Thiều Quang Đến Chậm

Chương 67


Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 67


Chương 321: Bạn tâm giao
Editor: Ha Ni Kên
“Chân Chân.” Giang Thi Nhiễm đặt chén trà xuống, đứng lên kéo tay chào đón Chân Chân Công chúa: “Muội sao rồi? Lần trước ta đến thăm muội, muội vẫn phải nghỉ ngơi khiến ta lo lắm nhiều lắm đấy.”
Chân Chân Công chúa miễn cưỡng cười đáp: “Ta vẫn ổn.”
Hai người cùng ngồi xuống.


Giang Thi Nhiễm nhìn đến tấm khăn che mặt Chân Chân Công chúa: “Chân Chân, trời nóng vậy muội đeo cái khăn này làm gì?”
“Mặt nổi chút mụn.”
“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi, mấy cái mụn nhỏ thôi có gì sợ, đeo vậy nóng lắm.” Giang Thi Nhiễm cười tỏ vẻ không đáng bận tâm.
Chân Chân Công chúa thầm hít sâu một hơi, cố không để bản thân thất thố: “Nhưng mà trông không đẹp.”
Giang Thi Nhiễm khẽ mỉm cười: “Cũng phải, Chân Chân xinh đẹp như vậy, trên mặt chỉ cần một chút tì vết thôi cũng khó mà chịu nổi –”
Nói đến đây, Giang Thi Nhiễm phát hiện vẻ mặt Chân Chân Công chúa có vẻ khác thường, vội hỏi: “Chân Chân, muội sao vậy? Ôi chao, sao lại khóc thế này?”
Chân Chân Công chúa sà vào lòng Giang Thi Nhiễm khóc nức nở.


“Chân Chân?”Giang Thi Nhiễm ngẩn ra.


Chân Chân Công chúa ôm chặt Giang Thi Nhiễm, càng khóc càng đau lòng: “Thi Nhiễm, sau này ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Rốt cuộc là thế nào mới được?” Chưa bao giờ thấy bạn tốt như thế này, Giang Thi Nhiễm có chút luống cuống chân tay.
Từ trước đến giờ, trong hai người thì nàng mới là muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười.

Chân Chân quy củ lễ nghi hơn nhiều.


Chân Chân Công chúa khóc thút thít trong lòng Giang Thi Nhiễm hồi lâu.


Vạt áo trước của Giang Thi Nhiễm ướt đẫm, nàng gượng gạo giơ tay vỗ về tấm lưng mỏng manh của Chân Chân Công chúa: “Chân Chân, muội đừng khóc nữa mà, khóc nữa thì ướt hết cả áo yếm của ta đấy.”

Chân Chân Công chúa sững người, nín bặt, một lát sau mới chầm chậm ngẩng đầu lên, từ từ kéo tấm khăn che mặt xuống.
“Ôi trời –” Giang Thi Nhiễm thốt lên.


“Đáng sợ lắm phải không?” Chân Chân Công chúa tràn đầy tuyệt vọng: “Có phải đáng ghê tởm lắm đúng không? Ôi chao, mấy ngày nay ta không thể nào soi gương được, chỉ cần vừa nghĩ đến dáng vẻ này, chỉ hận không thể chết quách luôn!”
“Chân Chân –” Dù sao Giang Thi Nhiễm cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa trải qua mấy sự đời.

Trước việc dung mạo tuyệt thế của bạn tốt thành ra nông nỗi này, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.


“Thôi tỷ đi đi, sau này không cần tiến cung tìm gặp ta nữa đâu –” Chân Chân Công chúa che mặt khóc thút thít.


Giang Thi Nhiễm siết chặt tay Chân Chân Công chúa: “Chân Chân, chỉ là ta quá ngạc nhiên thôi, không hề có ý chê cười muội.

Muội đừng khóc, cho dù muội có ra sao thì chúng ta vẫn là bạn tốt, ai dám nói gì về muội, ta sẽ rút roi vụt kẻ đó!”
“Thi Nhiễm!” Chân Chân Công chúa nước mắt tuôn như mưa: “Ta đã nhiều lần muốn buông xuôi cuộc sống, nhưng lại không cam lòng.

Ta thực sự không cam lòng!”
Nàng là công chúa, thân phận cao quý.

Phụ hoàng chẳng hề đoái hoài đến mấy người con gái, cũng không có mẫu hậu thay các nàng an bài chuyện chung thân.

Nàng đã cố gắng biết bao mới có thể đi đến ngày hôm nay, nhưng chỉ vì một trận núi lở kia, mọi thứ đều sụp đổ.


Chân Chân Công chúa nước mắt lưng tròng nhìn Giang Thi Nhiễm, cười khổ trong lòng.


Mặc dù tâm tư Thi Nhiễm cũng không hề xấu xa, nhưng tính tình ít nhiều kiêu căng.


Hai người trở thành bạn tốt như bây giờ, nàng nhẫn nại biết bao nhiêu nào có ai hiểu?
“Chân Chân, ta biết muội rất khó chịu, nhưng xin muội đừng nghĩ quẩn.

Cha ta vẫn nói, chỉ có người sống mới có thể hy vọng, chết rồi thì chẳng còn gì cả.”
“Ta mà còn hy vọng gì?” Chân Chân Công chúa kinh ngạc nói.
“Ngự y đã khám chưa?”
“Khám hết rồi, đến cả Lý viện sử của thái y viện cũng bó tay.

Ta chẳng còn đường cứu nữa rồi.”
“Không có chuyện đấy.

Thiên hạ rộng lớn như vậy, nhất định sẽ có đại phu tài giỏi chuyên chữa bệnh này.

Ta nói cho muội nghe nàu, những vị đại phu thực sự tài giỏi thường không thích bị trói buộc đâu, ví dụ như vị Lý thần y nổi danh thiên hạ kia ấy.”
“Lý thần y –” Chân Chân Công chúa lẩm bẩm nhắc lại ba chữ này.


“Phải, muội đã bao giờ nghe đến Lý thần y chưa?”
Chân Chân Công chúa gật đầu: “Cón nghe rồi, nghe nói Lý thần y từng chữa bệnh cho Thái hậu.”
“Thế mới nói, muội đừng vội nản chí, chưa biết chừng vị Lý thần y kia có biện pháp để chữa cho xem.”
“Nhưng vị Lý thần y ấy không ở trong kinh.

Thiên hạ rộng lớn đến nhường vậy, đến đâu mà tìm cơ chứ?”
Giang Thi Nhiễm cười cười: “Chuyện này muội yên tâm, để lát ta về nhờ cha ta giúp.

Chân Chân quên cha ta là ai rồi à?”
Cẩm Y Vệ nắm trong tay mạng lưới tình báo phủ khắp thiên hạ, làm gì có chuyện Chân Chân Công chúa không biết.

Sức sống dường như kéo về trong đôi mắt nàng, nàng siết chặt tay Giang Thi Nhiễm: “Thi Nhiễm, vậy thì phiền tỷ lắm.”
Mặc dù nàng là công chúa, nhưng chỉ khi nào phụ hoàng hoặc hoàng tổ mẫu đích thân lên tiếng, còn không việc đi tìm Lý thần y chỉ là chuyện trong mơ.

Bây giờ có Thi Nhiễm giúp đỡ chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Đây cũng là lý do nàng không sợ mất thể diện để cho Thi Nhiễm thấy bộ dạng của nàng hôm nay.


“Chúng ta cần gì phải khách khí với nhau như vậy.” Giang Thi Nhiễm cầm khăn tay lau nước mắt thay Chân Chân Công chúa.

Đầu ngón tay khẽ chạm phải mặt nàng, không nhịn được mà rùng mình.


Bây giờ dáng vẻ của Chân Chân trông thật đáng sợ.
“Chân Chân, không phải mấy hôm trước mọi chuyện vẫn còn bình thường à, sao giờ lại thành ra thế này rồi?”
Hai mắt Chân Chân Công chúa như mất hồn: “Ta cũng không biết nữa, hai ngày sau khi được cứu từ chỗ núi lở, mặt ta thành ra thế này.

Thái y nói, có thể là khi núi lở đã nhiễm phải một loại độc tố nào đó không rõ tên.”
Giang Thi Nhiễm cau mày: “Sao lại gặp núi lở cơ chứ?”
“Phải, ta xui xẻo như vậy đấy.

Mấy chuyện sống cả đời cũng khó gặp thế mà ta cứ lần lượt trải qua.” Chân Chân Công chúa cười trào phúng.
“Phải rồi, ta nghe nói họ Lê kia cũng gặp phải.”
“Họ Lê?”
“Lê Tam con gái của Tu soạn Hàn Lâm Viện ấy.”
Chân Chân Công chúa gật đầu: “Phải, hôm ấy chúng ta đi cùng con đường núi ấy, sau đó núi lở.

Nàng ấy may mắn hơn ta, khi ấy được phu xe cõng chạy ngược lên núi, chắc không bị núi chôn vùi.

Có điều sau thế nào thì ta cũng không biết.”
“Như thế nào chứ, nó vẫn khỏe lắm!” Vừa nhắc đến Kiều Chiêu, Giang Thi Nhiễm liền nghiến răng nghiến lợi.


Vừa nghe tin nó gặp núi lở, Thập Tam ca chạy đi đầu tiên, sau đó Thập Nhất ca cũng đi luôn.


Đúng là một con hồ ly tinh mà!
“Nàng ấy sao rồi?”
“Theo như tin Quan Quân Hầu truyền lại thì nó vẫn yên ổn sống ngày qua ngày ở am Sơ Ảnh.”
Quan Quân Hầu.


Chân Chân Công chúa thầm thì cái tên này, trong đầu vụt qua bóng hình một người.


Người ấy cương nghị nghiêm túc, không hề giống với bất kỳ người đàn ông nào mà nàng từng gặp.


Ai cũng bảo biểu ca Trì Xán của nàng là mỹ nam tử hiếm thấy trên đời, nhưng trong mắt nàng, người kia mới là người có phong thái đứng đầu thiên hạ.


Trong màn đêm tối sâu thăm thẳm, đưa tay lên chẳng rõ ngón nào, nàng đã chờ lâu biết bao nhiêu.

Thi thể đè lên người nàng đã lạnh lẽo, máu dịch sền sệt chảy xuống khắp mặt nàng, rồi cũng buốt lạnh, khiến nàng cứ tưởng nàng sẽ chết đi trong tuyệt vọng bao vây như thế.


Sau đó, người ấy xuất hiện, khiến nàng sống lại lần nữa trên đời.


“Chân Chân, sao rồi?”
Chân Chân Công chúa hoàn hồn: “Không sao.

Chỉ là thấy Lê cô nương may mắn hơn ta nhiều.”
Đều gặp phải núi lở, Lê cô nương được phu xe đưa về am Sơ Ảnh bình an, nhưng nàng lại phải chịu cảnh chôn sống, thậm chí là hủy dung, từ nỗi tuyệt vọng này sang nỗi tuyệt vọng khác.
“Chân Chân, muội không thấy là vì gặp Lê Tam nên muội mới xui xẻo như vậy sao?” Giang Thi Nhiễm đột ngột hỏi.
Chân Chân Công chúa bị câu hỏi đột ngột làm cho sững người. 
——————————
Các bạn ủng hộ tớ trên Wa t/ pad nhaa
——————————-
Các cậu đọc thử Chưởng hoan tớ edit chưaa .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.