Đọc truyện Thiếu Soái Yêu Em Mỗi Ngày – Chương 10: Không Ra Thể Thống Gì
Ngoài sảnh lớn nha hầu qua lại, trên bàn tròn lớn bày những đĩa sứ Thanh Hoa tinh xảo, trên đó là các món cao lương mỹ vị, Lăng gia là một gia tộc lâu đời, đặc biệt lão phu nhân còn tin Phật, nề nếp trong nhà vẫn duy trì phong tục cũ.
Lão phu nhân ngồi ở vị trí cao nhất, mặc một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, tóc đã trắng phau, trông không có vẻ gì là già nua, trên đôi tay khô nhắn nắm một chuỗi hạt Phật màu tím.
Ngồi ở bên phải bà là một chàng trai, tóc ngắn màu đen, mặc trường bào màu đỏ, môi lạnh lẽo hơi mím, dù không nói một lời nhưng dường như đang không ngừng tản ra ngoài sức hút mạnh liệt, đơn độc uy nghiêm giữa một đám nữ nhân, vững vàng hơn người.
“Sao Mộc Vãn còn chưa đến, lẽ nào tất cả mọi người trên bàn này phải đợi nó sao?” Lão phu nhân lạnh mặt, tay cầm cốc đặt mạnh lên bàn.
Chàng trai nghe xong cũng không nói gì, năm ngón tay thon dài nắm chặt chiếc chén sứ, đầy hứng thú từ từ thưởng thức.
Mộc Cẩm Nhu một bên vội vàng khuyên nhủ: “Bà nội người đừng tức giận, em gái cháu luôn lười xuống giường, đã kêu người đi mời rồi ạ.
”Lời còn chưa nói xong, sắc mặt lão phu nhân đã trầm thêm mấy phần: “Không ra thể thống gì, chẳng lẽ còn muốn ba mời bốn gọi? Hi Nghiêu, bình thường cháu dạy dỗ thế nào?”Nam thanh niên kia không phải ai khác, chính là Lăng Thận Hành – con trai duy nhất của lão đốc quân Lăng Khiếu Thiên, tự là Hi Nghiêu, hiện tại công danh hiển hách, oai phong bốn phương, bên ngoài truyền là thanh niên tuấn kiệt, kỳ tài tram năm.
Nghe xong lời của lão phu nhân, Lăng Thân Hành vẫn không ngẩng đầu, giống như chuyện này không liên quan gì đến anh, lúc này, một nha hoàn báo lại: “Thiếu phu nhân đến rồi ạ.
”Mộc vãn vừa xuất hiện mọi người đều nhìn chăm chăm, cô không quan tâm lắm, khẽ khom người: “Xin lỗi, đã đến muộn.
”Mặc dù lão phu nhân có nhiều điều không vừa ý với cô, nhưng hôm nay là ngày vui, cháu trai đại thắng trở về, bà không muốn gây chuyện mang một thân xui xẻo.
Bên cạnh Lăng Thận Hành có một chỗ trống, là để cho Mộc Vẫn, dù sao cũng là chính thất, theo quy củ thì không thể thiếu, có thể Mộc Vãn hình như không nhìn thấy, chọn chỗ xa anh nhất ngồi xuống, sau đó im lặng.
Trong chốc lát không khí tĩnh lặng, rõ ràng mọi người đều thấy khó chịu với sự thay đổi đột ngột này của Mộc Vãn, có điều lão phu nhân không nói gì, những người khác dù oán trách trong lòng cũng không dám tự ý nhiều lời.
Quản gia lấy bình rượu ủ tốt nhất ra, ngoại trừ bà tư đang mang thai, ly rượu trước mặt mọi người đều được rót đầy.
Đầu tiên lão phu nhân khen chiến công của cháu mình như thế nào, thiếu niên anh tài, mọi người đều tự nhiên phụ họa theo, trong chốc lát bầu không khí trên bàn vô cùng vui vẻ.
Mộc Vãn cầm ly rượu lên, ánh mắt nhìn những món ngon trước mặt, chỉ muốn lão phu nhân nhanh nhanh nói hết lời đi, cô đã đói bụng từ lâu rồi, năng lực diễn thuyết của lão phu nhân và viện trưởng bệnh viện của cô giống y nhau, rõ ràng nói “Ta nói câu cuối cùng” nhưng kết quả là câu cuối cùng này vẫn không có dấu chấm tròn nào.
Mộc Vãn nhàm chán, đôi mắt âm thầm quan sát xung quanh, ánh mắt vô ý thoáng nhìn, chạm vào ánh mắt lạnh lùng vô cùng, đôi mắt đó sắc bén thông suốt, dường như ẩn hiện nét quyến rũ mê hoặc, có khả năng anh ta vốn không nhìn cô, nhưng Mộc Vãn cảm giác ánh mắt mình như cái gai bị thiêu đốt.
Cô khẽ gật đầu tránh ánh mắt sắc bén kia, vuốt ve cái ly trong tay, trong lòng không khỏi than thầm một câu, thì ra anh ta là Lăng Thận Hành, là người đàn ông mà chủ nhân của thân thể này lúc nào cũng nghĩ đến, tuy rằng đẹp trai đến mức người và thần đều phẫn nộ nhưng mà trông quá tàn bạo, lại có chút lạnh lùng, tuyệt đối không phải mẫu người cô thích, ở thế giới kia của cô, phổ biến nhất là kiểu người tỉ mỉ chu đáo, hiền lành ấm áp, như bác sĩ Lâm bên khoa não ấy.
Dù biết anh ta không phải người lương thiện, nhưng Mộc Vãn vẫn phải nghĩ cách trao đổi với anh ta về chuyện của Hồng Tụ một chút, cô ấy bị oan, bà năm chết thảm chắc chắn có lý do khác.
Cô cần cơ hội, nhưng không phải bây giờ.
.