Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực

Chương 2


Đọc truyện Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực – Chương 2

Mãi đến khi mắt cô hình như nhìn thấy cái gì.

Ánh nhìn đột nhiên trở nên rõ hẳn.

Phía góc cuối của khán đài, có một bóng người tao nhã, là Sơ Nguyên mỉm cười nhìn cô, anh đã đứng đó từ rất lâu nhưng cô không nhận ra.

Đêm khuya.

Trên đường trở về Tung Bách võ quán

” Hi hi, nhìn Sơ Nguyên sư huynh quan tâm chưa kìa!”, vầng trăng tròn như chiếc đĩa treo trên không, bỏ lại Diệc Phong, Hiểu Huỳnh xông lên chen vào giữa sơ Nguyên và Bách Thảo rồi thì thầm vào tai, “Sơ Nguyên sư huynh chưa bao giờ đi xem thi đấu, lần này phá lệ là vì cậu đấy! Hơn nữa sư huynh còn mua rất nhiều bánh ngon nữa, trời ơi thật khiến người ta ngưỡng mộ ghen tị quá!”.

Chưa bao giờ đi xem thi đấu…

Bách Thảo ngẩn người,không nén nổi kinh ngạc ngước nhìn Sơ Nguyên

Dưới ánh trăng bàng bạc, Sơ Nguyên cơ hồ không nghe thấy lời Hiểu Huỳnh, anh đang bàn luận gì đó với Nhược Bạch về một số chi tiết của trận đấu.

Nhớ lại trước đây cô từng muốn Sơ Nguyên sư huynh đến xem trận đấu giữa mình và Đình Nghi, Sơ Nguyên sư huynh không đến. Lẽ nào lần đó không phải do bận không đến được mà là mọi cuộc thi đấu anh đều không đi xem? Cô chợt sững người, có phải vì muốn quên hẳn Taekwondo nên anh mới tránh những cảnh tượng thi đấu náo niệt như vậy?

“Sao?”

Cảm thấy ánh mắt cô, Sơ Nguyên ngoái đầu dịu dàng nhìn cô.

” Hi hi”

Trong giây phút ánh mắt Bách Thảo và Sơ Nguyên gặp nhau, Hiểu Huỳnh cười khúc khích nhón chân chạy biến, đến bên Diệc Phong cười đắc ý, khiến anh chàng sầm mặt, gõ vào đầu cô một cái.

“Sao lại đánh em?!”

Hiểu Huỳnh phụng phịu ôm đầu.

“Bớt xen vào chuyện người khác đi”, liếc sang Nhược Bạch đi bên cạnh, Diệc Phong nghiêm mặt chấn chỉnh Hiểu huỳnh.

Hiểu Huỳnh lẩm bẩm cự lại: “Em đâu có xen vào chuyện người khác, là em muốn những người có tình…”.


“Im mồm!”

Diệc Phong giận dữ lừ mắt nhìn cô.

“Huynh…”

Ngơ ngẩn nhìn Sơ Nguyên bên cạnh, Bách Thảo kìm lại lời trong lòng, cúi đầu lo lắng hỏi:

“…Tối nay huynh không phải trực sao?”

“Anh xin nghỉ phép.”Đi sau mọi người mấy bước, trong gió đêm tĩnh lặng,Sơ Nguyên nhẹ nhàng nắm tay cô, giữ trong lòng bàn tay ấm áp của mình: “Lúc vào trận đánh rất tốt, nhưng cuối hiệp hai hình như em hơi phân tâm, vì sao thế?”

Bách Thảo đỏ mặt lúng túng miệng lắp bắp:

“Bởi vì… bời vì… lông mi”

“Lông mi?”, Sơ Nguyên không hiểu, nghiêng đầu nhìn cô.

“…Mi giả quá dài lại đen sì sì”, cô cúi đầu, mặt đỏ lựng, “Cứ ngước mắt là như có đám mây đen vướng vào, em không quen”.

“Ha ha”

Sơ Nguyên ngẩn ra, bật cười thành tiếng.

Dù bạn học trước đây hay các nữ đồng nghiệp ở bệnh viện đều trang điểm hoặc đậm, hoặc nhạt, đeo mi giả là chuyện thường nhưng tối nay, lần đầu tiên Bách Thảo trang điểm, lại để nguyên như thế vào thi đấu, chẳng trách cảm thấy không tự nhiên. Lúc đó anh không nghĩ nguyên nhân là thế.

Trên con đường yên tĩnh.

Tiến nói khe khẽ của Bách Thảo và tiếng cười của Sơ Nguyên lúc to lúc nhỏ như hòa vào nhau. Diệc Phong cau mày liếc nhìn Nhược Bạch trầm tư đi một mình, anh khó chịu ngoái đầu lườm Hiểu Huỳnh đang hớn hở đi phía sau.*******

Từ bản tin thời sự tối hôm đó, cái tên Thích Bách Thảo đã bắt đầu xuất hiện trong các bản tin thời sự khác trong ngày! Chiến thắng áp đảo đối thủ người Nhật Ginjiyuri Katou vừa lập thành tích thắng liền sáu trận! Thích Bách Thảo thể hiện uy phong của Taekwondo nước nhà! Ngày hôm sau, hầu như mọi tờ báo đều có bài viết kèm theo hình ảnh Bách Thảo xoay người vọt lên không, trên hầu hết trang nhất các báo.

Tại trung tâm huấn luyện,tiêu điểm chú ý của Hiểu Huỳnh và Mai Linh lại ở chỗ khác. Mai Linh chỉ tay vào bức ảnh chụp cận cảnh khuôn mặt Bách Thảo trên báo, đắc ý nói:

“Trời, quả nhiên là khuôn mặt do đích thân tớ trang điểm, đẹp ngất ngây!”


“Đúng đúng, ngất ngây, đẹp ngất ngây!”, Hiểu Huỳnh trầm trồ, kéo Lâm Phong lại gần, chỉ vào chữ đưa tin, “Chị xem người ta viết này, nói là Bách Thảo thanh tân thoát tục như hào quang, còn nói Bách Thảo đã lọt vào mắt xanh của một vị đạo diễn, ông ta có ý định mời Bách Thảo đóng phim hành động”.

“Chịu các cô!”, Lâm Phong lườm họ, “Cần đẹp như thế làm gì, Bách Thảo định gia nhập làng giải trí sao?! Bách Thảo phải dựa vào tài năng Taekwondo chứ không phải là một khuôn mặt khả ái!”

“Ôi dào, tài năng của Bách Thảo còn phải nói! Quan trọng là còn đẹp nữa, hi hi, cuối cùng cũng đã có người chú ý đến vẻ đẹp của Bách Thảo!”, Hiểu Huỳnh hào hứng nói, sau lại bàn bạc với Mai Linh phong cách trang điểm cho Bách Thảo trong trận đấu tới.

Còn nhân vật trung tâm Thích Bách Thảo lại đang lau dọn phòng tập. Quang Nhã vừa lau cùng cô vừa vui vẻ khoe, tối qua cô và cha ngồi xem truyền hình trực tiếp, khi thấy Bách Thảo chiến thắng Ginjiyuri Katou, cha rất xúc động, ngồi dưới gốc mai uống liền mấy chén rượu.

“Có điều…” Đang vui vẻ, Quang Nhã hình như sực nhớ ra diều gì, mặt cau có, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

“Thế nào?”

Bách Thảo nhận ra thái độ của cô.

“Bách Thảo…”, tay nắm giẻ lau, Quang Nhã ngập ngừng nói,”…Mặc dù chiến thắng Katou nhưng tôi thấy cậu không nên quá hi vọng…”. Thấy Bách Thảo băn khoăn nhìn mình, Bách Thảo mím môi: “… tôi muốn nói giải vô địch Taekwondo thế giới, cậu không nên quá hi vọng, Đình Nghi…”.

Đang nói lại ngừng.

Nghĩ đến cảnh tượng vô tình nhìn thấy, Quang Nhã né tránh ánh mắt Bách Thảo, giọng buồn buồn: ” Đằng nào chắc chắn cũng là Đình Nghi tham dự, cậu nên chuẩn bị tâm lí”.

“Tại sao?”

Bách Thảo băn khoăn. Cô đã đánh bại Katou, đã chứng minh thực lực của mình, nên cô có cơ hội cạnh tranh với Đình Nghi.

“Đừng hỏi.”

Quang Nhã cúi đầu lầm lũi cúi đầu lau tiếp.

Bách Thảo ngẩn ra nhìn.

Nếu là trước đây, giả sử cô biết mình không được tham gia giải đấu thì sau khi buồn một hồi, cô sẽ nỗ lực luyện tập để lần sau thi đấu tốt hơn. Nhưng bây giờ thì khác, bởi cô biết Nhược Bạch sư huynh mong cô tham gia giải đấu đó thế nào. Cô không muốn Nhược Bạch sư huynh thất vọng. Vì Nhược Bạch sư huynh, cô sẽ lao vào luyện tập để giành lấy cơ hội đó, không ai có thể ngăn cản cô, cho dù là đồng đội Đình Nghi!

Mọi người tiến vào phòng, bắt đầu tập khởi động.


Tất cả vây quanh Bách Thảo bàn luận về trận đấu tối qua . Được đồng đội vây quanh, nghe mọi người khẳng định và ca ngợi, mặt Bách Thảo lại đỏ bừng, trả lời từng câu hỏi về chi tiết chiến thuật.

Khi Đình Nghi đến.

Phòng tập đột nhiên yên ắng, sau đó mọi người lặng lẽ tản ra, Mai Linh chạy lại nói chuyện bình thường với Đình Nghi như chưa từng có trận đấutối qua.

Không để ý đến Mai Linh,Đình Nghi lạnh lùng liếc Bách Thảo một cái.

“Hừ, nhìn gì mà nhìn!”

Hiểu Huỳnh lẩm bẩm, cô thấy bực mình tại sao đến giờ mọi người vẫn phải để ý tâm trạng của Đình Nghi như vậy, rõ ràng Đình Nghi vẫn đang cố tình làm khó Bách Thảo, thế giới này còn có công bằng, trắng đen rõ ràng hay không?

Bách Thảo kéo áo cô, cô mới chịu im.

Mọi người đã đến đủ nhưng chưa thấy Nhược Bạch, Bách Thảo vừa ép chân vừa thấp thỏm.

Tối qua suốt dọc đường, cô cùngSơ Nguyên đi thụt lùi lại phía sau, đến khi trở về võ quán mới phát hiện Nhược Bạch sư huynh đã về phòng. Cô đến phòng tập ngồichờ gần hai tiếng, nhưng Nhược Bạch sư huynh cũng không xuất hiện. Trước đây mỗi khi kết thúc trận đấu, Nhược Bạch sư huynh bao giờ cũng trở về phòng tập cùng cô rút kinh nghiệm tổng kết, đây là quy ước ngầm giữa hai người.

Tại sao tối qua Nhược Bạch sư huynh không đến?

Cánh cửa phòng tập mở ra.

Huấn luyện viên Thẩm Ninh đi vào.

Vừa nhìn thấy Nhược Bạch đi phía sau huấn luyện viên Thẩm, Bách Thảo thở phào, khóe miệng lập tức nhếch lên vui vẻ. Tuy nhiên Nhược Bạch không đứng vào hàng ngũ như mọi ngày, mà im lặng đứng bên huấn luyện viên Thẩm.

Bách Thảo băn khoăn nhìn anh.

Nhược Bạch lơ đãng nhìn lại, ánh mắt chỉ thoáng dừng trên mặt cô rồi quay đi.

“Trước khi bắt đầu buổi tập, tôi có một tin cần tuyên bố”, huấn luyện viên Thẩm Ninh đứng trước hàng ngũ, dõng dạc nói, “Bắt đầu từ hôm nay, Nhược Bạch chính thức là trợ giảng của trung tâm huấn luyện, hỗ trợ công việc của tôi, sau này mong các bạn phối hợp tốt với cậu ấy”.

Cái gì…

Mãi chưa hiểu ra, Bách Thảo ngây người, câu nói của Thẩm Ninh làm cô chợt tỉnh.

Trợ giảng?

Sao Nhược Bạch lại trở thành trợ giảng?

Phòng tập nhất thời im phăng phắc, các đệ tử trố mắt nhìn, Nhược Bạch thái độ vẫn bình thường như không, không thể hiểu sau một đêm đã xảy ra chuyện gì.


“Như…đối với lớp nghiệp dư sao?”, giọng hơi khàn, Hiểu Huỳnh dè dặt hỏi, “Nhược Bạch sư huynh vẫn hướng dẫn chúng em tập khởi động như trước kiêm thêm trợ giảng phải không ạ?”

Thẩm Ninh nhìn Hiểu Huỳnh nói tiếp:

“Từ nay Nhược Bạch không còn là tuyển thủ nữa, không được tập luyện và tham gia thi đấu,Nhược Bạch sẽ trợ giảng chuyên môn cho các bạn.”

“…”

Mọi người đứng ngây ra.

“Tại sao…”

Bách Thảo tái mặt hỏi.

“Nhược Bạch cậu điên rồi!”

Diệc Phong đỏ mặt gân cổ nói, bước ra khỏi hàng chộp cánh tay Nhược Bạch, định kéo ra ngoài nói chuyện.

Thẩm Ninh sầm mặt.

“Đây là quyết định tôi đã cân nhắc từ lâu”, giữ cánh tay Diệc Phong, Nhược Bạch nói tiếp,”tôi muốn trở thành một huấn luyện viên Taekwondo hơn là làm một tuyển thủ Taekwondo, cám ơn huấn luyện Thẩm đã cho tôi cơ hội…”

“Không…”

Một giọng nói ngắt lời Nhược Bạch, ngực Bách Thảo phập phồng. Không phải làm trợ giảng là không tốt mà là Nhược Bạch thích Taekwondo như vậy, sao có thể rút khỏi thi đấu?

Lẽ nào…Trong đầu chợt lóe ra ý nghĩ, Bách Thảo định hỏi nhưng sực nhớ đang đứng trước mọi người, cố kiềm chế tâm trạng, cúi đầu xin phép huấn luyện viên Thẩm, giọng khẩn thiết nói:

“Xin lỗi, huấn luyện viên Thẩm, em xin phép ra ngoài nói vài câu với Nhược Bạch sư huynh.”

Ra khỏi phòng tập, vừa đi vào phòng giữ đồ không một bóng người, Bách Thảo đã xông đến mở ngăn tủ của mình, rồi rút ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong ba lô, đưa cho Nhược Bạch:”Huynh xem, ở đây có năm vạn năm ngàn đồng, là tiền viện phí bệnh viện trả lại”.

Nhược Bạch ngạc nhiên hỏi:

“Tiền viện phí bệnh viện trả lại?”

“Vâng, là Sơ Nguyên sư huynh đưa trả! Bệnh viện có quỹ hỗ trợ bệnh nhân, Sơ Nguyên sư huynh xin giúp chúng ta, số tiền đã nộp hầu như được trả lại hết.”Nhét tấm thẻ vào tay Nhược Bạch, Bách Thảo xúc động nói.Nhìn tấm thẻ, Nhược Bạch cau mày vẻ tư lự.

“Cho nên huynh không cần lo lắng chuyện tiền nong”, Bách Thảo căng thẳng nói, “Có năm ngàn rồi thì dù tiền viện phí của cô chú sau này, hay tiền học phí, hay tiền ăn của huynh và em, đều có thể duy trì một trời gian. Nếu vẫn không đủ, em có thể đi làm thêm, có thể đi thi đấu, em sẽ kiếm được nhiều tiền, huynh không cần để ý đến thu nhập từ công việc trợ giảng!”

Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, Nhược Bạch hỏi:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.