Bạn đang đọc Thiếu Soái Trở Về – Chương 35
Chương 36: Hôn Xược
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình lái xe trở về nhà, theo sau là mười chiếc xe cảnh sát đích thân hộ tống họ.
Trên đường trở về nhà, Tống Sính Đình ngồi ghế phụ, nhìn chằm chằm vào anh, ngập ngừng không nói.
Trần Ninh dở khóc dở cười: “Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Tống Sính Đình cắn môi: “Trần Ninh, đám người Lý Hải Ba là thế nào, tại sao bọn họ trước ngạo mạn sau lại kính cần như vậy?”
Trần Ninh chớp chớp mắt: “Nếu anh nói là do anh gọi điện thoại cho lãnh đạo trước đây của anh nhờ ông ấy giúp thì em có tin không?”
Tống Sính Đình bắt đầu nghỉ ngờ thân phận của Trần Ninh: “Tại sao mỗi lần anh gặp chuyện ông ấy liền giúp đỡ ngay lập tức.
Ông ấy đối với anh quá tốt, anh không cảm thấy vậy sao?”
Trần Ninh nhìn Tống Sính Đình một cái: “Được rồi, anh không giả vờ nữa, anh lật bài vậy.
Thật ra anh không có lãnh đạo cũ gì hết, anh là thiếu soái phía Bắc…”
Trần Ninh chưa kịp nói hết câu, Tống Sính Đình đã trừng mắt cắt ngang: “Không được nói khoác, phải nói thật.”
Trần Ninh cười khổ chỉ đành sửa lại thành: “Thôi được rồi, thật ra trước đây anh là cảnh vệ cho một vị lãnh đạo.
Mặc dù anh là lính nhưng cũng là cảnh vệ của ông ấy, chuyên phụ trách bảo vệ sự an toàn cho ông nên ông cũng có chút cảm kích anh, biết anh có chuyện liền ra tay giúp đỡ.”
Tống Sính Đình tin đó là sự thật, dù sao thì cô cũng đã thấy thân thủ của Trần Ninh và quả thực anh rất lợi hại, một mình có thể đánh bại một nhóm người.
Trần Ninh từng là thành viên trong đội cảnh vệ của một vị lãnh đạo nào đó, đây là cũng hợp tình hợp lý.
Giò vị lãnh đạo đó quan tâm chút đến Trần Ninh cũng là điều dễ hiểu.
Sự nghỉ ngờ trong lòng Tống Sính Đình biến mắt, cô nhẹ nhàng nói: “Trần Ninh, lần này lãnh đạo cũ của anh đã giúp đỡ chúng ta việc lớn như vậy, nếu sau này có cơ hội anh nhát định phải cảm ơn ông ấy.”
Trần Ninh mỉm cười: “Anh biết rồi.”
Tống Sính Đình nhớ đến lời của Trần Ninh yêu cầu nhân vật trong thế giới ngầm Lôi Chắn Nam bồi thường 3.
vạn tệ.
Cô lo lắng: “Trần Ninh, tôi từng nghe đến danh tiếng của Lôi Chấn Nam là người không dễ đụng vào, khoản bồi thường hay là thôi đi, dây dưa vào máy tên liều lĩnh này tôi sợ công trường mình sẽ bị phiền phức.”
Trần Ninh điềm tĩnh nói: “Em yên tâm, chuyện này giao cho anh xử lý là được rồi.”
Tại cửa của một căn biệt thự sang trọng nhất ở khu biệt thự Giang Tân Hoa Viên.
Con gái Tống Thanh Thanh đang ngồi xỗm ở cửa nhà, hai tay ôm má, vẻ mặt lo lắng.
Dù Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ có thuyết phục như thế nào đi chăng nữa thì Tống Thanh Thanh cũng không chịu trở về phòng.
Cô bé muốn ngồi ở đây chờ bố mẹ về.
Đúng lúc này bé nghe thấy tiếng xe trở về của bố mẹ, còn có một đội xe cảnh sát đi theo bảo vệ, cô bé tròn mắt nhìn với vẻ ngạc nhiên.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau khi Trần Ninh bị đội an ninh đưa đi, họ đã rất lo lắng, không ngờ đội an ninh lại hộ tống Trần Ninh và Tống Sính Đình trở về với sự phô trương lớn.
Trần Ninh và Tống Sính Đình xuống xe, Cao Phong đội trưởng đội an ninh theo sau mỉm cười: “Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, về đến nhà rồi, nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi về trước.”
Trần Ninh lạnh nhạt ừ một tiếng, còn Tống Sính Đình với vẻ đầy cảm kích: “Cảm ơn đội trưởng Cao đã đưa chúng tôi về nhà, làm phiền các anh rồi.”
Tống Sính Đình suy nghĩ cần thận, cô cảm thấy Trần Ninh và cô đã bị đội an ninh đưa đi trước mặt con gái, vì vậy tốt nhất là đội an ninh nên đích thân đưa họ trở về.
Như vậy có thể chứng minh trước mặt đứa trẻ rằng bố mẹ nó không phải là người xấu, không phải là bị bắt đi.
Cao Phong vội vàng đáp: “Không hề phiền phức, không hề phiền phức.”
“Bồ, mẹ!”
Tống Thanh Thanh vội vàng chạy đến, kích động gọi lên.
Trần Ninh cúi xuống bế con gái, nãy còn là vẻ mặt lạnh lùng, giò đã hiện lên nụ cười, dịu dàng nói: “Con gái cưng!”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng đi đến, sau khi biết được Trần Ninh và Tống Sính Đình không sao đều rất vui mừng, nhiệt tình mời đội của Cao Phong vào nhà uống trà.
Cao Phong vội vàng đáp: “Không cần đâu hai bác, chúng cháu hộ tống Trần tiên sinh và Tống tiểu thư trở về, không còn chuyện gì chúng cháu xin phép trở về làm việc.”
Tống Thanh Thanh hỏi: “Chú ơi, các chú không phải là đi bắt người xấu sao, sao khi nãy các chú lại dẫn bố mẹ cháu đi.”
Cao Phong bỗng đổ mồ hôi trên trán, luống cuống đáp: “Bạn nhỏ, bố mẹ cháu không phải là người xấu.
Chú mời bố mẹ cháu đi cùng là để giúp chú bắt người xấu.
Bố mẹ cháu là anh hùng, về sau các chú còn phát cờ hiệu công dân tốt cho bố mẹ của cháu nữa đấy.”
Nghe thấy vậy, sự nghi ngờ trên khuôn mặt nhỏ bé của Tống Thanh Thanh biến mắt, bé ôm lấy cổ Trần Ninh một cách trìu mến, tự hào nói: “Cháu đã nói rồi mà, bố của cháu là đại anh hùng, là người lợi hại nhất.”
Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và những người khác không nhịn được mà đều cười.
Cao Phong cũng nhân cơ hội này xin cáo từ, đưa thủ hạ của mình rời đi.
Gia đình Trần Ninh, Tống Sính Đình đi vào nhà, mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Tại câu lạc bộ suối nước nóng ở Nam Thành.
Lôi Chấn Nam, Tào Kiến Bân cùng Tống Trọng Hùng, Tống Hạo Minh đang vừa nói chuyện vừa tắm suối nước nóng.
Tống Trọng Hùng cười khen ngợi Lôi Chắn Nam: “Hỗ ca ra tay là có kết quả ngay lập tức.
Trần Ninh to gan dám đánh bị thương thủ hạ của Hồ ca đây, chắc cậu ta không biết quan hệ giữa anh và Lý Hải Ba.
Lần này bị nhốt lại chắc biết là đã sai rôi.”
Lôi Chắn Nam đắc ý: “Quan hệ giữa tôi và Lý Hải Ba rất bền chặt.
Trần Ninh đánh thương đám thủ hạ của tôi, tôi đã bảo Quyển Mao chuyển lời rồi, nếu không bồi thường 3.
vạn tệ tiền viện phí thuốc men thì tên Trần Ninh đó chuẩn bị mà ngồi ÂU,”
Tào Kiến Bân lúc này mới chậm rãi nói: “Hỗ ca, chỉ đòi bồi thường 3.
vạn tê, có phải quá dễ dãi cho cậu ta không?”
Lôi Chấn Nam cười: “Ông chủ Tào yên tâm, 3.
vạn tệ chỉ là khởi đầu.
Sau khi bọn chúng đưa 3.
vạn tôi lập tức sẽ đòi lên 5.
vạn.
Dù sao sẽ không ngừng tăng giá lên, đợi bọn chúng bồi thường đến khi không còn tiền sẽ đẩy Trần Ninh vào lao tù.”
Tào Kiên Bân nhíu mắt: “Thú vị đó!”
Lôi Chấn Nam tiếp tục nói: “Tôi có không ít anh em đang ở trong tù, đợi Trần Ninh bị tống vào tù rồi sẽ để anh em trong tù từ từ chăm sóc cậu ta, giày vò cậu ta khiến cậu ta chết ở trong đó”
Vẻ mặt Tào Kiến Bân hiện lên nụ cười: “Không tồi!”
Lôi Chấn Nam cười nói: “Trần Ninh bị giết, Tống Sính Đình khó mà chống đỡ được.
Chỉ cần tôi tiếp tục phái người đến công trường gây rối, dự án công trình của Tống Sính Đình sẽ không thể tiếp tục được.
Đến lúc đó chủ nợ sẽ đến đòi nợ, ông chủ Tào chỉ cần đưa ra thêm vài điều khoản cứu cô ta, cô ta liệu có thể không ngoan ngoãn mà thỏa hiệp rồi lên giường với ông sao?”
Tào Kiến Bân cười mãn nguyện: “Rất tốt!”
Ông ta vừa nói vừa quay đầu nhìn bố con Tống Trọng Bân, có ý hỏi: “Ông Tống nghĩ thế nào?”
Tống Trọng Hùng cười theo: “Tống Sính Đình có thể nên duyên với ông chủ Tào, đó là phúc phận của cô ta.
Tống gia chúng tôi cũng hi vọng có quan hệ thông gia với ông chủ Tào.”
Tào Kiến Bân vui vẻ cười lớn nói với Tống Trọng Hùng: “Rất tốt, đợi tôi có được Tống Sính Đình, hạng mục mua bán ở Hải Đường, tôi và Tống gia các anh sẽ cùng làm, có tiền mọi người cùng kiếm.”
Bồ con Tống Trọng Hùng vui mừng: “Cảm ơn ông chủ Tào.”
Lúc sau, một người mặc áo da màu đen đi vào, thần sắc có chút hoảng loạn, nói nhỏ: “Hỗ ca, bên đội trị an có truyền đến tin tức mới nhất.”
Lôi Chấn Nam không hè chú ý đến sắc mặt lạ thường của tên đàn em mặc áo đen này, vẫn đắc ý: “Có tin tức gì, có phải là vợ chồng Trần Ninh đã đồng ý bồi thường cho chúng ta 3.
vạn rồi không?”
Tên đàn em này cúi thấp đầu nói nhỏ: “Không phải, vợ chồng Trần Ninh được thả ra rồi, đám người Quyển Mao đã bị bắt hết rồi, nghe nói sẽ bị trừng phạt nghiêm minh.”
Lôi Chấn Nam bắt ngờ: “Mày vừa nói cái gì? Lý Hải Ba đâu?
Mau gọi điện cho ông ta yêu cầu ông ta giải thích rốt cuộc chuyện này là thế nào? Định chơi tao sao?”
Tên đàn em nói với nụ cười gượng gạo: “Lý Hải Ba đã bị giáng chức và bị đẩy đến vùng núi hẻo lánh để canh giữ hồ chứa nước, giờ ông ta còn khó bảo vệ mình.
Ngoài ra, Trần Ninh còn cho người chuyển lời đến Hỗ ca.”
Lôi Chấn Nam không ngờ tình hình lại thay đổi nhanh đến thé, ông ta phẫn nộ: “Cậu ta chuyển lời gì?”
Tên đàn em nói: “Cậu ta nói yêu cầu anh phải bồi thường cho công trình của họ 3.
vạn tổn thất, nếu không sẽ hủy diệt chúng ta.”
Lôi Chấn Nam phẫn nộ: “Hỗn xược!”