Đọc truyện Thiếu Phu Bất Lương – Chương 189: Ai là người thắng (4)
“Công tử, ngươi làm đau Yên nhi.”
Một tiếng nói mềm mại vang tới bên tai, lực đạo nơi tay Vệ Vô Hạ không khỏi nhẹ bớt hai phần, lại vẫn áp chế nàng, “Ngươi cùng ta diễn một vòng lớn như vậy, chính là vì muốn đổi nàng ra ngoài?”
“Tất nhiên còn có mục đích khác.”
Nghiêm Yên nhẹ nhàng từ chối một chút, Vệ Vô Hạ cũng không buông tay, “Vốn ta
thật sự có chút tin tưởng ngươi, đáng tiếc thời điểm châm lửa lại quá
mức trùng hợp, ngươi trêu đùa ta như vậy, không sợ ta trả thù sao?”
“Yên nhi hẳn là sợ hãi rồi, dù sao thủ đoạn của Vệ công tử, chúng ta đều đã
lĩnh giáo.” Thanh âm Nghiêm Yên không nhanh không chậm, không có chút sợ hãi khi vị vạch trần nào, “Nhưng mà Yên nhi dám can đảm cùng công tử
tính toán như vậy, dĩ nhiên sẽ có chiêu tiếp ứng, chính là không biết có hiệu quả hay không, có thể hay không khiến công tử buông tha biểu tẩu,
buông tha Vị gia, từ đó Yên nhi có thể báo đáp toàn bộ ơn của Vị gia.”
“Ha? Nói nghe chút xem?” Vệ Vô Hạ không vội hỏi đến Hách Liên Dung đã đi
đâu, có biến cố này ngược lại khiến hắn an tâm không ít.
“Nhờ
hồng phúc công tử, Yên nhi hiện đang trong cuộc tuyển tú, danh sách
tuyển tú ba ngày trước đã được chuyển tới kinh thành, hiện tại chắc cũng đã tới nơi, chỉ còn chờ chúng ta này đó tú nữ trong một tháng vào kinh, tham gia phục tuyển.”
Nói tới đây, Vệ Vô Hạ hơi chọi mi, trên
tay lại nhẹ chút, “Ta đoán chút… nếu ta tối nay làm ra chuyện gì đó với
ngươi, ta liền phạm tội khi quân đi?”
Nghiêm Yên cười khẽ, “Công tử đúng một nửa.”
Vệ Vô Hạ một lúc lâu không nói gì. Nghiêm Yên nói tiếp: “Công tử cảm thấy nguy hiểm sao?”
Vệ Vô Hạ cười một tiếng. “Đừng nói ta đã nhín thấu ý định của ngươi. Cho
dù thực sự phát sinh cái gì, ngươi cho rằng bằng vào ngươi một tú nữ còn chưa tham dự nhị tuyển, có thể khiến ta thế nào?”
“Chỉ bằng Yên
nhi tất nhiên không được rồi.” Nghiêm Yên khẽ giật giật, cảm thấy được
người phía trên lại nới lỏng chút, lúc này mới cười nói: “Rượu kia công
tử đã uống đi?”
“Rượu?” Vệ Vô Hạ hít sâu một hơi, mới nhớ đến bình Nhất Thanh rượu Nghiêm Yên mang đến.
“Công tử khi đó hẳn vẫn còn hoài nghi thành ý của Yên nhi, cho nên vẫn chưa
uống bình rượu đó.” Âm thanh Nghiêm Yên còn ném một tiếng than nhẹ. “Tam biểu ca cùng Yên nhi đã làm một trò chơi, gọi là “trò chơi thiên thần”, sau khi lựa chọn thiên thần thì không còn theo ý mình được nữa, phải
nghe thiên ý an bài…”
Vệ Vô Hạ không hiểu Nghiêm Yên đang nói
linh tinh cái gì, chỉ cảm thấy hạ phúc của mình có chút nóng, lực chú ý
càng không thể tập trung.
“…Cho nên rượu kia, là cơ hội cuối cùng Yên nhi tự tạo cho mình. Nếu công tử uống rượu kia rồi, tối nay tự
nhiên sẽ chẳng phát sinh cái gì, nếu công tử đa nghi, không uống rượu
kia, như vậy dược hiệu phát tác, tối nay cho dù muốn vô sự, cũng không
được.” Nhận thấy bàn tay đang khóa mình lại càng ngày càng nhiệt, Nghiêm Yên nâng tay lên, nhẹ nhàng đẩy, nhưng lại đem Vệ Vô Hạ đẩy sang một
bên, “Công tử có cảm thấy cả người vô lực, xuân tình khó nén không?”
“Ngươi…” Vệ Vô Hạ chống người, hai tay nhưng lại không có chút sức lực nào, liền ngay cả nói chuyện cũng không đủ sức.
“Yên nhi từ trong điển tịch tra được, uẩn thần hương cùng đà la hương cùng
trộn lẫn, sẽ khiến tứ chi mệt mỏi vô lực, nếu còn cho thêm chút ngân
hương, sẽ dấn phát tác dụng thúc tình của đà la hương. Yên nhi thí
nghiệm nhiều lần, mới có thể nắm chắc thời cơ cùng lượng dùng, nhưng vì
có thể ở trước mắt công tử đốt hương, lại không khiến công tử hoài nghi
nên đã tốn không biết bao nheieu tâm cơ đâu.”
Vệ Vô Hạ giống như
không tìm thấy tay chân của mình vậy, cố tình thần trí lại vô cùng thanh tỉnh, ngọn lửa nơi hạ phúc đốt thẳng tới trên mặt, khiến hắn vạn phần
xúc động lại vô cùng suy yếu.
Hiện tại nghĩ lại, bố cục mà Nghiêm Yên bày ra từ trong viện của mình đã bắt đầu rồi, đầu tiên là đánh đàn
đốt hương, làm cho hắn không biết hít cái gì hấp, lại trong phòng Hách
Liên Dung ngửi được hương vị ngọt ngào, nói dối rằng cho Hách Liên Dung
ăn mê dược, trời mới biết trúng chiêu không phải Hách Liên Dung, tử đầu
tới cuối đều là Vệ Vô Hạ hắn!
“Ngươi nói ta đoán đúng một nửa?” Vệ Vô Hạ toàn thân vô lực, đơn giản để bản thân nằm ra, “Một nửa khác là ngươi hạ mê dược ta?”
“Một nửa khác đó là… sự thật.” Nghiêm Yên đứng dậy xuống dưới, tìm một ngọn
nến khác, chiếu sáng đến bên giường, ánh sáng mờ nhạt-nến ở quanh thân
nàng chiếu ra một vầng sáng monrh manh. Nàng cúi người xuống nhìn Vệ Vô
Hạ, gương mặt ửng đỏ, đôi tay nhỏ bé không xương tiến vào trong vạt áo
Vệ Vô Hạ, “Công tử, xin thứ cho Yên nhi vô lễ. Kỳ thật Yên nhi cũng
không muốn thế này, nhưng mà tương lai khi nghiệm thân, giấu diếm bà bà, chẳng phải thành ra Yên nhi nói xấu sao?”
“Ngươi…” Vệ Vô Hạ vô
thức muốn đứng dậy, lại bất lực, rồi sau đó lại cảm thấy động tác này
nên để nam nhân làm mới được? Một nữ nhân như nàng, cư nhiên nghĩ muốn…
nghĩ muốn chủ động cùng hắn phát sinh sự thật sao?
“Ngươi cảm
thấy làm như vậy sẽ đạt thành mục đích?” Vệ Vô Hạ bị mùi hương cơ thể
lượn lờ nơi chóp mũi kia khiến cho khí huyết trong cơ thể từng trận dâng lên, tiếp theo trước ngực chợt lạnh, cũng là Nghiêm Yên giúp hắn cởi bỏ trung y, lộ ra tảng lớn gầy gò ngực. “Ngươi là tú nữ được chọn, mất
trinh tiết chẳng phải chuyện đùa, đến lúc đó ngươi nói ta phá hư danh
tiết của ngươi, ai có thể tin tưởng!”
“Công tử là Khinh Y hầu, tỷ tỷ lại là sủng phi nơi hậu cung, tất nhiên không có ai nghe lời cáo
buộc của Yên nhi, nhưng cũng không có nghĩa sẽ không ai nghe.” Tay
Nghiêm Yên đi tới trên lưng Vệ Vô Hạ, khẽ cắn môi dưới, nâng tay cởi đai lưng của hắn, hai gò má hồng hồng, kéo xuống ngoại khố của hắn, “Yên
nhi biết tần phi hậu cung vẫn luôn gian khổ tranh đấu, Thục phi chính là một đỉnh núi nổi bật, tất nhiên có không ít người ghen ghét, nếu người
thân của nàng phạm tội khi quân, Yên nhi lại ra mặt làm chứng, cho dù
không phải công tử gây ra, cũng hết đường chối cãi, chấp nhận việc bỏ đá xuống giếng. Đến lúc đó, không chỉ tính mạng của công tử khó giữ được,
chỉ sợ còn liên lụy đến Thục phi nương nương, công tử nghĩ sao?”
“Chỉ bằng ngươi?” Vệ Vô Hạ nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cho tới bây giờ
vẫn không cảm thấy sao mà qua được, không phải bởi vì tính kế, mà là nằm trên giường, để mặc nữ nhân muốn làm gì thì làm với mình, bản thân lại
vô lực phản kháng, lại dục hỏa dâng cao.
“Yên nhi từng nói qua,
chỉ bằng mình thì không được, nhưng Yên nhi khi tuyển tú có vô ý kết
giao với vài vị cô nương, trong nhà cũng có chút quyền thế, trong đó
cũng có người có quan hệ với Nguyên phi nương nương, công tư tất nhiên
rõ ràng hơn Yên nhi, cái đinh trong mắt Nguyên phi nương nương chính là
Thục phi nương nương.” Nghiêm Yên nói tới đây, đã cởi hết quần áo của Vệ Vô Hạ chỉ để lại một cái khố, mặt hồng đến mức có thể chích ra nước,
thật khiến cho nàng trong vẻ thông minh lại thêm ba phần e lệ đáng yêu.
Hai tay để ở trên khố do dự thật lâu, nhìn vào nơi đang nâng cao kia,
Nghiêm Yên cứng rắn nhắm mắt lại, đem tầng che đậy cuối cùng kéo xuống.
“Này!” Vệ Vô Hạ rốt cuộc có chút hoảng, “Ngươi sẽ không thật sự muốn hủy đi trong sạch của bản thân vì muốn uy hiếp ta đi?”
“Không phải uy hiếp,” Nghiêm Yên cắn chặt môi dưới, nhanh chóng cởi bỏ xiêm y
của mình, cho đến khi thân thể hoàn mỹ kia lộ ra trước mặt Vệ Vô Hạ, “Là công tử không kịp ngăn chặn tin tức mà Yên nhi ba ngày trước đưa tới
kinh thành. Từ ba ngày trước, Yên nhi liền đem chuyện Khinh Y hầu khi
quân phạm thượng, pha hư danh tiết của tú nữ mật tín đưa đi, nhưng mà
tất nhiên không có nhanh như công văn của triều đình, phong thư này có
thể tới được tay của Nguyên phi nương nương hay không, thì phải xem công tử có đủ nhanh hay không.”