Thiều Quang Đến Chậm

Chương 46-


Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 46-


Chương 221: Thoát thân
Edit & Beta: Ha Ni Kên
“Thứ ba à?” Tên đàn ông trẻ tuổi nghĩ ngợi rồi cười cợt: “Thế thì phải gọi là Tam muội muội rồi.”
Vẻ mặt cợt nhả, lại còn cái giọng trêu ghẹo khi gọi “Tam muội muội” khiến Lê Kiểu nổi da gà trong nháy mắt, cảm thấy buồn nôn vô cùng.


Suýt nữa thì phải gả cho cái thứ kinh tởm này rồi!
“Phải, ta là Tam cô nương Lê phủ.” Càng nói, Lê Kiểu càng bình tĩnh kiên định hơn.


Lê Tam từng bị bắt cóc, đã chẳng còn thanh danh rồi, mà nhìn cái dáng vẻ kia của Lê Tam thì có vẻ cũng không quá quan tâm đến tiếng xấu trên người, nhưng nàng thì không như vậy.
Từ nhỏ nàng đã mất mẹ, lại còn từng bị hủy hôn ước, chuyện hôm nay mà truyền đi thì đúng là không còn đường sống.


“Cổ công tử, giờ ngài đã biết thân phận của ta rồi thì hãy thả ta ra đi, ta cũng không phải cô nương ở đây, cũng không phải con gái nhà dân thường tiểu hộ, ngài cần gì phải dây vào rắc rối thế đâu, ngài thấy có phải hay không?” Mất ngày hôm nay Lê Kiểu không vui, gầy đi vài phần, gương mặt trái xoan thon lại, để lộ chiếc cằm mảnh mai, lại còn mở đôi mắt to long lanh khẩn khoản như thế, ai nhìn cũng phải thấy ngứa ngáy trong lòng.


Nghĩ đến việc thiếu nữ trước mặt suýt thì thành em vợ của mình, dục vọng cháy bỏng không những không tàn đi trong lòng gã đàn ông kia mà còn bùng lên khốc liệt hơn.


Hắn túm lấy cằm của Lê Kiểu, cười hì hì: “Ai bảo nàng là nói thân phận ra thì ta sẽ tha cho nàng? Ai bảo với nàng là ta ngại rắc rối? Tam muội muội của ta ơi!”
“AAA ngươi buông ta ra!” Gã đàn ông nhào đến, Lê Kiểu không nhịn được la thất thanh.


Tên đàn ông khóa chặt Lê Kiểu trên tháp mỹ nhân, đè xuống: “Nàng kêu đi, đây là đâu cơ chứ, kêu đến rát họng cũng không ai đến cứu nàng đâu.

Chà chà, chưa biết chừng còn có người nguyện ý vui vui vẻ vẻ với chúng ta một phen ấy chứ –“
Lê Kiểu sợ đến trắng mắt, nhưng khi đôi bàn tay kinh tởm kia lần mò trên ngực nàng, lý trí duy nhất còn sót lại tan tành, nàng nhấc chiếc gối sứ trên tháp mỹ nhân, đập thẳng vào gáy tên đàn ông trẻ tuổi.


Tiếng cốp vang lên, tên đàn ông nhũn người ngã lăn xuống đất.


Lê Kiểu kinh hoàng nhìn đôi bàn tay trống trơn, mảnh vỡ tung tóe rơi đầy đất văng lên cũng không kịp tránh.


Tên đàn ông nằm trên đất không nhúc nhích, có máu tươi từ từ chảy ra.


Nàng che kín miệng, lùi từng bước về phía cửa.

Đến khi chạm vào cánh cửa gỗ, mới tỉnh táo hơn chút.
Nàng đánh chết người rồi à?
Nàng đánh chết con út của phủ Trường Xuân Bá rồi à?
Nàng phải làm gì bây giờ?
Không được, giờ mà cứ chạy ra ngoài sẽ bị phát hiện ngay lập tức.


Không được hoảng, không được hoảng!
Lê Kiểu lại thuyết phục bản thân tỉnh táo lại, cố nén nỗi sợ lại gần tên đàn ông kia, cúi người nhặt khăn quấn đầu của hắn lên, run rẩy dùng nó buộc chắc mái tóc dài của mình lại, rồi mới quay về phía cửa, đẩy cửa bước ra.


Bây giờ đang là buổi sáng, là thời điểm các thanh lâu kỹ quán vắng nhất.

Động tĩnh bọn họ gây ra trong vườn dù cũng thu hút sự chú ý của vài người, nhưng có vẻ hiện tại những người đó cũng đang ngủ say như chết rồi.


Đi trong khu vườn yên tĩnh không có bóng người, Lê Kiểu hoảng sợ vô cùng, phải cố lết đôi chân mềm nhũn đi về phía trước.

Đột nhiên, nàng đạp phải thứ gì đó lóe sáng.
Lê Kiểu cúi đầu, phát hiện chính là cây trâm bị tên kia rút ra rồi ném xuống đất khi nãy.


Lê Kiểu vội nhặt cây trâm lên, nắm chặt trong tay.


May mà nhặt lại được cây trâm này, nếu cứ rơi ở đây có khi lại có thêm rắc rối.


Lê Kiểu rảo bước nhanh hơn, vất vả lắm mới tới được cửa hông, lòng càng khẩn trương căng thẳng.


Khi nãy Xuân Phương chạy ra khỏi đây, không biết nói gì với bà tử canh cửa, nhỡ mà bà ta phát hiện ra có gì không đúng, không thả nàng đi thì nguy to.

Siết chặt trâm cài tóc trong tay, Lê Kiểu ép bản thân bình tĩnh.


Bây giờ, nàng phải thật bình tĩnh thì mới có thể sống sót mà ra được, chỉ cần qua được cánh cửa này thôi.


Lê Kiểu ra vẻ thản nhiên đi đến cửa hông, cười với bà tử canh cửa: “Đại nương, phiền ngài mở cửa giúp.”
Bà tử canh cửa vừa mở cửa vừa hỏi: “Mới nãy sao nha hoàn – à nhầm sai vặt của ngươi lại chạy trước thế à? Ta hỏi hắn, hắn bảo có chuyện gấp, mặt mũi khó coi lắm.”
Lê Kiểu cười cười: “Chúng ta mãi không tìm được người, ta bảo hắn đi chỗ khác tìm xem sao.”
“Ta đã bảo mà, nhưng Lầu Bích Xuân của chúng ta tốt nhất kinh thành rồi, nhìn bộ dáng của ngài cũng là người có tiền mà, người ngài muốn tìm mà không ở đây thì chắc cũng không đến những chỗ thế này đâu.”
Nương tử này cũng thật đáng thương, chỉ vì muốn tìm tên đàn ông nhà mình mà còn phải giả làm nam để vào thanh lâu, có dễ gì đâu.


Bà tử giữ cửa thổn thức trong lòng nhìn lướt qua người Lê Kiểu thì lại thấy một vệt đỏ nhức nhối trên vạt áo nàng.


Đồng tử co lại, bà tử chặn lại cánh cửa đang hé mở: “Á, đây là cái gì –”
Lê Kiểu nhìn theo ánh mắt của bà tử, lòng run rẩy.
Bị phát hiện rồi à?
Có vài người khi gặp tuyệt cảnh sẽ mất hoàn toàn ý chí phản kháng, có vài người lại làm ra những chuyện bình thường không dám nghĩ đến.


Hiển nhiên Lê Kiểu là loại thứ hai.


Trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc, nàng không do dự giơ cây trâm trong tay lên, hung ác đâm vào cánh tay của bà tử giữ cửa.
Bà tử giữ cửa hét thảm thiết.


Nhân lúc bà tử giữ cửa buông tay, Lê Kiểu đẩy bà ta ra rồi chạy ra ngoài.


Bà tử giữ cửa che lại cánh tay chảy máu, la lớn: “Không được rồi, giết người rồi –”
Tiếng kêu thảm thiết của bà tử giữ cửa nhanh chóng kinh động đến bọn côn đồ của thanh lâu.


“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Có một ả đàn bà giả nam vào đây đòi tìm tướng công, kết quả lúc ả định ra ngoài ta phát hiện trên người ả có vết máu! Nhất định ả ta giết chết tướng quân của ả rồi, trời ơi –” Bà tử giữ cửa nghĩ một chút thì phát hiện ra mình đã mắc phải sai lầm cực lớn, lại còn bị kích thích bởi vết máu trên cánh tay, trợn ngược mắt rồi ngất xỉu.


Tên cầm đầu đám côn đồ không thèm để ý đến bà ta, phất tay nói: “Mau kiểm tra các phòng xem có ai xảy ra chuyện gì không!”
Lầu Bích Xuân bọn họ là thanh lâu đệ nhất kinh thành, khách tới đây tìm vui không giàu cũng sang, nếu có ai xảy ra chuyện ở đây thì phiền to.
Còn tên hung thủ chạy mất kia – nếu biết tướng công của ả là ai thì chỉ cần chờ họ tìm được người bị hại, đương nhiên là biết hung thủ.


Trong vườn loạn cào cào, đám người sục sạo một hồi thì tìm đến phòng của con út Trường Xuân Bá.


Cửa vừa mở, một mùi máu tanh ngai ngái xộc thẳng vào mũi.
Vừa thấy người nằm trên đất, không ít kẻ hô to: “Trời ơi, đây chính là tiểu công tử phủ Trường Xuân Bá mà!”
Tất nhiên bọn họ phải biết rõ con út Trường Xuân Bá mười ba tuổi đã là khách quen của bọn họ rồi!
“Mau lên mau lên, xem Cổ công tử có còn thở hay không!”
Lầu Bích Xuân người ngợm tan tác, lầu Xuân Phong hoa nở ngập vườn.

Hoa cỏ tươi tối giấu đi ánh mặt trời chói chang, đem lại không khí mát rười rượi bình yên cho hai người đang ngồi nói chuyện dưới tàng cây.


“Lê cô nương tìm tại hạ có việc gì thế?”
Kiều Chiêu nghe xong không hiểu sao lại thấy không vui.


Tất nhiên có chuyện thì nàng mới đến tìm cái người này, nhưng sao mấy lời này lại khiến người ta khó chịu thế nhỉ?
Không có chuyện gì thì không được tới đây à? Đây là quán rượu, nàng không đến uống rượu được à?
Chương 222: Hóa ra lại là người như vậy
Edit & Beta: Ha Ni Kên
“Ta nghe nói, ngày hôm qua Thiệu Tướng quân đến đón Kiều Đại ca từ phủ Thượng Thư có phải không?”
Kiều Chiêu gọi là Kiều Đại ca cũng có lý do cả.


Dựa vào thân phận của nàng bây giờ mà nói, gọi Kiều công tử trước mặt Thiệu Minh Uyên thì có vẻ thích hợp hơn, nhưng như vậy sẽ làm kéo dài khoảng cách giữa nàng và huynh trưởng.


Nếu nàng thường xuyên gọi là Kiều Đại ca trước mặt Thiệu Minh Uyên thì dần dà sẽ khiến Thiệu Minh Uyên cảm giác rằng nàng và huynh trưởng rất gần gũi, như thế sau này nếu huynh trưởng có việc gì, nàng muốn gặp huynh trưởng sẽ là chuyện đương nhiên.

“Phải, đúng thế.”
“Thiệu Tướng quân định làm gì với cữu mẫu của Kiều Đại ca?”
Đối với người đã làm hại huynh trưởng, cho dù là ai đi chăng nữa thì nàng không định dễ dàng cho qua như vậy.


Nhưng người trước mắt năng lực làm việc quá mạnh, nàng chưa kịp hành động gì đã đón Đại ca từ phủ Thượng Thư trước một bước mất rồi, như vậy dù đúng là đảm bảo an toàn cho huynh trưởng sau này nhưng vẫn chưa biết được Mao thị đang tính toán gì, vẫn ở thế bị động.


“Việc này phải chờ đến khi cữu huynh khỏe hơn chút rồi để huynh ấy quyết định.”
Phủ Khấu Thượng Thư quan hệ chặt chẽ với Kiều Mặc, định xử lý Mao thị thế nào thì tất nhiên Thiệu Minh Uyên vẫn đặt ý kiến của Kiều Mặc lên trên cùng.
“Ta nghe Thần Quang nói, người thẩm vấn gã sai vặt là cao thủ tra hỏi, thuộc hạ của Thiệu Tướng quân, không biết có lấy được tin gì từ miệng hắn không? Liệu có phải có kẻ xúi giục cữu mẫu Kiều Đại ca không?
“Ta đã hỏi qua rồi, chuyện gì có thể nói thì gã sai vặt kia đã nói hết, nhưng có bị người xúi giục hay không thì hẳn hắn ta không biết được.”
Kiều Chiêu mím môi, ngước mắt đối mặt với Thiệu Minh Uyên, trịnh trọng hỏi chàng: “Như thế sau này Kiều Đại ca sẽ ở lại phủ Thiệu Tướng quân, Thiệu Tướng quân có thể đảm bảo an toàn của huynh ấy chứ?”
Thiệu Minh Uyên đăm chiêu nhìn Kiều Chiêu, luôn cảm thấy sự quan tâm của người thiếu nữ trước mặt vượt quá lý do mà nàng đưa ra, nhưng ánh mắt thản nhiên trong suốt của người thiếu nữ ấy lại không hề khiến chàng nghĩ sang những chuyện khác.


“Đấy là bổn phận của ta.” Thiệu Minh Uyên trả lời nàng như vậy.
Nghe được câu trả lời như thế, Kiều Chiêu thản nhiên cười một tiếng.


Đã vậy, trước nàng cứ ra tay đã, xử lý Mao thị xong rồi nói tiếp.


Còn nhỡ mà huynh trưởng cân nhắc đến những người thân khác trong gia đình mà buông tha không truy cứu Mao thị thì, khụ, có liên quan đến nàng đâu.


“Vẫn chưa chúc mừng Thiệu Tướng quân chuyển sang nhà mới.”
Vẻ mặt Thiệu Minh Uyên lãnh đạm, dường như không mấy để tâm đến việc chuyển nhà này: “Chẳng qua mới dọn chút đồ sang thôi, chưa chính thức chuyển đến hẳn.”
Chưa chính thức chuyển đến hẳn, nhưng chàng đã thường xuyên ở tại phủ Quan Quân Hầu.


Đêm đến, rõ ràng phủ Quan Quân Hầu rộng rãi vắng ngắt như tờ chẳng có hơi người, nhưng chàng lại thấy an tâm hơn nhiều so với phủ Tĩnh An Hầu đã từng sống bao nhiêu năm qua.


“Ta muốn thăm Kiều Đại ca, không biết có tiện hay không?”
Thiệu Minh Uyên cười cười: “Tất nhiên là tiện rồi, sau này nếu Lê cô nương muốn gặp cữu huynh của ta thì có thể đến bất kỳ lúc nào.”
“Đa tạ Thiệu Tướng quân.”
“Bây giờ Lê cô nương muốn qua thăm luôn không?”
“Được.” Kiều Chiêu gật đầu, như thể nghĩ đến việc gì, thuận mồm hỏi: “Thiệu Tướng quân, bên ngoài đều nói, sở dĩ Tướng quân đến đón Kiều Đại ca là vì nằm mơ thấy…”
Vẫn cảm thấy đứng trước mặt Thiệu Minh Uyên nói “Thê tử của Tướng quân” có chút kỳ lạ.


Thế mà Thiệu Minh Uyên lại thản nhiên nói: “Nằm mơ thấy thê tử của ta.”
“Ặc, thực sự Tướng quân mơ thấy phu nhân báo mộng cho Tướng quân ư?”
Thiệu Minh Uyên kinh ngạc nhìn Kiều Chiêu.


Lê cô nương khiến chàng cảm thấy không hề giống những người tò mò mấy cái tin vỉa hè này.


Huống hồ, có là tin vỉa hè thì cũng ít người dám hỏi thẳng chàng như vậy.


Giờ phút này, Thiệu Minh Uyên không hề thấy phật lòng tức giận, chàng chỉ thấy đầy thắc mắc.


Chẳng lẽ các cô nương đều phức tạp như vậy? Chàng tự thấy mình đã hiểu thấu tính tình của người con gái trước mặt rồi, hóa ra tiểu cô nương còn nhiều mặt chàng không biết được.


Chậc, đúng là không giống mấy người chiến hữu sóng vai trên chiến trường chút nào.

Tướng quân trẻ tuổi cảm khái.


Tiểu cô nương trước mặt vẫn mở to đôi mắt to tròn trong veo nhìn chàng, lông mi dài dài chớp chớp, khác hoàn toàn vẻ dửng dưng điềm tĩnh bình thường của nàng.


Thiệu Minh Uyên cười nói: “Đúng là như vậy.”

“Chuyện này nghe có vẻ khó mà tưởng tượng nổi.” Kiều Chiêu lẩm bẩm.


“Người thân báo mộng, cũng không ít thấy.”
“Người thân?” Kiều cô nương bắt được điểm chính.


Thiệu Minh Uyên hơi đỏ mặt, nhưng không để cho tiểu cô nương trước mặt phát hiện ra: “Tất nhiên thê tử cũng là người thân rồi.”
Chàng và Kiều thị mới gặp nhau đúng một lần kia, tuy là phu thê nhưng tình cảm chưa kịp nảy sinh đã âm dương cách biệt.

Chàng đối với nàng, hầu hết là áy náy, nói ra hai chữ “Ái thê” không khỏi cảm thấy giả giả.


Kiều cô nương hơi tối mặt.


Ai là người thân của cái người này cơ? Thật là không thể hiểu nổi!
“Trước đây phu nhân nhờ cậy Tướng quân chiếu cố chăm sóc Kiều Đại ca à?”
Thiệu Minh Uyên ngẩn người.
Sao lại hỏi cả cái này nữa? Hôm nay Lê cô nương có chút là lạ.


Dù vậy, chàng vẫn đáp: “Phải, thê tử quá cố từng nói với ta, nàng không yên tâm để huynh trưởng ở lại phủ nhà ngoại, hy vọng ta có thể đón được huynh trưởng về chăm sóc cẩn thận, như thế nàng mới yên tâm…”
Cái nhìn đầy ẩn ý của thiếu nữ trước mặt khiến Thiệu Minh Uyên hơi ngừng lại, hỏi: “Lê cô nương sao vậy?”
Kiều Chiêu: “À à.”
Nhìn cái dáng vẻ nghiêm trang nói dối này! Không ngờ Thiệu Minh Uyên lại là kẻ như vậy!
“Không có gì, vậy nhờ Thiệu Tướng quân đưa ta qua thăm Kiều Đại ca đi.

Nghe nói huynh ấy mê man bất tỉnh, ta cảm thấy không yên lòng.”
“Được.”
Hai người đứng dậy đi ra cửa sau, Thần Quang vẫn chầu chực chờ vội chạy ra đón.


Thiệu Minh Uyên nói với hắn: “Đưa Lê cô nương đến phủ Quan Quân Hầu đi.”
“Dạ –” Thần Quang đột ngột ngừng lại, giọng cao vút lên: “Đi đâu cơ ạ?”
“Phủ Quan Quân Hầu.” Thiệu Minh Uyên cau mày.


Sao cái thằng nhóc này làm phu xe mấy hôm xong lại càng lúc càng thiếu lanh lợi nhỉ?
“Ối, vậy để tiểu nhân chuẩn bị xe!” Thần Quang nhảy cẫng lên.


Trời ạ, thế mà cứ phải để hắn phải bận tâm lo lắng thay Tướng quân, cứ chê Tướng quân chậm chạp, hóa ra chỉ là lo hão.


Hừ, giả trang thành nữ lén lén lút lút đến nhà Tam cô nương thì đã là gì, phải để Tam cô nương chủ động đến nhà mới là có bản lĩnh!
Tướng quân đại nhân nhà hắn đúng là quá là lợi hại.


Thần Quang vừa ngâm nga ca hát vừa đánh xe, Băng Lục trong buồng xe mặt mũi đen xì: “Cô nương, người đừng cản nô tỳ, nô tỳ phải vá miệng cái tên Thần Quang này lại!”
Đường từ lầu Xuân Phong đến phủ Quan Quân Hầu bằng phẳng rộng rãi, Kiều Chiêu an an ổn ổn ngồi trong xe, nghĩ đến việc sau này không cần phải hao tâm tổn trí tìm cách gặp huynh trưởng, thoải mái hơn rất nhiều.


Mà giờ khắc này, Lê Kiểu đang căng thẳng đến tột cùng.


Nàng đi nhầm vào thanh lâu, lại còn giết công tử phủ Trường Xuân Bá, bây giờ quan trọng nhất là phải đuổi kịp Xuân Phương đang chạy về phủ, ngăn cản Xuân Phương cầu cứu người nhà.
Như vậy, cho dù là người trong nhà hay kẻ ngoài đường, cũng đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Lê Kiểu không hề hối hận rằng đã giết người.
Chương 223: Sau khi giết người
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Chết là tốt rồi, chết rồi thì chuyện hôm nay sẽ không ai biết.


Nàng và Xuân Phương giả thành đàn ông đi vào Lầu Bích Xuân, căn bản không có ai biết thân phận của hai nàng!
Trong đầu Lê Kiểu điên cuồng nghĩ, sau khi rời khỏi phạm vi loanh quanh Lầu Bích Xuân, thuê một chiếc xe ngựa, đưa tiền xong thì giục xe chạy thục mạng về Lê phủ, đến quán trà gần Tây phủ thì nhảy xuống từ xe ngựa, trốn ở một chỗ kín đáo chờ.


Dựa vào suy đoán của nàng, đang trong tình huống kinh hoàng như thế chắc chắn Xuân Phương sẽ không biết đường thuê xe mà chỉ biết chạy bán sống bán chết về nhà thôi, như thế chẳng mấy mà hết sức, khá chắc sẽ về sau nàng.


Mà hiện tại Tây phủ vẫn vắng lặng như ngày thường càng khiến Lê Kiểu tin tưởng điều này hơn.


Quả nhiên không ngoài dự đoán, phải tận một khắc sau mới thấy Xuân Phương thở hồng hộc chạy đến.
Chân nam đá chân chiêu, vẻ mặt hoảng loạn, rối bời tả tơi vô cùng, Xuân Phương bị Lê Kiểu đưa tay kéo vào một góc.
“Ô—” Đột ngột bị người khác bịt miệng, Xuân Phương liều mạng giãy giụa.


“Ta đây!” Lê Kiểu buông tay.
Xuân Phương ngẩn người, ôm lấy Lê Kiểu nước mắt ròng ròng.: “Cô nương, cô nương, người không sao chứ?”
“Bây giờ không phải là lúc để khóc, vào phủ rồi nói tiếp!”
“Dạ.” Xuân Phương lau nước mắt, đỡ Lê Kiểu về phía trước.
Lê Kiểu không động đậy, chỉ một hướng khác nói: “Đi vào từ cửa hông hẻm bên kia đi.”
Xuân Phương hơi giật mình.
Cái hẻm mà cô nương nói là chỗ kẻ đổ phân hàng tối đến thu phân mà, bẩn thỉu không chịu nổi.

“Ngớ người ra làm gì, không được để ai phát hiện bộ dáng này của chúng ta!” Lê Kiểu thúc giục.


Lúc các nàng ra đi ban sáng, là đi từ cửa hông khác, thừa dịp tay gác cửa còn lim dim thì lặng lẽ lẻn ra ngoài.

Bây giờ mà vẫn đi đường đó thì không may như thế được.


Còn cái cửa hông chỗ kẻ đổ phân đến vào mỗi tối kia thì không như thế, bình thường cũng chẳng có ai trông chừng, chỉ khóa cửa mà thôi.


Chủ tớ hai người chui vào con hẻm chật hẹp.

Đang giữa hè, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, khiến người ta chỉ muốn nôn mửa.


Bởi vì ít có người qua lại, nên trong con hẻm toàn bùn đất, thỉnh thoảng có vài bãi vàng trắng không rõ là cái gì, Xuân Phương không cẩn thận giẫm vào, nôn ra ngay lập tức.


Có lẽ là bởi vì vừa giết người, kích thích mãnh liệt như vậy, tình cảnh như vậy đối với Lê Kiểu đã là vật cực tất phản, nàng lạnh lùng hạ giọng trách mắng: “Nôn cái gì, chậm chút nữa thì mạng cũng mất, cái này thì đã là gì cơ chứ?”
“Dạ…” Xuân Phương cố gắng nghiêm mặt.


Hai người che mũi khó khăn đi tiếp, cuối cùng cũng đến cửa hông.


“Cô nương, sao mà chúng ta đi vào được bây giờ?”
“Chỗ kia!” Lê Kiểu chỉ một chỗ gần cửa hông, đi đến đó, dùng chân vạch đám cỏ sum suê, lộ ra một cái ổ chó.


Xuân Phương choáng váng.


Sao cô nương lại biết chỗ này có cái ổ chó chứ,
Tất nhiên Lê Kiểu biết thắc mắc của Xuân Phương, nhưng nàng cũng không giải thích, vén vạt áo che mặt, bò vào từ ổ chó.


Xuân Phương thấy cô nương cũng làm đến vậy rồi thì nào còn dám do dự, bắt chước bò vào, bàn tay chạm vào cái gì dinh dính, dạ dày trào lên tanh cả cổ họng, nhưng cũng chả nôn ra được cái gì nữa.


Cái chỗ này vốn chẳng mấy ai lai vãng, chủ tớ hai người bò vào từ ổ chó, vừa tránh vừa né cuối cùng cũng trở về phòng.
“Nhanh, nhanh, ta muốn tắm!” Thuận lợi trở về chỗ của mình, tức là cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng kia, Lê Kiểu cảm thấy nhẹ lòng hơn chút, chợt cảm thấy không tài nào chịu nổi hôi thối trên người, vịn vào tường nôn mửa.


Tắm hết ba thùng nước rồi đổi sang quần áo mới sạch sẽ, Lê Kiểu sai đại nha hoàn Thu Lộ đốt sạch tất cả quần áo mà nàng và Xuân Phương mặc lúc xuất môn ngay trước mặt nàng, rồi mới cho gọi hai người vào phòng, căn dặn: “Thu Lộ, hôm nay ta và Xuân Phương chưa từng bước ra khỏi viện tử, ngươi đã nhớ chưa?”
“Tiểu tỳ nhớ rồi ạ.”
Đối với hai nha hoàn lớn lên từ nhỏ cùng nhau, Lê Kiểu vẫn khá yên tâm, nhưng không quên cảnh cáo thêm lần nữa: “Nhớ là được rồi, nếu có lỡ miệng thì đừng có trách ta không nể tình bên cạnh ta từ nhỏ đến lớn!”
“Tiểu tỳ nhớ kỹ rồi ạ!”
“Vậy được rồi, ngươi đi xuống trước đi, Xuân Phương ở lại.”
Thu Lộ vừa đi, Lê Kiểu nhìn Xuân Phương, chẳng nói lời nào.


“Cô, cô nương –” Xuân Phương không biết là phải làm gì, chỉ thấy ánh mắt cô nương quá đáng sợ, không khỏi nhũn chân khuỵu xuống.


“Ngươi đứng lên, ngồi lên ghế đi.” Lê Kiểu chỉ một chiếc ghế con.


Xuân Phương lo nơm nớp ngồi xuống.


Lê Kiểu lạnh băng: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng ngươi đừng hỏi gì cả.

Xuân Phương, ta muốn ngươi quên hết chuyện chúng ta đã đi đến đâu ngày hôm nay, nếu không, dù là ta hay ngươi thì đều không thể chết tử tế được!”
Xuân Phương chấn động, cúi đầu: “Tiểu tỳ rõ rồi, tiểu tỳ rõ rồi ạ.”
“Biết là tốt rồi.” Lê Kiểu thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi không cần lo lắng như vậy, người khác sẽ nhìn ra manh mối.

May thì có lẽ gió yên biển lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nhỡ mà không may thì sẽ có người đến phủ chúng ta gây chuyện, chỉ cần ngươi nghĩ nhớ một điều, chúng ta chưa bước ra khỏi cái viện tử này là được rồi!”
“Dạ.” Xuân Phương gật đầu liên tục, lại cảm thấy lo âu, hỏi: “Sẽ có người đến gây chuyện ạ? Chẳng lẽ tên háo sắc kia sắp đuổi đến phủ chúng ta ạ?”
Rốt cuộc thì cô nương thoát thân kiểu gì nhỉ, nàng không tài nào nghĩ ra.


Lê Kiểu nhìn đăm đăm Xuân Phương, mím môi rồi nói: “Ta giết hắn rồi!”
Rầm một tiếng, Xuân Phương ngã thẳng từ trên chiếc ghế con xuống đất.


“Giết, giết, giết…” Xuân Phương lắp bắp không nói nổi thành câu.


Lê Kiểu đâm lao theo lao, có vẻ không sợ gì nữa: “Vậy ngươi hẳn hiểu rồi đấy, trăm ngàn lần không được lỡ lời, biết chưa?”
Xuân Phương và Thu Lộ không giống nhau, là người trải qua cơn ác mộng kia với nàng.

Nếu không mạnh 1 2 » .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.