Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 33-
Chương 161: Lời cảm ơn
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Giọng nói của cô nương kia nguội lạnh vô cùng, bị cây cỏ hoa lá che mất tầm nhìn nên không thấy được dáng vẻ, nhưng nghe qua thôi cũng thấy được vẻ quyết tâm đoạn tuyệt.
Kiều Chiêu nhẹ nhàng vạch đám hoa cỏ, chỉ thấy Khấu Tử Mặc và một vị thiếu nữ y phục màu hồng cánh sen đang đứng dưới tàng cây gần một khóm hải đường nói chuyện.
Khấu Tử Mặc đứng ở phía đối diện Kiều Chiêu, thiếu nữ áo hồng đưa lưng về phía nàng, không rõ dung mạo.
Kiều Chiêu sống ở Gia Phong phía Nam rất lâu, tuy có quan hệ biểu tỷ muội với Khấu Tử Mặc nhưng cũng không qua lại nhiều, cũng không biết rõ những người bạn tâm giao chốn khuê phòng của vị biểu muội này.
Vi Vũ à?
Kiều Chiêu tìm trong đầu một lượt cũng không thấy có ấn tượng nào, có thể thấy tiểu cô nương Lê Chiêu cũng không hề biết gì về cái tên này.
Kiều Chiêu chăm chú nhìn bóng lưng hồng cánh sen kia, nghe thấy giọng nói của Khấu Tử Mặc có phần đau khổ: “Vi Vũ, muội đừng quá lo lắng.
Chưa biết chừng mọi chuyện cũng không tệ như muội nghĩ.
Bá phụ là một vị quan tốt, cho dù nha môn Cẩm Y Vệ có đáng sợ đến mấy thì đám Cẩm Y Vệ ấy cũng chỉ là người thôi, là người thì không thể không có lương tri được.
Ta nghe phụ thân nói, trong triều có không ít đại thần ra mặt xin tha cho bá phụ –“
Thiếu nữ cười lạnh: “Nói đến lương tri thì ích lợi gì.
Cha ta dâng sớ vạch tội Thủ phụ Lan Sơn, thế mà lại bị thiên tử cho là bôi nhọ trọng thần, mệnh cho Cẩm Y Vệ bắt cha của ta vào ngục.
Nếu nói là thế nhân ngẫu nhiên có chút lương tri thì ta tin, chứ nói đám Cẩm Y Vệ kia có lương tri, ta không tin!”
Thiếu nữ nói đến đây, giọng nói nghẹn ngào, nắm tay Khấu Tử Mặc: “Tử Mặc tỷ, cha ta lần này lành ít dữ nhiều, đến khi ấy có kéo theo người nhà vào không còn chưa biết.
Ta tham gia hoạt động của Phức Sơn xã lần cuối là muốn nói với tỷ, nếu sau này ta có xảy ra chuyện gì, tỷ vạn lần đừng có dính vào.
Nếu không liên lụy thêm cả tỷ thì ta không thể an lòng được.”
“Vi Vũ, muội nói gì vậy? Nếu muội gặp chuyện, làm sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được?”
“Tử Mặc tỷ, để ta nói thẳng, tuy tỷ là cô nương phủ Thượng Thư, nhưng trước chuyện của người lớn thì có thể làm được gì chứ? Đám Cẩm Y Vệ kia cũng chỉ nghe lệnh thiên tử, mà thiên tử lại tin tưởng Lan Sơn.
Nếu thực sự đắc tội với họ, kể cả Khấu Thượng Thư e cũng –”
Khấu Tử Mặc vội che miệng thiếu nữ: “Vi Vũ, đừng nói nữa, bị người nghe thấy thì không hay.
Hôm nay Lan Tích Nồng cũng ở đây.”
Thiếu nữ kéo tay Khấu Tử Mặc, bi thường cười cười: “Chuyện đến tận bây giờ, ta chẳng còn sợ gì nữa.
Tử Mặc tỷ không giống ta, chẳng lẽ tỷ không thể vì gia tộc mình mà nghĩ một chút?”
Khấu Tử Mặc giật mình.
Từ chỗ Kiều Chiêu, có thể thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng đong đầy nước mắt, bi ai lại không giúp được, lẩm bẩm: “Tại sao những người tốt lại không thể gặp chuyện như ý?”
Thiếu nữ ôm lấy Khấu Tử Mặc, khẽ khóc: “Tử Mặc tỷ, nhất định tỷ phải nhớ lời ta.
Nếu không chỉ vì ta…!vì chuyện nhà ta mà liên lụy tỷ, ta sẽ càng khó chịu.”
Kiều Chiêu càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Đúng lúc nhìn thấy một con mèo trắng lười nhác đi qua, đầu óc chợt động, cúi người ôm lấy mèo trắng.
Con mèo kia núng nính đầy mỡ, da lông bóng lộn, đang vui vẻ tản bộ như thế mà tự nhiên bị người khác bế lên thì sao thèm chịu, chân sau đạp một phát, nhảy ra khỏi tay Kiều Chiêu, đáp xuống đất thì quay người, cái đuôi cong vút hướng về phía Kiều Chiêu phe phẩy.
“Ai?”
Khấu Tử Mặc đột ngột nhìn sang, thiếu nữ áo hồng cũng quay người theo, cuối cùng Kiều Chiêu cũng nhìn rõ tướng mạo của nàng.
Là một cô nương thanh tú vô cùng, đôi mắt đen láy, đong đầy nước mắt, tỏa sáng ngời ngời.
Thấy dung mạo của nàng rồi thì Kiều Chiêu lại nhớ được ra thân phận của vị cô nương này, là cô nương nhà Âu Dương Ngự sử.
Tiểu cô nương Lê Chiêu cũng từng gặp ở vài hội hoa, chẳng qua không để ý khuê danh của vị cô nương này mà thôi.
Âu Dương Vi Vũ, người cũng như tên, xinh đẹp tuyệt trần.
Kiều Chiêu đi qua đám hoa, yếu ớt cười: “Khấu cô nương, Âu Dương cô nương.”
Bởi vì phụ thân của Lê Kiểu là quan cấp dưới của tổ phục Khấu Tử Mặc, cô nương hai nhà rất hay gặp gỡ, dù Khấu Tử Mặc không thích người đột ngột xuất hiện nhưng tính tình nàng yên tĩnh đoan trang, vẫn dịu dàng cười: “Hóa ra là Lê Tam cô nương.
Sao Lê Tam cô nương lại đến đây?”
“Ta đến tịnh phòng.
Đến lúc quay về thấy một con mèo trắng hay hay nên muốn trêu một chút, bèn theo nó đến tận đây.” Kiều Chiêu mỉm cười chỉ con mèo trắng đang kêu meo meo.
Mèo trắng cảnh giác vô cùng, thấy Kiều Chiêu chỉ vào nó, rất không vui vẻ meo một tiếng, lại còn thị uy nhìn hai người Khấu Tử Mặc rồi mới vẫy đuôi nghênh ngang bỏ đi.
“Lê Tam cô nương đúng là hào hứng thật.” Khấu Tử Mặc cười nhàn nhạt, cũng không thất lễ, cũng chẳng nhiệt tình, chính là thái độ đối với người xa lạ không chút quan hệ.
Nghĩ đến Khấu Tử Mặc từng vô cùng vui mừng thậm chí là sùng bái trước biểu tỷ là nàng, Kiều Chiêu thổn thức không nguôi.
Xem ra hôm nay muốn thu hút được sự chú ý của Tử Mặc biểu muội rồi tìm thời cơ gặp được huynh trưởng cũng không phải việc dễ dàng.
Kiều cô nương không sợ chuyện khó khăn, đối với nàng mà nói, không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội.
Nàng đã đến tận đây rồi, làm gì có gì khó khăn hơn chứ?
“Là cô nương.” Âu Dương Vi Vũ nói.
Kiều Chiêu nhìn sang, con ngươi hơi lóe, không biết vì sao cảm thấy ngờ vực lời này.
Lời tiếp theo Âu Dương Vi Vũ còn kỳ quái hơn: “Cô nương là nữ nhi của Lê Tu soạn phải không?”
Kiều Chiêu gật đầu: “Chính xác.”
Lê phủ có ba vị lão gia làm quan trong triều.
Cha của nàng soạn sách ở Hàn Lâm Viện, thúc thúc làm quan phụ mẫu ở ngoài kinh thành, bá phụ Đông phủ thì là Thị Lang Hình bộ.
Ở kinh thành, nhắc đến Lê phủ, mọi người thường nghĩ ngay đến Lê Thị Lang, ít ai nhớ đến cha của nàng.
Nhìn Âu Dương Vi Vũ thế này có vẻ cũng không phải phụ thân đắc tội với nhà nàng.
Kiều Chiêu nghĩ qua, tự dưng lại nhớ đến một chuyện.
Lần xe ngựa nàng hỏng khi trở về từ am Sơ Ảnh, sau đó nghe Hà thị nói là cha cũng đi tìm nàng.
Kết quả lại gây gổ với Cẩm Y Vệ, còn mắng chửi Cẩm Y Vệ làm hại trung thần lương tướng, nên quên luôn việc tìm nàng.
Hà thị sợ nàng bất mãn cha, còn cố ý giải thích: Thực ra phụ thân rất quan tâm đến con, nếu không cũng không mạo hiểm ra ngoài đúng lúc mưa lớn.
Chỉ là ông ấy một khi đã nghĩ đến việc gì thì không màng những chuyển khác, thực ra là một người một lòng một dạ không bị phân tâm.
Ngày hôm ấy, Kiều Chiêu sâu sắc hiểu được cái gì gọi là người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Hóa ra cái chuyện gây gổ với người khác mà quên phắt việc tìm nữ nhi lại có thể giải thích được như vậy!
Ghép nối với những gì vừa nghe được, Kiều Chiêu chợt nghĩ: Chẳng lẽ hôm ấy phụ thân đại nhân gây gổ cùng Cẩm Y Vệ là bởi vì phụ thân của Âu Dương cô nương?
“Lê cô nương –” Âu Dương Vi Vũ gọi một tiếng.
“Ừ?”
Bỗng nhiên Âu Dương Vi Vũ cúi người, trịnh trọng thi lễ với Kiều Chiêu: “Ta thay phụ thân nói lời cảm ơn với Lê đại nhân.
Ngày phụ thân bị bắt đi hôm ấy, là Lê đại nhân xông ra lý luận với Cẩm Y Vệ, Cẩm Y Vệ mới không trói phụ thân ta lại, giữ cho phụ thân chút thể diện cuối cùng.”
Quả nhiên là như vậy.
Kiều cô nương nghĩ thầm.
Chương 162: Đối câu đối
Edit & Beta: Ha Ni Kên
*Đối câu đối: ra vế trên để người khác đối lại vế dưới
Kiều Chiêu cúi người đáp lễ: “Âu Dương cô nương khách khí rồi.”
Âu Dương Vi Vũ trầm mặc một chút rồi hỏi: “Lê cô nương, sau đấy Cẩm Y Vệ không gây khó dễ Lê đại nhân chứ?”
“Hả?”
“Hôm ấy ta thấy Cẩm Y Vệ đưa Lê đại nhân đi.”
“Không có gì đâu, phụ thân của ta không sao.” Kiều Chiêu thở dài.
Phụ thân đại nhân không sao, nàng thì có!
Nàng đưa cho phụ thân đại nhân vải tốt, kết quả phụ thân đại nhân lại chạy tới dạy dỗ nàng một trận, không cho phép nàng sau này kết bạn tùy tiện, còn đặc biệt dặn dò phải vạch rõ giới hạn với Giang Viễn Triều gặp được hôm ấy ở quán trà Ngũ Vị.
Cuối cùng nàng phải cam đoan rẳng chẳng qua chỉ biết sơ sơ Giang Viễn Triều thôi, chắc chắn không tính là bạn, phụ thân đại nhân dạy dỗ nàng gần một canh giờ lúc này mới cho qua, hài lòng đi về.
“Lê đại nhân không sao là được rồi.
Nếu không nhất định trong lòng cha ta sẽ thấy bất an.” Âu Dương Vi Vũ nói xong, giơ tay che mắt, nói với Khấu Tử Mặc: “Tử Mặc tỷ, hôm nay hơi nóng, ta muốn qua bên đình kia ngồi.”
Khấu Tử Mặc thấy vẻ mặt Âu Dương Vi Vũ đã bình thường trở lại, thở phào nhẹ nhõm: “Lê Tam cô nương, chúng ta phải về đây, muội thì sao?”
Kiều Chiêu cảm nhận được thái độ thân cận hơn trước rõ ràng của Khấu Tử Mặc, từ đó biết được vị trí của vị Âu Dương cô nương này rất quan trọng trong lòng Khấu Tử Mặc.
Có lẽ, nàng có thể bắt đầu từ Âu Dương Vi Vũ để gần gũi hơn với Tử Mặc biểu muội.
Suy nghĩ vừa lóe trong đầu, nàng nhoẻn miệng cười: “Cũng chẳng biết mèo kia đi đâu nữa, ta cũng muốn về.”
Ba người cùng nhau trở lại đình nghỉ chân.
Đỗ Phi Tuyết thấy Khấu Tử Mặc thì kéo nàng lại, nói: “Khấu Đại cô nương, ta đang muốn sai người tìm cô nương đấy.”
“Sao vậy?”
Đỗ Phi Tuyết cười giải thích: “Mọi người muốn chơi đối câu đối, không đối được thì phạt rượu.
Cô nương lại là cao thủ đối chữ, làm sao thiếu cô nương được?”
“Nhưng ta –” Khấu Tử Mặc không nhịn được nhìn sang Âu Dương Vi Vũ.
Âu Dương Vi Vũ đứng sang một bên.
“Mau đến đây, Khấu Đại cô nương.” Đỗ Phi Tuyết trực tiếp đẩy Âu Dương Vi Vũ ngồi sang bàn bên cạnh, liếc nhìn Âu Dương Vi Vũ, cười khẩy: đúng là một kẻ không biết thức thời, rõ ràng phụ thân đã thành phạm nhân rồi lại còn chạy tới đây tham gia tụ họp.
Nàng cũng không gửi thiệp cho ả, chả hiểu sao ả lại biết được thời gian địa điểm tổ chức mà tò tò chạy đến.
Nhưng cũng chẳng làm gì được, Âu Dương Vi Vũ vốn là xã viên Phức Sơn xã, có giấy thông hành trong tay, nàng cũng không đuổi người được.
“Lê Tam muội muội, cũng muốn đối câu đối à?” Tô Lạc Y ngoắc Kiều Chiêu lại.
Kiều Chiêu cười cười: “Không đâu, ta xem thôi.”
Kiều Chiêu nói như vậy, Tô Lạc Y nghĩ luôn là nàng không giỏi mặt này, cũng không cố khuyên thêm, tránh làm khó người ta.
Các cô nương tham gia đối câu đối dựa vào cái bàn dài làm ranh giới, chia thành hai đội, đặt quy tắc, một đội ra câu đối trước, đội kia phải đối lại, nếu không trả lời được thì thành viên cả đội phải uống rượu, cứ thế qua lại.
Lần này Đỗ Phi Tuyết là chủ nhân buổi tụ hội, tất nhiên là người chủ trì.
Mọi người ném đồng xu để xem đội nào ra câu đối trước, mặt trên là đội bên trái, mặt dưới là đội bên phải.
Nàng tung đồng xu, thấy mặt trên rơi trên bàn đá thì cười nói: “Vậy Lan cô nương ra câu đối trước đi.”
Lan Tích Nồng là tôn nữ của Thủ phụ Lan Sơn, cũng là một trong số các phó xã trưởng, dựa vào thân phận ấy, nàng đưa ra câu đối trước tất nhiên cũng không ai dị nghị.
Kiều Chiêu đứng một bên xem, chỉ thấy bỗng nhiên Âu Dương Vi Vũ ngước nhìn Lan Tích Nồng một cái rồi nhanh chóng rũ mắt xuống.
Nhưng cái liếc vội vã kia thì tràn đầy hận ý khiến người kinh hãi.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện nghe được giữa Âu Dương Vi Vũ và Khấu Tử Mặc ở sâu trong vườn, càng lúc giọng nói của Âu Dương Vi Vũ càng lộ vẻ quyết tâm đoạn tuyệt, lòng Kiều Chiêu khẽ động: chẳng lẽ hôm nay Âu Dương Vi Vũ đến buổi tụ họp này, nói lời từ biệt với Khấu Tử Mặc là giả, muốn ra tay làm gì đấy với Lan Tích Nồng tôn nữ Thủ phụ Lan Sơn mới là thật?
Kiều Chiêu càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu không đứng ở vị trí Âu Dương Vi Vũ, nàng quả thực không nghĩ ra, một người là con gái có phụ thân bị Cẩm Y Vệ giải đi đến giờ vẫn chưa rõ kết cục, cho dù có là muốn nói lời từ biệt với bạn chí cốt thì đến tham gia tụ họp như thế này vẫn thiếu hợp lý vô cùng.
Cẩn thận nghĩ lại, những lời khi nãy Âu Dương Vi Vũ nói với Khấu Tử Mặc, có vẻ giống như là muốn nói một khi nàng ấy đã mắc phải rắc rối, khẩn mong Khấu Tử Mặc đừng quan tâm, đừng dây vào.
Kiều Chiêu suy đoán như vậy, liền dồn phần lớn chú ý lên người Âu Dương Vi Vũ.
“Vậy được, ta sẽ ra vế trên, mọi người nghe cho kỹ.” Lan Tích Nồng lạnh nhạt, từ từ đặt ra một câu đối: “Phượng lạc ngô đồng ngô lạc phượng.”
*Phượng lạc ngô đồng: Phượng đậu lên cây ngô đồng ám chỉ mỹ nhân được gả vào danh môn, tâm nguyện của một người phụ nữ là có con mắt tinh tường để chọn một người chồng tốt.
Đồng lạc phượng lại ám chỉ ngược lại là đã là danh môn thì sẽ muốn thưởng thức mỹ nhân.
Trai tài gái sắc kim ngọc lương duyên gì đó…
Vế trên vừa ra, đình nghỉ chân yên lặng như tờ.
Chúng cô nương không thể ngờ rằng vế đối đầu tiên đã khó đến vậy, là hồi văn liên: Phượng lạc ngô đồng ngô lạc phượng.
Cho dù đọc xuôi hay đọc ngược cũng đều giống nhau, hơn nữa còn mơ hồ ám chỉ thân phận nhất đẳng của người ra đề.
Không ít người không nhịn được nhìn Lan Tích Nồng, thấy nàng cả người áo lam vẻ mặt ngạo nghễ, thở dài trong lòng: có xuất thân tốt như vậy, đúng là có thể tùy tiện như vậy.
“Mời đối ra vế sau đi.” Lan Tích Nồng lạnh nhạt nói.
Các cô nương đội đối diện hoặc cau mày hoặc trầm tư, vẫn chưa nghĩ ra gì nên cùng nhau nhìn về thiếu nữ ngồi giữa.
Thiếu nữ mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, đeo vòng trân châu, mặt mày lạnh tanh, chính là cô nương nhà Hứa Thứ phụ, Hứa Kinh Hồng.
Nàng như là phát hiện ra ánh mắt của mọi người, không phụ sự mong đợi của mọi người, lạnh lùng nói: “Ta đối là: Sơn liên thủy nguyệt thủy liên sơn.”
*Núi liền nước liền trăng liền nước liền trời: vừa nói về cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, vừa có thể hiểu là tình đoàn kết sắc son một lòng của những người cùng một nước
nguyệt vừa có thể hiểu là trăng (bầu trời) vừa có thể hiểu là nước trong lành.
Phượng lạc ngô đồng ngô lạc phượng
Sơn liên thủy nguyệt thủy nguyệt liên sơn
“Đối hay lắm!” Các cô nương cùng đội với Hứa Kinh Hồng vỗ tay, thở phào nhẹ nhõm.
Các quý nữ đứng bên xem náo nhiệt gật gù, vế dưới của Hứa cô nương đúng là rất hay.
Trên mặt Hứa Kinh Hồng không có lấy một vẻ đắc ý, vẫn lạnh như băng.
Lan Tích Nồng liếc Hứa Kinh Hồng một cái, đột ngột nhìn sang Đỗ Phi Tuyết: “Đỗ cô nương, ta thấy có lẽ nên sửa lại quy tắc một chút.”
Đỗ Phi Tuyết hơi bất ngờ, cũng không dám đắc tội với Lan Tích Nồng, vội hỏi: “Lan cô nương cảm thấy nên sửa như thế nào?”
Lan Tích Nồng cười cười: “Ai trong chúng ta cũng đều là một trong những quý nữ tài hoa xuất chúng nhất kinh thành.
Một bên ra câu đối một bên đối lại thì quá đơn giản.
Ta nghĩ hay là thế này đi, một bên ra vế trên, đội kia ít nhất phải làm lại được hai dưới để đối lại thì mới tính là qua cửa.
Nếu đội nào đối lại được ba vế dưới, có thể lợi thêm một phần, chờ đến lượt sau, nếu bên kia chỉ đối lại được hai vế thì có thể phạt rượu bên đó.
Phải khó một chút thì mới thú vị.”
Đỗ Phi Tuyết đảo mắt nhìn xung quanh, bị ánh mắt nhàn nhạt của Đỗ Phi Tuyết tạo áp lực, gật đầu: “Ta thấy đề nghị của Lan cô nương cũng không tệ, không biết mọi người thấy sao?”
Các cô nương ở đây đều có chút kiêu căng về tài năng của mình, tất nhiên không ai lên tiếng cự tuyệt.
Quy tắc đã được sửa lại, đội của Hứa Kinh Hồng còn phải ra thêm một vế đối nữa.
Hết một tuần trà, Khấu Tử Mặc đột ngột nói: “Ta nghĩ ra vế sau đối như thế này: Chu tùy lãng triều lãng tùy chu.”
*Thuyền trôi theo sóng sóng vỗ theo thuyền.
(Câu này mọi người hiểu thế nào cũng được…)
“Đối rất hay.
Quả nhiên là Khấu Đại cô nương.” Chúng cô nương rối rít khen ngợi.
“Còn vế dưới thứ ba không?” Lan Tích Nồng lãnh đạm hỏi.
Chương 163: Nhất minh kinh nhân
Edit & Beta: Ha Ni Kên
*Nhất minh kinh nhân: thành ngữ Trung Quốc, có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc.
Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng chẳng có tiếng tăm gì, những bỗng nhiên có hàng động khiến mọi người phải kinh ngạc.
Lan Tích Nồng hỏi vậy khiến các cô nương đội còn lại rơi vào trầm mặc.
Vế trên đặt ra đã khó, đối lại được vế dưới đã chẳng dễ dàng gì, Khấu Đại cô nương lại còn ứng thêm một vế nữa rồi, nếu muốn đối ra vế dưới thứ ba, quá là khó khăn.
Nhất thời trong đình yên lặng như tờ.
Có cô nương nâng chén trà lên nghiền ngẫm nghĩ ngợi, có cô nương mân mê khăn tay theo bản năng.
Ai ai cũng biết, nếu lúc này đối ra được câu thứ ba, đó là chuyện vinh quang vô cùng.
Gió thổi làm dãy tử đằng rủ xuống từ mái đình đung đưa, hương hoa nhàn nhạt tràn vào nhưng cũng không ai rảnh để thưởng thức.
Lan Tích Nồng bật cười thành tiếng: “Các tỷ muội nghĩ ra vế dưới thứ ba chưa?”
Nàng nói xong thì nhẹ nhàng liếc sang Hứa Kinh Hồng một cái.
Hứa Kinh Hồng cầm quạt tròn phe phẩy, hoàn toàn chẳng có nửa điểm lo lắng.
“Hứa cô nương đã nghĩ ra chưa?” Lan Tích Nồng mở miệng hỏi.
Chúng cô nương hướng hết hy vọng về Hứa Kinh Hồng.
Thủ phụ Lan Sơn và Thứ phụ Hứa Minh Đạt đều là những người tài danh tiếng tăm.
Cô nương xuất thân từ dõng dõi thư hương như vậy, tất nhiên khả năng thi thư tài giỏi hơn các cô nương phủ huân quý vài phần.
Thấy mọi người nhìn sang, Hứa Kinh Hồng thản nhiên: “Không nghĩ ra.
Sao Lan cô nương không hỏi người khác?”
Ai quy định rằng tổ phụ của nàng là Thứ phụ thì nàng sẽ phải đáp lại câu đối chứ? Hứa Kinh Hồng cười nhạt.
“Không biết người khác thì sao?”
Các cô nương đội Hứa Kinh Hồng tim đập rộn ràng.
Vừa rồi đúng là đã đối ra được hai vế, cũng coi như qua, không cần uống rượu.
Nhưng phải nghĩ ra vế thứ ba thì mới giành được lợi.
Giờ các nàng không đối được thêm, nhỡ đến phiên các nàng ra câu đối, đối phương đối lại được ba vế, như vậy theo quy tắc thì các nàng vẫn bị phạt.
Các nàng đều là các cô nương, hôm nay gặp gỡ thế này chuẩn bị đồ uống là rượu trái cây.
Dù chỉ uống một ly thôi cũng không sao, nhưng nếu bị phạt một ly thì cũng chẳng vẻ vang gì.
Tình huống như vậy, ai chẳng muốn giữ thể diện.
Chưa kể các nàng còn toàn là những người được tắm trong sự tán dương từ bé đến giờ, người ngoài nhìn vào ai lại không tán thưởng một câu thiên chi kiêu nữ chứ.
*Con cưng của trời
“Lan cô nương đợi chúng ta nghĩ thêm một chút đã.” Có người nói.
Chơi đối câu đối, tài năng là một chuyện, còn cần linh cảm chợt lóe nữa.
Người ta đã đối ra được một vế dưới rồi, làm sao dễ vậy mà nghĩ ngay ra vế thứ hai, dù sao vế trên của Lan Tích Nồng cũng không phải là một vế đối đơn giản tầm thường như vậy.
Lan Tích Nồng cong môi, bỗng nhiên nhìn về Kiều Chiêu, lên tiếng nói: “Lê cô nương –”
Kiều Chiêu đang để ý đến Âu Dương Vi Vũ, nhất thời không kịp nhận ra là đang gọi nàng.
Mà Lê Kiểu vừa nhen nhóm suy nghĩ muốn được nhất minh kinh nhân, đang vắt óc nghĩ ra vế sau, ngẩng đầu lên theo bản năng, nói: “Ừm, Lan cô nương gọi ta à?”
Lan Tích Nồng ngớ người, nhìn Kiều Chiêu một cái rồi cười cười: “Tự dưng ta lại quên mất, hai vị Lê cô nương là thân tỷ muội.”
Lời này nói ra, Lê Kiểu đỏ bừng mặt.
Trong số tất cả các cô nương đang ngồi dưới mái đình này, chỉ có mình nàng không phải là thành viên Phức Sơn xã, đáy lòng vẫn tồn tại tự ti không dám nói với ai, giờ đây lại thành tiêu điểm của chúng cô nương.
Xấu hổ, ê chề đốt cháy cõi lòng Lê Đại cô nương, bỏng rát đến mức nàng chỉ hận không được ngất đi.
Nhưng nếu ngất đi, chắc chắc còn mất thể diện hơn.
Lê Kiểu đành âm thầm bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, chịu đựng cơn khó chịu hừng hực trong lòng.
Nàng không nên đến đây.
Nếu Lê Tam đã gia nhập Phức Sơn xã, nàng phải tránh xa mới đúng, tránh cho mất mặt.
Tất cả là vì tâm tư hiểm độc của Lê Tam, cớ sao phải che đậy tin tức này?
Đây là lần đầu tiên Lê Kiểu hối hận vì đến một buổi tụ tập náo nhiệt thế này, càng hận Kiều Chiêu hơn.
Cũng may lúng túng không duy trì quá lâu, Lan Tích Nồng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nếu là thân tỷ muội thì đều giống nhau rồi.
Lê cô nương, phụ thân của cô nương là Tu soạn ở Hàn Lâm Viện phải không?”
Lần này thì Lê Kiểu chắc chắc, tiếng “Lê cô nương” kia là đang gọi nàng.
Nhưng câu hỏi này càng khiến mặt nàng nóng hơn.
Quý nữ ở đây có ai không phải cô nương Hầu phủ, Bá phủ cơ chứ, toàn là tôn nữ Các lão, tôn nữ Thượng thư, nàng chỉ là nữ nhi của một Tu soạn cỏn con ở Hàn Lâm Viện, tự dưng Lan cô nương nhắc đến phụ thân của nàng là có ý gì?
“Ta nghe nói, lệnh tôn từng đạt Thám Hoa.
Lệnh tôn tài hoa như vậy, chắc Lê cô nương cũng không tồi, không biết đã nghĩ ra được vế đối chư?” Lan Tích Nồng cười hỏi.
Nhìn gương mặt miệng cười mà mắt không cười của Lan Tích Nồng, Lê Kiểu bỗng nhiên hiểu ra: đây là phụ thân gây chuyện bên ngoài, người ta mới tìm đến đòi nợ từ nữ nhi là nàng.
Nghĩ đến đây, Lê Kiểu thấy hận vô cùng.
Rõ ràng Hàn Lâm Viện là nơi 1 2 » .