THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG VỢ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI

Chương 24: Chuẩn Bị Cho Cuộc Thi


Đọc truyện THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG VỢ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI – Chương 24: Chuẩn Bị Cho Cuộc Thi

Sáng hôm sau, Thiên Ngọc khẽ mở mắt lẳng lặng nhìn Ngụy Châu đang ngủ gục trên ghế sô – pha trong phòng bệnh, cô từ từ ngồi dậy, đặt chân xuống nhẹ nhàng cầm theo chăn để đắp cho anh. Nhưng khi vừa mới đắp lên, một bàn tay vươn lên ôm lấy cô vào lòng, người đó khẽ nói:

“- Chào buổi sáng, Ngọc Ngọc của anh!”

Thiên Ngọc mặt đỏ bừng lên, cúi mặt xuống úp vào lồng ngực của anh, nói nhỏ:

“- A Châu, anh không còn giận em nữa à?”

Ngụy Châu nhẹ nhàng buông cô ra, anh ngồi dậy đưa tay xoa nhẹ đầu cô, khẽ cầm lấy tóc của cô hôn nhẹ lên đó rồi nói:

“- Anh giận em vì chuyện gì nhỉ?”

Thiên Ngọc phồng má lên, bước nhanh lại giường ngồi xuống, gương mặt cô cúi xuống, đỏ mặt nói:

“- Hôm qua Cửu Ngạn tỏ tình với em chỉ là vì…”

Cô chưa kịp nói hết câu thì Ngụy Châu đã đứng dậy đi đến hôn lấy môi của cô, anh nhẹ nhàng dứt môi cô ra, dịu dàng nói:

“- Ngọc Ngọc, anh biết chuyện của Cửu Ngạn và em hôm qua rồi, cả nhà đã nói cho anh biết hết rồi! Nếu anh giận em, thì cô gái ngốc như em có cơ hội ngồi đây nói chuyện với anh à!”

Thiên Ngọc mỉm cười đưa tay ôm lấy anh. Ngụy Niên và A Thành từ bên ngoài xông vào phòng đột ngột khiến cả hai phải lập tức buông ra, gương mặt của Ngụy Châu đằng đằng sát khí nhìn cả hai rồi nhẹ nhàng hỏi:

“- Hai. Đứa. Tới. Sớm. Quá. Nhỉ?”

A Thành thấy ngữ khí của anh không ổn, cậu ấy nhìn anh cười gượng rồi nói:

“- Sếp, chị dâu! Em và A Niên vừa mới mua đồ ăn sáng cho hai người, nhân lúc còn nóng, hai người mau ăn đi!”

Nghe A Thành gọi Ngụy Niên thân mật như vậy, Thiên Ngọc đã hiểu ra nên đã cố tình trêu chọc họ:

“- A Thành, cậu đã gọi Ngụy Niên là A Niên rồi à? Hai người các cậu…”

Thiên Ngọc nhịn cười chỉ tay vào A Thành và Ngụy Niên, Ngụy Niên khẽ cười thầm tiến lên phía trước rồi tuyên bố:

“- Chị dâu đoán đúng rồi, hôm qua em vừa mới tỏ tình với Tiểu Thành Thành và cậu ấy cũng đã chấp nhận em rồi!”

A Thành mặt đỏ ửng lên, cậu ấy lấy tay chọt nhẹ vào eo của Ngụy Niên, khẽ lườm một cái rồi nhỏ nhẹ nói với cậu:

“- Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý để nói chuyện tôi đồng ý làm người yêu của cậu cho sếp và chị dâu cơ mà!”


Ngụy Niên đưa tay xoa đầu cậu ấy dịu dàng, miệng cười lưu manh cúi người xuống nói nhỏ vào tai A Thành:

“- Tiểu Thành Thành, tôi chỉ mới nói chúng ta là người yêu thôi mà, cậu có cần tôi nói với họ chuyện tối hôm qua cậu đồng ý chuyển tới nhà tôi sống, hơn nữa còn ngủ chung với tôi luôn không?”

A Thành mặt càng ngày càng đỏ, cậu ấy giơ tay đánh mạnh vào ngực của Ngụy Niên, má phồng lên tức giận nói:

“- Cậu mà dám nói là tối nay tôi cho cậu ngủ sô – pha bây giờ!”

Thấy cả hai ngọt ngào như thế, Ngụy Châu và Thiên Ngọc bất đắc dĩ trở thành bóng đèn của cả hai, anh khẽ ho một cái rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:

“- A Thành, chân cậu tháo bột khi nào thế?”

A Thành nghe đến câu hỏi của anh liền lập tức trả lời ngay:

“- Mới hôm qua thôi sếp! A Niên là người đưa em đến bệnh viện tháo bột!”

Ngụy Châu đưa tay lên xoa trán, anh nghĩ A Thành đã bị Ngụy Niên bẻ cong thật rồi, vì anh biết trước đây Ngụy Niên luôn thích con gái nhưng không bao giờ dám tỏ tình với ai cả, không ngờ Ngụy Niên lại là người làm cho A Thành si tình mà đồng ý làm người yêu. Anh nhìn cả hai mỉm cười rồi nói:

“- A Thành, tôi chỉ hỏi là cậu tháo bột khi nào thôi mà, chứ đâu hỏi ai là người đưa cậu đi tháo bột! Còn nữa, sau này đừng gọi tôi là sếp nữa!”

A Thành nghe đến câu nói này của anh khiến cậu ấy có chút lúng túng, cậu ấy ngước lên nhìn Ngụy Niên, sau đó nhìn anh rồi thắc mắc hỏi:

“- Hả? Không lẽ chuyện em làm người yêu của A Niên khiến anh không vui nên muốn đuổi việc em!”

Thiên Ngọc thấy anh đùa hơi quá trớn khiến cho A Thành hoảng sợ, cô nhẹ nhàng đặt chén cháo xuống, miệng khẽ cười rồi giúp anh trả lời cậu ấy:

“- Được rồi đấy, A Châu! Anh đừng chọc cậu ấy nữa! A Thành, ý của A Châu là muốn cậu gọi anh ấy là anh hai giống như Ngụy Niên chứ không phải là muốn đuổi việc cậu!”

A Thành đang định từ chối thì Ngụy Niên đưa tay khẽ xoa đầu cậu ấy, miệng thầm nói:

“- Tiểu Thành Thành, cậu cứ gọi đi, không sao đâu!”

A Thành gật đầu, nhẹ nhàng gọi anh:

“- Anh…anh hai!”

Ngụy Châu và Thiên Ngọc đều nhìn hai người khẽ mỉm cười, sau đó gương mặt anh trở nên nghiêm túc nhìn Ngụy Niên rồi hỏi:


“- Ngụy Niên, em có định đưa A Thành về ra mắt gia đình không? Anh nghĩ nếu em dắt cậu ấy về rồi nói cậu ấy là người yêu của em, anh nghĩ chắc chắn ba mẹ sẽ không phản đối đâu!”

Ngụy Niên không hiểu anh đang nói cái gì liền nhanh chóng hỏi lại anh:

“- Sao anh biết ba mẹ chắc chắn không phản đối việc em yêu một nam nhân!”

Ngụy Châu đứng lên, đi đến xoa đầu của Ngụy Niên, anh khẽ mỉm cười rồi nói:

“- Vì anh chính là người nói với ba mẹ chuyện này! Lúc đầu, ba mẹ đều phản đối đến mức muốn bắt em về giúp anh cả quản lý công ty, nhưng nhờ anh cố gắng khuyên họ, họ cũng hiểu và chấp nhận chuyện của em và A Thành!”

Ngụy Niên nghe anh nói rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn A Thành sau đó nghiêm túc nhìn anh nói:

“- Vậy đợi sau khi cuộc thi tuyển chọn của chị dâu kết thúc, đích thân em sẽ đưa Tiểu Thành Thành về ra mắt với gia đình!”

“- Vậy cũng được!”

Điện thoại của anh bắt đầu rung, nhìn thấy số máy lạ, anh nhẹ nhàng bắt máy rồi hỏi:

“- Xin chào, tôi là Mặc Ngụy Châu,! Xin hỏi ai đầu dây bên kia vậy!”

Một người phụ nữ với mái tóc màu vàng óng, nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại bước xuống máy bay thương nhân của Mặc gia, theo sau cô ấy là một cô gái với gương mặt trang nhã, dịu dàng, cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười rồi trả lời anh:

“- Xin chào, Mặc thiếu, tôi là Aria, tôi và Giang Nghi Tử vừa bước xuống máy bay! Bây giờ Thiên Ngọc đang ở đâu, tôi muốn gặp con bé!”( nói bằng tiếng Anh)

Ngụy Châu nhẹ nhàng đi đến đưa điện thoại cho cô, Thiên Ngọc ngước lên nhìn anh khó hiểu, Ngụy Châu nói nhỏ là ai gọi cho cô, sau đó cô hiểu ra, cầm lấy điện thoại của anh rồi nói:

“- Cô Aria, con là Thiên Ngọc đây! Cô và chị Giang Nghi Tử vừa xuống máy bay chắc cũng đã mệt rồi, con sẽ nhờ người sắp xếp khách sạn tốt nhất cho hai người!” ( nói bằng tiếng Anh)

Aria nhẹ nhàng gỡ mắt kính ra, thật ra cô ấy cũng đã biết cô cấp cứu tại bệnh viện vì thuộc hạ của anh nói cho Aria biết, cô ấy bây giờ đang cùng Giang Nghi Tử trên đường đến bệnh viện. Cô ấy khẽ nhìn Giang Nghi Tử gật đầu rồi trả lời cô:

“- Không cần đâu, bây giờ cô và Nghi Tử đến thăm con! Vậy nha, cô cúp máy trước!” ( nói bằng tiếng Anh)

Thiên Ngọc chưa kịp nói gì thì Aria đã cúp máy trước, cô hụt hẫng trả lại điện thoại cho anh. Bỗng Ngụy Niên lên tiếng:

“- Chị dâu, không ngờ nha, tiếng Anh của chị tốt quá!”


Thiên Ngọc khẽ gật đầu, sau đó cô ngước lên nhìn anh hỏi:

“- A Châu, cô Aria biết em đang ở đâu hả?”

Tối qua, anh có gọi điện cho thuộc hạ bảo nhờ nói với Aria về tình hình hiện giờ của cô, nhưng anh không ngờ rằng đích thân Aria sẽ đến đây. Một lúc sau, bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa, Ngụy Niên đi ra mở cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc màu vàng óng, đôi mắt màu xanh, cô ấy mỉm cười chào cậu rồi bước vào chào cô:

“- Thiên Ngọc, lâu quá không gặp! Cô vừa mới biết tình hình của con nên đã nhanh chóng đưa Nghi Tử đến gặp con!” ( nói bằng tiếng Anh)

Thiên Ngọc nhìn Aria mỉm cười khẽ gật đầu:

“- Vâng, vất vả cho cô rồi!” ( nói bằng tiếng Anh)

Ngụy Niên đứng dựa bên góc cửa cứ luôn nhìn về phía Aria, nên đã khiến cho A Thành đang đứng bên cạnh đen mặt lại, cậu ấy đưa tay lên nhéo lấy tai của Ngụy Niên rồi lạnh lùng hỏi:

“- Cô gái đó đẹp lắm sao? Hay là cậu thích cô ấy rồi?”

Ngụy Niên bị A Thành nhéo tai nên đã phản ứng lại, sau đó cậu mới nghĩ ra điều gì đó, cúi người xuống nói nhỏ vào tai A Thành:

“- Không phải tôi thích cô ấy mà là đang cố nghĩ xem cô ấy là ai, tôi cảm thấy cô ấy quen lắm! À tôi nhớ rồi, cô ấy là Aria, một giáo viên chuyên đào tạo những người mẫu, ca sĩ, diễn viên nổi tiếng ở bên Mỹ! Không ngờ chị dâu lại là học trò của cô ấy, nếu vậy thì cuộc thi lần này, chị dâu nắm chắc phần thắng rồi!”

A Thành khoanh tay, liếc nhìn Ngụy Niên rồi gật đầu nhìn về phía Thiên Ngọc.

Ngụy Châu lúc này để ý đến Nghi Tử, sau đó nhìn sang Thiên Ngọc nói:

“- Ngọc Ngọc, đây chắc là Nghi Tử, cô ấy sẽ đại diện cùng em trong cuộc thi lần này! À quên nữa, em tiếp khách giúp anh, anh và A Thành, Ngụy Niên đi xuống lầu làm thủ tục xuất viện cho em!”

Vừa dứt lời, Ngụy Châu đã kéo Ngụy Niên cùng A Thành đi ra ngoài. Anh đang muốn để cho ba người bàn về cuộc thi tuyển chọn sắp tới. Sau khi cả ba người đi, Nghi Tử ngồi xuống bên cạnh cô, cô ấy mỉm cười nói:

“- Em là Thiên Ngọc đúng không? Chị có nghe cô Aria nói về em, cô ấy khen em là một học trò xuất sắc nhất mà cô ấy gặp!”

Thiên Ngọc mỉm cười gật đầu Nghi Tử, cô hít thở một hơi thật sâu rồi nói về kế hoạch của mình:

“- Chị Nghi Tử, lần này em muốn nhờ chị giúp cho cuộc thi tuyển chọn sắp tới! Vì chị là đồng hương với em, hơn nữa còn là người mẫu, diễn viên nổi tiếng bên Mỹ nên chị rất thích hợp để làm người đại diện với em lần này!”

Aria trước đây cũng từng nói tiếng Trung, tuy tiếng Trung của cô không nhạy nhưng cô vẫn có thể nghe được. Cô ấy cũng ngồi xuống nói ra kế hoạch của cô ấy cho cô nghe:

“- Theo cô thấy, cuộc thi lần này có 2 vòng. Vòng đầu ở bên Mỹ, mọi thứ ở bên đó, cô đã cho người sắp xếp hết rồi! Còn về vòng hai, cô nghĩ trang phục về bộ phim dân quốc nên để cho Nghi Tử lựa chọn trang phục, vì con bé từng đoạt giải về người mẫu xuất sắc nhất nên cô rất tin tưởng con bé! Con thấy sao, Thiên Ngọc?”

Thiên Ngọc đưa tay lên cằm suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới đưa ra quyết định chính thức:

“- Được, con tin cô và chị Nghi Tử!”

Ngụy Châu cùng với A Thành, Ngụy Niên đang đứng bên ngoài chờ. Sau khi nghe họ bàn xong, anh mở cửa phòng, trên tay có cầm tờ giấy xuất viện đưa cho cô rồi nói:


“- Được rồi! Tôi sẽ nhờ người đưa cô Aria và Giang Nghi Tử về khách sạn của Mặc gia trước! Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi lựa chọn trang phục cho Thiên Ngọc!”

Sau khi cô xuất viện được hai ngày cũng là lúc Hiểu Như trở về nước. Về phía Hiểu Đình, không ai biết rằng cô cũng đã tìm được người thích hợp cho cuộc thi lần này. Trong hai ngày này, cả cô, Nghi Tử và Aria đều rất bận rộn vì phải lựa chọn trang phục, bối cảnh sao cho phù hợp, cuối cùng, họ cũng đã thành công tìm được bộ trang phục về dân quốc xưa.

Một tuần sau, cuối cùng cuộc thi tuyển chọn cũng đã đến. Trước một ngày, Ngụy Châu đã cho người đưa đến ba chiếc máy bay thương nhân để kịp cho chuyến bay đến Mỹ. Trên đường đi đến nơi tổ chức cuộc thi, Thiên Ngọc đã vô cùng hồi hộp, Ngụy Châu khẽ nắm lấy tay cô an ủi:

“- Em đừng lo, anh rất tin tưởng em!”

Như Hạ ngồi phía sau hai người cũng an ủi cô:

“- Đúng đó, mấy ngày vừa qua, chị đều nhìn thấy biểu hiện của em rất tốt, chắc chắn quán quân lần này là em!”

Thiên Ngọc cảm động nhìn mọi người cảm ơn. Cuối cùng xe của anh dừng trước cổng hội nghị N – nơi tổ chức cuộc thi tuyển chọn. Ngụy Châu bước xuống xe trước, anh mở cửa đưa tay ra nắm lấy tay cô cùng bước ra ngoài, Như Hạ sau đó cũng đi ra cùng với Aria và Nghi Tử.

Thiên Ngọc vừa nhìn thấy Hiểu Đình, Hiểu Như và Thiên Ninh đang đứng trước cổng hội nghị trò chuyện với nhau, cô đưa tay ra hiệu ở phía sau, Như Hạ hiểu ám hiệu của cô liền nhanh chóng nói nhỏ vào tai của Aria và Nghi Tử:

“- Hai người vào lại xe đi, Thiên Ngọc muốn cho hai người xem một trò hay!”

Aria và Nghi Tử gật đầu bước trở lại vào trong xe. Thiên Ngọc tự tin bước cùng Ngụy Châu vào trong, không ngò đúng như cô dự đoán, Hiểu Như đã gọi cô lại:

“- Ây dô, đây không phải là bạn học chung lúc bên Mỹ của tôi đây sao? Cô cũng đến để tham gia cuộc thi à, quên mất cô là ứng cử viên sáng giá nhất cuộc thi mà!”

Ngụy Châu nghe những lời khó nghe của Hiểu Như khiến cho anh rất khó chịu, nhưng cô đã chặn tay lại không cho anh nói gì, Thiên Ngọc quay người lại, nở một nụ cười thương mại nhìn Hiểu Như rồi khẽ nói:

“- Đây chẳng phải là cô bạn luôn luôn xếp sau tôi một hạng sao? Không ngò cô cũng có ngày được nổi tiếng, không biết cô dùng thủ đoạn gì mới trở nên nổi tiếng như vậy, có thể nói cho tôi nghe không?”

Hiểu Như nắm tay chặt lại, sau đó vì em trai của cô ta nên đã nhịn cô, cô ta nghênh mặt nhìn cô rồi chế giễu:

“- Tôi không hiểu cô đang nói gì cả? Mà hình như nãy giờ tôi không thấy người đại diện đi cùng cô, không lẽ cô đến đây để thi một mình à?”

“- Cô ấy không thi một mình, tôi là người đại diện của cô ấy!”

Từ phía sau, Nghi Tử cùng với Aria và Như Hạ bước vào trong. Thiên Ninh nhìn thấy giật mình chỉ vào họ, sau đó tiến lên phía trước mắng cô:

“- Chị…chị vì muốn thắng cuộc thi này mà còn dám dùng tiền để thuê Giang Nghi Tử đến sao? Chị muốn chống đối với tôi sao?”

Aria đang đeo trên tai máy dịch ngôn ngữ mà anh đưa nên những gì mọi người nói, cô ấy đều hiểu, Aria nhanh chóng tiếp lời Thiên Ninh:

“- Không phải Thiên Ngọc dùng tiền để thuê mà là tôi đưa Nghi Tử về đây để giúp con bé! Hơn nữa, Thiên Ngọc từng là học trò của tôi, con bé xứng đáng được tôi giúp đỡ, cô có ý kiến gì không?”

Thiên Ninh bị Aria chặn miệng hết đường nói, Thiên Ngọc khẽ cười lạnh, đi đến gần Thiên Ninh rồi khẽ nói nhỏ:

“- Em gái tốt của tôi à, hy vọng lần này cô sẽ không khiến cho tôi thất vọng! Nên nhớ, cô dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng không bao giờ thắng được tôi đâu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.