Thiều Quang Đến Chậm

Chương 25-


Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 25-


Chương 121: Thỉnh cầu giống nhau
Editor: Ha Ni Kên
Trong nháy mắt, Kiều Mặc tưởng như thấy được hình bóng Đại muội đã qua đời trong tiểu cô nương khí chất thanh tĩnh kia.
Chàng vô thức tiến lên một bước, bị ai đấy kéo lại vạt áo.
“Đại ca –” Kiều Vãn khóc đỏ hoe cả mắt ngước đầu.
Kiều Mặc cúi người, dịu dàng: “Mệt rồi à? Để Đại ca bế muội.”
Kiều Vãn tránh: “Muội không cần bế, muội tự đi được.”
Tiểu cô nương dụi mắt, giọng non nớt làm người khác đau lòng: “Đại ca, tại sao sáng nay ở Hầu phủ ca không để muội nhìn tỷ tỷ? Muội muốn gặp tỷ tỷ.”
Kiều Mặc dắt tay ấu muội, ôn tồn: “Vãn Vãn sẽ quên mất tỷ tỷ à?”
“Không bao giờ.” Cô bé lắc đầu như trống bỏi.
Kiều Mặc nhẹ nhàng vuốt đầu Kiều Vãn: “Thế là được rồi.

Tỷ tỷ và Vãn Vãn đều rất thích đẹp, bây giờ dáng vẻ muội ấy như thế chắc không muốn chúng ta thấy đâu.

Chúng ta chỉ nhỡ kỹ bộ dáng tỷ tỷ muội trong lòng là được rồi.”
“Nhưng mà, muội vừa thấy ai trông giống tỷ tỷ lắm –”
“Muội nói gì?” Kiều Mặc căng thẳng.
Thiệu Minh Uyên ở phía trước cũng đột ngột ngoái đầu.
Tiểu cô nương ngước đầu, nước mắt nhạt nhòa: “Muội thấy tỷ tỷ khóc.”
Kiều Mặc nhìn lướt Thiệu Minh Uyên rồi nhẹ giọng: “Vãn Vãn nhầm rồi.”
Kiều Vãn đau lòng cúi gằm mặt xuống đất, một lúc lâu sau mới nói: “Muội chỉ thấy người lợi hại như tỷ tỷ làm sao dễ dàng mà chết như thế được? Muội không tin!”
Rõ ràng có biết bao nhiêu người không bằng tỷ tỷ mà vẫn sống tốt như thế cơ mà.
Vậy nên nhóc mới muốn nhìn một chút, nhưng ca ca lại không cho.
Thiệu Minh Uyên nhìn về phía đám người.
Vậy nên, ngày hôm ấy bên cửa sổ lầu Xuân Phong, chàng thấy Lê cô nương như vậy, không phải là do say rượu nên gặp ảo giác, mà Lê cô nương thực sự có nét tương tự với thê tử ư?
Đám người đông đúc, lại chẳng thấy bóng dáng người thiếu nữ kia.
Thiệu Minh Uyên bình tĩnh nhìn thẳng lại.
Có tương tự hay không cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.

Có giống đến đâu thì người chàng mắc nợ không phải người kia.
Trong biển người, Băng Lục cảnh giác cực độ thấy một người lôi tuột cô nương nhà mình đi mất, không phản ứng kịp.
“Lý gia gia?” Kiều Chiêu hơi ngạc nhiên.
Lý thần y vểnh raau hỏi: “Chiêu nha đầu, sao cháu lại ở đây?”
“Cháu…!đến xem náo nhiệt.”
“Cái loại náo nhiệt này thì có gì hay ho mà xem?” Lý thần y gõ vào trán Kiều Chiêu.

Thấy tiểu cô nương rõ ràng là vừa mới khóc, nghĩ một chút.
Chiêu nha đầu khóc à?
“Cháu xem náo nhiệt kiểu gì mà lại tự khóc rồi?”
Kiều Chiêu chớp chớp mắt.
Nàng khóc thì có gì lạ à? Nàng cũng là một cô nương mà, kể cả là hồi trước thì cũng chẳng phải là chưa khóc bao giờ.

Tại sao hôm nay gặp hai người hai người đều hỏi.
Dù sao thì Trì Xán và Lý thần y lần lượt xuất hiện đã xua đi tâm trạng đau khổ vì gặp huynh trưởng mà lại như hai kẻ xa lại của nàng.

Kiều Chiêu ổn định lại tinh thần.
“Cháu nhìn Ngọc Lang Kiều gia.

Thấy người ta bị hỏng hết gương mặt, cảm thấy đau buồn vô cùng, nên khóc.”
Lý thần y há hốc miệng, nhìn quanh quất rồi kéo vội Kiều Chiêu về phía sau đoàn người, khẩn khoản: “Chiêu nha đầu à, dù gia gia cũng không hiểu biết nhiều, nhưng gia gia vẫn thấy tiểu cô nương tầm tuổi cháu hình như nên dè dặt một chút.

Cái chuyện khóc vì đàn ông sao cứ nói thẳng ra thế được?”
Kiều cô nương cụp mắt: “Vâng, sau này sẽ không nói thế nữa ạ.”
Lý thần y vui vẻ yên tâm gật gù.
Như vậy là được rồi.

Lão thèm mà để ý mấy cái ngọc lang kiều lang, bộ dạng đẹp mắt cũng có mài ra mà ăn được đâu? Vì cái kẻ chả liên quan mà lại đau lòng mới là cô nương ngốc.
Lão đang nghĩ thì cháu gái nuôi đã nhẹ nhàng nói “Thế Lý gia gia có thể chữa khỏi gương mặt của Ngọc lang Kiều gia không ạ?”
Nàng không ngờ vết thương trên mặt Đại ca lại nghiêm trọng đến vậy.


Dựa vào năng lực của nàng thì khó mà chữa được.
Lý thần y: “…” Hóa ra mấy lời vừa rồi là vô nghĩa à!
Tiểu cô nương ngước đầu chớp mắt nhìn Lý thần y.
Lời dạy dỗ không tài nào thoát ra khỏi miệng Lý thần y.

Râu run run, ông tức giận: “Tại sao ai cũng nhờ lão phu chữa mặt cho Ngọc Lang Kiều gia?”
Cho dù không có ai nhờ thì ông dũng định chữa trị cho Kiều Mặc, nhưng hết người này đến người khác nhờ làm ông rất ngạc nhiên.
“Còn ai nhờ nữa ạ?” Kiều Chiêu ngẩn người.
Chẳng lẽ nhà ngoại cũng phái người nhờ Lý gia gia?
ĐÚng rồi, nếu không phải vậy, dựa vào tính tình quái gở của Lý gia gia thì không thể nào xuất hiện ở kinh thành lúc này được.
Lý thần y nghe vậy chỉ tay về phía xa xa: “Kia kìa, chính là thằng nhóc đang giơ cờ đấy.”
Kiều Chiêu nhìn lại, thần sắc phức tạp.
Thiệu Minh Uyên?
Hóa ra điều người kia muốn cầu cạnh Lý gia gia không phải là trị hàn độc trên người mà lại vì huynh trưởng ư? Người kia sẵn sàng nhảy vào bãi nước đục của đám tôn thất để giúp Lý gia gia được tự do, để hỏi xin Lý gia gia chữa trị cho huynh trưởng ư?
Nhất thời Kiều Chiêu không biết mình đang thấy gì.
Cảm kích à? Có lẽ không phải.

Cho dù nàng có bao dung đến mấy cũng không thể nào cảm kích cho kẻ tự tay giết nàng được.
Cái này không liên quan gì đến oán hận cả.
Kiều Chiêu nhìn về phía vị Tướng quân trẻ tuổi cả người mặc đồ trắng, than nhẹ.
Chắc là bùi ngùi, bùi ngùi vì tổ phụ không nhìn sai người, người kia thực sự đáng giá để phó thác cuộc đời, chẳng qua có nhiều yếu tố khác ảnh hưởng khiến hai người nàng đi đến kết cục như vậy.
Đội ngũ đã ra khỏi thành.

Trời cao đất rộng, mau đến mau đi nhưng vẫn còn rất nhiều dân chúng ùn ùn đi theo, nhanh chóng bỏ mặc lại hai người Kiều Chiêu và Lý thần y.
“Lý gia gia có thể chữa khỏi vết bỏng trên mặt Ngọc lang Kiều gia không ạ?”
“Trên đời này có bệnh gì mà lão phu không chữa được?” Lý thần y hừ một tiếng, sau đó đổi giọng: “Có điều nó bị bỏng ở mặt, muốn chữa khỏi thì khá là phiền.”
Lý thần y nghiêm túc nhìn Kiều Chiêu: “Chiêu nha đầu, có lẽ gia gia sẽ phải rời kinh thành một thời gian.”
“Lý gia gia?” Kiều Chiêu kinh ngạc.
Lý thần y giải thích: “Nếu muốn chữa khỏi vết bỏng cho Kiều Mặc thì cần một vị thuốc.

Đó là một loại trai biển chỉ sinh trưởng ở phía Nam, gia gia muốn đích thân lấy.”
“Không nhờ ai khác được ạ?”
Lý thần y lắc đầu: “Không được, đấy là một tầng keo dính trong suốt, bên trong chứa nước.

Nếu lấy từ con trai ra xong mà không thêm thuốc kịp thời thì sẽ biến chất, mất tác dụng.

Vậy nên ta phải tự mình đi.”
Kiều Chiêu cảm thấy ủ dột.
Lý gia gia đi mất, nàng cũng không nhận thân được với huynh trường.

Thực sự là lẻ loi một mình chốn kinh thành.
“Cháu nghe nói vùng duyên hải phía Nam khác lộn xộn, Lý gia gia nhất định phải bảo trọng.”
Lý thần y lơ đễnh cười cười: “Điều này thì cháu không cần lo, bên cạnh ta còn có cao thủ.”
Lão vừa nói vừa ngoắc tay về một nam tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa: “Lại đây.”
Diệp Lạc lặng lẽ tiến lại.
Lý thần y giới thiệu: “Đây là Diệp Lạc, thân thủ rất lợi hại.” Nói rồi nháy mắt vài cái, bổ sung thêm: “Từ lúc có tên nhóc này bên cạnh thì việc giã thuốc dễ dàng hơn rất nhiều.”
Cao thủ giã thuốc ít nói trầm mặc nào đó gào thét trong lòng: Tướng quân đại nhân, cho hắn về, hắn đúng là kẻ vô tích sự không làm được việc này đâu!
“Đây cũng là…!do Thiệu Tướng quân phái đến cho gia gia ạ?” Kiều Chiêu hỏi.
Lý thần y đưa mắt nhìn nàng: “Chiêu nha đầu đoán được à?”
Kiều Chiêu cười cười: “Dễ đoán mà.”
“Nha đầu này thật thông minh mà!” Lý thần y than thở.
Càng lúc ông càng vô thức so sánh Chiêu nha đầu và Kiều nha đầu.

Càng so càng thấy giống.
Nếu như – Kiều Mặc thấy con bé thì sao?
Chương 122: Chờ đợi
Editor: Ha Ni Kên
Suy nghĩ này manh nha trong đầu Lý thần y, rồi lão vội lắc đầu xua đi.
Trừ khi Chiêu nha đầu chính là Kiều nha đầu, không thì chả có nghĩa lý gì hết.
Mà trong giây phút Lý thần y trầm tư rồi lắc đầu, Kiều Chiêu nảy ra một suy nghĩ trong lòng.

Nàng vẫn đau khổ vì không có cách nào đến gần huynh trưởng.

Nhưng trên thực tế, nàng có thể mượn cơ hội gặp ca ca vào lúc ca ca và Lý gia gia có mặt cùng một chỗ!
Không phải mơ mơ hồ hồ nhìn thấy như lúc nãy, mà là thực sự nghe được giọng nói của huynh trưởng, thậm chí nghe ca ca nói xem, rốt cục chuyện gì đã xảy ra vào ngày hỏa hoạn hôm ấy.
Chắc chắn Lý gia gia sẽ hỏi!
Ý niệm này vừa nhen nhóm, đã điên cuồng lan rộng như cỏ dại sau mưa, không thể nào dập tắt được.
“Lý gia gia, hôm nay gia gia đến là vì vết thương của Ngọc Lang Kiều gia ạ?”
Lý thần y nhìn đoàn hạ táng dài dằng dặc, khe khẽ thở dài: “Phải, mà cũng không phải.”
Lão muốn tiễn đưa Kiều nha đầu trên đoạn đường cuối cùng, tiếc rằng rõ ràng lão là trưởng bối mà cũng chỉ có thể trà trộn và đám người nhốn nháo, như bao kẻ khác.
Vẻ mặt ông lão có chút tịch mịch, Kiều Chiêu cảm thấy không đành lòng, kéo kéo ống tay áo rộng lớn của lão: “Lý gia gia, nếu gia gia đi xa, Chiêu Chiêu sẽ nhớ gia gia lắm.”
Lý thần y chấn động, đột ngột nhìn Kiều Chiêu: “Chiêu nha đầu, cháu vừa nói gì?”
Kiều Chiêu ngẩng đầu, tha thiết: “Cháu nói nếu gia gia đi xa, Chiêu Chiêu sẽ nhớ gia gia lắm.”
Lý thần y nhất thời ngẩn ngơ, bên tai tựa như vang lên giọng nói nhõng nhẽo của một bé gái: “Lý gia gia, nếu gia gia đi xa, Chiêu Chiêu sẽ nhớ gia gia lắm…”
Ông nhìn đăm đăm Kiều Chiêu, do dự chần chờ.
Trên đời này, thực sự có hai người giống nhau đến vậy ư?
Hay thực ra, vì hai người giống nhau, nên lão mới không tự chủ được mà lại gần nha đầu này hơn?
“Chiêu nha đầu, tại sao cháu lại biết Ngọc lang Kiều gia?” Lý thần y dò xét.
Kiều Chiêu đáp lại mà chẳng chớp mắt lấy một cái: “Trong kinh thành, chỉ cần là cô nương thì làm gì có ai không muốn nhìn thấy phong thái của Ngọc lang Kiều gia ạ? Trước kia cháu xuất môn cùng các tỷ tỷ đã gặp một lần rồi.

Vậy nên hôm nay gặp lại, vừa nghĩ đến trước đây thì không tài nào không thấy khổ sở thay huynh ấy được.”
Nói đến đây Kiều Chiêu cười cười: “Nhưng thật may vì Lý gia gia sẽ chữa cho huynh ấy khỏi hẳn.

Ai cũng bảo gia gia là thần y tuyệt thế đấy!”
“Tiểu nha đầu dẻo miệng này.” Lý thần y khẽ gõ vào trán Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu cười, cũng không tránh.

Nàng đột ngột giơ tay chỉ một nam tử áo đen lấp ló cuối đoàn người, thấp giọng: “Lý gia gia đã thấy người kia bao giờ chưa ạ?”
“Ai cơ? Nhiều người quá.”
“Người mặc áo đen, cao cao, đứng ở cuối hàng ấy ạ.”
Lý thần y chỉ thấy toàn người là người, cũng chẳng phân biệt được ai với ai, lơ đễnh nói: “Làm sao?”
Chẳng lẽ dáng vẻ cũng đẹp mắt, là người tiểu cô nương thích?
“Người kia là Cẩm Y Vệ đấy.” Kiều cô nương thản nhiên nói.
Lý thần y mở to mắt.
Diệp Lạc vẫn trơ như khúc gỗ đột ngột nhìn Kiều Chiêu rồi vội cụp mắt xuống.
“Chiêu nha đầu, sao cháu lại biết được?” Lý thần y lại nhìn qua đoàn người, lần này nghiêm túc hơn nhiều.
“Cháu đã gặp một lần rồi.

Có lần cháu đến quán trà, còn gặp cả hắn và thuộc hạ đấy.” Kiều Chiêu khéo léo lựa lời.
“Lý gia gia, cháu nghe nói ai bị Cẩm Y Vệ để mắt đến đều sẽ rất phiền phức vì bị nhìn chòng chọc như gai bám vậy.

Người kia đang theo dõi Thiệu Tướng quân ạ?”
Lỗ tai Diệp Lạc dựng đứng lên.
Theo dõi Tướng quân của bọn hắn? Mấy cái thứ nanh chó kia thật là đáng ghét, hắn phải báo cho Tướng quân đại nhân!
“À, hay là đang theo dõi Ngọc lang Kiều gia nhỉ?” Kiều Chiêu lại bóng gió.
Theo dõi Ngọc lang Kiều gia?
Trong lòng Lý thần y chợt thắt lại, nghĩ thầm: Chẳng lẽ lại liên quan đến hỏa hoạn ở Kiều gia? Nghe nói triều đình cũng đã phái quan viên đi điều tra ở Gia Phong.

Hay là trận hỏa hoạn ở Kiều gia kia có điểm bất thường nên mới kéo theo sự chú ý của Cẩm Y Vệ?
Lý thần y nghĩ vậy thì cảm thấy lo âu thay huyết mạch còn sót lại của lão bạn tốt.

Vốn chỉ định nhìn qua Kiều Mặc trong đoàn người rồi sẽ rời kinh hái thuốc luôn, bây giờ lại quyết định gặp người một lần đã rồi tính tiếp.
“Diệp Lạc, ngươi đi theo đi.

Chờ hạ tang xong phu Quan Quân Hầu thì đem cái người bị hủy dung kia đến gặp ta.”
Diệp Lạc không nhúc nhích: “Tướng quân không cho phép tiểu nhân rời thần y nửa bước.”
“Đi nhanh đi.

Ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thế này thì ta sẽ gặp phải chuyện gì cơ chứ?”

“Tướng quân không cho phép tiểu nhân rời thần y nửa bước.”
“Ta đã bảo là không sao –”
“Tướng quân không cho phép tiểu nhân rời thần y nửa bước.”
Lý thần y giận đến phùng mồm trợn mắt, muốn đạp cho cái khúc củi khô này một cước nhưng lại sợ ê chân.

Nhất thời chẳng biết làm gì.
Kiều Chiêu thấy vậy thì cười cười nói với Diệp Lạc: “Vậy hay là nhờ mấy người đang âm thầm đi theo cử ra một người, mời người kia về vậy.”
Lý thần y nghe vậy sửng sốt, hỏi Diệp Lạc: “Còn có người khác à?”
“Có ạ.”
“Thế sao đến tận bây giờ ngươi không đả động đến?”
“Ngài có hỏi đâu.”
Lý thần y: “…” Đừng có cản lão, lão phải bỏ thuốc độc chết cái đồ khốn nạn này!
Thấy Diệp Lạc ra hiệu về phía nào đấy rồi lại trở lại dáng vẻ im lìm như khúc gỗ, Lý thần y soi mói hỏi Kiều Chiêu: “Chiêu nha đầu, sao cháu biết là còn có người âm thầm đi theo?”
“À, cháu hỏi bừa thôi.” Kiều cô nương vô trách nhiệm nói.
Lý thần y nghẹn ở cổ.
Lông mày Diệp Lạc hơi nhúc nhích, lướt nhanh qua Kiều Chiêu rồi cụp mắt nghĩ: may mà Tướng quân phái hắn đi bảo vệ cái vị thần y này.

Mặc dù tính tình cổ quái hâm dở, nhưng đầu óc cũng không nhanh nhạy.

Nếu mà sai hắn bảo vệ vị cô nương này thì đau đầu rồi.
Không biết rằng mình vừa bị cao thủ giã thuốc khinh bỉ một trận, vị thần y nào đấy phất tay áo: “Quay về quán trà chờ đi vậy, chắc mọi việc cũng xong trước khi mặt trời lặn thôi.”
Kiều Chiêu nhìn xa xăm vào đoàn người dài phía trước.
Đầu rồng đã lên ngọn núi, những người xem náo nhiệt cũng lục tục ra về.
Nàng quay người, lặng lẽ đi theo Lý thần y đến quán trà.
Ngồi trong quán trà, Lý thần y rót một tách, nói với Kiều Chiêu: “Chiêu nha đầu, cháu về nhà trước đi.

Đi lâu như vậy rồi có khi trưởng bối trong nhà cũng lo.”
Kiều Chiêu cười: “Lý gia gia yên tâm, cháu đã phái một nha hoàn về báo rồi ạ.”
Lý thần y nhìn kỹ lại, quả nhiên không thấy nha đầu tên A Châu đã đi đâu từ lúc nào.
Kiều Chiêu nâng bình trà, rót cho Lý thần y một tách: “Hôm nay cháu ra ngoài định đi dạo thôi, không ngờ lại gặp gia gia, tổ mẫu chắc chắn sẽ rất vui nếu cháu gặp gia gia.”
Lý thần y thấy trời vẫn còn sớm, mà ngồi một mình chờ cũng chán nên cũng không nói thêm gì nữa.

Lão hớn hở lôi một quyển sách nhăm nhúm dạy Kiều Chiêu nhận biết các huyệt đạo trên cơ thể.

Lão ngạc nhiên khi phát hiện rằng chỉ cần dạy một lần là nàng sẽ nhớ, như thể là có năng khiếu thiên bẩm.
Giật mình xong, Lý thần y thay đổi thái độ, không còn hời hợt giết thời gian nữa mà nghiêm túc chỉ bảo.
Đến khi mặt trời lặn dần về phía Tây, Lý thần y đang hăng hái dạy dỗ, thì bên ngoài cửa có tiếng bước chân.
Là Đại ca tới ư?
Kiều Chiêu đứng bật dậy.
Lý thần y kinh ngạc nhìn nàng.
Kiều cô nương cười gượng: “Hình như có ai đến.”
Lý thần y vẫn lười biếng ngồi yên: “Tới thì vào, có gì phải khẩn trương?”
Chương 123: Độc
Editor: Ha Ni Kên
Đối với Lý thần y, Kiều Mặc cũng chỉ là vãn bối thôi, chỉ khác cái là huyết mạch còn lại của lão bạn tốt.
Bên ngoài truyền vào tiếng xin phép, cọc gỗ khô là Diệp Lạc đi ra mở cửa.
Nam tử đứng ngoài mặt mũi bình thường không đi vào mà nhỏ going nói với Diệp Lạc vài câu rồi đi.
Diệp Lạc đóng chặt cửa, quay lại.
Lý thần y nheo mày: “Người đâu?”
“Người thần y muốn gặp vừa ngã bất tỉnh sau khi hạ táng xong phu nhân Tướng quân, được Tướng quân của chúng ta đưa đi rồi ạ.”
Lòng Kiều Chiêu chùng xuống, thốt lên: “Ngã bất tỉnh? Tại sao lại ngã bất tỉnh?”
“Cái này thì cũng chưa ai nhắc đến.”
“Lý gia gia—”
Lý thần y đứng lên, chẳng hề gấp gáp, nói với Kiều Chiêu: “Ta đi qua đó xem sao.

Chiêu nha đầu, cháu về trước đi, trời sắp tối rồi.”
Kiều Chiêu trơ mắt nhìn Lý thần y và Diệp Lạc đi khỏi mà không có cớ đi theo.
“Cô nương?” Băng Lục lên tiếng, phá vỡ yên lặng trong lòng: “Chúng ta về chưa ạ?”
Kiều Chiêu bình tĩnh lại: “Không về vội, đến Tề Sinh đường!”
Đại ca ngất xỉu, đưa huynh ấy về phủ rồi mời đại phu quá mất thời gian, rất có khả năng Thiệu Minh Uyên sẽ tìm một nơi tương tự như y quán.

Mà theo đường trở về thành, tám chín phần người kia sẽ chọn Tế Sinh đường.
“Đến Tề Sinh đường ạ? Đấy không phải y quán ư?” Băng Lục đảo mắt, thấy cô nương đã đi khỏi thì vội chạy theo.
Chủ tớ hai người ra khỏi quán trà, chạy thẳng đến Tế Sinh đường.

Bên ngoài Tế Sinh đường có rất nhiều nam tử trẻ tuổi mặc đồ trắng, dựa vào dáng đứng có thể đoán được đó đều là binh sĩ.
Dân chúng thích hóng chuyện, nhưng cũng không có dám nhìn lén mấy người không dễ chọc kia, đành đứng quay thành một vòng xem náo nhiệt.
Kiều Chiêu thờ phào trong lòng.
Có vẻ đã đoán đúng.


Quả nhiên Thiệu Minh Uyên đưa Đại ca đến đây.
“Cô nương, chúng ta đi vào ạ?” Băng Lục liếc mắt nhìn đám binh sĩ cao to mặt lạnh, cho dù gan to bằng trời thì giờ cũng xẹp xuống bé tẹo.
Kiều Chiêu bình tĩnh, nhẹ giọng: “Không cần, đứng đây nhìn một lát.”
Tiểu nha hoàn trợn mắt: “Chúng ta, chúng ta…!cũng tới xem náo nhiệt ạ?”
Kiều Chiêu gật đầu: “Nói thế cũng được.”
Xem xét tình hình, người bình thường muốn vào y quán chắc chắn sẽ bị từ chối, lại còn gây chú ý.

Nếu Lý gia gia nói sẽ tới thăm Đại ca, còn ai làm nàng yên tâm hơn Lý gia gia nữa?
Nàng đi tới đây, chẳng qua là muốn nhanh chóng biết tình hình của Đại ca thôi.
Thời gian lại chầm chậm trôi qua, ánh hoàng hôn rực rỡ, chân trời hừng hực như lửa.
Kiều Chiêu vẫn đứng yên, chân tê dần đi, rõ ràng là mùa hè mà lại thấy lạnh lẽo vô cùng.
Trong Tề Sinh đường.
Cuối cùng Kiều Mặc cũng chầm chậm mở mắt.

Người đầu tiên đập vào mắt chàng khiến chàng hơn giật mình, mắt hơi đảo lên, như thực như mộng.
“Thần y ư?” Chàng dò hỏi.
“Tỉnh rồi à? Không cần thắc mắc, ngươi không nằm mơ.” Lý thần y nghiêm túc.
Kiều Mặc chống tay muốn ngồi dậy.
Lý thần y giơ tay, đè vai chàng lại: “Không cần cậy mạnh, cứ nằm yên đi.”
“Vãn bối thất lễ rồi.

Sao thần y lại ở đây?”
Trước đây khi bệnh tình của tổ phụ trở nên nguy kịch, Lý thần y mới chăm sóc cho đến khi tổ phụ cưỡi hạc về trời, sau đó thì vân du tứ hải, cũng chưa gặp lại lần nào.
Lý thần y ngồi xuống ghế, cầm tấm khăn vuông lau qua tay, hỏi Kiều Mặc: “Trước mắt không cần để ý chuyện này.

Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại ngất? Có nghĩ ra nguyên nhân không?”
Kiều Mặc bị hỏi thì hơi sửng sốt, lông mày như nét mực nhăn lại, hơi đỏ mặt: “Có lẽ là do quá lo âu buồn sầu, lại còn không nghĩ ngơi cẩn thận –”
“Không phải.” Lý thần y ngắt lời, ném khăn vào trong chậu, nhìn kỹ Kiều Mặc: “Ngươi trúng độc.”
“Trúng độc?” ánh mắt Kiều Mặc hơi lóe lên.
“Phải, có lẽ là Linh Hương độc, không mùi không vị, có thể tích lũy âm thầm trong cơ thể, khi nào cơ thể yếu ớt hoặc gặp bệnh phong hàn sẽ có cơ hội phát tác.

Thầy thuốc tầm thường khó mà tìm được nguyên nhân, chỉ chữa qua loa được triệu chứng thôi.

Nhưng thuốc không đúng bệnh, hậu quả khó lường.”
“Vậy sao?” Kiều Mặc mở to mắt, khiến vết bỏng nơi gò má trái trở nên đáng sợ hơn: “Thần y, chuyện này mong người giữ bí mật hộ vãn bối, không nên nói cho bất kỳ ai.”
“Được.

Nhưng ngươi tự biết lấy là được rồi.

Ta vừa dùng ngân châm rút độc, trước mắt thân thể ngươi sẽ yếu nhưng chăm sóc tử tế sẽ dần hổi phục.

Kiều Mặc, rốt cục đã có chuyện gì đã xảy ra với đám cháy ở nhà ngươi?”
Kiều Mặc yên lặng chốc lát, nói: “Bởi vì đã hết hiếu kỳ với tổ phụ, mấy ngày đó vãn bối đều đi thăm viếng mấy người bạn cũ và gia đình thế giao theo lời tiên phụ.

Hôm ấy lúc vãn bối về trời đã chạng vạng tối, cả nhà cũng đã chìm trong biển lửa.

Thôn dân cũng không có cách nào, ai cũng không dám lại gần.

Vãn bối đành dựa vào việc cửa sau ít lửa lao vào cứu ấu muội, sau đó mọi thứ đều sụp.”
Lý thần y nghe xong trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Đám cháy ấy, ngươi nghĩ là do ngẫu nhiên hay cố tình?”
Kiều Mặc cụp mắt, nhẹ giọng: “Điều này vãn bối vẫn chưa rõ, trước mắt phải chờ xem Khâm sai đi tra án trở về nói gì đã.”
“Cũng được, mấy hôm nữa lão phu rời kinh thành một chuyến, quay lại sẽ chữa mặt cho ngươi.”
Nghe được chữa bệnh cho bản thân, Kiều Mặc vẫn dửng dưng: “Thần y muốn rời kinh vì vậy sao?”
Lý thần y cười phá lên: “Không rời kinh thì làm sao chữa khỏi cho ngươi được? Có một vị thuốc không có ở kinh thành.”
“Khiến thần y phải bận lòng như vậy, vãn bối rất hổ thẹn.”
“Ngươi đừng nghĩ nhiều.

Dựa vào quan hệ giữa ta và tổ phụ ngươi, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn ngươi gặp chuyện thế này được.

Chưa kể, còn có hai người thay nhau nhờ cậy việc này cơ.”
Kiều Mặc kinh ngạc.
Bây giờ mà vẫn còn có người vì chàng như vậy ư?
Không hiểu sao trong đầu Kiều Mặc hiện lên một người, chàng hỏi: “Chẳng lẽ là Quan Quân Hầu ư?”
Lý thần y nhấp nháy lông mày: “Thanh niên bây giờ ai cũng là nhân tinh hết.

Đúng là Quan Quân Hầu mời lão phu ra t ay.

Đáng lẽ nó không muốn 1 2 » .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.