Đọc truyện Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi – Chương 85: Hòa giải
“Chị.” Cố Tiểu Đồng thắc mắc gọi một tiếng.
Giản Nhất nháy mắt hoàn hồn.
“Giản Nhất.” Lạc Nham kinh hỉ đứng dậy bước đến chỗ cô.
Tần Hữu Bân cũng đứng dậy, nhìn Giản Nhất.
Tưởng Tiếu Tiếu trông thấy hành động của Tần Hữu Bân, cô ấy đứng lên theo. Hơn nửa năm mới gặp lại, dường như Giản Nhất lại càng xinh đẹp và trầm tĩnh hơn trước vài phần, sức hút nổi bật mê người, thậm chí là con gái cũng phải nhìn nhiều thêm mấy lần.
“Giản Nhất, cậu đến rồi.” Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu đồng thời chào hỏi, thần sắc có chút mất tự nhiên.
Giản Nhất mỉm cười: “Thật trùng hợp, các cậu cũng ở đây à.”
Ánh mắt Tần Hữu Bân vẫn chưa rời khỏi Giản Nhất, Tưởng Tiếu Tiếu bên cạnh lại có chút câu nệ.
Lạc Nham đi đến xách quà tặng giúp cô, anh cười hỏi: “Em mua?”
“Cũng không phải mua cho anh, vui cái gì chứ?” Giản Nhất trêu chọc.
Nụ cười của Lạc Nham vẫn không đổi: “Dù sao cũng xách đến nhà anh mà, em vất vả quá.”
“Không vất vả.”
“Đến đây bằng cách nào?”
“Chạy xe đạp điện.”
“Sao không gọi cho anh để anh đến đón?”
“Không cần đâu mà.”
Hai người đứng trước cửa nhỏ giọng nói chuyện, giữa hai người nổi lên một tầng không khí ngọt ngào khiến thím Khâu phải giật mình, Tần Hữu Bân thất thần, Tưởng Tiếu Tiếu di chuyển ánh mắt quan sát biểu tình của Tần Hữu Bân.
“Ai ui, Tiểu Đồng, Giản Nhất tới hả.” Lúc này, ba Lạc Lỗi từ trên lầu bước xuống nhìn thấy Cố Tiểu Đồng, giọng nói hồn hậu mang theo vui vẻ.
“Cục đá ba ba.” Cố Tiểu Đồng reo lên, được hai nhà đồng ý, bé sẽ gọi ba Cố là ba ba, gọi ba Lạc là cục đá ba ba, gọi mẹ Giản là ma ma còn mẹ Chúc mà mẹ đẹp.
“Ơi~.”
“Ôi, Tiểu Đồng tới hả~.” Mẹ Chúc đứng trên đầu cầu thang vừa mới thấy Cố Tiểu Đồng đã chạy nhanh xuống.
“Mẹ đẹp.” Cố Tiểu Đồng kêu lên.
“Ơi ơi ơi.” Mẹ Chúc vừa đáp lại vừa chạy xuống cầu thang.
“Em đi chậm thôi.”
“Mẹ đi chậm thôi.”
Ba Lạc và Lạc Nham đồng thanh nhắc nhở.
Mẹ Chúc vẫn bỏ ngoài tai lao nhanh đến bế Cố Tiểu Đồng lên, hôn vào má cô bé một cái: “Tiểu Đồng của mẹ, sao con lại đến đây nha~.”
“Ma ma bảo tới ạ.” Cố Tiểu Đồng mồm miệng nhanh nhảu trả lời.
“Vậy các con ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
“Có muốn ăn trái cây không?”
“Muốn ạ.”
“Đi lấy trái cây cùng mẹ nuôi nhé?”
“Vâng.”
Mẹ Chúc nói với Giản Nhất một tiếng rồi ôm Cố Tiểu Đồng đi, ba Lạc cũng đi theo, thím Khâu đi làm việc của mình, trong phòng khách chỉ còn lại bốn người trẻ tuổi.
“Lại đây ngồi đi.” Lạc Nham lên tiếng.
“Ừm.” Giản Nhất gật đầu.
Lạc Nham kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, hai người vẫn như cũ không hề tách ra.
Hình ảnh này rơi vào mắt Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu ở ghế đối diện.
Giản Nhất mỉm cười, chủ động trò chuyện cùng Tưởng Tiếu Tiếu: “Tưởng Tiếu Tiếu, nghe nói cậu cũng ở đế đô?”
Tưởng Tiếu Tiếu gật đầu: “Ừ, cách Đại học đế đô cũng không xa, lúc tôi đến tìm Hữu Bân có nhìn thấy cậu, nhưng cậu đạp xe vượt nhanh quá không kịp gọi lại.”
Giản Nhất cười nhẹ: “Thật sao? Chắc lúc đó tôi đang bận đi học hoặc là đến CLB cờ vây.”
Tưởng Tiếu Tiếu cười gật đầu: “Ừ, xem ra bình thường cậu rất bận.”
Giản Nhất: “Đúng vậy, tôi và Tần Hữu Bân đều ở Đại học đế đô, nhưng chỉ gặp nhau được một lần ngày khai giảng, còn lại không thấy mặt lần nào.
Nghe thấy Giản Nhất rất tự nhiên đề cập đến mình, Tần Hữu Bân chợt thấy nao nao, ngước mắt nhìn về phía Giản Nhất, trông thần sắc cô vẫn như bình thường, liếc mắt sang Lạc Nham, anh cũng rất tự nhiên nắm tay Giản Nhất không buông, trong mắt đều là dịu dàng.
Tần Hữu Bân có chút ngẩn ngơ, lần trước cậu ta không thông báo tiếng nào bỏ nhà đi bụi bị hai người túm về, còn chưa chính thức xin lỗi Giản Nhất và Lạc Nham, thế nhưng lại xuất hiện ý tưởng tranh giành Giản Nhất với Lạc Nham một lần nữa. Nhưng thời gian ở đại học, không dưới một lần cậu ta nhìn thấy hai người tay trong tay tản bộ trong khuôn viên trường, thậm chí còn hôn nhau, lúc đó cậu ta mới biết mình đã hoàn toàn hết hy vọng.
Dần dần cũng biết cách buông tay, sau đó nghĩ lại những việc mình đã làm hồi cấp ba mà cảm thấy cực kỳ nực cười, đúng là thời niên thiếu vô tri. Lại lo lắng Giản Nhất và Lạc Nham sẽ không tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của cậu ta trước đó, nhưng không ngờ bây giờ Giản Nhất lại dùng ngữ khí tự nhiên mà nói chuyện cùng cậu ta, nội tâm Tần Hữu Bân có điểm nhẹ nhõm, dường như tìm thấy hướng đi mới cho mối quan hệ của ba người, vì vậy nhanh chóng tiếp nối câu chuyện, ngượng ngùng nói: “Không phải chỉ một mình cậu bận, tôi cũng rất bận.”
Ngượng thì ngượng, nhưng khi nói xong câu đó, trong lòng cậu ta liền thông suốt khiến Tưởng Tiếu Tiếu cũng phải ngạc nhiên.
Lạc Nham nhướng mày với Giản Nhất.
Cô mỉm cười ôn hòa: “Tần Hữu Bân cậu bận gì vậy? Nghe nói khoa của cậu có rất nhiều lớp thực nghiệm phải không?”
Tần Hữu Bân vội đáp: “Ừm, tương đối nhiều.” Dứt lời, còn muốn nói thêm gì đó nhưng không biết mở lời thế nào, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
“Trường em có nhiều mỹ nữ không?” Lạc Nham cố ý mở rộng chủ đề.
Mặt Tần Hữu Bân lập tức đỏ bừng.
“Lạc Nham, anh cũng thấy à?” Bạn gái chính quy Giản Nhất lên tiếng chất vấn.
Lạc Nham ho khẽ một tiếng, tuy lửa nóng trên mặt Tần Hữu Bân vẫn chưa tan, nhưng nghe ngữ điệu của hai người nội tâm lại lần nữa nhẹ nhõm.
Tưởng Tiếu Tiếu nhìn thấy ba người dường như có dấu hiệu tiêu tan hiềm khích trước kia, chen vào một câu: “Trong trường tôi rất nhiều soái ca nha.”
“Trường bọn tôi cũng vậy.” Giản Nhất tiếp lời.
Tưởng Tiếu Tiếu không tin: “Giản Nhất, cậu điêu quá, tôi tới trường cậu mấy lần có thấy ai đâu, nhan sắc đều rất bình thường, thậm chí bọn họ còn không chú ý đến cách ăn mặc nữa. Đinh Văn Văn đến trường cậu đã trông rất đẹp rồi, nhưng sang trường tôi, tùy tiện kéo một người cũng đẹp hơn Đinh Văn Văn nhé.
Tưởng Tiếu Tiếu làm tư thế muốn tranh luận cùng Giản Nhất một phen, kết quả bị Giản Nhất hỏi ngược lại: “Địa chỉ cụ thể trường cậu là gì? Bữa nào tôi qua nhìn thử?”
“Xì!” Tần Hữu Bân không nhịn được phì cười.
Lạc Nham đen mặt.
Tưởng Tiếu Tiếu đáp gọn: “Được, tùy ý mà nhìn.”
Giản Nhất quay lại cười giải thích với Lạc Nham: “Ý em là đến ngắm hoa đào, không tin anh hỏi Tưởng Tiếu Tiếu xem có đúng trường cô ấy có vườn đào không, lúc hoa đào nở trông rất đẹp.”
“Đúng đúng đúng.” Tưởng Tiếu Tiếu vội xác nhận.
Lúc này sắc mặt Lạc Nham mới hòa hoãn lại,
Giản Nhất và Tần Hữu Bân đều bật cười.
Tưởng Tiếu tiếu quan sát ba người, tuy rằng vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, nhưng bầu không khí trang nghiêm giữa họ đã chuyển thành tươi cười náo nhiệt.
Tiếp theo bốn người nói chuyện đã thoải mái hơn rất nhiều, đề tài cũng không hạn hẹp, mỗi người đều có thể góp lời, tựa hồ những chuyện quá khứ không hề tồn tại. Thanh xuân vốn dĩ có thương tổn nhưng khi lớn lên một chút, mở rộng lòng mình tiếp thu những điều mới mẻ, thì không có điều gì là không thể chữa lành.
Bọn họ đều kinh ngạc phát hiện, hóa ra cách giải quyết tốt nhất không phải trốn tránh, hóa ra tha thứ còn hơn ghi hận, hóa ra bọn họ còn có thể hòa thuận ngồi lại với nhau vui vẻ đến thế.
“Mấy đứa các con ngồi nói chuyện mãi không thấy chán sao, được rồi đừng nói nữa, Lạc Nham, còn dẫn mấy đứa đi rửa tay ăn cơm thôi. Hữu Bân, Tiếu Tiếu hai đứa hôm nay ở lại ăn cơm đi.” Mẹ Chúc nắm tay Cố Tiểu Đồng từ trên lầu đi xuống, Cố Tiểu Đồng bước từng bước nhỏ đi xuống cầu thang, mái tóc dưa hấu đã được buộc thành hai búi Na Tra nho nhỏ, mỗi bên kẹp một chiếc kẹp tóc hình mèo con, trông cô bé càng mập mạp đáng yêu.
“Tiểu Đồng hôm nay đổi kiểu tóc nha.” Lạc Nham quay đầu lại khen một câu.
Cố Tiểu Đồng thích nhất là được búi tóc, bàn tay nhỏ đưa lên sờ sờ, mặc dù còn nhiều sợi tóc không thể buộc hết nhưng cũng không cản trở được vẻ đáng yêu của bé: “Mẹ đẹp buộc đó.”
“Rất xinh!” Lạc Nham đứng dậy đi rửa tay.
“Đẹp lắm.” Tần Hữu Bân cũng đứng dậy khen Cố Tiểu Đồng một câu rồi đi rửa tay.
“Thật là đẹp mắt.” Tiếp theo là Tưởng Tiếu Tiếu.
Giản Nhất đi qua hôn lên mặt nhỏ của bé rồi nói: “Bé con, không được kêu ngạo nha.”
“Dạ.” Cố Tiểu Đồng gật đầu.
Giản Nhất cũng đi rửa tay, mẹ Chúc lại nắm tay Cố Tiểu Đồng, nói vọng vào phòng bếp: “Chồng ơi, cháo tôm của Tiểu Đồng đã xong chưa?”
“Xong rồi đây.” Ba Lạc đeo tạp dề bê một cái bát màu trắng đi ra: “Tiểu Đồng, mau lại đây ăn cháo đi con.”
Đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu Đồng tỏa sáng, cực kỳ lễ phép nói: “Cảm ơn cục đá ba ba ạ.” Chọc mẹ Chúc phải điểm ngón tay lên mũi bé.
Một lúc sau bốn thanh niên trẻ tuổi cũng rửa tay xong, vào bàn ăn cơm.
Dùng cơm xong, Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu vẫn chưa về mà ở lại xem phim, chơi game và nói chuyện cùng Lạc Nham, Giản Nhất cùng Cố Tiểu Đồng. Cho đến buổi chiều, mẹ Giản gọi điện đến thúc giục Giản Nhất đem Cố Tiểu Đồng về, bọn họ cũng mới cáo từ.
Từ Lạc gia đi ra, Tưởng Tiếu Tiếu nhịn không được than một câu: “Như vậy thật tốt.”
Tần Hữu Bân cũng cười gật đầu: “Ừ, như vậy thật tốt.”
“Mình về đây, tạm biệt.”
“Ừ, tạm biệt.” Tần Hữu Bân đi về hướng nhà mình.
Tưởng Tiếu Tiếu đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Tần Bữu Bân dần xa, thân hình thon dài bước đi vững vàng, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa cô vẫn còn thất thần đứng đó. Từ lâu cô đã tự nhủ bản thân nên buông tay, cô cũng cho rằng mình đã buông xuống được, nhưng hóa ra thời gian qua lâu như vậy côn vẫn còn vương vấn chưa tan.
“Tiểu Đồng, hai ngày nữa lại đến chơi nha~.” Giọng nói của mẹ Chúc từ trong sân truyền ra.
Tưởng Tiếu Tiếu lập tức hoàn hồn.
“Tiếu tiếu, cháu đứng ở cửa làm gì vậy?” Ba Lạc thắc mắc hỏi.
Tưởng Tiếu Tiếu quẫn bách trả lời: “Cháu, cháu ăn no quá, ăn no quá, tính đi dạo tiêu thực, Giản Nhất, chú, dì cháu về đây.”
“Về đi về đi, hôm nào lại đến chơi nhé.” Mẹ Chúc nói.
“Dạ được.” Tưởng Tiếu Tiếu nâng bước chạy đi.
Mẹ Chúc tiếp tục nói chuyện với Cố Tiểu Đồng.
Lạc Nham xếp xe đạp điện của Giản Nhất vào cốp xe dùng dây cố định lại, sau đó chở chị em hai người về.
“Lạc Nham, chạy xe chậm thôi coi chừng Tiểu Đồng bị xóc đấy.” Mẹ Chúc dặn.
Giản Nhất: “…”
Lạc Nham: “…” Rốt cuộc thì ai mới là con đẻ.
Lạc Nham chạy chậm về Cố gia, đang chuẩn bị rời đi thì mẹ Giản từ trong nhà đi ra nói: “Lạc Nham, buối tối ở lại ăn cơm đi.”
Đây là lần đầu tiên sau khi anh và Giản Nhất chính thức ở bên nhau, mẹ Giản mở miệng mời anh ở lại ăn cơm.
Giản Nhất ngẩn người, còn Lạc Nham thì mừng rỡ như điên.