Đọc truyện Thiếu Phu Bất Lương – Chương 14: Chó cùng rứt dậu, người cũng phát điên (1)
Tiền Kim Bảo ý bảo hai người trợ thủ kia đem Hách Liên Dung đến gần, nói với Vị Thiếu Quân: “Cho ngươi lựa
chọn, muốn nói chỗ của Hàn Sâm hay muốn cho người ở đây nhìn đã mắt hoa khôi Đoàn Tụ các và nhị thiếu phu nhân Vị gia, bọn họ hẳn là đều có
hứng thú.”
Người trong sảnh lớn Đoàn Tụ các mắc mưu
liền huyên náo hẳn lên. Hách Liên Dung nhìn về phía Tiền Kim Bảo, trong lòng có chút luống cuống, nhỏ giọng nói: “Này! Cô không định làm thật
đấy chứ?”
Tiền Kim Bảo hừ một tiếng, nhìn chằm
chằm vào Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân kinh ngạc một lúc lâu, đột nhiên
bật cười, chỉ vào Hách Liên Dung cười to nói: “Cũng có người muốn
nhìn cô ta sao?”
Phựt!Phựt!Phựt!
Đây là thanh âm cuối cùng của dây thần kinh đã quá mức căng thẳng của Hách Liên Dung.
Có kẻ hô: “Nhị thiếu đã nói không ngại thì cũng không cách nào không nhìn thử!”
Trong sảnh vang lên những tràng cười,
Tiền Kim Bảo không cười, phụng phịu lạnh lùng nhìn Vị Thiếu Quân. Nét
tươi cười trên mặt Vị Thiếu Quân hơi giảm, liếc nhìn Hách Liên Dung một
cái, lông mày hơi dựng lên: “Nếu phải cởi thì cởi cô ta đi, da mặt Ấu
Huyên mỏng ta cũng luyến tiếc.”
Trong sảnh lớn nhất thời vang lên những
thanh âm trầm trồ khen ngợi. Hách Liên Dung cực kì bi phẫn! Bên tai
không ngừng lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng kia của Vị Thiếu Quân. Nhẫn nại một ngày nhưng không thể áp chế lửa giận xuống được nữa, quát lên
một câu ‘tránh ra’ với hai vị trợ thủ kia rồi nàng vọt tới bên người Vị
Thiếu Quân. Nàng muốn đá hắn thành thái giám, rồi cắn chết hắn, cuối
cùng đem hắn nuốt vào bụng, hóa thành phân bón.
Nhưng hiện tại, ngay khi Hách Liên Dung
đang đánh về phía Vị Thiếu Quân kia thì một tiếng tát thanh thúy vang
lên làm những tiếng ồn ào trong sảnh lớn im bặt, ngay cả Hách Liên Dung
cũng phải dừng lại bước chân một chút, nhìn người xuất hiện bên cạnh
hắn- Hồ thị-mẹ chồng của nàng.
Hồ thị vẫn duy trì tư thế tát Vị Thiếu
Quân, bàn tay gầy yếu dừng lại giữa không trung hơi run run, trên khuôn
mặt vốn ôn hòa tràn đầy đau đớn, đỏ bừng hướng Vị Thiếu Quân nói: “Đó là thê tử của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với nàng như vậy!”
Trên mặt Vị Thiếu Quân bị đánh nổi lên
một mảnh đỏ đỏ, hắn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hồ thị, ánh mắt chậm rãi hướng ra phía sau Hồ thị. Đứng ở nơi đó là một thân ảnh hắn vĩnh
viễn cũng không thể đuổi theo kịp. Tướng mạo, thân hình giống nhau nhưng chưa từng có người có thể nhận sai bọn họ.
“Hừ…” Vị Thiếu Quân sờ sờ chỗ mặt bị
đánh, khóe miệng nhếch lên cười khẽ: “Các người bắt ta phải lấy
nàng, nên sớm đoán sẽ có một ngày như vậy. Đừng chờ sự việc xảy ra
rồi mới đến giả vờ làm người tốt.”
“Ngươi…”
Tay Hồ thị lại nâng lên, Vị Thiếu Quân
cũng không tránh, ngược lại càng giương mặt ra để nàng đánh: “Đánh đi,
đánh chết, đánh chết đi. Dù sao mẹ cũng ước gì mình chỉ sinh ra một
người.”
Tay Hồ thị cứ như vậy ngưng ở giữa không
trung, mi mắt bà cũng không ngừng run rẩy, những giọt nước mắt cứ thế
lặng lẽ chảy xuống.
Vị Thiếu Dương tiến lên từng bước, đỡ lấy Hồ thị: “Mẹ, người cùng Nhị tẩu về trước, nơi này cứ giao cho con.”
Hồ thị khẽ che miệng khóc nấc lên, không
hề nhìn Vị Thiếu Quân lấy một cái. Bà đi đến bên người Hách Liên Dung
khóc nói nhỏ: “Con à, cùng mẹ đi, về sau mẹ sẽ không để con phải
chịu ấm ức nữa.”
Lửa giận của Hách Liên Dung nhờ nước mắt
của Hồ thị mà nhất thời áp chế được xuống, nhưng lại nghe lời nói vừa
rồi của bà, lửa phẫn nộ lại bừng lên thiêu đốt. Cảm giác này tựa như
đánh một quyền vào bông, phóng không ra lực, lại không thu trở lại được, cứ cuồn cuộn đầy khó chịu trong lòng nàng.
Nhưng đối với hình ảnh Hồ thị đứng khóc
run rẩy với ánh mắt như tan nát hết cõi lòng khi nhìn đứa con kia, Hách
Liên Dung lại mềm lòng. Nàng hít một hơi thật sâu, dùng tay lau nước mắt cho Hồ thị rồi khẽ cầm nhẹ tay nàng: “Mẹ, con cùng người trở về.”
Hách Liên Dung lại nhìn Vị Thiếu Dương,
hắn khẽ gật đầu lại với nàng, trong mắt không giấu được ý muốn xin lỗi,
rồi sau đó hắn quay sang nó với Tiền Kim Bảo: “Hàn thiếu gia hẳn là ở trong một biệt viện của Vị gia, ta đã cho người đi thăm dò, chậm nhất
tối mai sẽ đưa người về Hàn phủ, Hàn phu nhân không cần lo lắng.”
Vị Thiếu Quân đùa cợt cười cười: “Đúng
là chuyện tốt a…” Nói xong hắn đi đến trước mặt Bạch Ấu Huyên, dùng tay
ôm lấy nàng, hôn chụt một cái thật phô trương: “Tiểu Huyên Huyên, sợ
hãi gì chứ? Chờ về phòng nhị thiếu ta chậm rãi vuốt ve vết thương cho
nàng….”
Hách Liên Dung lúc này đối với Vị Thiếu
Quân đã chán ghét lên tới cực điểm, nghe thấy lời nói này của hắn, ngón
tay không tự giác nắm chặt lại, tưởng tượng chính mình dóc xương lột da
hắn. Hồ thị ngừng nức nở, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng: “Con về sau chính là con gái do ta sinh ra, thằng mất dạy này coi như ta không sinh ra
nó.”
Vị Thiếu Quân lại nhếch cao khóe miệng,
ôm cả người Bạch Ấu Huyên lên lầu. Bạch Ấu Huyên cả người bị ôm chặt,
quay đầu lại liếc nhìn Hồ thị và Hách Liên Dung một cái, mắt mang theo ý cầu xin nói nhỏ: “Nhị thiếu…”
Vị Thiếu Quân đẩy nàng ra, mặt bỗng
nghiêm lại, liếc nhìn nàng ta một cái,“Phịch, phịch” đi lên trên lầu
hai, không hề quay đầu nhìn lại lấy một cái.
Trên đường về nhà, Hồ thị không nói được
lời nào, ánh mắt nhìn chăm chú vào một điểm, không biết đang suy nghĩ
cái gì. Bên trong xe ngựa lâm vào một trận xấu hổ không lớn cũng không
nhỏ. Vị Thiếu Dương ho nhẹ một tiếng: “Nhị tẩu, nhị ca vốn tính tình như vậy, ngoài miệng tuy nói vậy nhưng hắn biết Hàn phu nhân sẽ không dám
làm thế với tẩu đâu.”
Hách Liên Dung trong lòng lại bùng lên
ngọn lửa, nhưng ngại có Hồ thị, lửa nóng của nàng không thể phát tác,
nhìn chằm chằm Vị Thiếu Dương. Nhìn hắn cùng Vị Thiếu Quân từ mặt mày
đến mũi miệng đều giống nhau như đúc. Nghĩ đến dáng vẻ khốn nạn của Vị Thiếu Quân, nàng không khỏi mím chặt môi, tay nắm thành quyền.
Vị Thiếu Dương ngạc nhiên nhìn Hách Liên
Dung đánh giá, chàng nghĩ không biết mình có nên đi ra ngoài ngồi cùng
xa phu hay không.
Thế nhưng, cuối cùng Hách Liên Dung cũng
thả lỏng nắm tay, chậm rãi hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, làm thế
vài lần mới hướng Vị Thiếu Dương nói: “Ta thật sự, thật sự muốn đánh
người.”
Vị Thiếu Dương cười cười: “Nếu đánh ta mà có thể giúp nhị tẩu thấy thoải mái trong lòng thì cũng không phải chuyện xấu gì.”
Hách Liên Dung giật giật khóe môi, tiếp
tục hít sâu thả lỏng để nguôi ngoai lửa giận trong lòng. Không bao lâu,
xe ngựa dừng lại. Vị Thiếu Dương để hai nàng xuống xe rồi lại rời đi,
chàng còn muốn đi tìm vị Hàn thiếu gia kia rồi đem hắn đuổi về Hàn phủ.
Hách Liên Dung đỡ Hồ thị xuống xe, nhìn
cửa lớn Vị phủ sơn son khí phái, nàng không khỏi nghĩ đến lúc mình bị
Tiền Kim Bảo bắt trói, bao nhiêu người chỉ đứng im, thờ ơ, lạnh nhạt,
trong lòng lại nổi lên chán ghét.
Con người là như thế, nếu ngươi cảm thấy
một thứ đồ vật có thể nhận được thì dù cho nó không được tốt
lắm,ngươi cũng sẽ thuyết phục chính mình tiếp nhận. Nhưng nếu đối với
thứ mà mình không thể nhận thì dù nó có xinh đẹp cỡ nào,ngươi nhìn nó sẽ thấy vô cùng chán ghét. Hiện tại trong lòng Hách Liên Dung đã xảy ra chuyển biến như vậy với Vị gia.
Hồ thị nhận thấy cả người Hách Liên Dung cứng ngắc, nắm chặt tay nàng: “Không sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Nhìn gương mặt gầy yếu, trắng bệch của Hồ thị, nếp nhăn trên khóe mắt, khuôn mặt như sâu hơn, trong mắt tuy có
khổ sở nhưng lại hiện rõ sự kiên định, mạnh mẽ. Nàng kéo tay Hách
Liên Dung vào cửa Vị gia.
Giống như lúc trước, phía sau cửa lớn Vị
phủ tụ tập rất nhiều hạ nhân, thấy bọn họ trở về lại nhanh như chớp tản
đi. Đại sảnh của Vị phủ sáng đèn, Hồ thị nhéo nhéo tay Hách Liên Dung:
“Con đừng làm gì cả, đi về ngủ trước đi.”
Hách Liên Dung cũng lười để ý đến đám
người nhà Vị gia kia, liền gật gật đầu. Có điều để về được hậu viện phải đi qua trước cửa đại sảnh. Hồ thị cùng Hách Liên Dung tiếp tục đi tới,
chính mình bước vào đại sảnh. Hách Liên Dung liếc mắt một cái vào đại
sảnh, lão phu nhân, đại phu nhân, Ngô thị ngồi chính giữa, ngoài ra còn
có tam phu nhân Dương thị, tam tiểu thư Vị Thu Cúc cùng tứ tiểu thư Vị
Đông Tuyết.
Ánh mắt Ngô thị nhìn chằm chằm vào cửa, nhìn Hách Liên Dung không tiến vào sảnh lớn đã đi thẳng thì nhướng mày.
Tam tiểu thư mồm miệng độc địa nhanh nhẩu thay Ngô thị nói về phía Hồ thị: “Nhị nương, nàng ta có ý gì vậy?
Nửa đêm để người ta bắt đi, trở về cũng không buồn nói một tiếng.”