Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 53: Vào hang sói


Đọc truyện Thiếu Tá, Kết Hôn Đi – Chương 53: Vào hang sói

Ninh Mông đứng yên do dự một lát nói: “Muốn tôi đi thì phải cho tôi nói mấy câu với chú bảy”.

Tần Mặc cau mày, nhìn thấy Ninh Trí Ngôn sắp đi đến bên này, mà gương mặt Ninh Mông tỏ vẻ kiên quyết, Tần Mặc hiểu rất rõ tính tình bướng bỉnh của Ninh Mông. Nếu muốn xong việc thì chỉ còn cách đồng ý theo yêu cầu của cô, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với yêu cầu của anh. Nghĩ vậy nên anh đành thỏa hiệp, chuyện quan trọng bây giờ là Ninh Mông phải đi theo bọn họ. Nơi này cách thành phố N khá xa, cho dù nhà họ Ninh có muốn chạy đến cứu người thì chỉ sợ lúc đó bọn họ đã đi khỏi nơi này rồi.

“Chú bảy….” Ninh Mông tiến lên nắm tay Ninh Trí Ngôn nói: “Cháu muốn cùng Tần Mặc đi một nơi, chắc phải một thời gian mới quay về, chú giúp cháu báo với cha một tiếng”.

Ninh Trí Ngôn cũng biết những việc ở Tần gia nên nhìn Tần Mặc bằng ánh mắt đề phòng. Tần Mặc cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn hướng khác.

“Không phải chúng ta đã thống nhất là sẽ về chung với nhau hay sao?” giọng của Ninh Trí Ngôn không vui. Ninh Mông cố nở một nụ cười, nhào vào trong ngực Ninh Trí Ngôn làm nũng.

“Chú bảy, chú nhất định phải nói cho cha cháu biết….. Nếu không khi cháu trở về nhất định sẽ rất thảm!” Ninh Mông vừa cười vừa nói hết những lời này, sau đó ghé sát tai Ninh Trí Ngôn nói nhỏ: “Trở về nói cho cha cháu biết. Tần Mặc có quen biết với một người tên là Ba Tụng. Tên Ba Tụng này là trùm buôn bán ma túy. Bây giờ bọn chúng đang liên kết với nhau đối phó với Cố Thừa Hiên. Chú nói ba cháu nhất định phải nghĩ ra cách cứu Thừa Hiên”.

Ninh Trí Ngôn run sợ mất một lúc mới có phản ứng, kéo người Ninh Mông ra, lớn tiếng quát: “Ta không đồng ý! Cháu cùng chú trở về! Chú đã hứa với cha cháu là sẽ bảo vệ cháu. Bây giờ chú biết ăn nói thế nào với cha cháu!”

Ninh Mông biết Ninh Trí Ngôn lo lắng cho mình, cô liếc nhìn Tần Mặc, cười hì hì với Ninh Trí Ngôn nói: “Nhớ nói những gì cháu dặn nha…. Bọn cháu sắp trễ rồi, chúng cháu đi trước….cùng lắm khi nào trở về, cháu sẽ mời chú thím ăn cơm, sau đó sẽ cùng chú thím bay sang Mỹ để thăm con trai hai người”. Ninh Mông nói xong, cũng không chờ Ninh Trí Ngôn nổi giận liền chạy ra khỏi sân bay.


Tần Mặc thoáng gật đầu với Ninh Trí Ngôn, coi như là chào hỏi sau đó liền đuổi theo Ninh Mông. Lòng bàn tay Ninh Trí Ngôn đầy mồ hôi, nhưng nhìn Tần Mặc vẫn bình tĩnh đi theo Ninh Mông thì không dám manh động. Giả vờ như không có việc gì xảy ra, xoay người sang hướng khác Ninh Trí Ngôn lấy điện thoại trong túi ra gọi điện thoại về nhà. Ninh Trí Ngôn ngồi ở sân bay đợi một lát mới rời khỏi để về lại khách sạn, chuẩn bị liên lạc với người quen ở nơi này cùng nhau tìm biện pháp cứu Ninh Mông.

Ninh Mông theo Tần MẶc lên xe mới phát hiện trên xe còn một người khác. Cô ngồi ở ghế kế bên tài xế, Tần Mặc cùng người đàn ông trung niên ngồi ở phía sau. Ninh Mông len lén nhìn người lạ kia qua gương chiếu hậu, phát hiện đối phương cũng đang âm thầm quan sát mình. Không biết vì sao cô cảm thấy ánh mắt của người này bao hàm nhiều ẩn ý, ánh mắt của người đó không đơn giản là quan sát. Mà ánh mắt kia làm cho cô hoài nghi cô và đối phương đã từng quen biết, người đó nhìn chằm chằm cô là đang đợi cô nhớ ra. Cô hoảng sợ mà dời tầm mắt, giả vờ như đang ngắm phong cảnh ngoài cửa xe, trong lòng rối loạn, từ từ phân tích tình cảnh hiện giờ.

Ninh Mông muốn Ninh Trí Ngôn báo cho Ninh Trí Văn biết việc này, thật ra là còn một nguyên nhân, đó chính là hi vọng người của nhà họ Cố biết chuyện này. Với thế lực của nhà họ Cố và nhà họ Ninh thì giải quyết việc này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ cô đang lo lắng loay hoay nghĩ cách để lại đầu mối để khi mọi người từ thành phố N đến có thể đi theo những dấu vết cô để lại mà tìm thấy cô

Trong xe Tần Mặc đột nhiên nói chuyện: “Tiểu Cửu, lại đang nghĩ đến việc chạy trốn sao?”

Ninh Mông kinh ngạc một chút, trên mặt vẫn duy trì sự bình thản, cô xoay tầm mắt, liếc nhìn người đàn ông ngồi kế bên Tần Mặc, tầm mắt lại vội vã chuyển hướng, dừng lại ở Tần Mặc, mìm cười nói: “Không có”

“Ha ha, tốt nhất là không có”. Tần Mặc gật đầu một cái. “Phải biết chỗ này không phải là thành phố N, anh sẽ xem nhà họ Ninh làm sao có thể tìm thấy được bọn anh”

Ninh Mông không trả lời, quay đầu đi, nhỏ giọng nói một câu: “Thật ghê tởm!”

Không biết Tần Mặc có nghe thấy hay không, còn là cười hì hì, thấy cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không để ý đến mình, chỉ đơn giản nhíu mày, lấy cùi chỏ huých vào người đàn ông ngồi cạnh mình: “Trần Nhất Thần, có thể cho cô Trữ nói một chút về sự tích anh dũng của Cố Thừa Hiên không?”


Ninh Mông nghe Tần Mặc nói như vậy lại chuyển hướng nhìn vào người đàn ông kỳ quái đó, người đằng sau từ trong gương chiếu hậu nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Người ta chỉ là một cô gái nhỏ, cậu đang khi dễ người ta sao?”

“Ha ha…” Tần Mặc sảng khoái cười. “Vậy thì chúng ta tiết lộ cho bà Cố đây biết chồng của cô ấy tại sao vì ai mà đến nơi này để chịu chết được không?”

Hai câu đều chỉ nói về một người……chồng của cô- Cố Thừa Hiên. Ninh Mông nghe lại càng cảm thấy Tần Mặc thật sự ghê tởm. Anh ta bởi vì thù hận mà khuôn mặt vặn vẹo giống như khuôn mặt vặn vẹo màu xanh lá của quái vật Shrek, nhưng anh ta lại không có sự chân thành giống quái vật Shrek. Tim của anh ta giống như đã bị ăn mất, bốc lên mùi hôi thối khiến Ninh Mông cảm thấy muốn nôn.

Trần Nhất Thần biết, Tần Mặc dùng từ “bà Cố” để thay cho từ “cô Trữ” là để châm chọc bản thân mới vừa nói đỡ cho Ninh Mông, đồng thời nhắc nhở bản thân về địa vị hiện tại của Ninh Mông. Ninh Mông là vợ của Cố Thừa Hiên….

“Diệp Thanh Dương, mười năm trước gia nhập bộ đội, thi hành rất nhiều nhiệm vụ, bị thương vô số, nghiêm trọng nhất là lần cách đây bốn năm, bởi vì giải cứu con tin liền trúng năm phát súng, phải tịnh dưỡng hết một năm. Cách đây ba năm trở thành nằm vùng kế bên Ba Tụng, tháng trước bởi vì đi bệnh viện thấy mình…..” Trần Nhất Thần đột nhiên mở mắt, đôi mắt hàm chứa cảm xúc mà bất kể ai nhìn qua đều không thể hiểu nổi, quá phức tạp, phức tạp đến mức không thể diễn tả thành lời, một cỗ bi thương

trong mắt anh lưu chuyển, khiến cho Ninh Mông là người ngoài mà cũng cảm nhận được sư bi thương đó. “ khụ khụ…..Hắn tháng trước bởi vì đi bệnh viện thấy mình…..người tình, thân phận mới bị bại lộ”.

Ninh Mông hình như nghĩ ra điều gì, nhìn thấy trong ánh mắt Trần Nhất Thần có chút thương hại. Trần Nhất Thần khóe miệng nhếch lên, dừng một lát mới nói tiếp: “Diệp Thanh Dương bất kể là năng lực chiến đấu hay năng lực chiến đấu thực tiễn so với Cố Thừa Hiên là hơn hẳn”.


Cánh tay Ninh Mông đang đỡ trên cửa sổ xe thoáng động, nhìn Tần mặc, trề môi một cái, lại không tìm được lời đáp trả. Tần Mặc nhìn khuôn mặt đang tái dần của Ninh Mông thì cười cười, không hề nói gì. Thật ra trong lòng anh ta nghĩ ra rất nhiều lời nói ác độc để khiến cho cô phải đau khổ, nhưng anh ta đột nhiên phát hiện hưởng thụ việc cô đau khổ, bị giày vò đến mức phải vứt bỏ vẻ ngụy trang kiên cường kia là một loại hưng phấn hơn cả.

Ninh Mông không thể không thừa nhận, Cố Thừa Hiên trong lòng cô không có gì là không làm được. Cố Thừa Hiên đã cứu cô rất nhiều lần, cho nên trong lòng cô thì anh là một vị anh hùng bất khả chiến bại. Nhưng hôm nay từ trong miệng người khác cô biết được thì ra Cố Thừa Hiên cũng có thể thất bại thì cảm thấy đau lòng….

Cố Thừa Hiên nhìn la bàn, lại cúi đầu kiểm tra lại vũ khí, tầm mắt quét qua bình nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nở một nụ cười.

Ba Tụng ngồi trước màn hình nhìn nụ cười thoáng qua của Cố Thừa Hiên, nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị gọi điện thoại, lại thấy một cô gái từ ngoài cửa chạy vào, nhìn hắn chằm chằm. Ba Tụng quay đầu lại nhìn thấy Đạp Tuyết, tỏ vẻ kinh ngạc, giọng nói êm ái: “Sao không nằm ở bệnh viện? Chạy tới đây làm gì?”

“Diệp Thanh Dương đâu?” Đứa bé gái mặc một bộ váy màu đỏ càng làm nổi bật lên làn da tái nhợt. “Tôi muốn thấy Diệp Thanh Dương!”

“Đạp Tuyết….” Ba Tụng bất đắc dĩ than thở, muốn vươn tay kéo đứa bé lại. Đứa bé thoáng nhìn qua màn hình, chỉ liếc mắt một cái rồi dời đi, xoay người đi ra ngoài, để Ba Tụng đứng đó với hai tay vẫn đang dang ra.

Cố Thừa Hiên ngồi dưới gốc cây, lấy súng lục trong túi ra kiểm tra, lại móc mấy viên đạn ra vuốt ve, sau đó đứng dậy tiếp tục đi đến phía trước. Càng đến gần phía trước, Cố Thừa Hiên nghe thấy mùi máu tanh ngày càng nồng. Anh biết khoảng cách giữa anh và mục tiêu ngày càng gần. Lúc này anh bước chậm lại, tay cầm chặt súng, liếc nhìn những dấu chân in trên mặt đất, tiếp tục đi tiếp.

Xe cuối cùng dừng lại ở một nhà trúc. Ninh Mông lúc xuống xe liếc nhìn đồng hồ trong xe, bây giờ là bốn giờ chiều. Cô bị Tần Mặc và Trần Nhất Thần kẹp ở giữa, ba người xếp hàng vào nhà trúc. Trong phòng có ba người; chỉ có hai người tay lăm lăm cầm súng nhìn ba người bọn họ bước vào; sau đó gật đầu chào hỏi với Trần Nhất Thần. Người đàn ông còn lại mặc một cái áo sơ mi màu xám quay đầu lại nhìn cô cười. Trên mặt hắn có một vết sẹo dài, làm cho Ninh Mông run rẩy, không tự chủ lui về sau một bước.


“Cô là Ninh Mông?” Người đàn ông đó trầm thấp hỏi.

“Ừ” Ninh Mông gật đầu.

“Cô qua đây xem có phải chồng cô không?” Âm thanh của hắn trầm tĩnh giống như cục diện đáng buồn hiện giờ, không có bất kỳ gợn sóng.

Ninh Mông cảnh giác đi đến nhìn vào màn hình, mặc dù khuôn mặt chỉ thấy nghiêng nghiêng không rõ lắm nhưng…..cái cằm này, khuôn mặt này không phải là Cố Thừa Hiên thì là ai? Ninh Mông suýt bật khóc, nhưng cắn răng chịu đựng, giả vờ bình tĩnh hỏi Ba Tụng: “Các người cuối cùng là muốn làm gì?”

“Chồng của cô rất có ý tứ….” Ba Tụng không trả lời thẳng thắn

Ninh Mông còn muốn hỏi thêm, chỉ thấy bé gái mặc áo màu đỏ lúc trước xông vào, đứng bên cạnh mình, nhìn Ba Tụng nói: “Tôi muốn làm bạn với cô ta”

Ninh Mông giật mình nhìn bé gái đó. Ngay cả Tần Mặc với sự xuất hiện của bé gái đó cũng giật mình luống cuống. Trần Nhất Thuần mím chặt môi, nhìn đứa bé kia, giống như muốn đem đứa bé đó khắc vào trong người. Ba Tụng cau mày, nhưng cũng không thể làm gì: “Đạp Tuyết, cô ta là người rất quan trọng, không thể….”

“Vậy đem Diệp Thanh Dương trả cho ta!” Giọng của đứa bé nghe nghèn nghẹn rất cảm động.

Ba Tụng vuốt mi tâm, mắt nhìn Ninh Mông nói: “ Nếu Đạp Tuyết thích cô ta thì đem cô ta về phòng chơi đi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.