Đọc truyện Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực – Chương 31
Tủi thân dẩu môi, cuối cùng Hiểu Huỳnh không nói nữa.
Nhìn thấy vết đỏ trên trán Hiểu Huỳnh, Bách Thảo không đành lòng, rất muốn xoa cho cô. Lâu như vậy không gặp, cô cũng rất nhớ Hiểu Huỳnh, nghe Hiểu Huỳnh nói liến thoắng không thôi, cô cũng thấy rất vui.
“Không sao”, thấy Bách thảo o lắng, Hiểu Huỳnh lấy tay xoa trán lườm Diệc Phong, “Anh ấy ghen đấy, thấy tớ yêu cậu như vậy, ghen đấy, hừ!”
“Được rồi, được rồi, tôi im!” nhìn Diệc Phong sầm mặt, Hiểu Huỳnh biết điều giơ hai tay đầu hàng, “Bách Thảo, thôi mặc tớ, cậu nói chuyện với Sơ Nguyên sư huynh đi. Hì hì, lần này đến đây được là nhờ Sơ Nguyên sư huynh đấy!”.
***
Trong một căn phòng của nhà hàng Quảng Đông tại Mỹ. Trang trí còn đậm màu sắc dân tộc hơn các nhà hàng trong nước, khắp phòng toát lên một phong cách cổ điển lãng mạn, đèn lồng đỏ, bàn tròn giả gỗ trắc phủ khăn gấm hoa văn hình rồng, ghế bành mô phỏng kiểu đồ cổ thời Minh, nệm tựa lưng hình tròn bằng lụa đỏ.
Bên trái Bách Thảo là Hiểu Huỳnh.
Bên phải là Nhược Bạch.
Cách Nhược Bạch, thấy ánh mắt Bách Thảo hơi bất an nhìn lại, Sơ Nguyên dịu dàng mỉm cười với cô. Từ lúc gặp nhau sau lễ trao giải, Hiểu Huỳnh luôn túm lấy Bách Thảo nói chuyện, hai người chưa lúc nào có khôn gian riêng với nhau. Chỉ lúc Hiểu Huỳnh kêu lên đòi ăn, Sơ Nguyên mới hỏi ý kiến Bách Thảo, cuối cùng quyết định lựa chọn nhà hàng Quảng Đông với các món mang hương vị thanh nhạt.
“Bách Thảo, Sơ Nguyên sư huynh vì cậu mà bay đến Chicago đấy”, thấy không khí giữa Bách Thảo và Sơ Nguyên dường như có vẻ khiên cưỡng, Hiểu Huỳnh chủ động lái câu chuyện.
“…”
Bách Thảo ngây người, nhìn về phía Sơ Nguyên.
“Cũng còn một số việc khác”, yên lặng một lát, Sơ Nguyên dịu giọng giải thích, “… nhân tiện đến thôi”.
“Làm gì có! Nếu là nhân tiện, sao còn mang cả em và Diệc Phong đi cùng? Sơ Nguyên sư huynh, huynh đến đây hoàn toàn là vì Bách Thảo!”
Hiểu Huỳnh sốt ruột.
Rõ ràng là một chuyện rất lãng mạn, Sơ Nguyên sư huynh muốn tạo cho Bách Thảo sự bất ngờ, bay vạn dặm đến Mỹ xem Bách Thảo thi đấu. Bách Thảo lại ngây người không hiểu, cũng không ngồi cùng Sơ Nguyên sư huynh, nhất định ngồi cùng Nhược Bạch sư huynh, bảo là phải chăm sóc gì đó cho Nhược Bạch phải chăm sóc gì đó cho Nhược Bạch sư huynh!
Kết quả, Bách Thảo chỉ chăm chăm la cho Nhược Bạch sư huynh thật!
Rót nước đưa tận tay Nhược Bạch, lấy thuốc cho Nhược Bạch, nếu không nhìn thấy Nhược Bạch sư huynh chẳng có gì khác thường, cô đã tưởng Nhược Bạch sư huynh bị ốm nặng nên Bách Thảo mới lo lắng như vậy.
Hình như có gì không đúng!
“… Sơ Nguyên sư huynh, cám ơn huynh.”
Nhân vật nam chính bây giờ nên là Sơ Nguyên sư huynh mới phải!
“Sơ Nguyên sư huynh, cám ơn huynh.”
Nghe thấy Hiểu Huỳnh nói vậy, Bách Thảo đỏ mặt, hơi bối rồi khẽ nói, không dám nhìn anh. Hiểu Huỳnh càng cuống, cám ơn gì cám ơn như thế quá khách sáo, đang định xen lời, cánh tay lại đau điếng, ngoái đầu nhìn Diệc Phong véo cô một cái.
“Thi đấu rất tốt”, dịu dàng nhìn cô, Sơ Nguyên mỉm cười, “Trận đấu với Katou anh cũng xem, em bắt chước Kim Mẫn Châu rất thú vị, điệu bộ rất giống cô ta. Nhưng mắt em vẫn điềm tĩnh, nên vẫn kịp thời nắm cơ hội”.
Ngượng chín mặt, Bách Thảo ngượng ngùng nói:
“Đó là chiến thuật do Nhược Bạch sư huynh đề ra, nếu không Katou luôn phòng thủ chặt như vậy, rất có thể trận đó em đã thua rồi.”
Hiểu Huỳnh lườm cô.
Thật là chủ đề hay ho, câu chuyện lại bị Bách Thảo đưa về Nhược Bạch sư huynh. Ngẫm nghĩ, Hiểu Huỳnh không nén nổi liếc trộm Nhược Bạch, liệu có phải thời gian Bách Thảo và Nhược Bạch luôn ở riêng với nhau nên đã nảy sinh tình cảm đặc biệt gì đó không?
Nhưng…
Lại không giống.
Ngồi cạnh Bách Thảo, thần sắc Nhược Bạch sư huynh vẫn thản nhiên như thường, thậm chí cố ý lùi về phía sau để không gian nhiều hơn cho Bách Thảo và Sơ Nguyên sư huynh nói chuyện.
“Đúng”, Sơ Nguyên mỉm cười nhìn Nhược Bạch, “Lúc đó hình như nghe thấy Nhược Bạch ở bên ngoài hô một tiếng Kim Mẫn Châu”.
“Vâng!”, Bách Thảo vui sướng nói, “Nếu không, đúng là em không nghĩ ra cách gì phá vỡ sự điềm tĩnh của Katou”.
“Trong cuộc thách đấu giữa các võ quán, trân đấu với Lâm Phong, cô cũng dùng chiến thuật tâm lí”, Diệc Phong lơ đãng chen vào, “Trận đó hình như cũng là đối sách do Nhược Bạch nghĩ ra”
“Vâng!”
Mắt sáng lên, Bách Thảo nhìn Nhược Bạch trước sau vẫn lặng lẽ:
“Trận chung kết hôm nay cũng thế, chân của Keana quá dài, phạm vi tấn công rộng hơn em nhiều, Nhược Bạch sư huynh bảo…”
Thấy câu chuyện mãi vẫn xoay quanh Nhược Bạch, Hiểu Huỳnh bất lực thở dài. Lúc này cô phục vụ mang thức ăn lên, trong tay bê một âu lớn hình như là canh, đi đến giữa Nhược Bạch và Sơ Nguyên, Hiểu Huỳnh quyết tâm dùng món canh để kéo sự chú ý của mọi người ra khỏi Nhược Bạch, bất ngờ cao giọng hô:
“A…! Đây là…”.
Giọng lanh lảnh của Hiểu Huỳnh quen hét trong nhà thi đấu, không ngờ khiến cô phục vụ tay đang bê âu canh giật mình run tay, nước canh nóng giãy khỏi âu bắn ra ngoài!
“Ôi…”, Bách Thảo kinh hãi đứng bật dậy, dùng thân người che cho Nhược Bạch!
Ở bên kia.
Trong lúc âu canh nghiêng…
Sơ Nguyên nhanh như chớp ra tay, giữ lấy miệng âu! Nước canh nóng giãy trong âu nghiêng về phía anh, cuối cùng không bắn về phía Nhược Bạch, chỉ có phần lớn hắt lên cánh tay anh và một ít bắn lên lưng Bách Thảo.
“Ôi…!”
Hiểu Huỳnh tái mặt.
“Em thế nào?”
Không để ý vết bỏng trên tay mình, Sơ Nguyên vội nhìn Bách Thảo. Còn Bách Thảo vẫn đứng chắn Nhược Bạch, lưng xoay ra ngoài che chắn, hai cánh tay vòng quanh Nhược Bạch giống như gà mẹ bảo vệ gà con.
“Bỏ ra!”
Nói khẽ một tiếng, sắc mặt Nhược Bạch sa sầm.
Vừa rồi cô lao đến với sức mạnh như lúc tấn công trong thi đấu. Bị cô bất ngờ ôm chặt, anh nhất thời không thể vùng ra, nếu Sơ Nguyên không kịp ra tay, âu canh nóng giãy đó sẽ trút hết lên người cô…
Cúi đầu nhìn âu canh đã được đặt lên bàn.
Bách Thảo ngây người buông tay, lúc này mới cảm thấy nóng ran ở lưng. Đang định nói mình không sao, đột nhiên hoảng hốt nhìn thấy cánh tay phải sưng đỏ của Sơ Nguyên.
“Tay, tay huynh!”
Kéo cánh tay đang giấu đi của Sơ Nguyên, Bách Thảo hoảng sợ.
“Anh không sao”, rút khỏi tay cô, Sơ Nguyên khẽ nhíu mày nói,” Bách Thảo, em và Hiểu huỳnh ra nhà vệ sinh xem vết bỏng trên lưng em thế nào”.
“Em…”
Bách Thảo đang định nói mình không sao, giọng Nhược Bạch lạnh lùng như ra lệnh vang lên:
“Hiểu Huỳnh, đi đi!”
Hiểu Huỳnh sợ hãi vội đứng lên, lập tức kéo Bách Thảo đi như đang phục tùng mệnh lệnh.
Do cách lần ao, nên vết bỏng ở lưng Bách Thảo không nghiêm trọng lắm, Hiểu Huỳnh thở phào, trở về bàn ăn. Cô phục vụ và chủ nhà hàng không ngừng xin lỗi, chỗ tay bỏng của Sơ Nguyên cũng nhanh chóng được xử lý.
Thời gian sau đó, không khí trên bàn ăn trở nên khác thường.
Sau khi biết vết bỏng trên lưng Bách Thảo không có vấn đề lớn, Nhược Bạch trở nên trầm ngâm, không nói nửa lời. Tay Sơ Nguyên cũng đã dược bôi thuốc, anh vẫn dịu dàng, nhưng rõ ràng ít nói hẳn.
Hiểu Huỳnh thầm thở than.
Nhìn Bách Thảo tinh thần bất an, ánh mắt bồn còn dừng trên bàn tay bị bỏng của Sơ Nguyên, lại hình như không biết nói gì, Hiểu Huỳnh bất lực lắc đầu, hít một hơi, cố làm bộ vui vẻ:
“Bách Thảo, cậu đã không sao vậy thì đưa tớ đi siêu thị một lát!”
Nhược Bạch và Sơ Nguyên đều không đồng ý, nói là tình hình trị an ở Chicago rất kém, ban đêm không an toàn. Còn Diệc Phong bảo, nếu muốn đi thì ngày mai tất cả cùng đi.
“Lúc đến em đã nhìn thấy rồi, siêu thị ngay gần đây, chỉ mấy bước chân, vả lại siêu thị chỗ nào cũng đầy người, chẳng có nguy hiểm gì đâu”, Hiểu Huỳnh kéo Bách Thảo, phụng phịu nói, “Đằng nào em và Bách Thảo cũng ăn no rồi, coi như đi dạo sau bữa ăn, nhiều nhất cũng chỉ 40 phút sẽ quay về. Trước lúc đi, A Nhân, Bình Bình đã lên một danh sách các thứ cần mua, em và Bách Thảo cần nhanh chóng giải quyết để ngày mai có thể thoải mái đi chơi được!”
Qua cửa sổ nhà hàng.
Có thể nhìn thấy siêu thị lớn sáng rực ánh đèn ở ngã tư không xa, bất lực trước sự ương bướng và mè nheo của Hiểu Huỳnh, mọi người cuối cùng đành nhượng bộ.
***
“Bách Thảo, cậu sao thế?!”
Vừa ra khỏi nhà hàng, Hiểu Huỳnh nghiêm túc hỏi.
“Vừa rồi cậu đã làm tổn thương Sơ Nguyên sư huynh đấy, biết không?! Giông snhư hai người cùng rơi xuống nước, rốt cuộc cậu sẽ cứu ai trước, khi nước canh nóng bắn ra, sao cậu có thể lựa chọn Nhược Bạch sư huynh mà không phải là Sơ Nguyên sư huynh?!”
“…”