Đọc truyện THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG VỢ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI – Chương 19: Cảm Lạnh
Vừa nhìn thấy Thiên Ngọc tỉnh lại, anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc ướt sũng của cô, Ngụy Châu đau lòng nói:
“- Anh không giận em nữa! Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa!”
Thiên Ngọc yếu ớt đưa tay ôm lại anh, cô khẽ mỉm cười rồi nói nhỏ:
“- Châu bảo bối, em thấy mệt quá, cho em ôm anh thêm một chút nữa nha!”
Thiên Ngọc vừa dứt lời, cánh tay cô đang ôm anh buông lơi xuống, Ngụy Châu cảm giác được thân nhiệt trên cơ thể cô đang. nóng dần lên, anh buông nhẹ cô ra thì thấy cô đã ngất đi từ lúc nào rồi. Ngụy Châu hốt hoảng, nhanh chóng ôm lấy cô trên tay rồi chạy lên phòng, đặt nhẹ cô xuống giường. Anh nhanh chóng thay đồ, sau đó xuống lầu dặn Mặc phu nhân:
“- Mẹ, cho gọi bác sĩ riêng của Mặc gia đến đây đi! Ngọc Ngọc cô ấy ngất rồi!”
Vừa nghe anh dứt lời, Mặc phu nhân đã cầm điện thoại lên gọi cho bác sĩ:
“- Cậu đến đây khám cho con dâu của tôi mau lên, nó đột nhiên bị ngất rồi!”
Nói xong, bà nhanh chóng cúp máy. Sau đó, bà nhìn anh chằm chằm, khẽ liếc anh một cái rồi hỏi:
“- Con làm cái gì mà để con bé bị ngất thế kia? Có phải con lại ức hiếp nó không?”
Nghe câu hỏi của bà, Ngụy Châu bắt đầu chột dạ, anh đưa tay lên gãi đầu rồi nhìn bà cười gượng, thành thật nhìn bà nói:
“- Chuyện này cũng là do con mẹ à! Nếu không phải do con quá ghen, nếu không phải con giận dỗi bỏ về đây thì chắc cô ấy đã không bị như thế rồi!”
Mặc phu nhân nhìn Ngụy Châu thở dài, bà đưa tay xoa đầu anh rồi bảo:
“- Chuyện vợ chồng hai đứa, mẹ không tiện xen vào! Nhưng con nên nhớ, đừng vì chuyện nhỏ này mà để Thiên Ngọc bị tổn thương, con hiểu không?”
“- Dạ con biết rồi. Con sẽ không thế nữa đâu!”
Hai người nói chuyện được một lúc thì vị bác sĩ tên Trác Tường – bác sĩ riêng của Mặc gia bước vào trong biệt thự. Ngụy Châu vừa nhìn thấy anh ấy, đã nhanh chóng kéo tay anh ấy lên phòng, anh lo lắng hỏi anh ấy:
“- Anh xem giúp vợ tôi bị sao rồi? Sao đột nhiên lại bị ngất?”
Trác Tường ngồi xuống cạnh cô, anh ấy lấy ống nghe trong cặp ra khám cho cô, gương mặt anh ấy có vẻ rất nghiêm trọng, ngước lên nhìn anh rồi bảo:
“- Nhị thiếu phu nhấn bị cảm lạnh rồi! Cô ấy đang có thai sao lại để cho nhị thiếu phu nhân xuống hồ bơi vậy, cũng may là đứa bé trong bụng không có chuyện gì!”
Ngụy Châu ngạc nhiên khi nghe bác sĩ nói tình hình sức khỏe của cô, anh gượng cười hỏi lại:
“- Vậy cô ấy cần phải nghỉ ngơi mấy ngày thì mới khỏi bệnh?”
Trác Tường cất ống nghe vào trong cặp, anh ấy khẽ nâng gọng kính lên, lấy trong cặp một loại thuốc, đưa thuốc cho anh rồi bảo:
“- Mỗi ngày cứ cho nhị thiếu phu nhân uống thuốc này, tầm 3 hoặc 5 ngày là cô ấy sẽ khỏi bệnh! Bây giờ tôi sẽ truyền nước biển cho cô ấy, rất nhanh cô ấy sẽ tỉnh lại!”
Ngụy Châu khẽ gật đầu, Trác Tường lấy chai nước biển ra rồi lấy giá treo chai nước biển đó lên, nhanh chóng truyền cho cô. Sau đó, vị bác sĩ và anh đi ra ngoài để cho Thiên Ngọc nghỉ ngơi, Mặc phu nhân vừa nhìn thấy anh và Trác Tường xuống lầu, bà đặt nhẹ nhàng tách trà xuống, đứng lên đi đến chỗ anh, hỏi anh về tình hình của cô:
“- Thiên Ngọc sao rồi?”
Thấy Trác Tường còn đang đứng ở đây, Ngụy Châu nhanh chóng cho gọi người hầu tiễn anh ấy ra cổng. Vừa nhìn thấy anh ấy đi ra ngoài, Ngụy Châu kéo tay bà ngồi xuống ghế, vẻ mặt anh lo lắng nhìn bà rồi nói:
“- Ngọc Ngọc bị cảm lạnh, bác sĩ mới truyền nước biển cho cô ấy ở trên phòng!”
Mặc phu nhân nghe thấy, bà tức giận đánh mạnh vào vai anh rồi khẽ mắng:
“- Con đã biết sai chưa, còn hại con bé ra nông nổi này nữa!”
Mặc dù bà đánh rất mạnh nhưng Ngụy Châu lại không cảm giác đau gì cả, gương mặt của anh hối lỗi ngước lên nhìn bà:
“- Con biết sai rồi, nếu con không kiên nhẫn ngồi ở nhà hàng chứng kiến hết mọi chuyện, nếu con chịu tin cô ấy thì có lẽ cô ấy đã không bị bệnh rồi!”
Nói chuyện mãi với anh, bây giờ Mặc phu nhân mới để ý vết thương trên tay của anh, bà chỉ vào tay anh rồi lo lắng hỏi:
“- Cánh tay con bị sao thế? Sao lại băng bó thành ra như vậy?”
Ngụy Châu khẽ nhìn bà mỉm cười,anh lập tức giấu cánh tay đang bị thương ra sau lưng rồi thành thật với bà:
“- Ngọc Ngọc cô ấy bị người khác ám sát ở bệnh viện, may mà lúc sáng con vào kịp đỡ lấy nhát dao giúp cô ấy!”
Mặc phu nhân nghe như thế, lo lắng khẽ chạm vào cánh tay đang bị thương của anh rồi bảo:
“- Con trai mẹ đã trưởng thành thật rồi, con đã biết vì một người nà chịu hy sinh bản thân rồi!”
Ngụy Châu nhìn bà mỉm cười, anh nắm nhẹ tay của bà, nghiêm túc nói ra từng chữ:
“- Đối với con, Ngọc Ngọc là một người rất quan trọng mà con muốn bảo vệ cô ấy suốt đời này!”
Xoảng!
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe tiếng vỡ ly trên phòng của cô và anh. Ngụy Châu nhanh chóng đứng lên, chạy lên phòng xem thử, anh mở cửa phòng ra thì thấy cô đã ngồi dậy, trên sàn là những miếng vỡ của cái ly để trên bàn, Ngụy Châu nghĩ thầm có thể là do cô khát nước nên cố gắng với tay lấy ly nước, nhưng lại bất cẩn làm vỡ.
Ngụy Châu sợ cô sẽ bước xuống giường, bất cẩn đạp lên những miếng vỡ, anh đã nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô vào lòng, tay khẽ vuốt tóc cô rồi bảo:
“- Ngọc Ngọc, em tỉnh rồi!”
Thiên Ngọc giọng nói bắt đầu trở nên khàn khàn, cô đưa tay ôm lại anh:
“- Châu bảo bối, sao em lại ở đây rồi? Còn nữa, em bị gì mà phải truyền nước biển vậy?”
Trước khi trả lời câu hỏi của cô, Ngụy Châu đã nhanh chóng gọi người hầu lên dọn những miếng vỡ. Sau khi họ dọn xong những miếng vỡ, Ngụy Châu đưa tay lên trán cô sờ thử, anh lấy nhiệt kế để trên bàn đo cho cô, nhìn cô ôn nhu rồi bảo:
“- Em bị cảm lạnh rồi! Sao lại có thế ngốc nghếch đến thế, anh bảo em nhảy xuống hồ thì em nhảy thật à? Hứa với anh, lần sau không được làm chuyện gì tương tự như thế để anh đau lòng nữa!”
Thiên Ngọc chu môi lên nhìn anh, đầu cô từ từ hạ xuống tựa vào vai anh, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống, cô nức nở nói với anh:
“- Nếu…nếu em không…nhảy xuống…hồ thì…anh đâu có…tha…thứ cho em đâu!”
Ngụy Châu đưa tay rút nhiệt kế vừa đo cho cô, anh khẽ xem thử nhiệt độ, con số hiển thị là 38 độ, anh đưa tay búng nhẹ vào trán cô rồi tự trách mình:
“- Em bị sốt 38 độ rồi đấy, chuyện này cũng là do anh, nếu anh không chịu ngồi lại chứng kiến sự việc thì có lẽ hai chúng ta đã không hiểu lầm nhau rồi!”
Thiên Ngọc ngồi dậy, khẽ đưa tay lên lau nước mắt, dù đang bị bệnh rất mệt mỏi nhưng cô vẫn cố nhìn anh mỉm cười thật tươi, tay đưa lên khẽ chạm nhẹ vào gương mặt anh rồi bảo:
“- Được rồi, anh đừng tự trách mình nữa! Em đói rồi, anh nhờ người hầu làm chút gì cho em ăn đi, được không?”
Ngụy Châu khẽ thở dài, anh đứng lên chỉnh lại chai nước biển cho cô, anh nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô rồi nói:
“- Em ngồi ngoan ở đây đợi anh, anh đi xuống nấu cháo cho em ăn rồi uống thuốc!”
Thiên Ngọc khẽ gật đầu, Ngụy Châu cầm lấy hộp thuốc dạng bột mà Trác Tường vừa nãy đưa cho anh rồi nhẹ nhàng mở cửa đi xuống lầu.
Ngụy Châu vừa đi thì cô với tay lấy điện thoại để trên bàn, vừa mở nguồn điện thoại lên thì cô bất ngờ nhìn thấy Thiên Hào nhắn tin wechat cho cô khá nhiều. Cô thử mở xem từng tin nhắn thì cậu ấy lại tiếp tục nhắn tin cho cô:
“- Chị, chị hoạt động rồi! Em có chuyện muốn nói với chị!”
Thiên Ngọc nhanh chóng trả lời cậu ấy ngay:
“- Có chuyện gì, em nói đi!”
Thiên Hào cầm lấy điện thoại bấm vào máy cô rồi gọi điện cho cô, lúc đầu Thiên Ngọc vẫn còn hơi do dự, nhưng cô vẫn bắt máy thử xem cậu ấy định nói gì:
“- Chị, có phải chuyện chị nói với em chuyện chị kết hôn chỉ để cho em dập hết hy vọng không? Thật sự là chị vẫn chưa kết hôn có phải không?”
Thiên Hào hỏi như vậy, Thiên Ngọc cũng không cảm thấy lạ vì khi kết hôn với anh, cô có nói với anh chuyện cô kết hôn tạm thời không tiết lộ trên truyền thông, cậu ấy lên mạng tìm hiểu cũng sẽ không lộ ra vết tích cô đã kết hôn. Thiên Ngọc hít thở một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với cậu ấy:
“- Chuyện chị kết hôn là sự thật, chỉ là bây giờ chị không tiện tiết lộ với giới truyền thông!”
Lúc nãy, Ngụy Châu có rót ly nước để trên bàn cho cô. Thiên Ngọc để điện thoại xuống giường, mở loa ngoài rồi với tay lấy ly nước, anh lúc này cũng đã nấu cháo xong, đang đem lên phòng cho cô thì anh tình cờ nghe được lời nói của Thiên Hào đang nói với Thiên Ngọc:
“- Chị đừng giấu em nữa, em không tin là chị đã kết hôn rồi!”
Ngụy Châu nhanh chóng mở cửa phòng, anh đặt nhẹ bát cháo xuống bàn, không đợi sự phản ứng của cô, anh cầm lấy điện thoại của cô, giọng nói lạnh lùng của anh giúp cô trả lời Thiên Hào:
“- Nếu cậu không tin thì cứ đến biệt thự riêng của Mặc gia ở ngoại thành sẽ biết được rằng cô ấy kết hôn hay chưa kết hôn!”
Nói rồi, Ngụy Châu nhanh chóng cúp máy. Thiên Ngọc nhìn anh sững sờ một hồi lâu rồi ngại ngùng lên tiếng hỏi:
“- Anh bảo cậu ấy đến đây thật à?”
Ngụy Châu xoay người lại nhìn cô, anh khẽ đặt nhẹ điện thoại cô xuống bàn, Ngụy Châu cầm lấy bát cháo, đi đến ngồi cạnh cô, anh nhẹ nhàng thổi từng muỗng cháo đút cho cô rồi anh bảo:
“- Tất nhiên rồi, nếu cậu ta không tự đến đây xác nhận, làm sao mà biết được em là vợ của anh chứ!”
“- Ừm, anh nói cũng phải, em nói mà cậu ấy nhất quyết không tin rằng em kết hôn rồi!”
Thiên Ngọc ngoan ngoãn ăn cháo mà anh đút. Sau khi ăn cháo xong, anh cầm lấy chén thuốc đưa cho cô rồi bảo:
“- Ăn xong rồi thì em mau uống thuốc đi!”
Ngụy Châu đưa chén thuốc đến gần miệng cô định đút cho cô uống nhưng cô đã kịp thời che miệng của mình lại, Thiên Ngọc lắc đầu, chu môi lên làm nũng với anh:
“- Em không uống đâu, thuốc đắng lắm!”
Ngụy Châu nhìn cô hết cách, anh đưa chén thuốc đưa lên miệng mình uống một hơi, anh khẽ đưa tay lên cằm của cô nâng lên rồi tiến sát lại gần môi cô, đút hết thuốc từ miệng của anh sang miệng của cô. Đút thuốc xong, Ngụy Châu mỉm cười gian manh nhìn cô hỏi:
“- Thuốc đã ngọt chưa, không còn đắng nữa chứ?”
Gương mặt của cô xấu hổ nhìn anh, cô nhanh chóng cầm lấy chén thuốc uống hết, khẽ lau miệng rồi ngước nhìn anh nói:
“- Anh dám trêu đùa em sao?”
Ngụy Châu đưa tay lên xoa đầu cô, anh nhẹ nhàng cầm lấy chén thuốc trên tay cô, nhìn cô nói giọng cưng chiều:
“- Ai bảo em không chịu uống thuốc chứ, anh phải dùng cách này thì em mới chịu uống!”
Cốc! Cốc! Cốc!
Bên ngoài, người hầu gõ cửa phòng của hai người rồi lên tiếng:
“- Mặc nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân! Có Trần thiếu gia muốn gặp hai người, cậu ấy đang ở dưới phòng khách đợi hai người!”
“- Được, tôi biết rồi!”
Ngụy Châu lên tiếng trả lời người hầu. Anh chỉnh lại quần áo của mình, đưa tay lên xoa đầu cô, nhìn cô mỉm cười rồi bảo:
“- Em còn đang mệt đấy, ngoan ngoãn ở đây đợi anh! Anh đi xuống gặp Trần Thiên Hào!”
Ngay khi anh vừa đứng lên, Thiên Ngọc đã nắm lấy tay anh, nhìn anh với vẻ mặt lo lắng, Ngụy Châu hiểu là cô đang muốn nói gì nên đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, anh khẽ gật đầu rồi nói:
“- Em đừng lo, anh sẽ không làm gì cậu ta đâu!”
Nói xong, anh mở cửa phòng, bước xuống lầu, nhìn thấy một cậu thanh niên điển trai, khoảng chừng 21 tuổi, dáng người cao ráo, Ngụy Châu nhận ra Thiên Hào ngay, anh đi xuống lại gần cậu ấy khẽ ho một cái, mỉm cười nhìn cậu ấy:
“- Cậu là Trần Thiên Hào phải không? Xin chào, tôi là Mặc Ngụy Châu, là chồng của Ngọc Ngọc!”
Thiên Hào đứng lên, cậu ấy nhìn anh từ trên xuống dưới, trên người anh đều toát lên khí chất kiêu hãnh, lạnh lùng, cậu ấy vẫn tỏ vẻ nghi ngờ nên đã lên tiếng hỏi anh:
“- Anh là chồng của chị ấy? Vậy chị ấy đâu?”
Ngụy Châu nhìn cậu ấy cười nửa miệng, anh đi đến ngồi xuống ghế, rót hai tách trà rồi nói:
“- Cô ấy bị cảm lạnh rồi, đang nghỉ ngơi ở trên phòng, nếu không phải tại cậu thì tôi và cô ấy sẽ không xảy ra hiểu lầm dẫn đến sự việc như thế này!”
Thiên Hào nghe đến cô bị bệnh, cậu ấy đi đến tóm lấy cổ áo của anh, tức giận:
“- Anh đã làm gì chị ấy để chị ấy bị bệnh hả?”
Đôi mắt của Ngụy Châu lạnh lùng giương lên liếc nhìn Thiên Hào, anh cầm lấy tay của cậu thật chặt, khẽ nhếch môi lên cười rồi nói:
“- Cô ấy bị bệnh chẳng phải cũng là do cậu sao?”
Nói xong, Ngụy Châu đứng lên bảo Thiên Hào đi lên phòng với mình. Anh mở cửa phòng ra, Thiên Hào bước vào nhìn thấy cô đang truyền nước biển, cậu ấy lo lắng chạy đến hỏi:
“- Chị, chị không sao chứ?”
Thiên Ngọc mỉm cười, cô cố gắng ngồi dậy nhìn cậu ấy rồi nói:
“- Chị không sao, Ngụy Châu cho em lên đây à?”
Thiên Hào ngước lên nhìn anh rồi nhìn cô khẽ gật đầu. Sau đó, anh tiến lại gần cô, vuốt nhẹ mái tóc cô trước mặt của cậu ấy rồi quay lại nói với cậu ấy:
“- Bây giờ cậu đã tin chưa? Cô ấy rõ ràng đã nói là cô ấy kết hôn rồi, cậu không tin mà phải không? Vậy tôi lấy thứ này để chứng minh cho cậu xem nhé!”
Ngụy Châu cầm lấy hai tờ giấy đăng kí kết hôn để trước mặt cho Thiên Hào xem, Thiên Hào khẽ cầm lấy hai tờ giấy lên xem, nhìn thấy tên của anh và cô được in trên đó, Thiên Hào lúc này mới tin rằng cô đã thật sự kết hôn, cậu ấy đặt hai tờ giấy xuống, ngước lên nhìn anh:
“- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không để tâm đến chị ấy nữa! Từ nay tôi sẽ thật sự xem chị ấy là chị gái của tôi!”
Thiên Hào đang định rời đi thì Ngụy Châu đứng ở phía sau lên tiếng:
“- Tôi có một người em gái tên là Mặc Tuyết Anh, nó cũng chưa có bạn trai đâu! Nếu cậu không ngại thì khi nào nó đi du học về, tôi sẽ cho hai người gặp nhau, hơn nữa, cậu và Ngọc Ngọc sẽ không phải khó xử nữa!”
Thiên Hào quay lại nhìn anh khẽ gật đầu rồi nói:
“- Chuyện này nói sau đi, tôi chỉ hy vọng anh sẽ chăm sóc và bảo vệ chị ấy thật tốt!”
Nói rồi, Thiên Hào quay gót mở cửa phòng bước thẳng ra ngoài, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh đi xuống lầu tiễn Thiên Hào ra cổng rồi bước vào nhà, nhìn xung quanh nhà, không thấy Mặc phu nhân, anh đã hỏi cô hầu gái:
“- Mẹ tôi đâu rồi?”
Cô hầu gái cung kính nói với anh:
“- Mặc phu nhân đi siêu thị mua ít thức ăn để bồi bổ cho nhị thiếu phu nhân rồi!”
“- Được rồi, cô đi làm việc tiếp đi!”
Vừa dứt lời, Ngụy Châu đi lên phòng xem tình hình của cô. Anh vừa mở cửa phòng ra, Thiên Ngọc đã ngồi dậy hỏi anh ngay:
“- Vừa nãy, anh có làm khó cậu ấy không?”
Ngụy Châu đưa tay lên xoa đầu cô, anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô vào lòng rồi nói:
“- Không sao, cậu ấy cũng tin rằng em đã kết hôn rồi! Anh nói rằng em đã bị cảm lạnh, cậu ấy còn cảnh cáo anh nữa này!”
Thiên Ngọc nhẹ nhàng buông anh ra, khẽ sờ lên gương mặt anh, lo lắng hỏi:
“- Cậu ấy không đánh anh chứ? Cậu ấy là một người rất nóng tính, nếu ai ức hiếp em thì cậu ấy chắc chắn sẽ đánh người đó ngay!”
Ngụy Châu nắm lấy tay cô, anh lắc đầu bảo không sao, Thiên Hào không đánh anh. Nói chuyện với anh được một lúc, Như Hạ gọi điện đến nói với giọng rất nghiêm trọng:
“- Thiên Ngọc, em mở weibo xem đi! Không hiểu sao bây giờ giới truyền thông nghi ngờ em và Mặc thiếu có gian tình, còn hỏi liệu vị hôn thê của Mặc thiếu có ghen hay không nữa! Thật là tức chết chị mà, em rõ ràng là vị hôn thê của Mặc thiếu mà!”
Nghe Như Hạ nói một hơi, Thiên Ngọc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhanh chóng mở điện thoại lên weibo xem thử. Cô giật mình đưa cho anh xem thử, hot seach về nội dung: Nghi ngờ Mặc thiếu và ca sĩ Trần Thiên Ngọc có gian tình, liệu vị hôn thê của Mặc thiếu có biết chuyện này không?
Cả hai thử mở xem hình ảnh kèm theo nội dung đó thì phát hiện ra rằng Thiên Hào là người chụp tấm ảnh này lúc anh đang vuốt tóc cô. Thiên Ngọc tức giận, cầm lấy điện thoại lập tức gọi điện cho Thiên Hào:
“- Chuyện trên weibo là em làm có phải không?”
Thiên Hào không do dự vì lời nói của cô, cậu ấy lập tức nói ngay:
“- Là em làm, anh ta không dám công khai chuyện của chị và anh ta thì để em giúp hai người!”
Thiên Ngọc chưa kịp nói gì thêm cả thì cậu ấy đã cúp máy rồi, cô thử gọi lại thì cậu ấy đã tắt máy. Thiên Ngọc ngước lên nhìn anh rồi hỏi:
“- Châu bảo bối, giờ chúng ta tính sao đây?”
Ngụy Châu khom người xuống hôn nhẹ lên môi cô, anh nhìn cô ôn nhu, dịu dàng nói:
“- Ngày mai anh sẽ thông báo giới truyền thông đến công ty giải trí của Ngụy Niên công khai chuyện của hai chúng ta! Một lát anh sẽ thông báo với Ngụy Niên giúp anh và em sắp xếp!”
Đáng lẽ, thời điểm này cô và anh đã không công khai. Nhưng chuyện đã đến nước này, Ngụy Châu buộc phải để cho cả thế giới biết cô là vợ của anh. Thiên Ngọc ngước lên nhìn anh, cô cũng hiểu được một phần chuyện của anh làm nên gật đầu đồng ý với anh.
Ngụy Châu cầm lấy điện thoại gọi điện cho Ngụy Niên:
“- Ngụy Niên, em giúp anh sắp xếp một chút, ngày mai anh sẽ đưa Thiên Ngọc đến công ty của em để chính thức công khai với giới truyền thông! À, nhớ mời thêm công ty giải trí Vũ Đình, anh không muốn hai người đó ức hiếp vợ của anh!”
“- Được, anh cứ để em lo!”
Nói xong, anh cúp máy rồi lại gần cô nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô vào lòng rồi cả hai ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Ngụy Châu dậy trước cô để chuẩn bị cho buổi họp báo, anh cho người đem đến cho cô bộ lễ phục màu trắng có đính kèm nơ trên đó. Thiên Ngọc mở mắt tỉnh dậy, thấy trên bàn có để một bộ lễ phục, cô biết là anh chuẩn bị cho cô. Thiên Ngọc nhẹ nhàng gỡ dây truyền nước biển ra rồi bước vào phòng tắn để thay đồ.
Xong xuôi, cô hít thở một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mở cửa bước xuống lầu. Ngay khi cô vừa bước xuống, anh đã đứng bên dưới khẽ giơ tay ra cung kính với cô, mỉm cười nói:
“- Công chúa điện hạ của anh, em đã sẵn sàng chưa?”
Thiên Ngọc gật đầu nắm lấy tay của anh. Mặc phu nhân thấy cả hai hạnh phúc như thế, bà cũng vui lòng, bà đi đến dặn dò anh:
“- Thiên Ngọc con bé vẫn còn đang bệnh đấy! Con phải nhớ để mắt tới con bé nha!”
“- Dạ, con biết rồi! Cũng sắp đến giờ rồi, chúng con đi đây!”
Nói rồi, Ngụy Châu lo lắng cho cô nên đã nhanh chóng nhẹ nhàng bế cô vào lòng rồi đưa cô ra xe, cô lo lắng cho vết thương trên tay anh, khẽ nói nhỏ vào tai anh:
“- Anh ôm em như vậy, lỡ như vết thương hở ra thì sao?”
Ngụy Châu lắc đầu bảo với cô:
“- Không sao đâu, em nhẹ như vậy mà! Ôm em anh không cảm thấy vết thương hở ra!”
Ngụy Châu nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe, anh lái xe đưa cô đến công ty giải trí Mặc gia. Vừa đến trước cửa, cô bước vào trước anh thì đã chạm mặt của Hiểu Đình và Thiên Ninh. Thiên Ninh thấy cô mặc bộ lễ phục màu trắng rất xinh đẹp, cô ta bắt đầu chế giễu cô:
“- Chị và Mặc thiếu có gian tình thật à? Vị hôn thê của anh ấy chắc buồn lắm nhỉ?”
Thiên Ngọc chưa kịp trả lời thì từ phía sau vang lên giọng nói rất quen thuộc:
“- Tôi và cô ấy chẳng có gian tình gì cả, vì cô ấy chính là vị hôn thê của Mặc thiếu tôi!”