THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG VỢ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI

Chương 12: Sự Lo Lắng Của Trần Thiên Ngọc


Đọc truyện THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG VỢ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI – Chương 12: Sự Lo Lắng Của Trần Thiên Ngọc

Hiểu Đình sợ cô sẽ bẻ tay Thiên Ninh thật, nên đã tiến lên phía trước che chắn cho cô ta, anh ta cảnh cáo cô:

“- Cô thử bẻ tay cô ấy xem, có tin tôi cho cô bị phong sát ở trong giới này không?”

Ngụy Châu không thể trơ mắt đứng nhìn Thiên Ngọc bị ức hiếp, anh chỉ tay vào mặt của Hiểu Đình rồi nói:

“- Anh thử phong sát cô ấy xem, có tin là tôi cho công ty của anh tan thành mây khói không?”

Thiên Ngọc nắm lấy tay áo anh rồi khẽ lắc đầu, anh mới nguôi cơn giận mà bước vào trong trụ sở. Thấy Hiểu Đình và Thiên Ninh không nói gì thêm nữa, cô cười nửa miệng, cảnh cáo cả hai:

“- Những lời tôi và Ngụy Châu vừa mới nói, các người phải nhớ kỹ!”

Nói xong, cô cũng bước vào trong. Vừa gặp Ngụy Niên đang ở bên trong nói chuyện vui vẻ với A Thành, cô đã đi đến chào hỏi cả hai:

“- Chào buổi sáng, Ngụy Niên, A Thành!”

Ngụy Niên và A Thành vừa nghe thấy giọng nói của cô đã cùng nhau mỉm cười, đồng thanh nói:

“- Chào buổi sáng, chị dâu!”

Thấy cả hai cùng nhau giơ tay chào mình, Thiên Ngọc che miệng cười rồi cố ý chọc ghẹo cả hai:

“- Hai người đồng thanh quá ha, không hổ là một cặp trời sinh!”

Ngụy Niên vui vẻ gật đầu cảm ơn cô nhưng A Thành thì lại phản bác:

“- Chị nói sai rồi, ai một cặp trời sinh với cậu ta chứ!”

“- Được rồi, chị không đùa nữa! Chị vào trong phòng làm việc với Ngụy Châu đây, bao giờ đến cảnh quay của chị thì cứ gọi chị!”

Ngụy Niên khẽ gật đầu, nháy mắt với cô một cái rồi quay qua nói chuyện với A Thành:

“- Tiểu Thành Thành, cậu đã ăn sáng chưa?”

A Thành thấy Ngụy Niên tiến lại gần mình càng lúc càng gần nên đã xích ra xa, mỉm cười thân thiện nhìn cậu rồi trả lời:

“- Tôi ăn rồi, cậu hỏi chuyện này để làm gì? Không chuẩn bị để quay phim sao?”

Ngụy Niên tiến tới lại gần A Thành, đưa tay lên khoác vai cậu ấy, khẽ nựng cằm cậu ấy rồi nói:

“- Tôi ngắm cậu một lát rồi mới quay phim!”

A Thành đẩy cậu ra, đưa tay lên chùi cằm, mặt cậu ấy bắt đầu đỏ ửng lên, không dám nhìn thẳng vào Ngụy Niên, cậu ấy bắt đầu nói:

“- Cậu là biến thái à? Tự dưng sờ cằm tôi làm gì?”

Ngụy Niên nhìn thấy A Thành đang xấu hổ liền khoái chí, cậu khẽ cười trộm rồi nói:


“- Tôi chỉ trở thành biến thái khi ở cạnh cậu thôi! Được rồi, tôi đi quay phim đây, cậu làm việc chăm chỉ vào nhé!”

Ngụy Niên nói xong, liền nhanh chóng đi ra ngoài gọi mọi người vào trong trụ sở để chuẩn bị quay phim, A Thành cậu ấy khẽ sờ trán xem mình có sốt không mà mặt lại đỏ ửng đến như thế, cậu ấy nghĩ thầm chắc do làm việc nhiều quá nên mới như vậy, chứ cậu ấy thật sự không biết trong lòng cũng thích Ngụy Niên rồi.

Về phía Ngụy Châu, cả hai đang cùng nhau nói chuyện vui vẻ ở trong phòng thì Như Hạ được Ngụy Niên cho phép đi vào trong gõ cửa phòng anh:

“- Thiên Ngọc, đến lượt cảnh quay của em rồi! Em mau ra ngoài chuẩn bị đi!”

“- Vâng, em biết rồi!”

Thiên Ngọc nói vọng ra bên ngoài, trước khi đi ra khỏi phòng, cô đưa tay lên vòng lấy cổ anh, khẽ hôn nhẹ lên trán rồi nói khẽ:

“- Em đi quay phim đây, anh ở đây đừng làm việc quá sức đấy!”

Ngụy Châu mỉm cười ôn nhu nhìn cô, anh ôm lấy eo cô cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô, giọng nói dịu dàng của anh cất lên:

“- Anh biết rồi, nghe lời anh dặn có cảnh quay nào quay trong phòng tối thì phải dùng thế thân, không được giống như lần trước mà tự mình diễn!”

Cô cụng nhẹ vào đầu anh rồi gật đầu:

“- Em biết rồi, em sẽ không để chuyện như thế xảy ra lần nữa đâu! Em ra ngoài chuẩn bị đây, trưa đi ăn với anh!”

Nói xong, cô luyến tiếc buông anh ra, đưa tay lên chào tạm biệt anh rồi khẽ mở cửa phòng đi ra ngoài.

Lúc Thiên Ngọc bước ra ngoài không lâu thì A Thành gõ cửa phòng anh:

“- Sếp, có một nhiệm vụ cần anh và cả đội đi!”

Ngụy Châu cho A Thành mở cửa đi vào, cậu ấy bước vào cầm một xấp tài liệu dày, chỉ tay vào những tên tội phạm rồi nói:

“- Đây là những tên bị truy nã về tội giết người đặc biệt nguy hiểm, bọn chúng đang trốn ở nhà kho XX ngoại thành, cấp trên vừa ra lệnh cho cả sếp và cả đội cùng đi thực hiện nhiệm vụ bắt tất cả tội phạm này về đây xét tội!”

Đối với anh, nhiệm vụ lần này cũng không có gì đáng ngại, Ngụy Châu nhìn A Thành rồi ra lệnh với cậu:

“- Được rồi, cậu sắp xếp cả đội đi, tôi sẽ ra liền! Nhiệm vụ lần này rất là cấp bách, mọi người đều phải nghe theo sự chỉ dẫn của tôi, không được tự ý hành động!”

“- Vâng, thưa sếp!”

A Thành đưa tay lên đầu nhận lệnh của anh, cậu ấy mở cửa phòng đi ra ngoài cho gọi tất cả cảnh sát trong trụ sở cùng nhau đi ra ngoài. Nhóm của Ngụy Niên đang chuẩn bị quay phim thì thấy cậu ấy và mọi người đều đang chuẩn bị súng và vũ khí, Ngụy Niên nắm lấy tay cậu ấy rồi hỏi:

“- Cậu và cả đội định đi đâu à?”

Ngụy Niên giựt nhẹ tay ra, gương mặt nghiêm trọng trả lời:

“- Có một nhóm tội phạm giết người đặc biệt nguy hiểm bị truy nã đang ở nhà kho XX ngoại thành, chúng tôi được lệnh đi bắt bọn chúng về!”

Thiên Ngọc nghe thấy, nhanh chóng chạy đến hỏi A Thành:


“- Ngụy Châu có đi cùng không?”

A Thành nhìn thẳng vào mắt cô rồi thật thà trả lời:

“- Nhiệm vụ này không thể thiếu sếp được nên tất nhiên sếp cũng sẽ đi, chị dâu đừng lo, sếp rất lợi hại, sẽ không sao đâu!”

Nói chuyện được một lúc, Ngụy Châu tay cầm súng vừa đi vừa vác lên thắt lưng, Thiên Ngọc vừa nhìn thấy anh đã nắm lấy tay anh, khẽ nói nhỏ vào tai anh:

“- Anh chú ý an toàn, em đợi anh trở về!”

Ngụy Châu đưa tay lên xoa đầu cô, miệng cười tươi nhìn cô nói:

“- Anh biết rồi, trưa nay anh không thể đi ăn cùng với em rồi, em chịu khó hôm nay đi ăn với nhóm của Ngụy Niên đi!”

Thiên Ngọc gật đầu rồi chào tạm biệt anh, không hiểu sao trong lòng cô cứ có cảm giác bất an, lo lắng sợ nhiệm vụ lần này anh sẽ khó sống sót trở về. Ngụy Niên cũng lo lắng nhìn A Thành rồi nói:

“- Tiểu Thành Thành chú ý an toàn nhé, tôi đợi cậu trở về tặng cho cậu một thứ!”

A Thành mỉm cười gật đầu với Ngụy Niên rồi cùng anh và cả đội lên đường làm nhiệm vụ. Vừa nhìn thấy Ngụy Châu đi, Thiên Ninh nhìn thấy cô đang lo lắng liền đi đến chế giễu cô:

“- Chị và Mặc thiếu chỉ là bạn thân thôi mà, có phải chồng của chị đâu mà lo lắng nhiều như thế, có khi nhiệm vụ lần này anh ta sẽ chết cũng không chừng!”

Như Hạ nghe lời chế giễu của cô ta khiến chị rất tức giận mà đi đến tát vào mặt cô ta một cái, đôi mắt chị nhìn Thiên Ninh lạnh lùng kèm theo đó là sự tức giận, chị bắt đầu mắng cô ta:

“- Cô ăn nói cho đàng hoàng, mạng sống của người khác có thể nói đùa sao? Nếu không phải Thiên Ngọc không chịu nói ra thì tôi cũng sẽ không định nói đâu, Mặc thiếu thật ra là…”

Thiên Ngọc nghe chị sắp tiết lộ bí mật chuyện cô và Ngụy Châu kết hôn nên đã chắn tay ngăn lại không cho chị nói, cô tiến lên phía trước tát thật mạnh vào mặt của Thiên Ninh khiến cho cô ta đứng không vững mà té xuống đất, Hiểu Đình đứng gần đó thấy thế liền chạy đến đỡ Thiên Ninh, anh ta ngước lên mắng cô:

“- Cô làm gì thế? Đây là em gái của cô đấy, cô có còn lương tâm không vậy hả?”

Khóe môi của Thiên Ngọc khẽ cong lên cười lạnh, cô liếc nhìn cả hai rồi lạnh lùng nói:

“- Cô ta dám trù Ngụy Châu chết, anh nghĩ tôi có thể bình tĩnh sao? Anh nói cô ta là em gái tôi, có bao giờ cô ta xem tôi như chị gái hay không?”

Thiên Ngọc đã từng xem Thiên Ninh là đứa em gái cô yêu thương nhất nhưng bây giờ tình cảm chị em đó đối với cô, nó chỉ là hạt cát sa mạc mà thôi. Thiên Ngọc khẽ ngồi xuống đất nhìn Thiên Ninh rồi cảnh cáo:

“- Cô xem lời nói của tôi là gió thoảng mây bay à, lúc ở ngoài trụ sở tôi nói nếu cô dám xúc phạm Ngụy Châu, tôi sẽ bẻ gãy tay của cô, bây giờ xem ra tôi có thể thực hiện rồi!”

Ngụy Niên sợ cô sẽ bẻ gãy tay của Thiên Ninh nên đã cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô:

“- Chị dâu, chị đừng bẻ tay cô ta, cô ta còn phải quay phim nữa!”

Cô mỉm cười rồi nói nhỏ vào tai Ngụy Niên:

“- Em yên tâm, Hiểu Đình hắn ta chắc chắn sẽ ngăn lại ngay mà!”


Ngụy Niên nghe lời nói của cô có vẻ rất nghiêm túc nên đã đứng thẳng người xem cô giải quyết, Thiên Ngọc nhìn đôi tra nam tiện nữ, khẽ giơ tay của mình lên định bẻ thì Hiểu Đình đã ngăn lại:

“- Cô muốn bẻ tay thì bẻ tay của tôi đây này, đừng bẻ gãy tay của cô ấy!”

“- Được, như anh mong muốn!”

Không do dự gì, Thiên Ngọc nắm lấy tay hắn kéo xuống rồi giật mạnh đến khi nghe tiếng ” Rắc ” thì cô mới buông tay, Hiểu Đình cầm lấy cánh tay trái đau đớn rồi đứng lên nói với cô:

“- Cô bẻ thật à?”

Thiên Ngọc định đi vào chuẩn bị quay phim, nghe anh ta nói liền quay lại khẽ cười lạnh:

“- Trần Thiên Ngọc này chưa bao giờ nói dối đâu nhé, tôi nói là tôi làm mà, anh muốn tôi bẻ gãy tay anh thì tôi chỉ làm theo thôi mà, chứ người mà tôi muốn bẻ tay là Trần Thiên Ninh chứ không phải anh!”

Thiên Ninh cũng đứng lên xem tay của Hiểu Đình ra sao, tay của anh ta bị cô bẻ gãy khá đau, cần đi bệnh viện để chỉnh lại. Ngay lúc cô ta định mắng cô thì cô đã vào trong thay đồ rồi.

“- Em ở đây quay phim cho tử tế vào, Trần Thiên Ngọc bẻ gãy tay anh nên giờ anh phải đến bệnh viện để chỉnh lại!”

Cô ta gật đầu buông tay Hiểu Đình ra rồi đi vào trong thay đồ chuẩn bị cảnh quay tiếp theo, ngay lúc Thiên Ninh vừa mới bước vào thì Thiên Ngọc đã bước ra ngoài, đối mặt với cô, cô ta hung hăng nói:

“- Chị mà còn bẻ gãy tay của anh Hiểu Đình nữa, tôi sẽ không tha cho chị đâu!”

Thiên Ngọc chỉnh lại quần áo, khẽ hất tóc lên rồi liếc nhìn cô ta, mỉm cười:

“- Cô nghĩ cô làm gì tôi được sao?”

Nói xong, Thiên Ngọc bước ra ngoài để chuẩn bị. Lúc sau, Thiên Ninh cũng bước ra ngoài, cảnh quay hôm nay rất thuận lợi. Mặc dù đang lo lắng không biết anh làm nhiệm vụ sao rồi nhưng cô vẫn cố hết sức để hoàn thành hết cảnh quay hôm nay.

Đến trưa, Ngụy Niên mời tất cả mọi người lại nhà hàng lần trước để dùng bữa. Trong suốt bữa ăn, cô đều ăn rất ít vì không có tâm trạng để ăn do đang lo lắng cho anh, không biết bây giờ anh sao rồi, Ngụy Niên thấy cô ăn ít liền quay qua hỏi cô:

“- Sao chị lại ăn ít vậy? Chút nữa còn phải quay phim nữa, chị ăn ít như vậy một lát bị đau dạ dày, em biết ăn nói sao với anh hai đây?”

Thiên Ngọc buông đũa xuống, khẽ thở dài nhìn cậu ấy rồi nói:

“- Chị lo lắng cho Ngụy Châu nên không còm tâm trạng nào để ăn nữa!”

Ngụy Niên đặt tay lên vai cô rồi an ủi:

“- Sẽ không sao đâu, anh hai được mệnh danh là thiếu soái chiến thần của thành phố C mà, chị phải tin tưởng vào anh ấy chứ!”

Thiên Ngọc mặc dù gật đầu nhưng vẫn không an tâm về anh. Sau khi mọi người dùng bữa xong thì đều cùng nhau quay trở về trụ sở, trụ sở chỉ còn hai người canh gác bên ngoài, bên trong vẫn không có ai nên ai cũng nghĩ mọi người đều chưa quay về.

Cảnh quay buổi chiều cuối cùng cũng kết thúc, trước khi đi anh có gọi cho tài xế đến đón cô về biệt thự riêng nên khi vừa ra ngoài, tài xế đã cung kính chào cô:

“- Chào Mặc thiếu phu nhân, tôi được lệnh của thiếu soái đưa cô trở về biệt thự!”

“- Ngụy Châu về rồi sao?”

Tài xế lắc đầu bảo với cô:

“- Vẫn chưa, lúc sáng trước khi Mặc thiếu làm nhiệm vụ có gọi cho tôi nói là chiều đến đây đón Mặc thiếu phu nhân về nhà!”

Thiên Ngọc chỉ gật đầu không nói gì thêm mà bước lên xe trở về biệt thự riêng. Về đến nhà, nhìn thấy biệt thự không có anh ở nhà, lòng cô trở nên trống trải hẳn nên đã bước lên phòng nằm dài trên giường chờ đợi tin tức của anh, người hầu dọn bữa tối lên cho cô, cô cũng để ở đó không ăn gì cả.


Vì hôm nay quay phim cũng khá mệt nên Thiên Ngọc nằm thiếp đi trên giường. Tiếng chuông điện thoại bắt đầu vang lên trong phòng, đồng hồ lúc này hiển thị đã gần 1 giờ sáng, cô với tay lấy chiếc điện thoại để ở trên bàn rồi cầm máy lên nghe, đầu dây bên kia vang lên là giọng của một cảnh sát tên Triết Nam trong đội của anh nói với cô:

“- Chị dâu, Mặc thiếu và A Thành bị thương khá nặng trong lúc làm nhiệm vụ. Hai người họ đang được điều trị ở bệnh viện XX gần tiểu khu quân đội ở ngoại thành! Trước khi đi, sếp có nói nếu anh ấy có chuyện gì cứ gọi cho chị, hai người họ vừa mới được đưa vào đây nên em tức tốc gọi cho chị liền!”

Vừa nghe có tin tức về anh, Thiên Ngọc nằm bật dậy rồi trả lời với Triết Nam:

“- Được, tôi đến liền!”

Thiên Ngọc nhanh chóng cúp máy, hấp tấp với tay lấy áo khoác lông mặc lên rồi bấm máy gọi điện cho Ngụy Niên:

“- Ngụy Niên, có người vừa gọi điện đến nói với chị là Ngụy Châu và A Thành bị thương rồi đang ở bệnh viện XX gần tiểu khu quân đội ngoại thành, em mau đến đây nhanh đi, chị và em cùng đi đến bệnh viện!”

“- Được, chị đợi em!”

Nói rồi, Thiên Ngọc nhanh chóng cúp máy rồi bước nhanh xuống lầu đi ra phía ngoài cổng đợi Ngụy Niên. Một lúc sau, Ngụy Niên lái xe đến, cô nhanh chóng bước lên xe rồi cả hai cùng nhau đi đến bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện, Thiên Ngọc đã nhanh chóng bước xuống xe thì nhìn thấy rất nhiều cảnh sát bị thương nhẹ đang chờ ở ngoài phòng cấp cứu, cô chạy đến hỏi mọi người:

“- Ngụy Châu bị thương sao rồi? Cấp cứu được bao lâu rồi?”

Triết Nam vừa nhìn thấy cô đã đi đến chào rồi nói:

“- Trong lúc làm nhiệm vụ, Mặc thiếu anh ấy bị tên tội phạm bắn lén phía sau lưng, A Thành thì bị thương ở chân khá là nghiêm trọng do bị đám người đó đánh lén! Cả hai người cấp cứu cũng lâu rồi, nhưng mà chị yên tâm, Mặc thiếu được mệnh danh là thiếu soái chiến thần mà, sẽ không sao đâu!”

Trong khi đèn cấp cứu còn chưa tắt, Thiên Ngọc cứ liên tục lo lắng không ngừng, Ngụy Niên cũng không kém, cũng đi qua đi lại lo lắng cho A Thành và Ngụy Châu.

Đèn cấp cứu vừa tắt, cô nhanh chóng chạy đến hỏi bác sĩ:

“- Bác sĩ, hai người bên trong sao rồi?”

Bác sĩ nâng gọng kính lên rồi nhìn cô trả lời:

“- Viên đạn sau lưng Mặc thiếu tôi đã lấy ra rồi, cũng may không nghiêm trọng đến tính mạng, cố gắng nghĩ ngơi là ổn thôi. Còn cậu A Thành kia, chân của cậu ấy bị gãy rồi, tôi cũng đã băng bó rồi, nhắc nhở cậu ấy trị liệu mỗi ngày là sẽ đi được sớm thôi!”

Thiên Ngọc khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Ngụy Châu và A Thành được các y tá đưa vào phòng VIP, mọi người ai nấy nhìn thấy hai người họ đã an toàn nên họ quay trở lại trụ sở để sắp xếp lại chuẩn bị giao nhiệm vụ đã hoàn thành cho cấp trên. Thiên Ngọc và Ngụy Niên ra ngoài tiễn mọi người về trụ sở, sau đó Ngụy Niên quay lại bước vào phòng của A Thành, còn cô vào phòng của Ngụy Châu.

Thấy anh đang ngủ rất say, Thiên Ngọc nhìn thấy đau lòng khẽ chạm vào tóc anh, khiến cho anh giật mình tỉnh giấc:

“- Sao em lại ở đây vậy?”

Thiên Ngọc khẽ ngồi cạnh anh, nước mắt cô bất ngờ rơi xuống khi thấy anh tỉnh, Thiên Ngọc nức nở nắm lấy tay anh rồi nói:

“- Anh còn hỏi em, anh biết em lo lắng cho anh lắm không? Em sợ anh sẽ không quay về nữa!”

Thấy cô khóc, Ngụy Châu cũng đau lòng, anh khó khăn ngồi dậy vì viên đạn vừa mới rút ra có chút đau, đưa tay lên ôm lấy cô vào lòng, vỗ lưng cô trấn an:

“- Anh đã không sao rồi, em đừng khóc nữa, em khóc làm vết thương anh lại đau rồi!”

Thiên Ngọc lo lắng khẽ buông anh ra, chạm nhẹ vào vết thương sau lưng anh, đôi mắt lo lắng nhìn anh hỏi:

“- Vậy phải làm sao vết thương anh sẽ hết đau?”

Ngụy Châu mỉm cười gian manh nhìn cô, anh chỉ tay vào môi của mình rồi bảo cô:

“- Đơn giản lắm, em chỉ cần hôn anh thì vết thương sẽ không còn đau nữa!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.