhân vật của Tứ đại bang phái, ngoài ra cũng có rất nhiều nguyên thủ, thậm chí là cố nguyên thủ các quốc gia lớn trên thế giới đến dự, náo nhiệt vô cùng.
Một buổi lễ cầu siêu cũng nhanh chóng trở thành nơi những nhân vật tầm cỡ tay bắt mặt mừng.
Họ đến phần lớn đâu phải mang nét mặt thương xót cho gia chủ chứ, cũng chỉ mượn cơ hội bồi đắp thêm chút quan hệ mà thôi.
Bãi đỗ trực thăng tư nhân giờ đã chứa hơn nghìn chiếc trực thăng lớn nhỏ.
Dù có rộng lớn mấy nhưng sức chứa cũng chưa chắc đã đủ.
Mỗi một người xuống là cả trăm vệ sĩ ra tiếp đón, từng tốp từng tốp, thật giống một buổi catwalk trên thảm đỏ với tông màu chủ đạo là hai màu trắng-đen.
Thời gian chầm chậm trôi, ánh tà đằng tây loé sáng một khoảng chân trời.
Nhà thờ nằm hướng mặt ra phía đông nên cảnh hoàng hôn đẹp đẽ cũng bị bức tường xám tro che khuất…
Đằng đông là một mảnh u ám.
Ở góc lớn bãi đỗ trực thăng tư nhân, một người đàn ông tầm trung niên mặc vest chỉnh tề đang đứng một bên đợi, vẻ mặt nôn nóng sốt ruột.
Cứ cách mấy phút lại nâng tay nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ…
Sắp đến giờ rồi, chẳng lẽ không tới?
Đằng sau hắn là hai dàn vệ sĩ đứng thành hàng chỉnh tề, vẻ mặt giấu sau mắt kính râm nhìn như lạnh lùng nhưng thực ra lại rất lo lắng bồn chồn…
Tiếp đón vị kia là vinh quang hay áp lực với bọn họ a?
Phạch phạch phạch…Phạch phạch phạch…
Trong lúc chủ tớ đang đứng ngồi không yên thì bỗng tiếng trực thăng từ xa vọng lại chỗ họ, càng lúc càng gần.
Người đàn ông trung niên lập tức chân tay luống cuống chỉnh lại mép áo rồi nhanh chóng xuất hiện một nụ cười tươi trên mặt.
Không đến một phút, chiếc trực thăng cỡ đại đã nhanh chóng đáp xuống, mang theo luồng gió mãnh liệt từ cánh quạt trực thăng phả thẳng những người bên dưới khiến bọn họ không nhịn được mà giơ tay che mặt.
Cửa buồng lái được mở, Vũ Sâm nhanh chóng bước xuống đi đến cửa khoang sau mở ra.
Đông Ân mang theo uy áp cực đại xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn một thân vest đen, kính râm bản to bao gần nửa khuôn mặt, không nhìn kĩ còn tưởng đây là một con robot mang hình dáng giống hệt con người.
Người đàn ông trung niên chân hơi run, nhịp tim đập càng mạnh khiến hắn dường như cảm thấy ngộp thở.
Đứng trước vị quý nhân này cũng chẳng khác nào con thỏ đối diện với chúa tể sơn lâm, áp lực vô cùng.
Hắn còn đang định mở lời chào đón thì cửa khoang lại xuất hiện thêm một người nữa khiến hắn nhìn mà ngơ ngác…
Một người phụ nữ!
Đông lão đại vang danh năm châu trước giờ chưa hề đụng nữ sắc lại mang một người phụ nữ đến!?
Ý Viên theo Đông Ân bước xuống, nhìn thấy một đoàn trăm người trước mặt không khỏi tặc lưỡi…
Chậc, này còn hơn cả tiếp đón tổng thống nước Mĩ a!
Phải nhân cơ hội tận hưởng đặc quyền này mới được.
“Đông lão đại, cuối cùng ngài cũng đến rồi.
Mọi người đều đang chờ ngài bên trong.
Mời.” Áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, người đàn ông trung niên niềm nở tiếp đón, hơi cúi người dịch sang một bên làm động tác mời.
Đông Ân tháo kính xuống, nhìn đối phương, lạnh nhạt nói:”Đã để Ponu thiếu soái phải đợi lâu, thất lễ rồi.”
Ponu thiếu soái nghe thế vội xua tay, giọng nói có chút khó khăn:”Không có gì, không có gì! Ngài đến đây đã là vinh hạnh của chúng tôi rồi.”
Vũ Sâm đứng sau Đông Ân liền bước lên một bước, cười như không cười:”Ponu thiếu soái, chúng ta vào chứ?”
“A, thất lễ thất lễ, mời.” Ponu thiếu soái vội dẫn đường bọn họ tới nhà thờ Ossasbet, đoàn vệ sĩ đi theo phải kéo dài tới mấy trăm mét.
Kabuno Ponu, con trai độc nhất của thống soái Kabonu Pochee.
Thiếu soái dẫn đầu quân đội Irac, hữu dũng vô mưu*, nhờ được cha nâng đỡ nên mới có vị trí ngày hôm nay, so với cha thì như khác một trời một vực.
Nói về ưu điểm, có thể lợi dụng làm công cụ để chiến đấu, cũng không tồi.
*: có sức lực mà không có mưu trí.
Nhà thờ Ossasbet là một di tích tồn tại hơn bốn thế kỉ.
So với nhà thờ Đức Bà có khi còn cổ kính và tráng lệ hơn vài phần.
Nhưng giờ đây, nếu như ở dưới ngẩng đầu nhìn lên, màu xám tro của một di tích lâu năm cộng thêm sắc xám bạc của bầu trời lại khiến cho con người ta cảm thấy rùng mình, tựa như những lâu đài ma quái trong phim điện ảnh vậy.
Bên trong nhà thờ được rọi sáng bởi hàng nghìn ánh nến trải rộng hai bên tường.
Trần nhà thờ được điêu khắc hoa văn tỉ mỉ, chính giữu còn treo đèn trần theo phong cách thập niên 80 của thế kỉ 18 với nhiều cây nến cắm xung quanh.
Trung tâm khu nhà thờ là tượng Chúa Giesu bị trói trên cây thánh giá chiếm hơn một phần ba diện tích mặt tường.
Vẻ cổ kính lại càng thêm đậm nét.
Lúc đoàn Đông Ân vào trong thì người đã ngồi gần như chật kín, chỉ có vài chỗ ngồi ở hàng đầu tiên là còn trống, không cần nói cũng biết là của ai.
Ý Viên đảo mắt một vòng, âm thầm thở phào một hơi…
Cũng may bố nhà không đến dự.