Thiều Quang Đến Chậm

Chương 61-


Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 61-


Chương 291 : Bồi hồi nhận thân
Editor : Ha Ni Kên
Kiều Chiêu đỡ trán.
Phủ Tướng quân chúng ta là cái gì vậy? Thôi, nàng lười tính toán với một tiểu phu xe.


“Đến phủ Tướng quân.” Kiều Chiêu hạ mành xe, dựa vào thành xe, tâm trạng phức tạp.


Lúc này chắc hẳn Đại ca đã về phu Quan Quân Hầu rồi, liệu ca có nghĩ đến nàng không?
Bên ngoài thời tiết nóng nực, khiến tâm trạng của Kiều Chiêu trong xe càng thêm nóng nảy, hoàn toàn không có vẻ thong thả như khi đối mặt với nhân vật đứng đầu Cẩm Y Vệ mà văn võ bá quan gặp cũng phải kiêng nể mấy phần.


Kiều Chiêu nghĩ, nàng không sợ núi đao biển lửa, chỉ sợ giây phút bồi hồi nhận thân.


Trong tâm trạng mâu thuẫn phức tạp, xe ngựa dừng lại, Thần Quang cất giọng: “Tam cô nương, đến rồi.”
Trong xe ngựa không có động tĩnh gì.


Thần Quang hơi lo lắng, nhưng cũng không tiện vén rèm lên nhìn, đành kêu thêm câu nữa: “Tam cô nương, đến phủ Tướng quân rồi.”
Lúc này mới có giọng nói vọng ra: “Đã biết.”
Bởi vì đến nha môn Cẩm Y Vệ nên hôm nay không đưa Băng Lục đi cùng, Kiều Chiêu xuống xe ngựa, tần ngần trước cửa phủ Quan Quân Hầu một lát.


Một tên cận vệ tất cả chạy đến, tươi cười hớn hở: “Lê cô nương đến rồi, mau vào thôi, Tướng quân của chúng ta đang đợi ngài từ nãy đến giờ đấy.”
Kiều Chiêu âm thầm hít thở thật sâu, vẻ mặt thản nhiên, rồi mới đi vào trong.

Vừa đến chính viện, thấy Thiệu Minh Uyên đứng dưới tàng cây hợp hoan thì nàng không khỏi ngừng bước.


Thiệu Minh Uyên nghe thấy động tĩnh, xoay người lại, cười chào: “Lê cô nương đến rồi.”
“Thiệu Tướng quân.” Kiều Chiêu chào lại, muốn hỏi Kiều Mặc đang ở đâu nhưng chẳng nói ra lời.
Nàng không biết điều gì đang chờ nàng sau khi gặp Đại ca.


Từ khi sống lại đến bây giờ, nàng đã đánh cuộc với lòng người vô số lần, lần nào cũng là không thể không cược, nhưng chỉ lần này là nàng sợ thua.


“Lê cô nương, cữu huynh của ta quay lại rồi.”
“À.” Kiều Chiêu cứng nhắc gật đầu đầu, vô thức nắm chặt tay lại.


Thiệu Minh Uyên nhìn qua, cảm thấy khó hiểu: Lê cô nương căng thẳng vì điều gì?
“Cữu huynh của ta vẫn chờ cô nương từ nãy đến giờ, để ta phái người gọi huynh ấy.”
“Đừng –” Kiều Chiêu thốt lên, trước ánh mắt ngạc nhiên của Thiệu Minh Uyên, nàng miễn cưỡng cười: “Ta châm cứu cho Thiệu Tướng quân trước đã.”
Đúng rồi, phải châm cứu của Thiệu Minh Uyên trước đã, nếu không sau khi gặp Đại ca xong, dù kết quả có ra sao thì e là nàng cũng khó mà bình tâm được.


“Không vội châm cứu.

Hay là Lê cô nương cứ đi gặp cữu huynh của ta trước, huynh ấy vẫn đang chờ.”
Kiều Chiêu sa sầm: “Không thể trễ nải việc châm cứu, Thiệu Tướng quân phải biết nghe lời đại phu.”
“Ặc, thế cũng được.”
Hai người vào phòng.


Không đợi Kiều Chiêu nói gì thêm, Thiệu Minh Uyên rất tự giác cởi áo nằm xuống: “Lê cô nương, bắt đầu được rồi.”
Kiều Chiêu nhìn chằm chằm Thiệu Minh Uyên một hồi lâu, chẳng nói chẳng rằng.


Thiệu Minh Uyên ho nhẹ, chỉ lớp băng gạc quấn quanh eo, giải thích: “Lúc luyện công không cẩn thận bị thương…”
Kiều Chiêu giật giật khóe miệng.


Luyện cái gì mà bị thương ở bụng được cơ chứ, đã thế còn buộc hết bụng lại làm cái gì thế này? Người này đầu óc có vấn đề, hay là nghĩ nàng là kẻ đầu óc có vấn đề đây?
“Thế hả?” Kiều Chiêu giơ tay, Thiệu Minh Uyên che bụng lại theo bản năng.


Kiều cô nương lạnh lùng liếc chàng, vô cảm hạ vô số ngân châm.


Nàng sờ qua rồi, cứng nhắc cấn cả tay, nàng còn lạ gì à.


Sau khi hạ châm, Kiều Chiêu cũng không thèm nhìn Thiệu Minh Uyên lấy một cái, rót một chén nước ấm, ôm trong lòng bàn tay, ngồi nhìn cửa sổ đến thất thần.


Thiệu Minh Uyên không nhịn được quan sát người con gái đang ngồi ngay trước mặt

Chàng chắc chắn, hôm nay có gì đó ở nàng không giống bình thường, tạo nên một dáng vẻ hoàn toàn khác so với nàng của ngày thường.


Là vì cuộc giao dịch sòng phẳng với Giang Đường à?
Suy nghĩ này vừa nhen nhóm đã bị Thiệu Minh Uyên bác bỏ ngay lập tức, sau đó chàng nghĩ đến một khả năng khác: Hẳn là vì cữu huynh rồi.


Nhưng nghĩ đến đây, Thiệu Minh Uyên còn thấy hoang mang hơn: Lê cô nương đối xử đặc biệt vỡi cữu huynh như vậy, thật sự chỉ vì lời hứa với Lý thần y à?
Thiệu Minh Uyên nhìn đến cổ Kiều Chiêu, phát hiện nàng mặc áo cao cổ, che kín cẩn mật cần cổ thon dài.


“Lê cô nương, thương thế cô nương thế nào rồi?”
Tiểu cô nương nhìn ra cửa sổ không động đậy.


Thiệu Minh Uyên đành hỏi lại thêm một câu: “Lê cô nương?”
Lúc này Kiều Chiêu mới bừng tỉnh: “Thiệu Tướng quân gọi ta à?”
“Vết thương của Lê cô nương đỡ hơn chưa?”
Kiều Chiêu cười cười: “Không có gì đáng ngại, chỉ là đụng chút, trầy da thôi.”
Thiệu Minh Uyên cau mày: “Giang Đường uy hiếp cô nương?”
Thấy Thiệu Minh Uyên nói bằng giọng nghiêm trọng, Kiều Chiêu cũng không muốn làm sứt mẻ mối quan hệ của chàng và Giang Đường, cười nói: “Phải là ta uy hiếp Giang Đường mới đúng.

Thiệu Tướng quân không cần lo lắng cho ta, ta sẽ không làm chuyện không chắc chắn.”
Chỉ trừ việc nhận thân với Đại ca bây giờ.
Hiện giờ, nàng không hề chắc chắn khi nào mới là lúc để nói thẳng thân phận của nàng cho Đại ca.


Bởi vì quá quan tâm, nên không cam lòng chịu thua.


Thiệu Minh Uyên nhất thời thất thần.


Ta sẽ không làm chuyện không chắc chắn.


Một câu nói như vậy lại xuất phát từ một người con gái, mà nàng thực sự làm được, thật khó để người ta không nhìn nàng với cặp mắt khác.


Mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi, chàng nhìn thấy dáng vẻ ung dung thản nhiên giải quyết mọi vấn đề của nàng, dáng vẻ nghiêm nghị dạy dỗ chàng của nàng, cũng từng gặp những lúc nàng tranh cãi vô lý; thế nhưng không dáng vẻ nào khiến người ta có thể không thích nàng được.


Chàng nghĩ, ở cạnh một cô nương như vậy tận nửa năm trời, là một việc nguy hiểm vô cùng.


Mỗi người một tâm tư, nhất thời không ai nói gì, trong phòng lặng yên như tờ.


Một lúc lâu sau, Kiều Chiêu rút ngân châm rồi đứng lên: “Ta đi gặp Kiều Đại ca đây.”
Bất luận thế nào, nếu phải đối mặt với điều gì thì nàng cũng chỉ có cách là đứng lên đối mặt, cho dù chỉ có một mình nàng đi chăng nữa.
Thiệu Minh Uyên mặc lại áo, nhảy xuống giường: “Để ta cho người mời cữu huynh đến.”
“Không cần, mấy ngày vừa rồi trong tù hẳn Kiều Đại ca không được nghỉ ngơi ổn thỏa, chắc huynh ấy đã rất mệt rồi, để ta qua là được.

Thiệu Tướng quân phái người dẫn đường ta đến đấy đi.”
“Ta đưa Lê cô nương qua.” Thiệu Minh Uyên lưu loát cài chặt đai lưng trắng thuần.


Kiều Chiêu không nhịn được nhìn qua.


Bên trong thì quấn băng vải, bên ngoài thì tròng đai lưng, không nóng à?
Cánh tay đặt bên hông của Thiệu Minh Uyên hơi ngừng lại, không hiểu sao mặt lại nóng lên.


Hôm nay chàng quấn cả băng vải rồi, che hết không lộ gì, tại sao Lê cô nương vẫn còn muốn nhìn chỗ đó tiếp?
“Lê cô nương, đi thôi.” Nói xong những lời này, Tướng quân trẻ tuổi sải từng bước dài ra ngoài, đi đến cửa vòng thì mới phát hiện bên cạnh không có ai, ngoái lại nhìn thấy tiểu cô nương đang nhấc tà váy chạy theo.


Kiều Chiêu cuối cùng cũng chạy theo kịp, không nhịn được sẵng giọng: “Thiệu Tướng quân giỏi dẫn đường thật đấy.”
Nếu nàng chạy chậm hơn chút nữa thì chắc khỏi cần dẫn nữa!
Thiệu Minh Uyên lúng túng cười gượng: “Vậy Lê cô nương đi trước đi.”
Chàng có cách nào đâu, Lê cô nương cứ nhìn chằm chằm chỗ kia, chàng chỉ đành khẩn trương căng thẳng chứ biết làm thế nào.


Trong viện tử của Kiều Mặc, Kiều Vãn đang kéo tay chàng tỉ tê: “Đại ca, mấy hôm nay ca đi đâu?”
“Hầu gia không nói cho muội à?” Kiều Mặc không biết Thiệu Minh Uyên nói với ấu muội thế nào, hỏi ngược lại dụ tiểu cô nương nói hết.


Quả nhiên tiểu cô nương không đánh đã khai: “Nói là ở kinh thành có một vị thần y đến chơi, ca đi tìm thần y.”

Chương 292: Huynh muội nhận nhau
Editor: Ha Ni Kên
“Phải rồi, Đại ca đi gặp thần y.”
Kiều Vãn xem xét gò má trái của Kiều Mặc, dè dặt nói: “Nhưng nhìn chẳng khác lúc trước gì cả.”
“Thế à?” Kiều Mặc cười buồn.


Tiểu cô nương thấy Đại ca như vậy vội lắc đầu quầy quậy: “Đại ca, muội nhìn nhầm đấy, thực ra tốt hơn trước nhiều rồi!”
Kiều Mặc xoa đầu Kiều Vãn: “Thật chứ?”
Lúc Kiều Chiêu cùng Thiệu Minh Uyên đi đến, thì thấy cảnh tượng này.


Dưới tàng cây trong viện tử nho nhỏ, một người thanh niên áo quần thuần trắng dịu dàng xoa đầu một cô bé váy lụa trắng ngần, ánh mắt đong đầy tình thương.

Bé gái ngửa đầu nhìn Đại ca, ánh mắt không muốn rời xa.


Kiều Chiêu hơi ngừng lại.


Thiệu Minh Uyên không khỏi nhìn nàng, sau đó lên tiếng: “Cữu huynh, Lê cô nương đến rồi.”
Nụ cười đông lại trên khóe miệng Kiều Mặc.


Kiều Vãn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn sang thấy Thiệu Minh Uyên thì vội vàng chạy lại, kéo kéo ống tay chàng gọi to: “Tỷ phu.”
Thiệu Minh Uyên cười cười vỗ đầu tiểu cô nương: “Đại ca về rồi có vui không?”
“Vui lắm!” Kiều Vãn gật đầu, đảo mắt nhìn sang Kiều Chiêu đứng cạnh Thiệu Minh Uyên, gượng gạo chào: “Lê tỷ tỷ.”
Sao người này lại đến đây rồi, vừa gặp đã thấy mất vui.
“Kiều muội muội.”
Kiều Mặc dịu dàng cười với Kiều Vãn, cúi đầu hỏi: “Nhận được ngựa con chưa?”
Kiều Vãn hếch cằm: “Mấy hôm nữa là nhận được ngay thôi.

Tỷ phu đã đồng ý chuyện gì là sẽ không lật lọng.”
Hiện giờ Kiều Chiêu không dám nhìn vẻ mặt của Kiều Mặc, căng thẳng tìm cớ trò chuyện với Kiều Vãn: “Xem ra có tỷ phu thích thật đấy.”
“Tất nhiên rồi.” Kiều Vãn nói xong, lộ vẻ cảnh giác.
Đã bảo là cái người này nhắm vào tỷ phu mà, nhất định là thấy tỷ phu tốt với mình nên ghen tị đây.


Tiểu cô nương đánh dấu chủ quyền bằng cách kéo kéo tay Thiệu Minh Uyên.


Mặc dù trong lòng Kiều Chiêu có chỗ không thoải mái, nhưng cũng không so đo với một dứa bé, cười cười.
“Lê cô nương –”
Một giọng nói quen thuộc truyền lại, Kiều Chiêu đờ đẫn cả người, mãi không dám quay đầu lại.


Kiều Mặc đứng cách nàng một quãng, cũng không nói gì thêm.


Dù Kiều Vãn còn nhỏ tuổi nhưng vẫn cảm thấy có gì không đúng, hết nhìn Kiều Mặc rồi lại nhìn sang Kiều Chiêu, cuối cùng lắc tay Thiệu Minh Uyên hỏi: “Tỷ phu, Đại ca và Lê tỷ tỷ sao vậy?”
“À—” Thiệu Minh Uyên toan nói nhưng lại chẳng biết sắp xếp câu từ thế nào.


Chàng cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người này, tại sao không khí giữa hai người này lại kỳ lạ như vậy?
Thiệu Minh Uyên dứt khoát ngồi xổm xuống: “Vãn Vãn, tỷ phu đưa muội đi chọn một con ngựa con thật tốt, có được không?”
Ánh mắt Kiều Vãn sáng ngời lên: “Được chứ!”
Thiệu Minh Uyên đứng lên, nói với Kiều Mặc: “Cữu huynh, ta đưa Vãn Vãn ra đây có chút việc, hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Lúc này Kiều Mặc mới lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu.


Trong sân nhanh chóng chỉ còn lại mỗi hai người Kiều Chiêu và Kiều Mặc.


Sau khoảng lặng tưởng chừng như vô tận, Kiều Chiêu cố nhoẻn miệng cười: “Kiều Đại ca –”
“Đi theo ta.” Kiều Mặc nhìn nàng đăm đăm, rồi xoay người đi trước.


Sức khỏe của chàng vốn không tốt, lúc này bóng lưng đơn bạc gầy gò rơi vào tầm mắt của Kiều Chiêu, lòng nàng cồn cào không yên.


Đại ca từng phong độ khoáng đạt, từng tuấn tú cao lớn, nhưng chưa bao giờ có dáng vẻ như thế này.


Nàng cất bước đi theo.

Kiều Mặc dừng lại ở một bãi đất trống, chỗ như thế này lại an toàn hơn, không sợ có người cố tình trốn trong bóng tối nghe lén.


Kiều Chiêu đứng sau lưng Kiều Mặc.


Kiều Mặc từ từ xoay người lại, chìa tay ra, trong lòng bàn tay chàng là chiếc hà bao hôm trước Kiều Chiêu chuyển cho chàng ở đại lao.


Kiều Chiêu mím môi, lâu đến mức Kiều Mặc phải lên tiếng trước.


“Hiền giả dĩ kỳ chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu.

Ta không hiểu ý của câu này, liệu Lê cô nương có thể giải thích cho ta được không?”
Giọng nói của chàng điềm đạm thong dong, khiến Kiều Chiêu hoàn toàn không nắm bắt được những gì chàng cất trong lòng.
Nhưng Kiều Chiêu đã chẳng còn đường lui, nàng nói: “Đây là ý nghĩa của tên ta.”
“Không biết tên của Lê cô nương là do vị trưởng bối nào trong nhà đặt?”
“Tổ phụ.

Vì tổ phụ mong ta có thể trở thành người như vậy.” Giọng nói của Kiều Chiêu đã có chút nghẹn ngào.
Kiều Chiêu nhìn nàng đăm đăm: “Vậy A Sơ thì sao?”
Kiều Chiêu nhắm mắt lại, rồi mở ra, giọng nói nhẹ tênh: “Là tổ mẫu gọi.

Vì tổ mẫu và tổ phụ hay đùa ta, cứ bảo tên ta là từ câu “Nhật nguyệt chiêu chiêu”, vì vậy nhũ danh của ta là A Sơ.”
*Đoạn này thực ra cũng không hiểu lắm, có lẽ là nếu trăng mà sáng vậy thì chắc là trăng rằm, còn Kiều Chiêu chưa sáng đủ nên chỉ là trăng non chăng?
“Lê cô nương viên thuốc màu xanh đắng quá.” Kiều Chiêu chậm rãi nói.


Khóe mắt Kiều Chiêu cay cay, nhưng nàng gắng gượng không khóc, mà còn cố nở nụ cười tinh nghịch, dõng dạc từng chữ: “Vậy Kiều Đại ca chẳng may chút nào, viên màu xanh lá cây là có hoàng liên mà.”
Lời vừa dứt, Kiều Mặc không tự chủ được bước lên mấy bước, nhìn Kiều Chiêu không chớp mắt.


Trong lòng Kiều Chiêu căng thẳng đến tột cùng.


Trí nhớ của nàng và Đại ca đều tốt vô cùng, nhất định Đại ca sẽ không quên cuộc đối thoại này giữa hai người, cho dù có là từ nhiều năm trước.


Nếu đến vậy rồi mà Đại ca vẫn không tin, thì nàng chẳng còn cách nào khác.


Thấy Kiều Mặc vẫn chậm chạp không nói gì, Kiều Chiêu dứt khoát hạ quyết tâm, chủ động phá vỡ bầu không khí căng thẳng khiến cả người trong cuộc cũng không dám hít thở kia: “Muội chế thuốc bảy sắc cầu vồng, còn tưởng Kiều Đại ca không dám uống.”
Kiều Mặc bình tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu sau, một giọng nói thì thầm nhẹ nhàng vọng đến tai Kiều Chiêu: “Chỉ cần là muội muội làm, người khác không dám uống nhưng Đại ca dám.”
Lòng Kiều Chiêu chấn động, vô thức tiên lên một bước: “Đại ca?”
Kiều Mặc giang rộng vòng tay: “Chiêu Chiêu.”
Giờ phút này, tất cả thấp thỏm đau đớn dày xéo tâm can đã tìm được nơi giải thoát, Kiều Chiêu lao vào lòng Kiều Mặc, ôm chặt chàng, òa khóc.


Kiều Mặc ôm lấy Kiều Chiêu, cẩn mật như nâng niu thứ châu báu thất lạc vừa tìm được, để cho nàng thoải mái khóc.


“Đại ca, muội vẫn nghĩ là ca sẽ không tin muội –”
“Đứa ngốc này, muội đúng là đồ ngốc.” Kiều Mặc vuốt ve mái tóc Kiều Chiêu, lời nói không mạch lạc.


Đại muội khóc lóc không kiềm chế nổi, làm gì có chuyện lòng chàng không rối như tơ vò.


Chàng có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi, cũng có thật nhiều điều muốn nói, nhưng giờ ngoại trừ gọi muội ấy là đứa ngốc, cũng chẳng nói được gì khác.


Huynh muội hai người ôm chầm hồi lâu, Kiều Chiêu mới đỏ mặt cựa ra khỏi vòng tay Kiều Mặc, thấy ánh mắt yêu thương tràn trề của Kiều Mặc, không khỏi nhớ lại những lời lạnh lùng khi trước, tủi thân: “Đại ca không kỹ lưỡng như Lý gia gia, Lý gia gia nhận ra muội nhanh lắm.”
Nàng biết là không nên oán trách, nhưng không thể nào nhịn được những suy nghĩ này, ai bảo đây là ca ca của nàng.


“Là do Đại ca ngu dốt, giờ mới nhận ra muội muội.” Giờ đây Kiều Mặc chỉ còn vui sướng đầy ắp cõi lòng, làm gì có tâm trí để ý đế những lời trách móc này.
Huynh muội hai người nhìn nhau không chớp mắt, cuối cùng cười rộ lên.


Thật lâu sau, hai người lên tiếng cùng lúc.
“Rốt cuộc đã trận hỏa hoạn kia là như thế nào?”
“Sao muội lại trở thành như thế này?”
Hai người ngẩn ra, rồi lại cùng đồng thanh: “Ca/Muội nói trước đi.”
Kiều Chiêu chỉ cảm thấy chưa bao giờ vui như vậy kể từ ngày sống lại, không nhịn được cười: “Vậy để muội nói trước đi.”
Nàng kể hết lại những chuyện sau khi trở thành tiểu cô nương Lê Chiêu cho Kiều Mặc nghe.


Không biết bao lâu sau, Kiều Chiêu mới kể xong, Kiều Mặc giơ tay xoa đầu nàng: “Thật may là ông trời có mắt –”
Từ xa vọng lại tiếng kêu sợ hãi của một tiểu cô nương: “Đại ca!”
Chương 293: Lê Chiêu không thích
Editor: Ha Ni Kên
Huynh muội hai người cùng nhìn lại, chỉ thấy Kiều Vãn chạy đến.


Trong nháy mắt Kiều Vãn đã đến gần, chắn trước người Kiều Mặc, tức giận trợn mắt nhìn Kiều Chiêu: “Ngươi đang làm gì thế?”
Sao lại có thể mặt dày như vậy, ngồi sát sàn sạt Đại ca như thế, mà Đại ca lại còn xoa đầu!
Tiểu cô nương càng nghĩ càng tức, ánh mắt nhìn Kiều Chiêu càng trợn trừng, đầy hăm dọa.


Rốt cuộc Kiều Chiêu cũng nhận thân với Đại ca, tâm trạng rất tốt, chút ghen tị khi bị thứ muội đối xử như người ngoài đã sớm tan thành mây khói, chọc chọc má phính của ấu muội, cười: “Tiểu nha đầu cứ nói mấy lời cáu kỉnh, lớn lên sẽ không xinh đâu.”

Kiều Vãn ngẩn người, sau đấy buồn bực: “Nói dối!”
“Ta không nói dối, chẳng lẽ tỷ phu của muội chưa nói với muội là ta là đại phu à?”
Kiều Vãn quay đầu, phát hiện Thiệu Minh Uyên vẫn đứng lặng phía xa, chạy lại, ngửa đàu hỏi: “Tỷ phu, Lê tỷ tỷ là đại phu à?”
“Đúng rồi.” Thiệu Minh Uyên nén lại tâm trạng ngạc nhiên tột độ khi chứng kiến cảnh kia, thản nhiên đáp.
“Tỷ ta, tỷ ta nhỏ như vậy, sao đã thành đại phu được?” Kiều Vãn không tin.


Thiệu Minh Uyên nhẫn nại nói: “Lê cô nương đúng là đại phu, Lê cô nương còn từng chưa khỏi bệnh cho một người bị ngốc đấy.”
Kiều Vãn kinh ngạc không thôi: “Vậy cáu kỉnh nhiều thì lớn lên sẽ xấu xí thật à?”
Thiệu Minh Uyên không nhịn được liếc Kiều Chiêu đang đứng phía xa, sau đó cúi đầu nói với Kiều Vãn: “Cái này phải hỏi đại phu thôi, tỷ phu cũng không biết.”
Tiểu cô nương cắn môi: “Nhưng muội vẫn không thể nào không tức được.

Tỷ phu có thấy khi nãy không, Lê tỷ tỷ và Đại ca của muội rõ là thân thiết.

Đại ca còn chưa bao giờ đối xử thân thiện như thế với Tử Mặc biểu tỷ đâu, tỷ ta dựa vào đâu cơ chứ?”
Ánh mắt Thiệu Minh Uyên lóe lên.


Ai cũng bảo trực giác của trẻ con là nhạy bén nhất, vậy khi nãy đúng là chàng không nhìn nhầm, quả thật giữa Lê cô nương và cữu huynh có sự thân cận vượt quá mức bình thường.


Nhưng tại sao lại vậy? Rõ ràng khi trước cữu huynh hết mực đề phòng Lê cô nương, thậm chí còn không tiếc công nói những lời làm tổn thương nàng.


Thiệu Minh Uyên bán tín bán nghi, dẫn Kiều Vãn đến gần.
Vẻ mặt của Kiều Chiêu đã khôi phục như thường, không nhịn được bực Thiệu Minh Uyên.


Không phải bảo là dưa Vãn Vãn đi chọn ngựa con à, sao lại về nhanh thế cơ chứ? Nàng vừa mới kịp kể chuyện của nàng cho Đại ca đâu, còn chưa hỏi được chuyện Đại ca.


Thiệu Minh Uyên tự dưng lại bị Kiều Chiêu trừng, trong lòng lại càng củng cố quyết tâm giữ khoảng cách hợp lý với nàng, dứt khoát tảng lờ, nói với Kiều Mặc: “Vừa nãy ta đã chọn ngựa con cho Vãn Vãn rồi, thấy giờ cũng không còn sớm, cũng đã bảo nhà bếp chuẩn bị bữa cơm.

Lát nữa bày cơm mọi người cùng ăn bữa đoàn viên.”
Lúc này Kiều Chiêu với Kiều Mặc mới giật mình, hai người nói chuyện một hồi mà trời đã quá trưa.
“Được, vậy làm phiền Hầu gia.” Kiều Mặc đáp nhưng mắt vẫn không rời khỏi Kiều Chiêu.


Lạc mất và tìm thấy, giờ đây có lẽ chẳng một ai hiểu được ý nghĩa của những chữ ấy hơn chàng.
Đại muội của chàng còn sông.
“Lê tỷ tỷ cũng ngồi ăn cơm đoàn viên với chúng ta à?” Kiều Vãn bĩu môi.
Có biết xấu hổ không đấy, cả nhà bọn họ ăn cơm đoàn viên mà còn ngồi đấy chờ ăn chực à!
“Tất nhiên rồi.” Kiều Chiêu thản nhiên.


“Đại ca!” Kiều Vãn không tin nổi trợn tròn mắt.


Kiều Mặc xoa đầu Kiều Vãn: “Vãn Vãn, sau này muội phải gọi Lê cô nương là tỷ tỷ.”
Kiều Chiêu đột ngột nhìn Kiều Mặc, rồi không tự chủ nhìn sang Thiệu Minh Uyên.


Chẳng lẽ Đại ca muốn nói ra thân phận của nàng ngay trước mặt Thiệu Minh Uyên ư?
Nàng muốn ngăn lại, nhưng không tiện nói thẳng, đành lặng lẽ đá đá chân Kiều Mặc.


Thiệu Minh Uyên lẳng lặng nhìn ra chỗ khác.


Mặc dù không hiểu vì sao khoảng cách giữa Kiều cô nương và cữu huynh lại đột ngột được rút ngắn như vậy, nhưng nếu Lê cô nương phát hiện ra chàng thấy nàng ấy đá người, thì có lẽ hơi lúng túng.


“Tại sao lại phải gọi Lê cô nương là tỷ tỷ?” Kiều Vãn cắn môi hổi.


Kiều Mặc khẽ cười, lông mày ánh mắt đều tràn vẻ dịu dàng: “Bởi vì Đại ca nhận Lê cô nương làm nghĩa muội, nên sau này muội ấy chính là tỷ tỷ của Vãn Vãn.”
Nghe Kiều Mặc nói vậy, Kiều Chiêu lặng lẽ thở phào.


Nàng có thể nhận nhau với Đại ca và Lý gia gia đã vô cùng may mắn rồi.

Chuyện không tưởng tượng nổi này càng ít người biết càng tốt.

Chưa kể thứ muội còn quá nhỏ, càng không thể cho muội ấy biết được.
Còn Thiệu Minh Uyên –
Nàng thở dài trong lòng.


Kể cả nói cho hắn biết thì hắn dựa vào đâu mà tin cơ chứ?
Nàng và Đại ca lớn lên cùng nhau, giữa nàng và Thiệu Minh Uyên thì có cái gì?
Thậm chí khi nàng làm thê tử của hắn, cũng chẳng có liên hệ gì với hắn cả, lần duy nhất đối mặt, lại là giờ phút sinh tử chia lìa.


Chưa kể, cho dù hắn có tin, thì cũng chỉ làm cho mọi chuyện thêm lúng túng khó xử thôi.


Thiệu Minh Uyên cũng không yêu Kiều Chiêu, trước kia giữa hai người chỉ có mối hôn ước do trưởng bối trong nhà định từ chước, không có lựa chọn nào khác nên phải thành vợ thành chồng.

Mà nay nếu biết nàng là Kiều Chiêu rồi thì Thiệu Minh Uyên phải làm gì bây giờ?
Chỉ vì lý do hoang đường như vậy mà lấy nàng về? 1 2 » .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.