Đọc truyện THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG VỢ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI – Chương 2: Tội Phạm Truy Nã Là Sasaeng Fan
Thật ra, hồi nhỏ anh và cô đã từng quen nhau, chỉ là Thiên Ngọc không nhận ra thôi, lúc anh 13 tuổi, cô 12 tuổi thì Ngụy Châu bất ngờ theo gia đình sang Mỹ sinh sống, cô và anh cũng mất liên lạc từ đây. Khi trở về nước, anh bắt đầu cho người tìm kiếm cô nhưng đều không có tung tích gì cả, cho đến khi nghe tin cô đang trên đà nổi tiếng, anh mới biết về những thông tin của cô bây giờ.
Đang ngồi trong trụ sở, chỉ mới xa cô vài tiếng thôi mà anh đã cảm thấy nhớ rồi. Ngụy Châu lập tức lấy điện thoại để trên bàn, bấm vào số máy cô rồi gọi. Tưởng cô đang bận nên không bắt máy, một lát sau cô gọi lại cho anh:
“- Ngụy Châu, anh vừa gọi cho em hả? Xin lỗi nha, điện thoại em tắt âm nên không nghe anh gọi đến!”
Nhìn thấy Thiên Ngọc gọi lại, ngoài mặt lạnh lùng trả lời cô chứ trong lòng thật ra đang rất vui mừng:
“- À, bây giờ em rảnh không? Nếu rảnh thì em bắt xe về nhà lấy giúp anh tài liệu có liên quan đến tội phạm đang truy nã nha!”
Thiên Ngọc nhìn lên đồng hồ thấy lúc này chỉ mới 9 giờ, mà trưa 14 giờ, công ty mới có cuộc họp cho MV mới. Thấy cũng không có việc gì cần làm, cô nhanh chóng trả lời anh ngay:
“- 14 giờ chiều em mới họp nên bây giờ em cũng rảnh, anh ở trụ sở đợi em, em về nhà lấy tài liệu giúp anh!”
“- Được, anh đợi em!”
Nói rồi, cô cúp máy. Trước khi đi, Thiên Ngọc tiến lại gần cửa phòng giám đốc, gõ cửa phòng rồi mới tiến vào nhìn Hiểu Đình với cặp mắt lạnh lùng, sau đó cô lên tiếng:
“- Hiểu Đình, em có việc cần đi gấp bây giờ! Dù gì bây giờ trong công ty cũng đâu có việc gì làm, ca khúc em thu âm mới hôm qua cũng đã nhường lại cho Ninh Ninh rồi!”
Không để cho anh ta trả lời, Thiên Ngọc sau khi nói xong đã tiến thẳng ra cửa rồi đi ra ngoài. Thiên Ninh nãy giờ cũng ở trong phòng giám đốc, cô ta núp sau tấm rèm cửa nghe hai người nói chuyện. Sau khi cô đi, cô ta lại gần Hiểu Đình choàng tay lên vai anh ta rồi nói:
“- Chị ta ỷ mình đang nổi tiếng nên mới kiêu ngạo như thế, muốn đi thì đi! Chị ta nghĩ mình nổi tiếng lắm sao?”
Hiểu Đình môi nhếch lên, khẽ chạm vào gương mặt của Thiên Ninh rồi nói:
“- Kệ cô ta đi, công ty chúng ta còn phải nhờ đến cô ta mà nổi tiếng đấy! Em đấy, cẩn thận lời nói của mình bị người khác nghe thấy rồi nói lại với cô ta!”
Vừa nãy, vào phòng giám đốc, cô đã lén đặt một thiết bị nghe lén ở một nơi khó nhìn thấy trong phòng. Những lời nói vừa rồi của đôi tra nam tiện nữ, cô đã nghe thấy hết, ngồi trong xe taxi để về nhà lấy tài liệu cho anh, đôi môi của Thiên Ngọc khẽ cong lên khinh bỉ, lời nói nhỏ nhẹ hẳn đi nhưng chứa sự tức giận rất nhiều:
“- Tôi cho hai người vui được bao lâu!”
Thiên Ngọc lấy điện thoại ra gọi cho Như Hạ – quản lý của cô:
“- Hạ tỷ, hôm qua em thu âm đến tận hai ca khúc, chị giúp em chuyển bài khó nhất cho Thiên Ninh nha!”
Như Hạ từ lâu cũng đã biết rõ chuyện giữa Thiên Ninh và Hiểu Đình, chị sợ cô sẽ buồn nên không dám nói ra, cho đến khi hôm qua cô gọi đến, chị mới nói hết ra sự thật. Bây giờ, chị rất ủng hộ đến những quyết định mà Thiên Ngọc đang làm:
“- Được, em cứ giao cho chị!”
Chiếc xe taxi dừng trước cửa biệt thự riêng của Mặc Ngụy Châu, Thiên Ngọc cúi người xuống bảo tài xế đậu xe ở đây đợi cô, cô vào trong lấy tài liệu sẽ ra liền. Nhưng khi vừa mở cửa biệt thự, quản gia cầm một túi tiền đưa cho tài xế taxi rồi bảo:
“- Anh cứ lái xe đón khách khác đi, đây là số tiền mà cô gái này vừa đi!”
Cô ngạc nhiên đứng nhìn quản gia rồi hỏi:
“- Quản gia Lý, chú kêu tài xế taxi đi rồi lát sao con đem tài liệu đến cho Ngụy Châu!”
“- Mặc thiếu vừa gọi đến nói là lát sẽ có tài xế riêng đến đưa Mặc thiếu phu nhân đến trụ sở an toàn!”
Thiên Ngọc cười cười nhìn quản gia, cuộc sống giàu sang như thế này khiến cô có chút không quen. Kể từ khi cô rời khỏi Trần gia, trên người không một xu dính túi do gia đình không ai theo con đường này cả, vậy mà Trần Thiên Ninh lại được hok ủng hộ hết mình, cô cũng không vì thế mà ganh tỵ, ngược lại cô còn rất thương yêu Thiên Ninh. Cho đến nay, cô vẫn không liên lạc gì với Trần gia cả.
Hít thở một hơi thật sâu, cô bước lên căn phòng lúc sáng, tìm kiếm tài liệu ở trên bàn thì nhìn thấy có tài liệu liên quan đến tội phạm đang bị truy nã, nhìn gương mặt người này, Thiên Ngọc có chút quen mắt, không biết là đã gặp hắn ở đâu. Không suy nghĩ nữa, cô sắp xếp lại tài liệu rồi bước xuống lầu, ra khỏi cửa nhà, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe hiệu BWW đang đậu trước cổng biệt thự, tài xế đứng dựa vào xe, nhìn thấy cô, cậu ấy liền nói:
“- Chào Mặc thiếu phu nhân, tôi nhận lệnh của Mặc thiếu đưa cô đến trụ sở!”
Thiên Ngọc khẽ gật đầu, tài xế mở cửa xe cho cô rồi lái xe đưa cô đến trụ sở rất nhanh chóng. Nhìn thấy trụ sở rất là lớn, cô hít thở một hơi thật sâu rồi mở cửa xe bước ra ngoài, vừa đến trước cửa trụ sở, Thiên Ngọc ngạc nhiên nhìn thấy rất nhiều người đứng trước trụ sở rồi hô lên:
“- Chào chị dâu!”
Thiên Ngọc gượng cười nhìn bọn họ, lúc sau, anh từ trong bước ra, hạ lệnh cho mọi người vào trong làm việc. Ngụy Châu quay qua cầm lấy tài liệu mà cô đang cầm rồi nói:
“- Trưa nay em rảnh không?”
“- Rảnh ạ, 14 giờ chiều em mới họp mà!”
Ngụy Châu đưa tay khoác lên vai cô, mỉm cười nhìn cô nói:
“- Vậy trưa nay tôi đây có thể mời Mặc thiếu phu nhân dùng bữa cùng tôi không?”
Thiên Ngọc thở dài, khẽ cười trộm khi nghe anh dùng ngữ khí như vậy, dù gì trưa nay cũng không ai cùng cô ăn trưa nên nhìn và đôi mắt anh, cô trả lời ngay:
“- Được chứ, Mặc thiếu!”
“- Vào trụ sở cùng với anh nào!”
Ngụy Châu nắm lấy tay cô đưa cô bước vào trong, lại một lần nữa, tất cả mọi người bên trong cùng nhau len tiếng:
“- Chào sếp, chào chị dâu!”
Thấy mọi người gọi như thế, cô khẽ nhón chân len nói nhỏ vào tai anh:
“- Trụ sở anh cũng khoa trương quá nhỉ?”
Ngụy Châu sờ trán mệt mỏi, lấy ra trong túi một xấp hình của cô, anh sẵn tiện lấy luôn cây bút để ở trên bàn sau lưng anh, đưa cho cô rồi nói:
“- Bọn nhóc này nghe anh vừa mới kết hôn với ca sĩ Trần Thiên Ngọc, chúng nó đều mừng háo hức lên nói là tất cả đều là fan của em, muốn em kí tên cho bọn nó!”
“- Ra là vậy! Cho nên, vừa rồi em mới đến đây, họ đã chờ sẵn ở đây gọi em là chị dâu rồi à!”
Mọi người trong trụ sở đều đang nghe cả hai nói chuyện, có một người lấy hết lòng can đảm chạy đến nắm lấy tay cô rồi nói chuyện với cô:
“- Chị dâu, em là A Thành, là fan siêu cứng của chị!”
Đôi mắt tràn đầy sát khí của ai kia nhìn thẳng vào tay của A Thành đang nắm lấy tay cô, cậu ta cũng cảm nhận được có một luồng sát khí rất mạnh, nên đã nhanh chóng buông tay cô ra. Ngụy Châu một tay ôm lấy cô vào lòng rồi quay lại dặn dò với cấp dưới của mình:
“- Mấy cậu chăm chỉ làm việc cho tôi, có vụ án gì mới cần giải quyết cứ đến tìm tôi!”
Tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời:
“- Vâng, thưa sếp!”
Nói rồi, anh đưa cô đi vào phòng làm việc của anh. Ngụy Châu dặn cô ngồi trên sô – pha an nhàn, còn anh thì chăm chú vào công việc. Dáng vẻ của anh làm việc chú tâm rất là đẹp trai, khiến cô nhìn hoài không thể rời mắt.
“- Em nhìn anh cảm thấy chồng em có đẹp trai không?”
Thiên Ngọc giật mình khi nghe anh gọi, gương mặt cô bắt đầu đỏ lên. Cô đứng lên tiến lại gần anh, khẽ nhìn sang tài liệu đang điều tra về tội phạm lúc nãy, càng nhìn hắn ta cô lại càng cảm thấy quen mắt, suy nghĩ một hồi cô mới nhận ra người này:
“- Em nhớ rồi!”
Ngụy Châu cầm tài liệu lên rồi ngước lên nhìn cô, khó hiểu hỏi:
“- Em nhớ gì?”
Tay cô chỉ thẳng vào gương mặt của tên tội phạm tên là Hàng Nhất, nghĩ lại hắn cô có chút sợ hãi rồi ấp úng trả lời anh:
“- Hắn…hắn ta là sasaeng fan lúc trước đã từng theo dõi em! Em nhớ cách đây 2 tháng trước, em đi đâu cũng bị hắn đi theo, đến nỗi sinh hoạt thường ngày của em, số điện thoại, số nhà em ở hắn cũng biết, em đi thu âm hắn cũng biết lịch trình của em. Nhưng mà dạo gần đây, em không còn thấy hắn ta theo dõi em nữa! Hắn ta bị truy nã vì tội gì vậy?”
Gương mặt của Ngụy Châu lập tức tối sầm lại, anh trả lời cô:
“- Hắn phạm tội giết người, người mà hắn giết là một nữ nghệ sĩ mới nổi gần đây! Em ngồi đây đợi anh chút, anh ra ngoài dặn dò với cấp dưới!”
Nói rồi, anh cấp tốc mở cửa phòng ra rồi chạy thật nhanh ra ngoài dặn dò với mọi người. Anh cầm xấp tài liệu về tội phạm lúc nãy đưa cho A Thành rồi bảo:
“- Tôi lệnh cho tất cả mọi người trong ngày hôm nay bằng mọi giá phải bắt được tên tội phạm Hàng Nhất này, ai là người bắt được hắn, tôi sẽ trọng thưởng lớn cho người đó!”
“- Rõ, thưa sếp! Cứ giao cho tụi em!”
Hạ lệnh xong, anh quay trở lại phòng làm việc với sắc thái mệt mỏi, tức giận. Thiên Ngọc lo lắng chạy đến hỏi anh:
“- Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Anh thở dài, khẽ sờ trán rồi ngước lên nhìn cô mỉm cười:
“- Không sao, trưa rồi để anh đưa em đi ăn!”
“- Vâng!”
Ngụy Châu lái xe đưa cô đến nhà hàng vip 5 sao trong thành phố mà anh đã đặt chỗ trước đó. Sợ cô sẽ bị người khác nhìn thấy rồi lộ chuyện cô kết hôn rồi nên anh đã nhanh chóng với tay lấy chiếc áo khoác màu đen phía sau chỗ anh ngồi trùm kín lên cho cô, nói nhỏ:
“- Như vậy em sẽ không sợ bị lộ trước công chúng rồi!”
Thiên Ngọc gật đầu cảm thấy an tâm, có lẽ lựa chọn lấy người đàn ông này đối với cô có lẽ là không sai. Anh xuống xe trước cô, nhanh chóng chạy đến mở cửa cho cô rồi nắm lấy tay cô đưa cô vào trong.
Vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi, từ đằng xa có một người phụ nữ đi đến đẩy cô ra rồi ngồi gần anh:
“- Châu ca ca, hôm nay anh cũng đến nhà hàng này ăn à?”
Ngụy Châu không quan tâm đến cô gái đó, anh nhẹ nhàng kéo ghế cho cô ngồi xuống đối diện anh rồi cho người gọi món lên. Cô gái đó biết anh đang bơ mình nên đã tiếp tục lên tiếng:
“- Châu ca ca, anh có còn nhớ em không? Em là Tống Yên, là con gái của Hàn Sơ – bạn thân của mẹ anh này!”
Ngụy Châu khó chịu với Tống Yên, quay qua lạnh lùng trả lời cô ta:
“- Rồi sao? Liên quan gì đến tôi à? Mà tôi nhớ đến cô để làm gì nhỉ?”
Thiên Ngọc cảm thấy tội cho cô gái bị anh phũ, lạnh lùng, cô bất cẩn cười ra tiếng khiến cho Tống Yên nhìn cô với cặp mắt chán ghét, sau đó cô ta nhích lại gần anh rồi hỏi:
“- Châu ca ca, cô gái bên cạnh anh là ai vậy?”
Ngụy Châu không nhìn cô ta nữa mà quay lại nhìn cô, cười ngọt ngào với cô rồi trả lời cô ta:
“- Cô ấy là Trần Thiên Ngọc, là vợ của Mặc thiếu tôi! Bây giờ tôi là người đã có gia đình, mong cô đừng gọi tôi là Châu ca ca nữa, tôi nghe cô gọi như vậy, sợ nuốt thức ăn sẽ không trôi nữa!”
“- Anh…”
Tống Yên vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục nhìn cô rồi châm chọc:
“- Nhan sắc của chị ta đẹp là nhờ vào trang điểm, phẫu thuật thẩm mỹ thôi mà! Có đẹp gì đâu mà anh thích chị ta!”
Nếu xét về phương diện, Tống Yên nói ai cũng được nhưng xúc phạm đến cô là anh không thể chấp nhận được, anh lạnh lùng đập tay xuống bàn một cái rồi nhìn cô ta với cặp mắt đầy tức giận:
“- Này, cô nói đủ chưa? Nhan sắc vợ tôi là tự nhiên, cô nói vợ tôi trang điểm, chứ trên mặt cô không phải là bôi phấn toàn mặt à, nhìn cứ như quỷ vậy! Nếu cô nói đủ rồi thì mau cút đi trước khi tôi cho người tống cổ cô ra ngoài!”