Đọc truyện Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi – Chương 93: Kết cục
“Dạ, lát nữa con sẽ gọi lại cho cô ấy.” Giản Nhất dựng xe cẩn thẩn, cúi đầu dặn Cố tiểu Đồng: “Tiểu Đồng, xuống cẩn thận.”
“Dạ.” Cô bé bám vào chân Giản Nhất, duỗi chân ngắn của mình nhảy xuống.
Mẹ Giản thấy vậy chạy đến đỡ bé, Cố Tiểu Đồng bắt lấy tay bà nói: “Mẹ ơi, chị nói cho con ăn kem sô cô la.”
“Đúng hơn là chỉ được ăn một cái.” Giản Nhất chặn trước.
Mẹ Giản cả giận lườm cô: “Con chỉ biết chiều nó.”
“Không sao, cũng chỉ một cái thôi mà.” Cô cười khanh khách.
“Đi nào.” Mẹ Giản gọi Cố tiểu Đồng.”
Hai mắt Cố Tiểu Đồng sáng rực, đi theo mẹ Giản vào tiệm, cũng không quên quay đầu lại gọi: “Chị ơi, chị nhanh lên nha.”
“Chị phải gọi điện thoại, em vào ăn kem đi.”
“Dạ, em vào chờ chị nha,”
“Ừ.”
Giản Nhất lấy điện thoại ra thấy hai cuộc gọi nhỡ của cô Đường Tâm Ninh, cô ấy là giáo viên môn vật lý kiêm chủ nhiệm lớp của Giản Nhất hai năm cấp ba. Đặc biệt chiếu cố Giản Nhất, cô vào đại học cũng không quên ân tình của cô ấy, mỗi năm đến ngày nhà giáo, Giản Nhất đều gửi một thiệp chúc mừng đến, kèm một bó hoa cẩm chướng, ngay cả khi đang làm giáo viên tình nguyện trong núi cũng không gián đoạn.
Lần nữa gặp lại nhau là ngày cô đến nhậm chức ở trường trung học (cấp hai) số một Nam Châu, cô Đường Tâm Ninh vừa nhìn thấy Giản Nhất đã kinh diễm vui mừng một phen, sau đó ôm cô không buông, lôi kéo Giản Nhất hàn huyên một hồi, biết được Giản Nhất sẽ về Nam Châu làm giáo viên trung học, cô ấy rất vui mừng.
“Giản Nhất.” Đầu kia truyền đến giọng nói của cô Đường.
Giản Nhất cung kính hỏi thăm: “Cô Đường, chào cô ạ, em nghe nói cô vừa gọi tới tìm em?”
“Đúng vậy, nhưng điện thoại em không ai bắt máy.”
“Vừa nãy em đi đón em gái tan học.”
“À à, cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi em chừng nào đi dạy?”
“Ngày mốt em bắt đầu ạ.”
“Vì mai phải đính hổn hả?” Giọng cô ấy mang theo tiếng cười.
Giản Nhất cũng không che giấu: “Vâng ạ.”
“Vậy sao em không mời cô Đường của em hả?”
“Cô Đường có đồng ý đến không?” Giản Nhất kinh hỉ hỏi.
“Đương nhiên rồi.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh ạ.” Giản Nhất cao hứng nói.
“Chẳng qua, ngày mai có khả năng cô không đi được, thầy Lương bị bệnh cô phải dẫn con đến thăm, nhưng đính hôn cô không thể đi, lúc kết hôn khẳng định cô sẽ đến.” Cô Đường nói.
“Dạ, đúng lúc đó cô nhất định phải đến nha.”
“Nhất định.”
Cúp máy, Cố Tiểu Đồng cầm cây kem sô cô la chạy ra, vừa ăn vừa đưa về phía Giản Nhất: “Chị, chị cũng ăn đi.”
Giản Nhất không bao giờ từ chối cô bé, cắn một miếng nhỏ khen: “Rất ngon.”
Cố Tiểu Đồng tiếp tục cắn que kem, mẹ Giản đi ra thương lượng việc đính hôn ngày mai với Giản Nhất.
“Lạc Nham đều chuẩn bị tốt rồi ạ.” Cô nói.
“Con cũng phải đến xem chút đi.” Mẹ Giản sốt ruột: “Mẹ Lạc Nham nói muốn bày mười tám bàn, nói là bạn bè người thân đều mời đến, chờ đến lúc kết hôn còn đông hơn, con đã chuẩn bị sẽ tiếp đãi như thế nào chưa?”
“Không phải đã bàn trước là chỉ có hai bên cha mẹ, thêm mấy thân thích thôi sao?”
“Ai nói?” Mẹ Giản vặn lại.
Giản Nhất bị hỏi cứng họng không trả lời được, buổi tối Cố Tiểu Đồng mặc đồ ngủ hoạt hình, ngồi trên giường đọc thơ, Giản Nhất vừa gọi điện nói chuyện với Lạc Nham vừa tìm lễ phục: “Lúc trước không phải đã bàn rồi sao? Đính hôn giản lược một chút, sao dì Chúc lại…”
“Ý mẹ anh giản lược là như vậy đấy.” Lạc Nham ở đầu kia cười nói, anh vì ngày mai đính hôn mà vui vẻ.
“Em phải mặc cái gì đây?”
“Không phải em có lễ phục màu hồng nhạt, đen, vàng nhạt sao? Cái nào cũng đẹp.”
Giản Nhất im lặng.
“Giản Nhất, đính hôn xong em chuyển qua đây luôn đi.” Anh đề nghị.
Giản nhất đang chuyên chú tìm lễ phục, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, cô lên tiếng: “Cúp máy trước nhé, em phải chọn quần áo.”
Thẳng thừng gác máy, Lạc Nham cầm điện thoại không còn lời gì để nói.
Giản Nhất lấy trong tủ ra một chiếc váy trễ vai màu hồng nhạt, ướm thử lên người hỏi: “Tiểu Đồng, em nhìn xem chị mặc cái này có đẹp không?”
Cố Tiểu Đồng nâng mặt nhỏ lên, nhìn cô gật đầu.
Giản Nhất đổi sang một cái váy màu đen: “Cái này thì sao?”
“Đẹp ạ.”
“Màu vàng thì sao?”
Cố Tiểu Đồng tiếp tục gật đầu: “Chị đẹp lắm.”
“Cái nào cũng khen…phẩm vị của em là sao.” Nói xong cô xách váy đi hỏi mẹ Giản.
Cố Tiểu Đồng ôm sách nói: “Chị của em đẹp nhất.”
Sáng sớm hôm sau, mẹ Giản giao Cố Tiểu Đồng cho ba Cố, chuyên tâm hỗ trợ Giản Nhất mặc lễ phục. Cũng may thẩm mỹ của Giản Nhất không tồi, chọn trang phục, trang điểm, cùng trang sức rất tinh tế khéo léo. Bà hài lòng trở lại phòng ngủ để thay quần áo, liếc thấy ba Cố đã tự sửa sang cho bản thân rất tốt. Một thân tây trang giày da, đeo cà vạt gọn gàng chỉn chu, rất trang trọng. Bà đánh mắt sang phía Cố Tiểu Đồng, phát hiện ra cô bé vẫn mặc quần áo ở nhà ngồi ăn bánh bao.
“Tiểu Đồng à.” Mẹ Giản than thở.
“Mẹ.” Cố Tiểu Đồng xoay đầu.
“Đừng ăn nữa, đi thay quần áo nhanh lên, con xem ba và chị đã ăn mặc xinh đẹp chưa kìa.
Cố Tiểu Đồng đưa mắt quan sát hai người, cầm bánh bao chạy về phía bà: “Mẹ, con cũng muốn mặc đẹp.”
Lúc bốn người chuẩn bị xong, Lạc gia đã cho xe tới đón, lên xe, ba Cố liền cảm ơn tài xế, tài xế cười với một nhà bọn họ: “Chúc mừng, chúc mừng, chủ tịch nhà tôi đã đến khách sạn Hill chờ mọi người rồi ạ.”
“Cảm ơn cảm ơn.” Ba cố liên tục nói cảm ơn, tươi cười đầy mặt.
Xe dừng trước cửa khách sạn, bốn người còn chưa xuống xe đã thấy trước cửa bố trí thảm đỏ, Lạc Nham và mẹ Chúc đứng phía cuối thảm. Lạc Nham đặc biệt diện tây trang chỉnh tề, dù là quần áo hay kiểu tóc anh đều chải chuốt cẩn thận, rất có tinh thần.
“Trường Dũng, Lệnh Hoa, mọi người đã tới.” Người một nhà Giản Nhất vừa xuống xe, ba Lạc và mẹ Chúc khách khí đi đến chào đón đầy chân thành.
Lạc Nham và Giản Nhất lễ phép chào hỏi cha mẹ của đối phương, sau đó ánh mắt hai người chạm nhau, sự ngọt ngào trong mắt bọn họ khiến hai bên cha mẹ đều bật cười.
“Tiểu Đồng, Tiểu Đồng hôm nay xinh quá.” Mẹ Chúc vui vẻ kéo Cố Tiểu Đồng qua, mời người nhà Giản Nhất đi vào khách sạn, còn chưa vào trong đại sản, ông bà nội ngoại của Lạc Nham đã đi ra.
“Giản Nhất à.”
Giản Nhất hơi xấu hổ, trong nhà có một người già đều như báu vật, vậy thì trong nhà Lạc Nham có bốn báu vật. Giản Nhất thực sự một phen thụ sủng nhược kinh khi được “tứ bảo” nắm tay, vỗ tay, sờ mặt.
Lạc Nham lại bởi vì Giản Nhất được “tứ bảo” yêu thích mà nụ cười càng đậm.
Giản Nhất: “…”
Mẹ Chúc trông thấy Giản Nhất phải cố hết sức ứng phó với “tứ bảo”, vì vậy mở miệng nói chuyện giúp cô, để Lạc Nham dẫn cô vào đại sảnh gặp gỡ bạn bè và người thân, còn trưởng bối bọn họ vào trong thương lượng việc hôn kỳ và lễ hỏi.
“Mẹ đẹp, con đi với chị nha.” Cố Tiểu Đồng xin phép.
“Đi đi.” Mẹ Chúc xoa đầu bé đồng ý: “Lạc Nham, con nhớ trông em đấy.”
“Vâng,” Lạc Nham vươn tay về phía bé: “Tiểu Đồng, lại đây.”
Cố Tiểu Đồng lon ton chạy đến chỗ Giản Nhất nắm tay cô, liền chọc cười những người lớn xung quanh, mẹ Chúc giải thích: “Thật ra Tiểu Đồng rất thích anh trai, bình thường ở nhà con đều gọi anh ra ăn cơm, còn gõ cửa gọi anh rời giường, nhường bánh ngọt cho anh, chỉ là thân với chị hơn một chút, so sánh với chị gái ruột thì anh trai giả kia chẳng là gì.”
Mẹ Giản và ba Cố cũng bật cười.
Giản Nhất và Lạc Nham nói một tiếng với các trưởng bối, đưa Cố Tiểu Đồng vào phòng bao, mẹ Chúc còn sắp sếp mọi thứ đầy đủ cho hai người từ ăn uống đến ca hát, sau đó mới đi ra, Lạc Nham liền nắm chặt tay Giản Nhất.
Hai người dịu dàng nhìn nhau mỉm cười, ngay sau đó cửa phòng bật mở, “bụp” một cái vang lên một tiếng nổ lớn, ba người còn chưa phản ứng kịp thì những bông pháo hoa giấy nhiều màu sắc đã bay khắp phòng.
“Chúc mừng lễ đính hôn!” Một tiếng hô rõ ràng, Giản Nhất hoảng sợ, lúc bình tĩnh lại thì trong phòng bao đã đầy người.
“Bé đẹp!” Uông Phán Phán dẫn đầu ôm Cố tiểu Đồng vào ngực, đứng sang một bên.
Giản Nhất nhìn những người khác trong phòng, ông chủ văn phòng truyện tranh Vương Miễn, mỹ nữ giới tinh anh Võ Thụy Thuy, sinh viên còn đi học Tiểu Chu, sinh viên đại học Nam Châu Giản Hiểu Huy, người mới nhậm chức công việc Tần Hữu Bân, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh Tưởng Tiếu Tiếu, người mới vào công ty nhà nước đã có tiền lương Đinh Văn Văn, cùng với người đau khổ theo đuổi đau khổ năm năm, cuối cũng đã thành công Triệu Oánh Oánh.
Còn có Nguyên Lị, Tiểu Vương và Tiểu Lưu.
Tất cả mọi người đều tới!
Giản Nhất có chút không thể tin, rất nhiều người trong số họ đã cáo bận không đến, hẹn lúc kết hôn, nhưng bây giờ tất cả đều ở đây, Giản Nhất quay sang Lạc Nham.
Lạc Nham đưa tay nhặt dải màu trên tóc cô xuống, dịu dàng nói: “Tất cả bọn họ đều vì em mà đến.”
Bọn họ đều vì em mà đến…
Giản Nhất vì những lời này mà đỏ vành mắt, kiếp trước cô lẻ loi một mình, đi vào thế giới này cô cũng lẻ loi một mình. Nhưng giờ khắc này, bên ngoài cánh cửa có ba mẹ cô đang mỉm cười bàn chuyện kết hôn của cô, vị hôn phu đứng bên cạnh, bạn bè trước mặt, cô có toàn bộ thế giới.
“Chị, chị đừng khóc, để ý kẻo rớt lông mi giả đó.” Giản Hiểu Huy thành thật nhắc nhở.
Những người trong phòng bao đột nhiên bật cười ha ha, không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng, Giản Nhất cao giọng nói: “Lông mi của chị là đồ thật!”
Giản Hiểu Huy đi tới: “Đúng không, để em nhìn xem.”
Giản Nhất chớp mắt cho cậu xem, Giản Hiểu Huy liền nói: “Em không nhìn ra, anh rể anh nhìn thử xem.”
Nghe cậu gọi một tiếng anh rể, trong lòng Lạc Nham liền vui sướng, cũng không ngại Giản Hiểu Huy ấu trĩ thực sự cúi xuống nhìn Giản Nhất. Giản Hiểu Huy yên lặng ôm Cố Tiểu Đồng lại che mắt bé, sau đó đẩy Lạc Nham một cái, vừa vặn hôn Giản Nhất, những người khác lập tức gầm rú ồn ào. Giản Nhất lúc này mới biết mình bị Giản Hiểu Huy chơi xấu, xách khẩu pháo đuổi theo đánh cậu.
“Vào đại học rồi đúng không? Dám chỉnh chị mày hả? Ngứa da rồi đúng không?” Rất có dáng vẻ một cô giáo nghiêm khắc.
Giản Hiểu Huy ôm đầu cười chạy khắp nơi trong phòng bao, lôi kéo những người khác liên tục hét lớn: “Cô giáo Giản, em sai rồi, em sai rồi.”
Giản Nhất vẫn còn muốn đuổi đánh, đã bị Lạc Nham ôm lại: “Chú ý hình tượng, chú ý hình tượng.”
Lúc này cô mới từ bỏ.
“Giản Nhất, cậu thực sự chọn nghề giáo?” Tần Hữu Bân hỏi.
Giản Nhất gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ái chà, không ngờ nha, nghĩ xem trước kia cô phản nghịch bao nhiêu.” Tiểu Chu cảm thán.
“Còn hơn thế, Giản Nhất là một học sinh có vấn đề điển hình.” Vương Miễn bổ sung.
“Anh nói gì đấy, Giản Nhất rất tốt.” Đinh cùng bàn lập tức che chở.
“Đúng vậy, Giản Nhất phải gọi là thu phóng tự nhiên, so với anh Lạc Nham lạnh lùng tốt hơn nhiều.” Tưởng Tiếu Tiếu đưa ý kiến.
“Anh tôi lạnh lùng chỗ nào, cái đó gọi là đẹp trai!” Tần Hữu Bân bênh vực.
“Giản Nhất nhà tôi là mỹ nhân.” Nguyên Lị phân bua.
Vì vậy, trước khi bắt đầu bữa tiệc, bạn bè đã xoắn xuýt khen ngợi chàng rể, nàng dâu. Khi ăn lại nhớ về quá khứ, cùng những bí mật nho nhỏ từng được giấu kín trong tuổi trẻ đã vụt tắt, chẳng hạn Tiểu Chu thích Giản Nhất, Lạc Nham chỉ cần dăm ba câu đã dập tắt ý niệm.
Ví như Tưởng Tiếu Tiếu tỏ tình với Tần Hữu Bân nhưng cậu đã từ chối.
Ví như Vương Miễn giúp Giản Hiểu Huy dạy dỗ những học sinh cá biệt.
Nghĩ về những kỷ niệm trong khe hở thời gian ấy, có một hương vị xa xăm nào đó, nó sẽ không biến mất dù có mất bao lâu đi chăng nữa.
Mọi người đều cười nói náo nhiệt, bữa tiệc đính hôn thực mau đã kết thúc. Giản Nhất và Lạc Nham đứng ở ngã tư tiễn từng người một, bọn họ hẹn gặp lại hai người trong ngày kết hôn. Sau khi tạm biệt, Giản Nhất và Lạc Nham đứng đó, giữa ngã tư, cơn gió đầu hè thổi qua mát rượi khẽ tung làn váy của Giản Nhất bay lên, cô nhìn chiếc xe cuối cùng dần biến thành chấm đen, trong lòng có chút buồn bã và không nỡ. Đột nhiên bàn tay nóng lên, Lạc Nham cầm tay cô, Giản Nhất nghiêng đầu nhìn sang.
Ánh mắt anh thâm tình không đổi, nở cười nhẹ mê người, giọng nói ôn hòa dễ nghe: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Dạ.” Giản Nhất khẽ cười, gật đầu tùy ý để Lạc Nham nắm chặt tay mình, bước từng bước dưới bóng cây và làn gió nhẹ.