Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 13-
Chương 61: Khó ngủ
Edit & Beta: Ha Ni Kên
“Tướng quân—“
Thiệu Minh Uyên cúi đầu một lúc rồi mới ngẩng lên, sắc mặt trắng hơn cả ngọc: “Trận hỏa hoạn ở Kiều gia?”
“Vâng.
Hôm ấy người vừa rời khỏi thành thì có tin đồn rằng, Kiều gia gặp trận hỏa hoạn chết hết cả nhà.
Hoàng Thượng ngay lập tức phái Khâm Sai đến điều tra xem là do vô ý hay…” Thiệu Tri trả lời.
“Bây giờ, Kiều công tử…!có phải đang ở phủ Khấu Thượng Thư đúng không?”
“Tướng quân đoán không sai.
Kiều công tử và ấu muội hiện giờ đang ở tại phủ Khấu Thượng Thư.
Có điều—-“
“Nói!” Thiệu Minh Uyên mấp máy môi.
“Mọi người đồn đại rằng, Kiều công tử đã bị hủy dung vì cứu ấu muội!”
Bị hủy dung, không chỉ đơn giản là tướng mạo trở nên xấu xí, mà còn mất đi tư cách đi thi khoa cử.
Điều này đối với người đọc sách là chuyện tàn khốc nhất có thể xảy ra.
Như vậy tức là bao nhiêu thời gian khổ luyện đèn sách trở thành vô nghĩa, không còn có cơ hội cá chép hóa rồng.
“Tướng quân, xin người…!nén bi thương…” Thiệu Tri cẩn thận khuyên nhủ.
Bọn họ rõ hơn bất kỳ ai rằng, Tướng quân phải tự tay bắn chết phu nhân, trong lòng đã bị tra tấn bởi vô vàn áy náy.
Bây giờ lại nghe thêm tin dữ như thế này, chắc chắn rất khó chịu.
Thiệu Tri liếc Thiệu Lương một cái.
Ngày thường nhanh trí thế nào cơ mà, sao giờ lại đứng im như thóc đổ bồ thế này?
Thiệu Lương cố nặn ra một nụ cười: “Tướng quân, người có muốn uống rượu không? Thuộc hạ vừa mới đến lầu Xuân Phong nổi danh mua hai vò—“
Thiệu Minh Uyên khoát tay, cười nhẹ: “Ta không sao, các ngươi lui xuống đi.”
Thiệu Tri và Thiệu Lương nhìn nhau, yên lặng lui ra ngoài.
Trong căn phòng trống trải, dưới ánh nến, mọi thứ tưởng như u ám hơn rất nhiều.
Thiệu Minh Uyên ngồi trên chiếc ghế đứt mất tay vịn một lúc lâu, đột nhiên lấy tay che hết mặt.
Chàng ngồi im một lúc lâu, đến tận khi bên trong hoàn toàn là một mảnh đen đặc thì mới đứng dậy nằm lên giường.
Kinh đô vào buổi đêm náo nhiệt hơn nhiều so với phương Bắc.
Hiện tại có thể nghe thấy tiếng côn trùng rầm rì văng vẳng lại từ bên ngoài, giống như một giai điệu uyển chuyển du dương ru người ta chìm vào giấc ngủ.
Thiệu Minh Uyên trở mình, một lúc sau lại lật người sang hướng khác.
Vết thương dưới sườn lại nhức nhối.
Chàng lấy tay đè xuống nhưng không thấy hiệu quả gì, bèn mặc kệ.
Từng có người hỏi chàng, nhiều năm chinh chiến như vậy liệu có quen thói chém giết không?
Chàng không biết người khác thế nào, nhưng có lẽ đấy cũng không phải thói quen, chỉ là phải nâng kiếm phóng đao thôi.
Vết thương trên người chồng chất.
Vết này lành rồi nhưng khi có thêm vết mới thì chàng vẫn đau như cũ.
Không ai có thể quen được với nỗi đau đớn ấy, chỉ là…!quen kiềm chế nỗi đau thôi.
Thiệu Minh Uyên nghĩ, ngày mai chàng sẽ đến phủ Khấu Thượng Thư, gặp vị cữu huynh kia một lần.
Ý niệm vừa xuất hiện, chàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Kiều Chiêu bị Lê Quang Văn giục giã gọi dậy.
Trời mới tờ mờ sáng, Kiều Chiêu vẫn còn buồn ngủ, nàng hỏi phụ thân đại nhân tinh thần hừng hực phấn khởi đang chờ ở gian ngoài: “Có chuyện gì mà sớm như vậy phụ thân đã đến đây thế?”
Lê Quang Văn hưng phấn: “Chiêu Chiêu, vi phụ nghe nói con viết rất đẹp, ngày hôm qua còn được Vô Mai sư thái triệu kiến đúng không?”
Tất cả là do ngày hôm qua sau khi rời khỏi nha môn ông lại say mê ngồi đọc thoại bản ở thư trai*, đến khi hồi phủ đã quá giờ cơm chiều.
Lúc nghe được chuyện đáng ngạc nhiên về nữ nhi của mình thì cũng đã quá muộn, không tiện đi sang, chỉ đành chịu đựng chờ đến tận sáng nay.
*Thư trai: nhà sách/thư viện.
“Vâng.” Cuối cùng cũng đạt được mục tiêu đầu tiên khiến Kiều Chiêu nhẹ hẳn cả lòng.
Nàng cảm thấy hơi thiếu ngủ, đến tận bây giờ vẫn có chút mơ màng.
“Vi phụ nghe tổ mẫu của con bảo, chữ của con không khác là bao so với chữ của Kiều tiên sinh?”
Kiều Chiêu lúc này đã tỉnh táo hơn, thản nhiên nói: “Tổ mẫu hơi quá lời rồi, nữ nhi chỉ mô phỏng lại phần hình, còn khí khái vẫn còn kém xa chữ của Kiều tiên sinh.”
Lê Quang Văn lắc đầu: “Chiêu Chiêu không cần khiêm tốn.
Chữ của con lọt vào mắt của Vô Mai sư thái, tất nhiên là rất tốt rồi.
Nào nào, chúng ta cùng đến thư phòng, con viết cho vi phụ xem.”
Nói xong, ông lôi một bao nhỏ làm bằng vải bố từ trong ống tay áo, tỏ vẻ cống hiến: “Vi phụ còn đem đến cho con nghiên mực Đoan Khê này.”
Kiều Chiêu bất đắc dĩ xoa trán hỏi Lê Quang Văn: “Chẳng nhẽ hôm nay là ngày ngày hưu mộc của phụ thân?”
“Ngày hưu mộc? Có phải đâu nhỉ?” Lê Quang Văn không nghĩ gì mà trả lời ngay.
“Vậy…” Kiều Chiêu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, nghi hoặc hỏi: “Không phải đến lúc phụ thân phải tới nha môn rồi sao?”
Lê Quang Văn gật gật đầu: “Đúng là phải đến nha môn rồi, nhưng ta đã xin nghỉ rồi.”
“Hôm nay phụ thân có việc gì sao?”
Đã có việc gì phải xin nghỉ, sao sáng sớm còn chạy đến chỗ nàng làm gì?
Lê Quang Văn bị hỏi thì hơi ngẩn người, nói ra chiều rất hợp lý: “Thì có việc đây còn gì, không phải đang đến xem Chiêu Chiêu viết chữ sao?”
Kiều cô nương: “…” Như vậy mà cũng xin nghỉ? Lý do này có phải có hơi tùy hứng không?
Nhất định khi nào đấy phải nhắc nhở mẫu thân một chút, đem tặng vài phần quà cho quan trên của phụ thân, cần phải giữ cho phụ thân đại nhân soạn sách sử đến lúc về hưu mới được.
Lê Quang Văn thúc giục Kiều Chiêu tới gian phía Tây, tự mình mài mực, vừa mài vừa vừa nói: “Chiếc nghiên mực này quả là thượng phẩm, hạ mực nhanh, nghiên mực lại nhẵn nhụi.
Ngồi mài mực không thôi cũng đã là một loại hưởng thụ rồi.
Chỉ người có tài thư pháp tuyệt đỉnh mới xứng với nó!”
Kiều Chiêu hơi nhếch môi.
Hóa ra nếu nàng không có tài thư pháp tốt thì phụ nhân đại nhân vẫn muốn mượn tiếp.
Trước ánh mắt tha thiết của Lê Quang Văn, Kiều Chiêu trầm ngâm một lát rồi đặt bút xuống viết một bộ câu đối:
“Phong thanh vũ thanh độc thư thanh thanh thanh nhập nhĩ
Gia sự quốc sự thiên hạ sự sự sự quan tâm”
*Dịch nghĩa:
Tiếng mưa tiếng gió tiếng đọc sách rơi vào tai
Việc nhà việc nước việc thiên hạ rơi vào lòng
“Chữ đẹp!” Lê Quang Văn ánh mắt sáng ngời, vỗ tay khen ngợi nhiệt liệt.
Ông lại vỗ tay tiếp thêm lần nữa: “Đối rất hay!”
Tất nhiên câu đối này không phải do Kiều Chiêu nghĩ ra.
Nhưng kết hợp với nét chữ phóng khoáng đến tận cùng như vậy, tự nhiên chấn động lòng người.
Lê Quang Văn ngây ngốc, thì thào cái gì đấy, cảm xúc lên xuống nhấp nhô: “Vi phụ đã quyết, về sau nhất định phải cố gắng phấn đấu, làm việc vì nước vì dân, thế mới không phụ con ta viết ra câu đối này!”
Kiều Chiêu giật nảy mình.
Thôi đừng, nàng đã sai rồi!
“Khụ khụ, phụ thân, thực ra…!Nữ nhi viết câu đối này là viết cho chính mình, không phải là viết cho phụ thân.”
“Hả?” Lê Quang Văn tỉnh lại giữa bộn bề cảm xúc, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
“Chiêu Chiêu, vi phụ thật không ngờ con có thể viết ra chữ đẹp như vậy.
Ôi.
Chỉ là quả thật không giống chữ của Kiều tiên sinh lắm.”
“Là do nữ nhi còn chưa đủ cố gắng.” Chữ viết nên câu đối này mới là chữ thật của nàng.
“Không, không, không, như thế này là tốt lắm rồi!” Lê Quang Văn vẫn nhìn chằm chằm câu đối không tha, cảm khái: “Thực sự rất tốt!”
Lúc ông lớn tầm đó cũng không viết được chữ đẹp như thế này.
“Tất nhiên chữ của Kiều tiên sinh rất đẹp.
Nhưng chép có giống đến đâu thì vẫn phải thêm khí khái của chính bản thân mình mới có thể coi là thành công.
Chiêu Chiêu, chữ của con như bây giờ không còn có vẻ sao chép nữa rồi, nếu luyện thêm thì không đến mười năm nữa sẽ trở nên lão luyện!”
Kiều Chiêu cười cười: “Đa tạ phụ thân cổ vũ.”
Lê Quang Văn bỗng nhiên có cảm giác thành tựu, khiêm tốn nói: “Tuy rằng lời cổ vũ của vi phụ cũng khá quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả chính là sự chăm chỉ của con.
Sau này phải tiếp tục cố gắng duy trì.
Đúng rồi, Chiêu Chiêu nói câu đối này là viết cho con, liệu có phải con ta còn biết quan tâm đến chuyện thiên hạ có phải không?”
“Đấy đều là do nghe phụ thân kể chuyện mà thành.
Phụ thân giảng giải mọi chuyện rất thú vị.” Kiều Chiêu chớp chớp mắt.
Ôi, càng ở cùng phụ thân đại nhân nàng càng cảm thấy mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.
“Khụ khụ, thế cơ à.” Lê Quang Văn vểnh miệng lên.
Ông nói mà, thường xuyên đến thư trai xem thoại bản là một việc rất là có ích!
“Đúng rồi, phụ thân.
Hôm qua con nghe tổ mẫu kể lại chuyện xưa.
Lão nhân gia người có nhắc đến một vị tướng quân.
Tiếc là con không nhớ rõ đấy là ai.
Phụ thân có thể kể cho con về người đấy được không?”
Chương 62: Nữ hồng của Kiều cô nương
Edit & Beta: Ha Ni Kên
“Nào, vị Tướng quân nào?”
Kiều Chiêu phải nhịn cười trước bộ dạng nóng lòng xem thử của Lê Quang Văn: “Hình như là Trấn Viễn Hầu, người từng đánh lui quân giặc đánh chiếm Sơn Hải quan.”
Nụ cười của Lê Quang Văn tắt ngấm.
“Phụ thân – “
Lê Quang Văn không để ý đến Kiều Chiêu nữa mà chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng nhỏ bé.
Ông đi vòng vo vài lượt rồi mới nói: “Vị Hầu gia này, cả nhà bị tịch thu tài sản và xử tội chết!”
“Vì sao ạ?”
“Vì sao ư?” Lê Quang Văn lại bắt đầu đi loanh quanh, không may va người vào góc bàn, đau đến nhíu mày, nhưng ngại mất mặt trước nữ nhi nên nén đau mà nói: “Là do Thủ phụ Lan Sơn vạch tội mưu phản của ông ta!”
“Mưu phản ạ — ” Kiều Chiêu than nhẹ, đúng là tội nặng ngang trời.
Lê Quang Văn bỗng nhiên trở nên kích động: “Mưu phản cái gì cơ chứ! Rõ ràng là có mới nới cũ, qua cầu rút ván, được chim bẻ ná được cá quên nơm! Ta thấy Hoàng Thượng tu đạo đến hồ đồ rồi —“
“Khụ khụ khụ —” Kiều Chiêu húng hắng ho liên tục.
“Chiêu Chiêu con làm sao vậy?”
Kiều Chiêu hơi ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười: “Phụ thân, hay là phụ thân kể cho con vài chuyện thú vị đang xảy ra ở bên ngoài được không ạ?”
Nếu tiếp tục nói nữa chắc nàng sẽ vào ngồi trong thiên lao mà nghe chuyện xưa mất.
Lê Quang Văn chậm chạp phản ứng lại, ngơ ngác gật đầu: “À.
Đúng, vi phụ sẽ kể cho con nghe mấy chuyện thú vị xảy ra gần đây.
Nghe nói hôm qua đang lúc Quan Quân Hầu dẫn đầu đoàn hộ tống quan tài các tướng sĩ hy sinh vào thành, có một tiểu cô nương thấy bộ dạng tuấn tú của Quan Quân Hầu mà bị sắc tâm mê hoặc đến hồ đồ, to gan lớn mật dám chạy ra cản đường Quan Quân Hầu ngay trước thanh thiên bạch nhật…”
Kiều Chiêu: “…” Thôi nàng vẫn nên vào thiên lao ngồi nghe chuyện xưa thì hơn!
Mãi mới đuổi được Lê Quang Văn đi thì không lâu sau, Băng Lục tiến vào bẩm báo: “Cô nương, Tam công tử đến ạ.”
Kiều Chiêu có chút nghi hoặc.
Sau cái lần Lê Huy đến trước mặt nàng lắp bắp nhận lỗi thì cũng không gặp lại thêm lần nào, hôm nay đến đây tìm nàng là có chuyện gì?
Nàng cẩn thận ngồi nghĩ.
Chẳng lẽ Lê Kiều ở Đông phủ cáu giận thì cậu cũng muốn ra mặt thay à?
“Mời Tam công tử vào.”
Lê Huy rảo bước tiến vào thư phòng, trước ánh mắt lặng như nước của Kiều Chiêu tự dưng lại đỏ mặt.
“Tam ca hôm nay không đến Quốc Tử Giám à?”
“Có đi chứ, lát nữa ta đi.”
“Thế Tam ca đến đây là có việc gì?”
Lê Huy nhìn thư phòng đánh giá một phen, thấy bên trong không treo tranh chữ tín vật gì thì đáy mắt hơi hiện ra vẻ thất vọng, gương mặt đỏ ửng lên, ra vẻ nghiêm túc nói: “Ta nghe nói Tam muội viết chữ rất đẹp, ngày hôm qua còn được Vô Mai sư thái triệu kiến?”
Kiều Chiêu chưng hửng.
Đúng là hai cha con, câu hỏi cũng giống nhau.
Tiếp theo chắc là muốn xem nàng viết chữ hả?
Thấy Kiều Chiêu chỉ cười mà không nói gì, Lê Huy kiên trì tiếp tục: “Chữ Tam muội còn lọt vào mắt xanh của Vô Mai sư thái, có thể thấy được là đẹp vô cùng.
Không biết liệu vi huynh có thể nhìn qua được không?”
Thấy người thiếu niên chưa lớn hẳn trước mắt đỏ mặt nghiêm trang tự xưng là Vi huynh, Kiều Chiêu hơi bất đắc dĩ, nhưng bây giờ muốn nàng cầm bút lên lần nữa để viết là không thể rồi, vì thế nàng nói: “Ta vừa viết một bộ chữ nhưng phụ thân đem đi mất rồi.
Nếu Tam ca muốn nhìn chi bằng đến chỗ phụ thân xem sao.”
“À, như thế hả —” Lê Huy liếc nhanh Kiều Chiêu một cái, gật đầu: “Ta đi đây.”
Cậu quay người đi ra ngoài, đi tới cửa tự dưng lại dừng lại, quay đầu qua loa nói “Tạm biệt Tam muội” rồi mới vội vàng chạy đi mất.
Băng Lục chả hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nói thầm: “Sao hôm nay Tam công tử lại quy củ như vậy nhỉ?” Hại mình không có cơ hội thể hiện trước mặt cô nương.
A Châu bưng một chiếc khay đi vào: “Cô nương, người dùng bát cháo bách hợp này đi ạ.”
Băng Lục vỗ vỗ trán: “Đúng rồi cô nương.
Hôm nay là ngày đến lớp nữ học ở Đông phủ.
Nô tỳ tối hôm qua đã chuẩn bị hộp giấy bút cho cô nương cẩn thận rồi, để nô tỳ đi lấy cho người.”
Thấy Băng Lục nhanh chóng chạy đi, A Châu ghé vào tai Kiều Chiêu nhỏ giọng nói: “Cô nương, nô tỳ nghe bà tử chuyên đi mua đồ nói rằng, đoàn quan tài các tướng sĩ hy sinh vào thành ngày hôm qua được phép chôn cất ở lăng mộ phía Tây.
Phu nhân Quan Quân Hầu được truy phong là Nhất phẩm Hầu phu nhân…”
Nàng cũng không rõ mục đích của việc cô nương phái nàng đi thăm dò những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong thành.
Nhưng nếu cô nương đã phân phó thì nàng sẽ làm thật tốt.
Kiều Chiêu gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Tính tình A Châu ôn hòa, gặp ai cũng cười ôn hòa, xem ra đang dần dần hòa nhập được vào đám hạ nhân rồi.
Còn vong thê của Quan Quân Hầu có được truy phong hay không thì cũng chả có ý nghĩa nhiều đối với nàng.
“Vất vả cho em rồi.”
“Cô nương, đây là hòm giấy bút của người.” Băng Lục nhanh chóng bước vào, thấy A Châu đứng cạnh Kiều Chiêu thì hừ nhẹ một tiếng, tiến đến nhanh nhẹn đẩy A Châu sang một bên.
“Cô nương, ngày hôm qua Nhị cô nương gặp chuyện mất mặt như vậy hôm nay chắc chắn sẽ ôm đầy một bụng tức.
Nhất định hôm nay người phải cẩn thận mới được.”
“Nhị cô nương muốn gây phiền phức cho ta?” Kiều Chiêu không khỏi nở nụ cười.
Cô nương này, đúng là càng gặp chuyện nản lòng thì lại càng thêm can đảm.
“Nào chỉ là gây phiền phức, nô tỳ nghĩ, ít nhất cũng muốn liều mạng với người!” Băng Lục nhanh mồm nói.
Kiều Chiêu bị chọc đến bật cười.
Băng Lục ngẩn ngơ, bỗng nhiên giơ tay ôm mặt.
“Hả?” Kiều Chiêu nhíu mày.
“Ôi chao, cô nương, người vừa cười trông thật xinh đẹp.” Băng Lục vỗ vỗ mặt, nhìn xuống đất thở dài: “Người khỏe lại lâu như vậy rồi cũng không cười như thế lần nào.”
Dạo gần đây cô nương cười nhưng lại cảm giác không cười, làm cho nàng cảm thấy giống như bị ngăn cách bởi một thứ không rõ tên.
“Thế ư.” Kiều Chiêu nghiêng đầu nhìn về phía A Châu: “A Châu, hà bao bảo em chuẩn bị thế nào rồi?”
“Rất tốt ạ.” A Châu lấy một chiếc hà bao trắng trơn từ trong tay áo đưa ra.
Kiều Chiêu giơ tay nhận lấy, mở ra nhìn rồi tùy tiện đeo ở bên hông.
Băng Lục bĩu môi: “Hà bao xấu như thế mà cũng dám để cô nương đeo!”
Sao lại xấu được?
Kiều Chiêu không khỏi cúi đầu, nhìn chiếc hà bao mới làm treo ở bên hông.
“Đây là do cô nương làm.” A Châu mặt không đổi sắc nói.
Băng Lục: “…” A Châu chết tiệt, tại sao không nói sớm hơn!
Tiểu nha hoàn nhìn hà bao thêm một cái, cố tìm từ ngữ khen ngợi.
Thế nhưng tìm mãi tìm mãi, cảm thấy tốt nhất là trực tiếp giải thích cho cô nương thì tốt hơn.
Bao nhiêu năm mới có một lần hiếm hoi thêu thùa khâu vá, thế mà lại bị Băng Lục ghét bỏ à? Kiều Chiêu bỗng nhiên cảm thấy lòng hơi nghèn nghẹn, đứng lên thản nhiên nói: “Đến Thanh Tùng đường thỉnh an thôi.”
Đến tận khi nàng đi ra ngoài được mấy bước rồi, Băng Lục mới đột ngột nghĩ ra một ưu điểm của cái hà bao, thốt lên: “Cô nương, vải bố rất tốt!”
Kiều Chiêu nhất thời không nghe ra.
Băng Lục giải thích: “Nô tỳ nói là, vải dệt dùng làm hà bao rất tốt, cô nương có con mắt thật tinh tường!”
“Ha ha ha.” A Châu xưa nay vẫn trẩm ổn không nhịn được mà phá ra cười.
Kiều cô nương đen mặt nghiêm túc sờ sờ chiếc hà bao, sải chân đi ra ngoài.
Lê Quang Văn sau khi trở lại thư phòng thì dỡ tấm thư pháp treo trên tường xuống ngay lập tức, khoa chân múa tay tìm kiếm một hồi mấy món đồ, chuẩn bị treo tấm thư pháp do khuê nữ tự tay viết lên.
Ông vừa cất dọn xong đống đồ vừa lôi ra thì có tiếng gõ cửa thư phòng.
“Ai thế?”
“Phụ thân, là con.”
Lê Quang Văn đứng dậy, đi tới mở cửa thư phòng.
“Huy Nhi? Hôm hay không phải ngày nghỉ của Quốc Tử Giám mà? Sao con còn chưa đi?”
Lê Huy suýt nữa thì trợn trắng cả mắt.
Hôm nay cũng có phải ngày hưu mộc đâu, người cũng chưa thèm đến nha môn đấy!
“Phụ thân, con nghe nói Tam muội viết cho người một bức thư pháp, nhi tử cũng muốn nhìn một chút.”
Lê Quang Văn nhất thời đem chuyện nhi tử muộn học vứt ra sau đầu, như thể tìm được tri kỷ, vui vẻ nói: “Đến đây đến đây.
Vi phụ còn đang nghĩ nếu con có thời gian rảnh thì đến học tập Tam muội của con đấy.”
Chương 63: Lớp nữ học Đông phủ
Edit & Beta: Ha Ni Kên
“Đây là chữ Tam muội ư?” Lê Huy bước vào thư phòng, tròng mắt suýt nữa thì rớt xuống bức thư pháp.
Lê Quang Văn đuổi nhi tử sang một bên: “Cách xa một chút, nhỡ xem lung tung rồi hỏng mất thì làm sao bây giờ?”
Xem kiểu gì mà hỏng được? Đây mà là cha ruột à! Lê Huy căm giận nghĩ.
“Nét chữ của Tam muội bây giờ khác một trời một vực so với trước.”
Ánh mắt Lê Quang Văn tràn đầy tán thưởng, lưu luyến nhìn chữ của khuê nữ rồi mới liếc nhìn nhi tử: “Tam muội con tiến bộ rất nhanh, con cũng nên cố gắng.”
“Nhi tử cảm thấy chữ như thế này không thể chỉ trong một sớm một chiều mà luyện thành.”
“Không sai, thế nên lúc nào con cũng phải cố gắng mới phải.”
Lê Huy nuốt cục tức xuống bụng, nói thẳng: “Phụ thân không thấy là Tam muội tiến bộ có phần quá nhanh à?”
Lê Quang Văn nhìn về bức thư pháp kia, trầm ngâm một lát, nghiêm túc gật gù: “Đúng, vi phụ quên mất, ngoài ra còn cần có thiên tư hơn người nữa.”
Lê Huy: “…” Cậu chắc chắn cái người này không phải cha ruột của mình, sao lại có người quá đáng như thế cơ chứ!
Thấy thần sắc nhi tử có phần buồn bực, Lê Quang Văn thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Huy Nhi con cũng cần phải cố gắng nâng cao bản thân, không thể ghen tị với Tam muội của con được.
Vi phụ cẩn thận ngẫm lại, mấy năm nay Tam muội con phải khiêm tốn giấu tài, thật là không dễ dàng.”
Lê Huy khóe miệng co rút, nếu người đứng trước mặt không phải cha ruột cậu thì cậu đã giơ nắm đấm lên từ lâu rồi.
Tại sao cũng chỉ một ý thôi mà từ miệng phụ thân đại nhân nói ra lại khiến người khác ngứa tay đến thế cơ chứ?
“Thế nhi tử xin cáo lui.”
“Ơ.
Sao không ở lại xem chữ Tam muội con thêm một lát?”
“Đến giờ nhi tử phải đến trường rồi.”
Lê Huy bước nhanh ra ngoài, thở hắt ra một hơi.
Phụ thân đại nhân vẫn có thể ngồi ở Hàn Lâm Viện soạn sách sau bao nhiêu năm như thế thật là khó xử cho quan trên của ông.
Giấu tài ư?
Lê Huy cân nhắc từ này, nghĩ đến Nhị cô nương Lê Kiều ở Đông phủ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Vị đường muội kia đúng là đã ăn phải một quả đắng, cậu đi học ở Quốc Tử Giám mà vẫn nghe được thành tích vẻ vang của nàng.
Nói như vậy, có lẽ đúng là mấy năm nay Tam muội phải giấu tài, còn không có lẽ đã bị cái vị kia ồn ã đến lật trời rồi.
Lê Huy nhịn không được nhìn về phía Tây viện.
Cũng không biết hôm nay Tam muội có thể đến lớp nữ học ở Đông phủ hay không nữa —-
Nghĩ đến đây Lê Huy bỗng lắc đầu quầy quậy.
Cậu đúng là trúng tà thật rồi.
Tam muội có đi hay cũng không phải chuyện của cậu.
Cậu không thèm quan tâm đâu!
Thiếu niên cũng không ngoái đầu lại nữa mà đi ra thẳng ra ngoài.
Kiều Chiêu ăn một ít cháo rồi mới cùng Băng Lục đến thỉnh an Đặng lão phu nhân ở Thanh Tùng đường, đúng lúc gặp được ba mẹ con Lưu thị.
“Nhị thẩm.” Kiều Chiêu hành lễ chào hỏi, nhẹ nhàng vuốt cằm nhìn Tứ cô nương Lê Yên và Lục cô nương Lê Thiền.
Nhớ đến lời dặn dò của mẫu thân, Lê Yên gượng gạo nở một nụ cười: “Tam tỷ.”
Lê Thiền mím môi không hé răng, bị Lưu thị đứng đằng sau lưng đẩy nhẹ một chút thì mới không tình nguyện chào một tiếng.
“Chiêu Chiêu đang chuẩn bị đến học đường à?” Lưu thị loay hoay tìm cách hỏi han.
Kiều Chiêu cười cười: “Vâng.
Đã chậm trễ mấy ngày nay rồi, cũng nên đến lớp để đuổi kịp mọi người.”
Lưu thị liên tục gật đầu: “Nói đúng lắm, hai muội muội của cháu tài rỗng học cạn, về sau còn cần người tỷ tỷ như cháu chỉ bảo nhiều.”
Kiều Chiêu hơi ngạc nhiên, thấy gương mặt tràn ngập ý cười của Lưu thị thì đột nhiên nghĩ.
Hiện giờ Lưu thị tốt một cách kỳ lạ.
Kiều cô nương có chút ngoài ý muốn.
Nàng chỉnh đốn được đôi tổ tôn bên Đông phủ, lại trân trọng vị mẫu thân ngày thường vốn không hiểu lý lẽ, việc này làm cho Nhị thẩm cảm thấy bị đe dọa?
Kiều Chiêu liếc nhìn Lưu thị.
Vị Nhị thẩm này khôn khéo linh hoạt, trông không giống như đang cảm thấy bị đe dọa.
Người này quả thật rất nhạy bén, vô lễ ở trước mặt Hà thị thực ra là do không để Hà thị vào mắt thôi.
Con người ta muốn được người khác để ý quả nhiên vẫn phải dựa vào chính 1 2 3 » .