Đọc truyện Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi – Chương 95: Hàn Triều đã trở lại
Đúng lúc này, ở cửa truyền tin đến, Lôi gia Lôi Biểu muốn gặp người phụ trách, mọi người trong đại sảnh nhìn nhìn nhau, người phụ trách nha, người phụ trách không có nhà, anh ta ngày khác có thể đến gặp sau, nhưng Lôi Biểu nói, anh biết Hàn Triều không ở nhà, nhưng Triều gia ngoại trừ Hàn Triều thì không có người khác phụ trách hay sao.
Có, ngồi ở trong đại sảnh người nào cũng có thể phụ trách được, nhưng mà chủ tử dạng nào thì sẽ có thuộc hạ dạng đó, bọn người Diều Hâu lười cãi cọ với Lôi Biểu, lúc trước việc này vẫn luôn là Hàn Triều giao thiệp với bọn họ, ngay cả Hàn Triều không có nhà cũng sẽ có Kim Điêu phụ trách, nhưng thật tình cờ hôm nay Kim Điêu và Hàn Triều đều ra ngoài, việc này cũng thật thường thấy, Chim Ưng, Diều Hâu mấy người không có việc gì cũng sẽ cùng Hàn Triều Lương Tử Hùng ra ngoài hoạt động quyền cước, nhưng nào ai biết cố tình hôm nay liền có chuyện.
Bên ngoài còn đang chờ mấy người trong phòng trả lời, trong phòng thì chuyện cãi cọ ai đi ra ngoài chuyển thành việc kịch liệt nhún nhường nhau, người này nói người kia làm khá tốt, việc nhỏ này có gì khó, người kia liền nói bên này làm không tồi, tài ăn nói nhất định tốt, tóm lại là một câu tới một câu, dù sao bọn họ không đi, ai muốn thì cứ đi.
Đẩy tới đẩy lui, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Thích Thất, Triều gia phu nhân, không có ai thích hợp hơn cô ấy, nhưng mà đẩy phu nhân đi cãi cọ, chủ tử trở về thế nào cũng lột da họ ra, cho nên lại nhìn tiếp, đồng dạng thân phận tôn quý có Bối Thiến, quét mắt xuống bụng của cô, nuốt nước miếng một cái, Lương Tử Hùng trở về cũng sẽ không bỏ qua cho họ, lại nói cô ấy cũng không phải người nhà họ Triều nha, còn Hải Đông Thanh vẫn luôn trầm mặc, à, người thật hợp, nhưng ánh mắt kia có điểm lạnh lùng nha, không hợp một lời liền đem người đi cho thây ma ăn thì làm sao, tính tới tính lui: “Ha hả, Hổ gia, ngài xem……”
“Cút, các người không muốn đi mà kêu lão tử đi, trời nóng như vậy, ai thích đi thì đi đi, lão tử sợ bên ngoài nóng chết…”
Lôi Biểu vào không được, chỉ có thể bọn họ đi ra ngoài, nói là Lôi Biểu muốn gặp người phụ trách, kỳ thật chính là Lôi Biểu nhìn thấy nhiều người bị phơi nắng như vậy thì không đành lòng, gọi người Triều gia ra sớm giải quyết sự tình để mọi người tan đi. Đi cmn cái gì đồng tình, những người này thích đợi thì cứ đợi, nóng muốn chết, có quan hệ gì tới họ, Triều Hổ anh mới không ra ngoài chịu tội!
Lúc này Thích Thất rốt cuộc thu hồi tầm mắt nhìn bên ngoài, phân phó cho Cổ bá, nói ông đưa ra cho người Triều gia ở bên ngoài chè đậu xanh đồ giải nhiệt gì đó, trời ngày càng nóng, mọi người thủ ở ngoài đừng để bị cảm nắng: “Đúng rồi, Cổ bá, để họ thay phiên nhân thủ trở về nghỉ ngơi đi, không cần phải tất cả mọi người đều phải canh giữ như vậy, mấy người kia thích vây quanh thì cứ để họ vây, còn có Lôi Biểu, muốn gặp người phụ trách thì tiến vào, trời bên ngoài quá nóng, không ai muốn ra thì không cần ra.”
Cổ bá trong lòng vui vẻ mà đi xuống phân phó người đi làm, mọi người cũng lau mắt mà nhìn Thích Thất, quả nhiên ở cùng chủ tử một thời gian rồi thật không giống trước, lúc trước tiểu bạch thỏ đơn thuần như vậy giờ cũng sẽ hố người. Người Triều gia có chè đậu xanh giải khát, còn thay phiên nhau đi nghỉ ngơi, chỉ sợ bên ngoài những người kia nhìn thấy sẽ tức chết đi được, nhưng Triều gia trang bị đầy vũ khí như vậy họ cũng không dám làm gì, còn có Lôi Biểu, anh ta muốn vào cũng phải được cho mới vào được. Một câu này của phu nhân thật là làm quá hả giận, anh ta muốn cầu tình giúp người, giương cao cờ hiệu chính nghĩa gì đó, muốn giúp họ thì tiến vào đây mà giúp, đáng tiếc anh ta không vào được.
Trên thực tế mấy người Diều Hâu gắn cho Thích Thất cái mác quá phức tạp, cô thật sự không nghĩ đến nhiều như vậy, cô chỉ đơn thuần cho rằng người nhà Triều gia quá nóng thì nên có mấy thứ này mà thôi, còn Lôi Biểu thì cô cho rằng không ai muốn ra ngoài thì cho người vào đây, nào biết đám Diều Hâu lại cảm thấy hả giận, sảng khoái nhân tâm!
Hàn Triều vẫn như cũ trở về nhà lúc hoàng hôn, sự tình ở Triều gia buổi sáng nay anh cũng đã biết, rốt cuộc hiện giờ chỉ cần anh muốn, mọi chuyện xảy ra ở thành phố B anh đều có thể biết được. Hàn Triều đối với năng lực khẩn cấp của người Triều gia thật hài lòng, anh không thể làm bạn với con trẻ nhưng anh sẽ vì con mình mà lo lắng chu toàn, khi anh và Thích Thất đi rồi, con của họ sẽ được Lương Tử Hùng và Bối Thiến nhận lấy đem về thành phố B, rời khỏi cái nơi đầy đầu trâu mặt ngựa này, cả Triều gia cũng sẽ đi theo, ở thành phố Y, con anh sẽ được che chở, sẽ bình an lớn lên, những chuyện này đều là chuyện mấy ngày nay Hàn Triều sắp xếp, xong xuôi những việc này, anh sẽ an tâm ở cùng Thích Thất, chờ đợi con mình ra đời.
Phi cơ không hề che đậy, bay ầm vang vào bên trong trang viên Triều gia, người sống sót bên ngoài rốt cuộc thấy được Hàn Triều trở về, cả ngày bị dần tấu suy sút biến đổi trở lại hưng phấn, nhưng nhìn kỹ lại, những người này bất quá chỉ là hò hét theo trào lưu, những tức giận cùng đúng lý hợp tình ở buổi sáng trải qua một ngày chờ đợi đã bị tiêu ma không còn, bọn họ thậm chí còn tự hoài nghi mình đến đây có phải chính xác hay không, một ngày không làm việc, họ và người nhà sẽ mấy ngày không có cơm no.
Không để bọn họ chờ đợi lâu, thân ảnh Hàn Triều phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mắt người sống sót, anh vừa xuất hiện, phía trước có người hô to: “Triều gia gia chủ ra tới……”
Sau đó chính là thanh âm hết đợt này tới đợt khác, Hàn Triều đi ra cửa lớn trang viên, trên mặt đầy nghi hoặc nhìn mọi người bên ngoài, chờ đến khi thanh âm từ từ lắng xuống, Hàn Triều mới mở miệng hỏi: “Các vị, có thể để một người đại biểu ra thuyết minh một chút tình huống này là như thế nào hay không, rốt cuộc là người quá nhiều, tôi thật sự nghe không hiểu các vị đang nói gì….”
Lời còn chưa dứt lại ríu rít đủ loại thanh âm ồn ào lên, Hàn Triều thấy cảnh này cũng không ngăn trở gì, để bọn họ nói cho tới khi chính mình không muốn nói nữa thì thôi. Người sống sót mồm năm miệng mười nói liên tục, nhưng lo lắng là người các gia tộc trộn lẫn vào bên trong, những người này trà trộn chờ đợi một ngày, vài lần tưởng khích động được người sống sót náo động nhảy vào Triều gia, nhưng khi người sống sót nhìn thấy vũ khí trong tay người Triều gia thì héo lên, nói trắng ra là, những người này hiện tại vẫn chưa cùng đường cho nên họ vẫn luyến tiếc lấy mệnh mình ra mà chịu rủi ro.
Xách động người sống sót không có kết quả, Hàn Triều chờ ở một bên cũng không tức giận không nóng nảy chờ mọi người nói cho xong, người các gia tộc cảm thấy thật thất bại, ý tưởng của họ là Hàn Triều bị người biết đến bí mật của mình thì gấp gáp phủ nhận, sau đó người sống sót đâu dễ dàng buông tha, nhất định sẽ tập thể công kích, đến lúc đó bọn họ có thể có thuốc giải độc, mà Triều gia cũng sẽ bị người sống sót tràn vào xâm nhập cướp đoạt mọi thứ, kết quả thì…
Đầu tiên là Triều gia không biết từ nơi nào lấy ra cả đống vũ khí làm người sống sót chùn chân không dám xâp nhập, còn người Triều gia thì căn bản không thèm để ý đến bị vây đổ, tùy mọi người ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, bọn họ an bài kích phát mâu thuẫn trong đám người sống sót, Triều gia liền thả ra một đám sói cắn thương người, còn tốt bụng giải thích cho mọi người, sói không phải là bọn họ nuôi, trang viên Triều gia không biết từ khi nào có đám sói này chạy tới, sau đó trang viên đã trở thành địa bàn của chúng, nếu có người nào có lòng tốt đuổi được chúng nó đi, trên dưới Triều gia nhất định sẽ vô cùng cảm kích. Nhưng bọn họ muốn đuổi đám sói này đi, dùng dị năng công kích, đám sói kia vừa thấy đánh không lại liền chạy, hết đánh thì lại quay lại, người Triều gia canh giữ ở cửa còn ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, xem xem đó, bầy sói giảo hoạt như vậy, đám người các gia tộc trong ngày đã suy nghĩ nhiều biện pháp nhưng người phụ trách Triều gia còn không xuất hiện, bọn họ làm sao diễn, diễn xướng cho ai nghe?
Vất vả lắm gia chủ Triều gia đã trở lại, kết quả thì sao, không vội không vàng chờ ở đó, ai nấy cũng kỳ quái, thứ lớn nhất Triều gia dựa vào hiện giờ bị người phát hiện nha, đại bản doanh của Triều gia ở thành phố B bị vây đổ nha, Triều gia có biết hay không nếu chuyện này giải quyết không tốt sẽ làm điên đảo cả Triều gia!
Cuối cùng Lôi gia Lôi Biểu cầm đầu các gia tộc khống chế cục diện hỗn loạn, Lôi Biểu mở miệng: “Triều gia gia chủ, hiện giờ truyền ra tin tức Triều gia nghiên cứu ra thuốc giải độc thây ma, không biết có chuyện này hay không, Triều gia gia chủ cho mọi người một lời giải thích có được không?”
Hàn Triều nghe vậy nhướng mày, đánh giá đám người ngoài cửa một chút, sau đó ra lệnh mở cửa, một mình một người đi ra. Trong tay Lôi Biểu là một cái loa, tuy rằng thanh âm không phải quá lớn nhưng những người gần đó cũng đều có thể nghe rõ, anh ta thấy Hàn Triều đi ra tới thì đưa loa cho Hàn Triều, trong mắt Hàn Triều hiện lên vẻ ghét bỏ nhưng cũng không nói gì hơn, chỉ nhận lấy cái loa, trả lời Lôi Biểu: “Triều gia không nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải độc thây ma…”
“Bản lĩnh nói dối của gia chủ Triều gia thật lớn nha, không có thuốc giải độc thây ma, các người Triều gia khi ra làm nhiệm vụ có một lọ thuốc màu trắng đó là cái gì, huống chi ở tỉnh X có người tận mắt nhìn thấy người bên cạnh anh bị thây ma cấp cao cào một cái mà không bị gì hết, đó là cái gì? Triều gia gia chủ mơ tưởng muốn phủ nhận những thứ này, rốt cuộc…”
Nhảy ra nói là người gia tộc Vũ Văn, người người đòi xem chứng cứ, bọn họ tuy rằng không có chứng cứ xác thật, nhưng kích động đám người này, bao nhiêu đó cũng đã đủ.
Hàn Triều rất có hứng thú nhìn người Vũ Văn gia lấy ra loa mà nói ra, những người này vì bố trí Triều gia vào tử địa thật là chuẩn bị rất công phu, nhưng mà kết quả thì chưa chắc phát triển như họ muốn đâu.
“Tôi không phải không thừa nhận Triều gia có thuốc giải độc thây ma, tôi chỉ giải thích thuốc giải độc xuất xứ từ đâu, thuốc này không phải Triều gia nghiên cứu chế tạo ra tới, nó không có khả năng sản xuất vô hạn lượng, nói cách khác, nói không phải là thứ đồ thông dụng mà cung ứng cho tất cả người sống sót.”
Dứt lời, cả đám người lại lâm vào trận cãi nhau chí chóe, cuối cùng vẫn là Lôi Biểu đem đám người trấn an xuống, “Triều gia gia chủ nói thuốc giải độc không phải do Triều gia sáng chế, vậy nó là do ai làm ra, vì sao không thể sản xuất hàng loạt.”
…