Thiều Quang Đến Chậm

Chương 30-


Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 30-


Chương 146: Dưới tàng cây
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Trong thời khắc đó, cứ như có một trận sóng ồ ạt vỗ vào trái tim của Thiệu Minh Uyên.
Chàng vẫn đứng thẳng tắp như cũ, lưng cao ngất, đôi mắt đen thăm thẳm khiến cho người ta không nhìn ra được từng đợt sóng dồn dập trong lòng, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều hướng đến Kiều Chiêu, quên dời đi.
Bên tai chàng như vang lại câu hỏi của Kiều Mặc: Thiệu Minh Uyên, ngươi có biết khuê danh của muội muội ta không?
Và: Ngươi nhỡ cho kỹ, tên muội ấy có một chữ “Chiêu”, là chữ “Chiêu” trong câu “Hiền giả dĩ kỳ chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu”.
Cái tên này đã khắc sâu vào lòng chàng từ lúc đó.
Suốt đời này mãi không quên.
Thiếu nữ nhàn nhạt nhìn chàng, mỉm cười.
Trì Xán nhẹ nhõm nói: “Là “Chiêu” này à.”
Lê Chiêu, đúng là thật hay, thật dễ nghe.
“Thiệu Tướng quân, hôm nay đa tạ Tướng quân rồi.

Nhưng ta phải nhanh trở về không người nhà lo lắng.”
“Được, thế để ta đi sắp xếp.” Thiệu Minh Uyên dời mắt, lướt qua người bạn tốt, trầm mặc xoay người đi ra ngoài.
Đổi một chiếc xe ngựa tương tự với cỗ xe đã hỏng của Kiều Chiêu, nửa cũ nửa mới, sẽ không gây chú ý cho mọi người, phu xe và ngựa vẫn như cũ.
Kiều Chiêu bước lên xe, xoay người lại: “Thiệu Tướng quân, xin nói thêm vài câu có được không?”
Lý thần y vừa lên xe ngựa nghe vậy thì vội vén mành xe lên, ló đầu ra săm soi nhìn Thiệu Minh Uyên.
Trì Xán đứng cách đó không xa cũng nheo mắt lại, ánh mắt di chuyển giữa Kiều Chiêu và Thiệu Minh Uyên.
Thiệu Minh Uyên có cảm giác bị nhiều đôi mắt nhìn chòng chọc, cảm giác ấy chàng đã trải qua rất nhiều rồi, nhưng không hiểu sao lần này lại có chút kỳ quặc khó giải thích.
Nhưng trước vẻ mặt thản nhiên tự tại của thiếu nữ, chàng đồng ý: “Được.”
Hai người đi thẳng đến một chỗ người ngoài vẫn nhìn thấy nhưng không nghe được rồi mới dừng lại, đứng dưới gốc cây đa nói chuyện.
“Lê cô nương còn có việc gì à?”
Thiệu Minh Uyên vẫn khách khí hỏi, Kiều Chiêu lại nhạy cảm phát hiện ra một sự xa cách.
Như thể từ sau khi quay về lầu Xuân Phong, có những thứ không giống trước.
Kiều Chiêu cũng không bận tâm, cười nói: “Thiệu Tướng quân, Lý gia gia nói với ta rằng, ngày mai người sẽ rời kinh, Tướng quân đã phái hai người bảo vệ gia gia.”
“Phải.”
“Ta nghe nói vùng duyên hải phía Nam không an toàn lắm.

Dù đúng là người do Tướng quân phái đi chắc chắn là một cao thủ, có thể lấy một chọi bốn, nhưng chỉ có hai người thôi thì ta vẫn hơi lo.

Lý gia gia không thích có nhiều người đi theo, nếu tiện thì Tướng quân có thể phái thêm vài người âm thầm đi theo bảo vệ được không?”
Kiều Chiêu nói xong thấy Thiệu Minh Uyên vẫn nhìn nàng không nói, nhẹ nhàng mím môi, hỏi: “Ta đòi hỏi quá nhiều à?”
Đáy mắt Thiệu Minh Uyên ánh lên ý cười, dịu giọng nói: “Không đâu.

Lê cô nương yên tâm, ta đã an bài người âm thầm bảo vệ từ trước rồi.”
Mắt hạnh trong suốt của Kiều Chiêu cong lên, trịnh trọng cúi người làm lễ với Thiệu Minh Uyên: “Vậy thì cảm ơn Thiệu Tướng quân.”
“Lê cô nương không cần khách khí.” Thiệu Minh Uyên tránh ra không nhận lễ của nàng: “Sau này nếu Lê cô nương có gặp phải chuyện gì phiền phức thì có thể phái người đến liên lạc với chưởng quỹ của lầu Xuân Phong, ta hay ghé qua chỗ này.”
Chàng dừng lại một chút, nhìn qua nói thêm: “Hoặc là tìm Thập Hi giúp đỡ cũng được.”
Kiều Chiêu nhíu mày nhìn chàng.
Thiệu Minh Uyên bị nàng nhìn thì cảm thấy hơi lúng túng, nghĩ thầm: hôm nay chàng cũng có nói sai cái gì đâu nhỉ, tại sao hết người này đến người khác cứ nhìn chàng kỳ quặc như vậy nhỉ?
Tướng quân trẻ tuổi bối rối hoang mang đối mặt với thiếu nữ đang nhíu mày, nhất thời không dám nói gì lung tung.
“Đa tạ Thiệu Tướng quân quan tâm.” Kiều Chiêu gằn từng chữ rồi nhấc chân bỏ đi.
Đi thế là đi luôn à?
Thiệu Minh Uyên loáng thoáng nghĩ rồi đi theo.
Kiều Chiêu cũng không dừng lại nửa bước, leo lên xe, lão phu xe phất nhẹ roi ngựa, xe ngựa chầm chậm di chuyển, nhanh chóng biến mất trong dòng người.
Trì Xán liếc Thiệu Minh Uyên một cái, không nóng không lạnh cười cười: “Các huynh còn nhiều điều muốn nói nhỉ, lưu luyến chia tay thế cơ à?”
“Đâu có –”
“Được rồi, không cần giải thích, đi uống rượu thôi.” Trì công tử phất tay áo, xoay ngước bỏ đi.
Giải thích chính là che đậy, chàng ghét nhất là giải thích!

Cái kẻ vô ơn này, không phải chỉ giúp muội ấy một chút ngày mưa thôi à, có gì đáng nói đâu? Chàng còn cứu muội ấy từ trong tay tên buôn người đấy mà cũng có thấy muội ấy cảm tạ công ơn đâu!
Tạm thời không nhắc đến chuyện bốn người quay lại uống rượu như thế nào.
Ở Lê phủ, người ngựa lục đục.
Hà thị ôm khăn khóc lóc: “Lão phu nhân, con đã nói là để cho con đi tìm Kiều Chiêu mà, thế mà người lại để lão gia đi! Lão gia lại còn đi đúng lúc mưa to nhất, bây giờ hết mưa rồi mà Kiều Chiêu không thấy, lão gia cũng chẳng thấy đâu.

Hu hu hu –”
“Ngươi im đi!” Huyệt thái dương của lão phu nhân giật giật không ngừng, cả giận: “Cái này thì có gì mà khóc lóc.

Chiêu Chiêu đi đến am Sơ Ảnh, cũng chẳng phải đi chỗ nào khác, lại còn có nha hoàn và phu xe đi theo.

Dưới chân thiên tử còn gặp phải chuyện gì à?”
Hà thị nghe xong khóc còn dữ dội hơn: “Chiêu Chiêu còn bị bắt cóc dưới chân thiên tử đấy thôi –”
Rốt cục Đặng lão phu nhân giận đến mức không nhịn được, không giữ nổi vẻ thanh nhã, liếc xéo: “Mưa to như thế bọn buôn người cũng không mò mẫm ngoài đường đâu!”
Hà thị khóc đến lệ nhòe hai mắt dừng lại chớp chớp mắt.
Tự dưng lại thấy mẹ chồng nói có lý!
Bà không khóc nữa, kéo kéo khăn tay nói: “Nhưng sao giờ lão gia và Chiêu Chiêu còn chưa trở về chứ? Lão phu nhân, hay là mưa to quá, Chiêu Chiêu phải dừng giữa đường rồi?”
“Thế cũng không cần vội vàng, ngồi trong buồng xe trú mưa cũng được.” Tuy Đặng lão phu nhân cũng khá lo lắng nhưng để tránh con dâu khóc đến ngập hết nhà cửa, bà cố trầm mặt an ủi.
Hà thị đứng lên, hết nhìn lên trời lại nhìn xuống đất, lẩm bẩm: “Nhỡ đâu xe hỏng thì sao? Lão phu nhân cũng biết rồi đấy, xe ngựa trong phủ chúng ta thực sự tồi tàn lắm rồi, con đã nói là nên sớm thay đi thế mà lần nào người cũng không cho –”
Thấy lão phu nhân sa sầm không nói câu nào, Hà thị lại tiếp tục: “Lần này Chiêu Chiêu mà trở về thì thế nào cũng phải thay cái xe ngựa nát bét kia đổi.

Phải rồi, còn con ngựa kia nữa, cũng già lắm rồi chẳng chạy nổi nữa đâu, cũng phải thay thôi.

À còn phu xe –”
Hà thị càng nói càng cau mày, vỗ tay: “Thôi đổi hết đi, con dâu trả tiền!”
“Hà thị, ngươi im miệng cho ta!” Đặng lão phu nhân tức chết đi được.
Lấy tiền của con dâu đổi xe thay ngựa thay cả phu xe, truyền đi thì Lê gia vinh dự lắm đấy à? Con trai của bà cũng chỉ nuôi được cái xe rách đấy, con ngựa già đấy, lão phu xe già đấy thôi!
“Con dâu có nói gì sai à?” Hà thị khó hiểu.
Bà bỏ tiền, bà sẵn lòng bỏ tiền mà, dựa vào cái gì mà không cho đổi xe ngựa chứ?
Một người chê mẹ chồng cứng nhắc bảo thủ, một người chê con dâu thở ra mùi nhà giàu mới nổi thô tục, hai người gườm gườm nhìn nhau như vậy, trong giây lát tự dưng lại yên tĩnh.
Nhị thái thái Lưu thị vội vàng giảng hòa: “Tam cô nương vẫn chưa trở lại có khi là được sư thái giữ lại cũng nên.”
“Hay là như vậy?” Đặng lão phu nhân tỉnh người.
Tức giận với con dâu đầu gỗ, đúng là chẳng đáng công!
“Chắc là thế rồi.

Tam cô nương nhà chúng ta đã thông minh lại còn được lòng người khác, nhất định được vị sư thái am Sơ Ảnh kia yêu quý vô cùng.

Chưa biết chừng mưa vừa rơi đã giữ Tam cô nương ở lại rồi, có khi người báo tin giờ vẫn đang ở trên đường đấy.”
Đặng lão phu nhân và Hà thị không tự chủ cùng nhau gật đầu.
Lời này cũng không tệ, Chiêu Chiêu đúng là vừa thông minh lại còn được lòng người khác, ngủ lại ở chỗ sư thái cũng không lạ.
Hà thị nhìn kỹ người em dâu lần nữa, nghĩ thầm: trước kia cũng không nhìn ra em dâu có mắt nhìn như vậy, đúng là càng lớn càng tiến bộ.
Chương 147: Áp tải về phủ?
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Nhận ra ánh mắt của Hà thị, Lưu thị thầm bĩu môi.
Bà chẳng quan tâm Tam cô nương có thông minh hay có được lòng người khác đâu, chẳng qua mỗi lần Tam cô nương gặp chuyện xui xẻo, rốt cục người xui xẻo lại là kẻ khác.

Vì sợ vạ lây sang hai khuê nữ của bà, để đảm bảo an toàn thì cứ cầu nguyện cho Tam cô nương may may mắn mắn đi.
Ôi, lại còn phải bận tâm đến khuê nữ nhà người khác, đúng là mỏi mệt cả lòng.
Người làm nương rốt cuộc vẫn lo nhiều hơn, Hà thị vừa mới hơi an tâm đã lại hỏi: “Nhỡ Chiêu Chiêu rời đi lúc trời chưa đổ mưa thì sao bây giờ? Hôm nay còn có sấm chớp đánh liên tục nữa, nhỡ xe ngựa đang đi trên đường bị sét đánh thì sao? Còn lão gia nữa!”
Hà thị nghĩ vậy thì cả người bồn chồn, nhấc chân ra ngoài: “Lão phu nhân, hay cứ để con dâu đi tìm một phen!”
“Ngươi quay lại đây!” Đặng lão phu nhân trầm mặt quát: “Lão gia đã ra ngoài từ sớm rồi.


Khi nãy Huy Nhi cũng dẫn người đi tìm tiếp.

Giờ ngươi lại còn muốn đi nữa cho loạn à? Đợi lát nữa Chiêu Chiêu quay về không thấy ngươi đâu, hay ngươi cũng muốn nó đi tìm ngươi nốt?”
Hà thị ủ rũ quay lại, nắm khăn khóc nấc lên.
Đại nha hoàn Thanh Quân vội vã đi vào, mặt nở nụ cười: “Lão phu nhân, Tam cô nương về rồi ạ.”
Đặng lão phu nhân mừng rỡ: “Mau để con bé vào.”
Hà thị đã xông ra ngoài.
Kiều Chiêu vừa mới đứng yên ổn trên bậc thang, vạt áo đã bị một trận gió thổi tung, bị một người ôm chặt.
“Chiêu Chiêu của nương, con để nương lo gần chết!” Hà thị nước mắt nước mũi đầm đìa, ôm chặt Kiều Chiêu không buông.
Kiều Chiêu khó khăn ngẩng đầu, nhìn qua Lý thần y.
Lý thần y hắng giọng.
Hà thị ngừng khóc, ngẩng lên.
Ơ kìa, sao lão giả này nhìn quen quen!
Kiều Chiêu cũng không biết làm sao, mở miệng nói: “Nương, là Lý gia gia đưa con về.”
Hà thị: “…” Nhớ ra rồi, đây là vị thần y mà con gái nhận làm nghĩa gia gia!
Lúc này Đặng lão phu nhân vừa nhận được tin cũng ra đón: “Thần y tới rồi, mời vào trong.”
Ngay trước mặt mọi người, Lý thần y qua loa giải thích: “Ngày mai lão phu phải đi xa nên định tạt qua gặp Chiêu nha đầu, sau đó mới nhớ hôm nay là ngày con bé đến am Sơ Ảnh bèn đi thẳng đến đó tìm.

Ai ngờ nửa đường lại thấy xe ngựa con bé bị hỏng, vừa hay đưa về.”
Lê Kiểu nhìn cả người Kiều Chiêu, thầm cười giễu rồi đi qua nắm lấy tay nàng: “Tam muội quay về là tốt rồi, mọi người cứ lo mãi không thôi.

Phụ thân và Tam đệ đi ra ngoài tìm muội giờ còn chưa thấy về đấy.”
Nàng nắm chặt tay Kiều Chiêu, ân cần vô cùng: “Tay Tam muội lạnh quá, có phải trên đường gặp mưa phải không? Thay cả y phục rồi.”
Nàng chưa thấy Lê Tam mặc bộ y phục này bao giờ.
Khóe mắt Lê Kiểu liếc nhìn Lý thần y, thầm nghĩ: Trùng hợp như thế à? Xe ngựa Lê Tam bị hỏng lại gặp được Lý thần y?
Kiều Chiêu rút tay về, nhàn nhạt nói: “Gặp mưa nên thay quần áo.”
Thế tức là, thay đổi y phục mới là điều Lê Kiểu quan tâm chủ yếu à?
Nàng hoàn toàn không hiểu nổi cái kiểu chú tâm lặt vặt kỳ lạ như vậy, thi lễ với các trưởng bối, thản nhiên nói: “Để cho tổ mẫu và mọi người lo lắng rồi.

Trên đường có người khác bị hỏng xe ngựa, đi nhờ xe của cháu.

Cuối cùng vì nặng quá nên xe ngựa nhà chúng ta cũng hỏng theo rồi.”
Hà thị nghe vậy thì mừng rỡ: Quá tốt, cuối cùng bà cũng có thể danh chính ngôn thuận bỏ tiền đổi xe ngựa rồi!
Ánh mắt Lê Kiểu lập lòe: “Tam muội vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Gặp người không rõ lai lịch, sao lại có thể tùy tiện để cho người ta lên xe đi nhờ chứ? Huống chi trời còn mưa, lại còn ở nơi hoang vu hẻo lánh.

Nhỡ người đi cùng nổi lên ý xấu thì biết làm sao mới được!”
Nàng quay đầu nói với Đặng lão phu nhân: “Tổ mẫu, cháu nghe việc Tam muội gặp phải cũng sợ thay cho muội ấy.”
Sắc mặt Đặng lão phu nhân hơi nghiêm lại.
Lo lắng của Đại nha đầu chưa chắc đã thừa.
Nhưng nhìn đến gương mặt tái nhợt của cháu gái, lão thái thái cũng không nhẫn tâm nói nhiều, khách khí nói với Lý thần y: “Thần y mau vào đây mời một chén trà.”
Lý thần y khoát tay: “Không được, đưa Chiêu nha đầu về đến đây thì lão phu cũng yên tâm rồi.

Ngày mai lão phu phải xuất hành, còn nhiều đồ phải sửa soạn lắm, không ở thêm được.”
“Lão thân thật ngại quá.”
Lý thần y cười cười, giọng nói ôn hòa ngoài dự liệu: “Lời này của lão phu nhân khách khí quá rồi, lão phu là nghĩa gia gia của Chiêu nha đầu, cũng coi như người một nhà.


Mọi người lo cho Chiêu nha đầu, ta càng mong nó gặp được chuyện tốt.”
Đặng lão phu nhân cảm nhận rõ rệt rằng có vẻ lần này Lý thần y gần gũi với Tam tôn nữ hơn, loại gần gũi này khác lúc trước nhiều.

Nếu nói lúc trước là vừa ý một tiểu bối hợp tính, hôm nay chính là thân thiết không cả nề điều gì.
Có người tốt với tôn nữ, tất nhiên Đặng lão phu nhân rất vui mừng, khách khí đưa Lý thần y đi rồi mới để cả gia đình quay lại chính phòng.
Kiều Chiêu cố gắng chịu đựng nói: “Tổ mẫu, cháu muốn đi tắm.”
“Đi đi.” Đặng lão phu nhân cẩn thận quan sát Kiều Chiêu, nuốt hết những lời định hỏi xuống bụng.
Nhìn Tam nha đầu có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng nhìn kỹ có thể thấy có chút chật vật, phải nhanh đi tắm táp sửa sang một lượt.
“Nương đưa con đi.”
“Không cần đâu nương.

Chẳng phải phụ thân và tam ca còn chưa về sao, nương ở đây chờ hai người đi.”
Lúc này Hà thị mới thôi, dặn dò: “Nương bảo phòng bếp đun trà gừng cho con.

Con tắm xong thì uống một chén nhé.”
Kiều Chiêu gật đầu đồng ý.
Chừng nửa giờ sau thì A Châu báo lại: “Cô nương tắm xong đã đi ngủ rồi ạ.”
“Uống trà gừng chưa?”
“Uống rồi ạ.”
Hà thị yên tâm nhìn Đặng lão phu nhân.
“Để nó ngủ đi, có gì mai nói tiếp.” Đặng lão phu nhân thở dài.
Người bình an trở về là được rồi, những thứ khác từ từ rồi nói tiếp.

Nhưng mà lão Đại và Huy Nhi làm gì mà còn chưa về chứ?
Đặng lão phu nhân nhìn sắc trời càng lúc càng tối, cũng hơi nóng ruột.
“Lão phu nhân, Tam công tử trở về rồi ạ.”
Thanh Quân vừa báo, Lê Huy đã bước vào, làm lễ với Đặng lão phu nhân thì bị bà kéo lại, thờ phào nói: “Cuối cùng cũng về rồi.

Thế có gặp phụ thân cháu không?”
Trên tay áo Lê Huy dính không ít bùn nhưng cũng không bận tâm, nghiêm trọng nói: “Tôn nhi không gặp phụ thân lần nào, cũng không tìm thấy Tam muội—”
“Chiêu Chiêu về rồi, giờ đã ngủ rồi.”
Đặng lão phu nhân vừa nói vậy, ánh mắt Lê Huy sáng lên trong nháy mắt, đầu vai nhanh chóng thả lỏng.

Thế rồi tự ý thức được thất thố của mình, vội vàng mím môi.
“Huy Nhi, cháu đi tắm trước đi, lát rồi ăn cơm.”
Lê Huy lắc đầu: “Tôn nhi hơi lo cho phụ thân.”
Đặng lão phu nhân và Hà thị cùng nhau gật đầu.
Làm gì có ai không lo chứ? Trên dưới một nhà lớn bé, người không đáng tin nhất vẫn còn đang lang thang ngoài đường đấy.
“Vậy thì ăn cơm trước đã vậy, chuyện gì cũng phải ăn no mới làm tiếp được.” Đặng lão phu nhân phân phó Thanh Quân chuẩn bị cơm nước, để mọi người đang ở Thanh Tùng đường dùng bữa.
Thức ăn được bưng lên, cả phòng yên lặng ăn cơm, bầu không khí hơi nặng nề.
Cơm mới ăn được một nửa, đột nhiên có một bà tử hồng hộc xông vào: “Không được rồi lão phu nhân.

Đại lão gia bị Cẩm Y Vệ áp tải về phủ!”
Cẩm Y Vệ?
Cả một phòng biến sắc.
Đặng lão phu nhân đặt đũa lên bàn, bước vội ra ngoài.

Vì đi quá nhanh người nghiêng ngả.
Lê Huy đỡ Đặng lão phu nhân, âm thầm hít một hơi, trầm giọng nói: “Tổ mẫu, người đừng sốt ruột.

Để tôn nhi đi cùng tổ mẫu ra xem.”
Chương 148: Lời đồn
Editor: Ha Ni Kên
Cả nhà run rẩy bước tới sân viện đã thấy Lê Quang Văn đi vào.
“Lão Đại, Cẩm Y Vệ đâu rồi?” Đặng lão phu nhân ngó nghiêng trái phải.
Cả người Lê Quang Văn sũng nước, thở hừ hừ: “Đi rồi.”
“Con trai, ngươi nói thật cho nương biết, ngươi không gây chuyện gì chứ?”
“Nào có.


Sao nương lại có thể nghĩ như thế cơ chứ! Con trai đã bao giờ gây chuyện gì đâu?” Lê Quang Văn cảm thấy oan ức.
“Vậy tại sao Cẩm Y Vệ lại về cùng ngươi?” Đặng lão phu nhân vừa quay lại vừa hỏi.
“À, chuyện là thế này.

Con phải thuê xe để tìm Chiêu Chiêu đúng không –” Nói đến đây Lê Quang Văn đột ngột ngừng lại, ảo não tự vỗ đầu mình: “Thế rồi con lại gặp đám Cẩm Y Vệ chó cậy gần chuồng, nhất thời căm phẫn trước việc trái đạo đức như vậy nên ồn ào với bọn chúng một trận.

Nhưng mà chết rồi, con phải đi tìm Chiêu Chiêu—”
Lê Quang Văn xoay người định chạy, Đặng lão phu nhân nhanh tay nhanh mắt nhéo tai con cả, mặt sa sầm: “Chiêu Chiêu về rồi! Thế mà ngươi thì sao? Ngươi no bụng rửng mỡ có phải không? Sao lại gây gổ với Cẩm Y Vệ hả?”
“Con không thể đứng yên nhìn –”
Không để ý đến con dâu và các cháu đang đứng nhìn, Đặng lão phu nhân vừa đánh vừa mắng: “Không thể đứng yên nhìn, không thể đứng yên nhìn, trên đời này có bao nhiêu chuyện không thể đứng yên nhìn, thế mà lại đi đánh nhau gây hấn với Cẩm Y Vệ? Mưa hôm nay rơi hết vào đầu ngươi rồi hả? Hôm nay ta phải đánh chết ngươi mới được!”
Lê Quang Văn ôm đầu trốn chui trốn lủi, vô thức chạy đến trốn sau lưng Hà thị.
Hà thị cảm động vô cùng.
Lúc cấp bách nhất, lão gia vẫn muốn dựa vào bà!
“Lão gia, lão gia mau về Nhã Hòa Uyển đi, để thiếp lo thay cho lão gia!”
“Đa tạ!” Lê Quang Văn ôm quyền, co chân chạy mất.
Hà thị giơ tay ngăn trước mặt Đặng lão phu nhân: “Lão phu nhân, người bớt giận một chút.

Cẩm Y Vệ gì đó cũng không làm gì lão gia nhà chúng ta, người tức ông ấy làm gì!”
Đặng lão phu nhân dừng lại, siết chặt bàn tay.
Nếu đánh con dâu mà bị truyền ra ngoài thì khó coi quá, bà phải nhịn!
Nhưng mà –
“Kỳ thật.

Cái đứa vô liêm sỉ kia cãi vã với Cẩm Y Vệ rồi mà Cẩm Y Vệ vẫn đưa nó về đây à?” Đặng lão phu nhân lẩm bẩm.
Lưu thị đứng một bên không thể nhịn thêm, nghiêm mặt: “Lão phu nhân, nhỡ Cẩm Y Vệ muốn tìm đến cửa trước, sau đó mới tính sổ thì sao?
Đặng lão phu nhân kinh hãi: “Không được, ta phải đi tìm lão Đại hỏi cho rõ!”
Lê Quang Văn vừa mới cởi hết quần áo ướt đi vào phòng tắm ở Nhã Hòa Uyển, đã nghe thấy có người bẩm báo là lão phu nhân đến rồi, mặt mày choáng váng: Không đúng, có vẻ hôm nay mẫu thân đại nhân thực sự nổi giận rồi, lại còn đuổi đến cả phòng tắm! Hóa ra nương thật thông minh, biết ông sẽ không còn đường trốn …
Lê Quang Văn trần truồng ngồi trong thùng nước tắm, gương mặt đầy vẻ cuộc sống không còn gì để luyến tiếc.
Lề mề mặc lại quần áo tử tế, quả nhiên đã thấy lão thái thái đã ngồi chặn ở cửa, tay bưng trà nóng nhấp một ngụm.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đặng lão phu nhân giương mắt, đưa chén trà cho Thanh Quân, trầm giọng: “Thanh Quân, lôi một cái ghế ra cho Đại lão gia ngồi!”
Thanh Quân liếc nhìn Lê Quang Văn, hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu lôi ra một cái ghế.
Lê Quang Văn đã thay y phục mặc ở nhà ra, tóc ướt nên vẫn bù xù, còn đang nhỏ nước tong tỏng, lúng túng nói: “Nương, ít nhiều cũng chờ con trai lau tóc chải đầu đã.” Hà thị còn đang nhìn kia kìa.
Lê Quang Văn liếc nhanh nhìn Hà thị.
Hà thị: “…” Lão gia như vậy thật là tuấn tú!
Đặng lão phu nhân không thèm chớp mắt, lạnh nhạt nói: “Còn lau cái gì nữa, ngươi cứ làm liều như vậy chưa biết chừng đến ngày cả cái nhà này mất đầu vì ngươi đấy.”
“Con trai đâu có làm gì liều lĩnh –” Lê Quang Văn khổ tâm ủ rũ, lặng lẽ nắm chặt tay lại, có chút đau lòng.
Nếu Cẩm Y Vệ ngày qua ngày vẫn chỉ là đám chó săn tin thôi thì cũng đành kệ, đây thống lĩnh Cẩm Y Vệ Giang Đường dám cấu kết với Thủ phụ Lan Sơn làm việc xấu, không biết đã gieo họa cho bao nhiêu trung thần lương tướng rồi.

Cứ thế này mãi, nước cũng không giữ được, lúc đấy mới đúng là mạng người như kiến cỏ.
Thấy nhi tử có vẻ thực sự đau lòng, Đặng lão phu nhân cũng không đành lòng, hắng giọng: “Ngồi xuống đi.”
Thanh Quân đặt ghế xuống, không dám ngẩng đầu lên, lui về phía sau Đặng lão phu nhân.
Lê Quang Văn đành phải ngồi xuống.
“Ngươi vừa đôi co với Cẩm Y Vệ, sao Cẩm Y Vệ lại đưa ngươi về tận đây?”
Chẳng lẽ lại y như lời thê tử lão Nhị?
Là tới tìm đến cửa trước, sau đó mới tính sổ ư?
Nhắc đến đây, Lê Quang Văn lại hơi tức giận: “Nhi tử đang cãi nhau với Cẩm Y Vệ đấy thôi, ai mà ngờ được cái tên phu xe vừa thuê được kia lại đánh xe ngựa chạy mất…”
Đặng lão phu nhân đau khổ trong lòng: thằng con vô liêm sỉ của bà còn không có mắt nhìn như một kẻ đánh xe.
“Nhi tử không có xe ngựa, trời lại còn đang mưa nên bị lạc đường.

Sau đó người đứng đầu bọn họ ra lệnh cho hai người khác đưa nhi tử về.” Lê Quang Văn nghĩ đến người đứng đầu kia của Cẩm Y Vệ thì cau mày lại.
Hóa ra người mà nữ nhi quen biết lại là Cẩm Y Vệ!
Đúng là con gái lớn làm cha mẹ phải lo lắng, tại sao lại kết bạn lung tung như thế chứ!
“Cẩm Y Vệ mà cũng có lúc tốt thế à?” Đặng lão phu nhân nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do, nhìn con trai ngốc tuấn tú vô song mà thở dài.
Làm cha mẹ đúng là chẳng xuể nổi lòng!
Đặng lão phu nhân đi rồi thì còn lại hai người Lê Quang Văn và Hà thị.

Hà thị cố lấy dũng khí nói: “Lão gia, để thiếp chải tóc cho lão 1 2 » .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.