Đọc truyện Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi – Chương 36: Tất cả, một cõi bi thương
Âu Hân giả bộ run sợ, từ từ đứng dậy. Vừa mới đứng dậy thì một phát đập
bóp mạnh vào bả vai trái cô khiến cô trợn tròn mắt. Cùng với đó là
giọng nạt nộ của người đàn ông vang lên:
– Tao nói mày đứng dậy nhanh đi mà, con chó này.
– CON MỢ NÓ. ĐAU CHẾT NGƯỜI TA RỒI.
Tiếng hét như muốn rạch trời của Âu Hân khiến tên đang giữ súng dí
vào đầu cô một phen kinh hồn bạt vía, suýt thì ngã lăn ra đất.
Âu Hân ngồi sụp xuống giữ lấy vết thương, đau đến tím tái mặt mày.
” Vết thương mới hôm qua mở miệng, hôm nay lại bị tên này bóp rõ mạnh. Vương Kì Hạo, tất cả là tại anh. Tôi nguyền rủa chết anh “.
Cô than thở trong lòng, nước mắt tèm lèm. Thấy cô như vậy khiến những
tên đang cầm súng kia tay run run. Rõ là đi dọa người sao bây giờ lại
vì tiếng hét của người dọa lại khiến tim gan lộn hết lên. Sau đó tên
cầm đầu như lấy lại tinh thần, tay cầm súng chĩa thẳng vào trán cô,
giọng lạnh lẽo vang lên.
– Mày quát cái gì hả con đĩ chó? Vương Kì Hạo đâu? Mày khai ra tao sẽ để mày đi.
Nghe tên đó nói xong mà cô giận tím mặt.
Hóa ra là đến tìm Vương Kì Hạo.
” Vương Kì Hạo, anh giỏi lắm. Dám nói với tôi rằng là kẻ thù của tôi, còn bỏ tôi ở lại một mình chịu chết. Muốn tôi chịu chết thay anh, hay là muốn mượn tay họ trừ khử tôi sao? Mình quên mất một điều rồi thì
phải, Trương Hạ Sảnh không phải thanh mai trúc mã của anh ta sao? Haha đâu có dễ thế được? “
Âu Hân thầm nhếch môi khinh bỉ, nhưng chỉ là thoáng qua. Nhưng sự
thoáng qua đó cũng lọt vào tầm mắt ai kia đang chăm chú nhìn cô. Người
đó khẽ nhíu mày.
– Mày lẩm bẩm cái gì? Còn không mau khai ra là thằng chồng mày ở đâu.
– Tôi không phải vợ anh ấy. Anh ấy sao có thể là chồng tôi.
Tiếng nói nhẹ nhàng cùng tiếng sụt sùi của cô vang lên khiến bọn
chúng ngạc nhiên, rồi nhìn nhau. Trong số đó có một tên ngơ ngác lên
tiếng trước.
– Hay mình chặn nhầm xe rồi. Bắt nhầm người rồi à?
Bốp
– Thằng ngu. Mày không nhìn thấy đây là xe quân đội sao? Mà mày bảo chặn nhầm xe.
Âu Hân khẽ liếc mắt lên nhìn tên khác cầm khẩu súng đập bốp phát vào đầu tên kia.
Ngu thật…
– Mày bỏ thử ảnh ngài ấy gửi đây xem nào.
Tên chĩa súng vào đầu cô quay lại nói với tên đằng sau. Tên đằng sau khẽ rút ra mộp tập hồ sơ màu vàng.
Âu Hân khẽ nhíu mày.
Ngài ấy?!
Một đoạn kí ức ùa về trong đầu cô. Cô nhớ rằng, lúc trước khi X chết
có nói: ” Tất cả những gì hôm nay chỉ có một. Một món quà mở màn mà
ngài ấy muốn dành tặng cho Vương Kì Hạo. Ngài ấy chuyển lời rằng, đây
là quà cưới “.
Ngài ấy là ai?
Âu Hân muốn biết, người ấy là ai.
– Đúng rồi mà. Đồng Âu Hân, người vợ mà Vương Kì Hạo hết mực yêu thương. Chính là cô ta mà.
– Con chó này, mày lừa tao hả?
Cùng với lời nói gắt lên của hắn là hành động đưa tay vào cò định bóp. Âu Hân bên ngoài tỏ ra run sợ nép vào, bên trong vẫn đang suy nghĩ
miên man xem ngài ấy mà bọn chúng nhắc đến là ai
– Y, không được bóp. Chúng ta được lệnh đưa người nguyên vẹn đến.
Tên hồi nãy mở hồ sơ ra xem vội cầm lấy đầu súng, cản lại. Tên được gọi là Y lúc này mới từ từ bỏ súng xuống.
Âu Hân khoé miệng khẽ giật giật.
Lần trước X, lần này Y, lần sau có thể là Z hay S. Chắc ” ngài ấy ” là muốn chơi nguyên bảng chữ cái tới chơi với cô.
– Tôi không lừa anh. Sự thật chính là như vậy. Vương Kì Hạo chưa từng coi tôi là vợ, người anh ấy coi là vợ không phải tôi.
Tiếng nấc nghẹn của Âu Hân vang lên khiến những tên kia khẽ sững
người. Tiếng nói như nghẹn lại của cô, như mang bao nhiêu uất ức cùng
bi thương, phẫn nộ. Tất cả gộp lại làm tạo nên một cõi bi thương.
Tiếng lá của rừng cây cũng nhỏ dần tiếng xào xạc, gió cũng khẽ thổi
mạnh như muốn lắng nghe tiếng lòng của cô gái. Tất cả nhìn vào như một
cõi bi thương.
Giọng nói ghẹn ngào của cô lại một lần nữa vang lên:
– Tôi chỉ là người vợ trên giấy tờ của anh ấy. Tôi yêu anh ấy, dùng danh nghĩa Đại thiếu phu nhân của Vương gia, vậy thì sao, trong lòng
anh ấy chưa từng tồn tại tên tôi. Được gả cho anh, tôi vui biết nhường
nào nhưng trong mắt anh tôi là người phá hoại tình yêu của anh và cô ấy. Tôi thay anh ấy đỡ một viên đạn cũng không đổi lại một lần ngoảnh mặt
của anh ấy nhìn tôi, cũng không đổi được một câu nói ” cần anh ” của cô ấy. Người phụ nữ nào chỉ cần nhìn cũng sẽ yêu anh, tôi cũng vậy,
nhưng người anh yêu lại chỉ có một người là cô ấy.
Tiếng nói mang bao tâm tư, bao nỗi sầu của cô khiến vài tên đứng đó
đã bắt đầu rơi nước mắt. Còn cô, gương mặt xinh đẹp đã lấm lem nước
mắt, trông thật u sầu.
– Anh ấy vì không muốn để cha mẹ biết anh ấy đối xử với tôi thậm tệ
như vậy lên giam tôi lại tại biệt thự riêng. Hàng ngày, bắt tôi phải
chứng kiến chồng mình vui vẻ bên người con gái khác. Các anh nhìn xem.
Cô đưa đôi tay đang bị còng của mình lên cho bọn chúng xem, giọng nghẹn ngào.
– Cô ấy nói, cô ấy không muốn tổ ấm của cô ấy có mặt tôi lên anh ấy
còng tôi lại, định giam tôi lại nhà tù. Tôi mãi mãi trong lòng anh ấy
không phải là vợ.
– TÊN KHỐN NẠN MÀ.
Tiếng quát giận giữ của Y vang lên, cùng với đó là hành động vứt
súng xuống đất. Âu Hân khẽ mở con mắt đầy nước mắt ra nhìn, rồi cười
trong lòng.
Vương Kì Hạo, anh chờ xem tôi trả thù anh như thế nào.