Bạn đang đọc Thiếu Soái Trở Về – Chương 29
Chương 30: Đến Nhà Xin Tha Thứ
Ánh mắt Quách Đại Hải khó hiểu nhìn Trương Tiểu Quân – vị khách không mời mà đến, trong lòng cũng trầm mặc: “Cái tên ma-cà-bông” này mẹ nó là ai vậy, không nhìn thấy tôi với Trần tiên sinh, cô Tống đang bận à.
Cậu chày cối ở đây, sao tôi lại không biết xấu hỗ mà xin sự tha thứ của Trần tiên sinh và cô Tống?
(*)người Thượng Hải gọi dân lang thang trong thành phố không có công ăn việc làm đàng hoàng phải xin xỏ hoặc trộm cắp để sống là ma-cà-bông.
Những tên này thường rất gầy ốm.
Trần Ninh nhìn thấy hai tên trước mặt này, trong lòng lại tức giận, đập mạnh xuống bàn, quát: “Quỳ xuống!”
Ùm!
Ùm!
Trương Tiểu Quân và Quách Đại Hải nghe thấy lời của Trần Ninh lại sợ hãi tới mức giật mình, cả hai cùng quỳ xuống.
Tống Sính Đình khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc.
Ông chủ trẻ của khách sạn Quân An, Giám đốc Ngân hàng Trung Hải.
Trong nhận thức của cô, hai người này được xem là hai nhân vật lớn trong Trung Hải.
Thế mà lại bị một câu của Trần Ninh doạ đến mức quỳ gối trước mặt Trần Ninh.
Trương Tiểu Quân và Quách Đại Hải sợ tới mức quỳ xuống, cả hai đều xấu hỗ cũng bối rồi lén nhìn nhau.
Sau khi Trương Tiểu Quân quỳ xuống, ban đầu cảm thấy vô cùng xấu hỗ, nhưng ông ta kinh ngạc là ông già mặt mũi bầm dập bên cạnh cũng quỳ xuống theo.
Anh ta chớp chớp mắt, trong lòng lắm bẩm: Ô, Trần tiên sinh bảo tôi quỳ xuống, ông già ông quỳ xuống làm gì.
Quỳ xuống để thêm náo nhiệt sao?
Lúc này Quách Đại Hải xấu hổ nhìn Trương Tiểu Quân, nghĩ thầm: Trần tiên sinh bảo tao quỳ, tên ma-cà-bông như mày cũng quỳ theo nhiệt tình nhỉ? Ha ha, tên nhóc này cũng khá tình nghĩa.
Mặc dù cả Trương Tiểu Quân và Quách Đại Hải đều ngạc nhiên khi đối phương quỳ xuống nhưng đối với chuyện quỳ xuống này, có người quỳ cùng nên đương nhiên là chuyện tốt.
Mọi người đều quỳ xuống, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện truyền ra ngoài, nếu không cùng nhau mắt mặt.
Trần Ninh nhìn hai người trước mặt, lạnh lùng nói: “Biết sai rồi sao?”
“Biết rồi!”
“Biết rồi!”
Trương Tiểu Quân và Quách Đại Hải gần như đồng thanh trả lời, sau khi trả lời xong lại nhìn nhau.
Giống như bị giáo viên hỏi, học sinh tiểu học tranh nhau trả lời, sau đó còn nhìn nhau với ánh mắt thù địch.
Trần Ninh lạnh lùng hỏi: “Sai ở đâu?”
AI Trần Ninh vừa nói xong, Trương Tiểu Quân giơ tay cao lên, muốn tranh trả lời!
Quách Đại Hải thật ra muốn giơ tay, nhưng không ngờ Trương Tiểu Quân lại giành trước.
Trần Ninh chỉ vào Trương Tiểu Quân: “Cậu nói trước!”
Trương Tiểu Quân đắc thắng liếc nhìn Quách Đại Hải, sau đó cười với Trần Ninh và nói: “Trần tiên sinh, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không nên xen vào chuyện của anh với Tào Kiến Bân, càng không nên đập xe anh, uy hiếp anh.
”
Quách Đại Hải trợn mắt há miệng nhìn Trương Tiểu Quân như nhìn người chết, thầm nghĩ: Tao chẳng qua vừa mới đùa giỡn Trần phu nhân hai câu đã bị đánh thành ra như này.
Tên tiểu tử mày lại dám đập xe của Trần tiên sinh, còn uy hiếp Trần tiên sinh, muốn chết à!
Trương Tiểu Quân lúc này mới khiêm tốn cầu xin: “Trần tiên sinh, tôi thật sự biết lỗi rồi, xin anh hãy bỏ qua cho tôi lần này đi, sau này tôi không dám tái phạm nữa.
”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Cậu đập xe của tôi, cái này tính sao?”
Trần Ninh mỉnh cười nói: “Nghe bà xã.
”
Mặt Tống Sính Đình hơi đỏ lên, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Trần Ninh cái người này mặc dù bốc đồng và cáu kỉnh nhưng lại đều nghe lời của cô.
Trần Ninh lạnh lùng nói với Trương Tiểu Quân và Quách Đại Hải: “Lần này tạm tha cho các người một mạng, nếu còn tái phạm, tôi tuyệt đối không tha.
”
Trương Tiểu Quân và Quách Đại Hải như được đại xá, liên tục cảm ơn, sau đó cả hai đều chật vật chạy mắt.