Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 2-
Chương 6: Biến cố kinh hoàng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Ban đầu tên của thôn trang không phải là Hạnh Lâm.
Nhưng bởi vì sau phiến cây hạnh là đại viện Kiều gia, cũng là nhà của vị đại nho lừng danh khắp thiên hạ.
Dần dần, người ở thôn xóm xung quanh gọi là Hạnh Lâm Kiều gia.
Muốn tới Hạnh Lâm, phải đi qua thôn Bạch Vân.
Đúng lúc hoàng hôn vừa tàn, tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh của thôn trang.
Người trong thôn tụ lại thành tốp ba tốp năm, chăm chú nhìn những người vừa tới.
Bọn họ im lặng.
Bốn người mới tới không biết thế nào lại tạo ra một loại áp lực vô hình kỳ lạ đè nặng lên không khí.
Không có tiếng thôn dân to giọng trò chuyện, cũng không nhìn thấy trẻ con tò mò ngó nghiêng, người dân ở đây ai cũng mặc đồ trắng, nổi bật trong ráng chiều tàn.
Rõ ràng mùa xuân đã đến, mà lòng người lạnh ngắt.
“Thập Hi, sao ta thấy người thôn này có chút kỳ quái, hay là xuống ngựa hỏi thăm một chút đi?” Dương Nhị cưỡi ngựa đuổi tới chỗ Trì Xán.
Kiều Chiêu ngồi phía trước Trì Xán, nhìn những thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, nàng cảm nhận được nỗi bi ai thẫn thờ thoáng qua gương mặt những người trong thôn.
Lòng nàng trĩu nặng, khó thở vô cùng.
Nàng không hiểu vì sao, trái tim đang yên ổn bỗng nhiên như bị đá tảng đè chặt, tưởng như vó ngựa kia không đạp lên mặt đất mà đạp từng đạp vào lòng nàng.
“Đi nhanh thôi…” Kiều Chiêu cố gắng không để người khác phát hiện sự khác thường của nàng, khó khăn nói.
Trì Xàn cũng cảm thấy có gì không ổn, nói với Dương Nhị: “Không cần mất thời gian, ta biết đường.”
Hai chân chàng dùng sức thúc vào bụng ngựa, ngựa chạy, Chu Ngạn và Dương Nhị vội vàng đuổi theo.
Ba con ngựa nghênh ngang chạy đi, để lại khói bụi mờ mịt.
Thôn dân liếc nhìn nhau, lắc đầu thở dài, lặng lẽ tản đi.
Vượt qua thôn trang, phiến cây hạnh đã lập lờ xuất hiện.
Hoa hạnh trên cây đã nở, nhìn từ xa như một đám mây ngũ sắc rực rỡ, được ánh nắng từ chân trời chiếu rọi, đẹp không sao tả nổi.
Kiều Chiêu bất giác cảm thấy khoé mắt cay cay.
Tổ phụ từng nói, hoa hạnh giỏi chịu lạnh, tiết trời càng lạnh hoa càng nở sớm, mà thời gian nở hoa lại dài hơn so với hoa đào.
Tổ phụ rất yêu thích hoa hạnh.
Mà hiện giờ, hoa hạnh vẫn đang nở rộ, tổ phụ nàng yêu kính đã yên giấc ngàn thu.
Trì Xán rõ ràng không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp, trong chốc lát liền đi vào Hạnh Lâm, xuống ngựa, buộc ngựa vào một thân cây, dẫn mọi người vào một lối nhỏ xuyên qua rừng cây hạnh.
Kiểu Chiêu nắm chặt tay lại, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Tự dưng nàng cảm thấy thật căng thẳng, còn hơn cả giây phút trước khi đại hôn.
Có lẽ là cảm xúc khi hồi hương, chỉ là chuyện thường tình thôi.
Kiều Chiêu tự an ủi.
Trì Xán đi trước bỗng nhiên dừng lại.
Trái tim Kiều Chiêu thắt lại: “Sao vậy—“
Nàng im bặt.
Trong nháy mắt cảnh tượng đổ nát phía trước khiến mặt nàng trắng bệch, thân hình run run không vững.
Nàng phải vội bám đại một cái gì đó bên cạnh mới tạm đứng vững lại.
Trì Xán đưa mắt nhìn xuống, thấy tiểu cô nương nắm chặt ống tay áo của chàng.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, trắng như bạch ngọc; mà giờ nổi đầy gân xanh.
Trì Xán trầm mặc trong giây lát rồi liếc nhìn Dương Nhị.
Dương Nhị hiểu ý gật đầu, tiến lên xem xét.
Một lúc sau chàng quay lại, nghiêm trọng nói: “Là hỏa hoạn.
Xem chừng mới xảy ra gần đây.”
Ba người nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu được sự khác thường của thôn dân.
Kiều gia tiếng lành đồn xa, trong nhà xảy ra biến cố thảm thương, thôn dân mặc đồ trắng cũng không có gì kỳ lạ.
Gió nổi lên thổi cây hạnh, hoa hạnh rơi xuống như tuyết, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trong thời gian ngắn không ai nói gì.
Trái tim Kiều Chiêu giờ đây đau đớn đến cùng cực, thống khổ hơn cả khi bị mũi tên xuyên qua ở Yến Thành.
Không, hai chuyện không giống nhau.
Khi ấy, một mũi tên xuyên thẳng qua tim, trong nháy mắt nàng đau đớn kịch liệt, thậm chí chưa kịp hiểu chuyện đang diễn ra đã mất hết ý thức.
Mở mắt ra, nàng đã trở thành tiểu cô nương Lê Chiêu.
Mà giờ phút này, cơn đau âm ỉ không ngừng, tưởng như sẽ không bao giờ kết thúc.
Nàng đã làm sai điều gì mà phải gặp thảm cảnh này?
Kiều Chiêu theo bản năng siết chặt tay.
“Muội nắm như vậy làm ta đau.” Trì Xán thản nhiên nói.
Dương Nhị và Chu Ngạn liếc nhìn nhau.
Người khác thì có thể không hiểu nhưng hai người bọn họ lại rõ ràng.
Trí Xán hiện giờ tâm tình hỏng bét rồi.
Bôn ba ngàn dặm mà đến, lại nhận lấy kết quả như thế này, ai gặp phải cũng không vui nổi.
Vả lại dẫu có đạt được mục đích hay không, nhìn thấy Kiều gia xảy ra chuyện như vậy, không ai có thể dễ chịu trong lòng.
Kiều Chiêu lấy lại tinh thần, đón nhận cái nhìn lạnh nhạt của vị công tử tuấn mỹ khó sánh, chậm rãi thả lỏng bàn tay.
Tổ phụ dạy nàng phải có lòng tự trọng, phải biết tự lập.
Tâm tình của nàng không tốt cũng không thể trút lên người khác.
“Đi thôi, quay lại hỏi thôn dân xem chuyện gì đã xảy ra.” Trì Xán xoay người toan đi khỏi Hạnh Lâm.
Kiều Chiêu lê bước theo, hai chân nặng như chì, dần dần rớt lại cuối cùng.
Chu Ngạn ngoái đầu, đứng lại chờ nàng.
Tuy rằng tiểu cô nương không khóc, nhưng chàng lại có cảm giác bi thương vô cùng.
Vì sao muội ấy lại như vậy?
“Muội ổn chứ?”
Kiều Chiêu nhìn chàng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Rõ ràng là ta không ổn.”
Chu Ngạn do dự rồi lấy từ trong tay áo ra một tấm khăn tay trắng noãn gấp cẩn thận, đưa nàng: “Nếu muội thấy khó chịu, thì hãy khóc đi.”
Dẫu chàng không hiểu vì sao tiểu cô nương lại thương tâm đến như vậy, chàng vẫn cảm thấy không đành lòng.
Hóa ra đôi khi, so với việc khóc lóc, nữ hài tử cố nén dòng nước mắt càng làm ta cảm thấy xót xa.
Ý tốt như vậy, lại vào thời điểm đặc biệt như hiện tại, Kiều Chiêu không nỡ từ chối, cũng không muốn từ chối.
Nàng nhận lấy tấm khăn, lau đi nước mắt, chân thành cảm ơn: “Chu đại ca, huynh thật sự là một người tốt.”
Chu đại ca đang thật-sự-là-người-tốt: “…”
Một hồi lâu sau chàng mới nói: “Muội ổn hơn là được rồi.”
Xuyên qua rừng hoa hạnh, Chu Ngạn rõ ràng cảm nhận được tâm trạng đi xuống của Trì Xán.
Chàng chần chừ rồi mới hỏi Kiều Chiêu: “Hay để ta mang theo muội?”
Kiều Chiêu dừng bước.
Ánh mắt Trì Xán lạnh nhạt đảo đến, không kiên nhẫn: “Lề mề làm gì mà còn chưa lên ngựa!”
Chàng đưa tay kéo Kiều Chiêu lên lưng ngựa rồi chạy về phía trước.
Bốn người lại quay trở về thôn Bạch Vân, đưa cho một thiếu niên khối bạc vụn để dẫn họ đến chỗ trưởng thôn.
“Các vị tới đây là để bái phỏng Kiều đại nhân đúng không?” Trưởng thôn hỏi thẳng.
Tâm trạng Trì Xán đang không tốt, Chu Ngạn nói thay: “Không sai, chúng ta từ xa đến đây, đúng là muốn bái phỏng Kiều đại nhân.
Không ngờ là tới nơi lại –“
Trưởng thôn thở dài: “Các vị không biết chứ, mấy ngày trước Kiều gia cháy lớn, cả nhà Kiều đại nhân đều táng thân trong biển lửa…”
Cả người Kiều Chiêu run lên, may mà nàng ngồi ở góc phòng nên không ai chú ý.
“Đang yên đang lành sao lại cháy?” Trì Xán bỗng dưng hỏi.
Trưởng thôn vẻ mặt đau buồn, thở dài: “Cũng không có ai biết.
Lửa bén từ chiều tối, đến khi chúng ta phát hiện ra thì đám cháy đã lan rất rộng, căn bản là không ai vào được.
Kiều gia Ngọc Lang mặc kệ mọi người ngăn cản lao vào biển lửa, liều chết cứu ấu muội ra ngoài, sau đó ngất đi ở trong phòng.”
“Kiều gia Ngọc Lang?” Kiều Chiêu nghe chữ được chữ mất, chỉ đến khi nghe thấy bốn chữ ấy, trái tim mới đột ngột nảy lên.
Huynh trưởng của nàng còn sống?
“Kiều công tử còn sống?” Chu Ngạn hỏi điều mà Kiều Chiêu đang thắc mắc.
“Kiều gia vừa mới hết tang kỳ, ngày hôm ấy Kiều công tử xuất môn đi thăm bằng hữu, may mắn thoát nạn.
Khi quay về đã quá giờ cơm, Kiều công tử lao ngay vào biển lửa để cứu ấu muội ra ngoài.” Thôn trưởng giải thích.
“Như vậy tức là Kiều công tử và Kiều cô nương không xảy ra chuyện gì?” Kiều Chiêu cố gắng kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng hỏi.
Kiều cô nương mà thôn trưởng nói, là thứ muội của nàng, Kiều Vãn.
Thôn trưởng liếc nhìn Kiều Chiêu, nói: “Kiều cô nương thì không sao.
Có điều Kiều công tử –“
“Làm sao?” Mọi người không hẹn mà hỏi.
“Kiều công tử bị hủy dung rồi.” Thôn trưởng thở dài.
Hủy dung?
Ba người Trì Xán đều đã từng gặp Kiều Mặc, trong đầu liền hiện lên bộ dáng xuất chúng của chàng.
Kiều Mặc khi còn ở kinh thành, tuấn mỹ ngang ngửa Trì Xán.
Thật khó mà tưởng tượng nổi, người như vậy bị hủy dung thì sẽ như thế nào?
“Thật đáng tiếc.” Thôn trưởng nói ra tiếng lòng của mọi người.
Kiều Chiêu mấp máy môi.
Không có gì đáng tiếc hết, chỉ cần huynh trưởng của nàng còn sống là được rồi.
“Kiều công tử kia hiện giờ đang ở đâu?”
“Điều này ta cũng không rõ.
Hậu sự của Kiều gia là do trên dưới trong thôn giúp đỡ cùng Kiều công tử.
Sau khi xử lý xong xuôi thì Kiều công tử mang theo muội muội đi mất mà không để lại lời nào.
Trên mặt ngài ấy vẫn còn có vết thương, chẳng biết là muốn đi đâu.”
“Kinh thành.” Kiều Chiêu buột miệng nói.
Mọi người kinh ngạc nhìn nàng.
Chương 7: Thỉnh cầu
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu tự biết mình vừa lỡ lời, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng bình tĩnh hỏi Trì Xán: “Khi nào thì quay lại kinh thành?”
Ba người Trì Xán trầm mặc.
Rốt cuộc thì vẫn là tiểu cô nương, chứng kiến sự việc thảm khốc như thế, trong lòng chắc chỉ mong ngóng về nhà.
Chu Ngạn nghĩ.
Dương Nhị nghĩ: “Tiểu cô nương lại lộn xộn xen vào, Thập Hi lại cáu cho mà xem.”
Trì Xán quả thực nổi cáu.
Nha đầu kia mồm thì nói sùng kính Kiều tiên sinh, thế mà thấy cảnh Kiều gia bị diệt môn lại thờ ơ vô cảm, chỉ chăm chăm trở về nhà.
Nhìn đã thấy tính tình bạc bẽo.
Có khi lời nói sùng kính Kiều tiên sinh cũng chỉ là nói suông.
Kiều Chiêu thu lại ánh mắt.
Nàng tạm giải thích được thất thố vừa rồi chứ nhỉ? Còn việc người ngoài không thích thì nàng không rảnh để lo.
“Hóa ra lại là khách quý từ kinh thành đến.
Thất lễ, thất lễ rồi.” Trưởng thôn tự tay rót thêm trà cho bốn người, làm dịu đi phần nào không khí xấu hổ trong phòng.
Kiều Chiêu đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Suy đi tính lại, có lẽ tin nàng qua đời còn chưa truyền đến đây.
Nhà chồng của nàng ở kinh thành.
Nhà ngoại của nàng cũng ở kinh thành.
Đại ca rời khỏi nơi này, chắc chắn chỉ có thể đi đến đấy.
Có điều trong nhà đột nhiên có tai họa ập đến, sao Đại ca không ở lại Hạnh Lâm giữ đạo hiếu mà phải vội vã rời đi?
Kiều Chiêu mơ hồ cảm thấy kỳ quái.
Có điều bi thống khủng khiếp đè nặng trong lòng khiến nàng khó có thể suy nghĩ kỹ càng.
Trong đầu chỉ còn một ý định: quay lại kinh thành nhất định phải đi tìm Đại ca!
Mấy người khác còn nói gì đó nhưng đều không lọt vào tai Kiều Chiêu.
Chỉ đến khi Trì Xán đứng lên thản nhiên nói: “Chúng ta quay lại thành Gia Phong đi, còn ăn cơm.”
Nàng vô tri vô giác đi theo ba người ra ngoài.
Trì Xán nắm dây cương, lạnh nhạt nhìn nàng: “Ngơ ngác gì thế, không nhanh thì muội ở lại đây luôn đi.”
Ở lại đây?
Kiều Chiêu chớp mắt vài lần.
Nếu có thể, nàng muốn ở lại đây hơn bất kỳ ai, đây là nhà của nàng mà!
“Muội thật sự muốn ở lại?” Trì Xán nhướn mày, có vẻ mất kiễn nhẫn.
Kiều Chiêu lắc đầu, tiến lên vươn tay về phía Trì Xán.
Trì Xán không chút khách khí kéo nàng lên ngựa.
Tiếng gió ào ào như đao cứa lên mặt Kiều Chiêu, cũng tựa cứa vào lòng nàng.
Gió xuân hóa ra cũng có thể lạnh đến mức này.
Kiều Chiêu nghĩ vậy rồi quay đầu lại, nhìn thật kỹ thôn trang đang dần xa rời tầm mắt.
Khi ấy nắng chiếu đầy trời, phiến cây Hạnh tựa như cản lại tất cả những gì xấu xí, chỉ để lại những điều tốt đẹp, chỉ để yên bình chạm đến thôn trang.
Khói bếp vương vất rồi tất cả đọng thành ký ức.
Chỉ có tiểu cô nương trên lưng ngựa đang dần đi xa khỏi, mới hiểu được nàng vừa đánh mất thứ gì.
Đợi đến khi khói bụi mờ mịt vốn bị quấy tung bởi vó ngựa lặng xuống hoàn toàn, một bóng người từ góc cây hạnh nhoáng qua rồi biến mất.
Cả đoàn Kiều Chiêu vào thành ngay lúc đóng cổng thành, sau đó ở tại khách điếm tốt nhất.
Cửa thành đang khép dần thì bỗng có người vội vàng lao tới.
“Đóng cổng thành rồi, muốn vào thành thì mai quay lại .” Thủ vệ giữ thành không kiên nhẫn nói.
Người nọ từ trong người lấy ra một lệnh bài, giơ lên trước mặt thủ vệ.
Thủ vệ lập tức thay đổi sắc mặt, lắp bắp nói: “Hóa ra là…!Phải…”
“Nhiều chuyện quá, còn không mau mở cổng thành!”
“Vâng.” Thủ vệ cuống quýt mở cổng, chờ người nọ đi khuất mới dám giơ tay lau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
“Lão đại, người vừa nãy là ai thế?” Thuộc hạ lại gần hỏi.
Thủ vệ liếc mắt nhìn quanh rồi mới thấp giọng nói ra ba chữ chỉ cần nghe đã đủ làm người ta sợ mất mật: “Cẩm Y Vệ!”
Vị Cẩm Y Vệ kia trông rất ung dung, xem ra rất thông thạo đường xá trong thành, lách qua vài nơi rồi tiến vào một viện nọ.
Trong viện, dưới tàng cây hải đường, có một vị nam tử y phục sẫm màu đang ngồi uống rượu một mình bên bàn đá.
Cách đó không xa, vài nam tử khác đang đứng yên lặng.
Vị Cẩm Y Vệ kia vừa xuất hiện, vài nam tử kia lập tức đề phòng nhìn sang, thấy rõ hắn thì mới buông lỏng cảnh giác.
Người nọ rất nhanh đi đến trước mặt vị hắc y nam tử, hành lễ nói: “Đại nhân.”
Hắc y nam tử đang nâng chén rượu liền hạ xuống, liếc mắt nhìn hắn hỏi: “Có gì bất thường ở Hạnh Lâm không?”
“Bẩm báo đại nhân, hôm nay có ba nam một nữ đến Hạnh Lâm, nữ cải trang nam.
Sau đó bốn người đi gặp thôn trưởng thôn Bạch Vân.” Nam tử dừng một chút rồi nói tiếp, “Bọn họ đến từ kinh thành, giờ đã vào thành Gia Phong rồi.”
Hắc y nam tử gật gù, quay đầu quét mắt nhìn mọi người.
Vài tên nam tử nghiêm nghị hẳn lên.
“Các ngươi đi thăm dò xem lai lịch mấy người đó là như thế nào.”
“Tuân lệnh.”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, bốn người Kiều Chiêu đã lặng lẽ rời khỏi thành, bỏ ngựa lấy thuyền đi về phương bắc.
Thân phận của họ nhanh chóng được báo lại cho hắc y nam tử.
“Con trai Trường Dung Trưởng Công Chúa Trì Xán, thế tử Thái Trữ Hầu Chu Ngạn, thế tử Lưu Hưng Hầu Dương Hậu Thừa–” Hắc y nam tử cẩn thận nhắc lại danh tính ba người, dừng lại một chút, gương mặt lạnh nhạt có phần khó hiểu, “Lê Tam con gái Lê Tu Soạn?”
Hắn trầm tư một lúc, lẩm bẩm: “Một tiểu cô nương và ba người kia, sao lại ở cùng một chỗ như vậy?”
Vài tên thuộc hạ nghiêm nghị nắm tay thành quyền đứng thẳng, hiển nhiên không dám làm đứt mạch suy nghĩ của cấp trên.
Hắc y nam tử phân phó: “Đi từ kinh thành đến Gia Phong chắc chắn phải qua Bảo Lăng thành.
Liên lạc với Cẩm Y Vệ ở đấy xem có tin tức gì khác thường không.”
“Đại nhân, Hạnh Lâm thì sao?” Một thuộc hạ mặt mũi phổ thông hỏi.
“Tiếp tục theo dõi kỹ.
Trận hỏa hoạn này ở Kiều gia có chỗ bất thường.”
Đang nói dở thì một tay thuộc hạ tiến vào.
“Đại nhân, có thư từ kinh thành đến.”
Hắc y nam tử nhận thư rồi mở ra, đọc lướt qua rồi sửng sốt.
“Đại nhân?” Đám thuộc hạ không nhịn được mở miệng hỏi.
Hắc y nam tử xiết chặt bức thư trong tay, thản nhiên nói: “Thay ta thu xếp hành lý đi.
Đại Đô Đốc mệnh ta nhanh chóng hồi kinh.”
Đám thuộc hạ kinh hãi, hắc y nam tử cũng không giải thích gì thêm.
Khoanh tay thong thả bước ra ngoài phòng, nhìn lên nụ hoa hải đường vừa nhú, nhếch nhếch môi.
Đến Gia Phong lâu như vậy, cũng tới lúc phải về rồi.
Chỉ là không biết Giang Ngũ đã phạm phải lỗi gì mà Đại Đô Đốc lại muốn hắn quay lại.
Hắc y nam tử nhanh chóng chôn chút nghi hoặc vào đáy lòng.
Nghĩ đến việc sắp đi cùng đường với bốn người kia, không khỏi bật cười.
Bốn người Kiều Chiêu ở trên thuyền, không khí chẳng ra làm sao.
Chu Ngạn tay cầm quân cờ, cố gắng duy trì thái độ ôn hòa mềm mỏng của chàng đối với người đối diện, bất đắc dĩ nói: “Thập Hi, nếu huynh đang không vui thì phải tìm cách giải tỏa tâm trạng, cứ buồn bực chơi cờ như thế này có khác gì tra tấn người khác đâu?”
Trì Xán chớp mắt, lạnh lùng nói: “Ta đang giải tỏa còn gì.”
Chu Ngạn nghẹn họng.
Chàng chính là người đang phải chịu tra tấn đấy!
Chàng bèn cầu cứu nhìn Dương Hậu Thừa.
Dương Hậu Thừa buông cả hai tay, ý là lực bất tòng tâm, dẩu môi hướng về phía Kiều Chiêu.
Chu Ngạn mắt sáng lên, nhưng lại lắc đầu luôn.
Thôi chàng tự chịu tra tấn là được rồi, sao lại bắt tiểu cô nương chịu đựng cùng được.
Trì Xán nhìn hết một màn trước mắt: Chu Ngạn bị Dương Hậu Thừa từ chối, lại đảo mắt liếc sang Kiều Chiêu đang ngồi góc phòng.
Thế rồi chàng thản nhiên nói: “Lê Tam, ra đây bồi ta chơi cờ!”
Kiều Chiêu nghe vậy lông mi chớp chớp vài cái, đứng lên rồi đi đến đối diện Trì Xán.
Chu Ngạn tội lỗi liếc nàng một cái, đứng dậy nhường chỗ.
Kiều Chiêu ngồi xuống, chơi tiếp ván cờ vốn sắp tàn.
Dựa vào lan can, Chu Ngạn nén giận thấp giọng nói với Dương Hậu Thừa: “Thập Hi tự mình nuốt hết bực tức rồi nổ phổi đi, sao cứ phải ảnh hưởng đến người khác.”
Dương Hậu Thừa ngó nhìn Kiều Chiêu đang đưa lưng về phía chàng.
Dáng ngồi của tiểu cô nương tao nhã tựa một gốc mai.
Chàng thấp giọng trêu ghẹo: “Tử Triết, huynh đang thương hoa tiếc ngọc à?”
“Đừng nói linh tinh, tiểu cô nương còn chưa cập kê đâu –“
“Thế tức là cập kê rồi thì được hả?”
“Dương Hậu Thừa!” Chu Ngạn trầm mặt.
Thấy bạn tốt có vẻ giận thật, Dương Hậu Thừa mới không đùa nữa, thấp giọng: “Huynh còn không hiểu cái kẻ tính tình vừa khó ngửi vừa khó đoán là Thập Hi à? Nếu không giải tỏa hết cơn tức này thì cả đường chúng ta đừng có mong được dễ chịu.”
“Không phải ta vẫn bồi huynh ấy chơi cờ sao?” Chu Ngạn thở dài.
Có phải chàng đề ra chuyến đi đến Gia Phong này đâu.
Chuyện không hay xảy ra cũng không tránh được, chỉ có thể chịu thiệt.
“Như thế có ích gì cơ chứ.
Huynh không thấy thực ra Thập Hi khó chịu tiểu cô nương à? Ai bảo tiểu cô nương nói chuyện giọt nước cũng không lọt, lại còn mạnh mồm là muốn đạt được mục đích thì phải đưa nàng đến bái phỏng Kiều gia.
Kết quả –“
Hai người đang nói, chợt nghe thấy một tiếng va chạm lanh lảnh, đồng thời nhìn lại.
Trì Xán ném quân cờ vào hộp đựng, lạnh lùng nói: “Không thể thế được.”
Kiều Chiêu tay cầm quân cờ, không nhanh không chậm liếc chàng một cái.
Người này định lực quá kém, thảo nào hồi trước tổ phụ không muốn dạy —
Nghĩ đến tổ phụ, lại nghĩ đến trận hỏa hoạn kia, Kiều Chiêu trong lòng đau xót, ngồi yên như rối gỗ.
Trì Xán nhìn đến cáu, cười nhạo nói: “Lê Tam, không phải muội nói ta không đem theo muội thì khó có thể được như ý à? Mang theo muội xong kết quả như thế nào đây?”
Lời này như lưỡi dao sắc nhọn, tàn nhẫn đâm vào lòng Kiều Chiêu.
Nàng nén cơn đau, nhẹ giọng hỏi Trì Xán: “Không biết Trì đại ca đến Kiều gia là muốn thỉnh cầu điều gì?”
Chương 8: Áp diễn đồ
Edit & Beta: Ha Ni Kên
*Áp diễn đồ: Tranh đàn vịt dưới nước
Tiểu cô nương nghiến răng, sắc mặt tái nhợt càng làm nổi bật nốt ruồi son phía đuôi mày, như cây hạnh gió thổi hoa rơi, phủ lên gương mặt hồng hào một làn tuyết mỏng khiến người khác không khỏi thương tiếc.
Có điều Trì Xán không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, chàng liếc Kiều Chiêu, tức giận: “Hỏi bây giờ thì còn tác dụng gì?”
“Trì đại ca không tiện nói à?” Kiều Chiêu thản nhiên hỏi lại.
Người này đến bái phỏng phụ thân.
Dựa theo tuổi tác, tất nhiên không thể là vì việc công.
Như thế thì tám phần liên quan đến việc chàng đến đây từ ba năm trước.
Nếu là vì vậy thì nàng có thể giúp chàng thực hiện tâm nguyện.
Không phải là khoe khoang thể hiện, mà nàng chỉ muốn báp đáp công ơn cứu giúp của chàng.
Còn về tính tình sáng nắng chiều mưa của chàng thì …!Khụ khụ, nàng không thể tính toán với một kẻ bất thường được.
Kiều Chiêu nói Trì Xán là một kẻ bất thường, cũng không có ý mắng chửi.
Nàng không biết nhiều người trong kinh thành, Trì Xán là trường hợp ngoại lệ.
Tất nhiên là vì Trì Xán từng đến bái phỏng tổ phụ, nhưng lý do quan trọng hơn là chuyện về cha mẹ chàng ở kinh thành được rất nhiều người truyền miệng.
Trường Dung Trưởng Công Chúa là thân muội của Đương kim Hoàng Thượng, từ nhỏ đã được Thái Hậu và Hoàng Thượng yêu thương.
Đến tuổi kết hôn, Trưởng Công Chúa đích thân xem xét kỹ lưỡng, chọn cho mình một sĩ tử hàn môn tuấn lãng vô song.
Theo như lời Trưởng Công Chúa năm ấy, vị sĩ tử hàn môn này không huênh hoang như đám con cháu nhà quyền quý, rất đáng tin tưởng.
Y như lời Trường Công Chúa, sau khi kết hôn, hai vợ chồng hết mực tôn trọng lẫn nhau.
Mười năm trôi qua, một trận cãi vã nhỏ cũng hiếm khi xảy ra.
Công chúa luôn giữ được phong thái tôn quý, một phần cũng nhờ Phò mã luôn nhường nhịn bao dung.
Thời điểm ấy, có biết bao nhiêu người hâm mộ đôi thần tiên hiệp lữ này.
Đám người hồi trước không hiểu được lựa chọn của công chúa chỉ có thể chắp tay bái phục quyết định sáng suốt của nàng.
Nhưng thoại bản cũng có lúc phỏng theo cuộc đời, mà cuộc đời thì vô thường.
Phò mã đột ngột mất.
Trường Dung Trưởng Công Chúa đau khổ đến chết đi sống lại.
1 2 3 » .