Đọc truyện Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi – Chương 82: Ba phút
Giản Nhất vốn dĩ đang thở dốc, nhưng nhìn thấy Cố Tiểu Đồng kích động lao về phía mình thì liền không quan tâm gì nữa mà sải bước về phía trước hai bước, cúi xuống bế Cố Tiểu Đồng lên.
“Chị, chị, chị.” Cố Tiểu Đồng vui sướng reo lên không ngừng.
“Ơi ơi ơi.” Giản Nhất đáp lại, dịu dàng hôn lên má cô bé hai lần, Cố Tiểu Đồng cũng thơm lại liên tục.
Mẹ Giản đứng từ xa nhìn hai chị em ôm nhau, xách vali đi tới.
Cố Tiểu Đồng ngồi trong vòng tay Giản Nhất, vươn tay gắt gao ôm chặt cổ của cô nói: “Ma ma, chị của con nè.”
“Đúng đúng đúng, là chị của con.” Mẹ Giản cười.
Giản Nhất nhìn Cố Tiểu Đồng nói: “Tiểu Đồng, xuống đã nhé, lát nữa chị lại ôm em được không?”
“Được ạ.”
Giản Nhất thả bé xuống, nhận lấy vali trong tay mẹ Giản.
“Không sao, để mẹ kéo, cũng không nặng, con cứ đi đi.”
Giản Nhất nắm tay Cố Tiểu Đồng rồi hỏi: “Mẹ, sao hai người lại đột nhiên đến đây? Cũng không báo trước cho con một tiếng.”
“Hai ngày nay con phải thi đấu mà? Nghe bảo thời tiết sắp chuyển lạnh nên mẹ mang quần áo đến.”
Tim Giản Nhất nóng lên: “Mẹ chuyển phát nhanh cũng được mà?”
“Hơn tháng nay không về Nam Châu, tôi không được nhớ cô sao.”
Một câu này đã khiến nội tâm Giản Nhất ấm nóng, còn có chút thẹn thùng, cô cười cười cúi xuống nhìn Cố Tiểu Đồng: “Sao mẹ cũng đem em tới?”
“Con bé muốn tới.”
“Thế là mẹ mang theo? Ngồi xe lửa lâu như vậy hai người chịu thế nào được.” Giản Nhất nghĩ đến việc mẹ Giản phải xách theo một cái vali lớn, còn dẫn theo cả Cố Tiểu Đồng ngồi trên xe lửa lâu như vậy, chịu khổ rất nhiều đó.
“Có gì không chịu nổi, Tiểu Đồng còn rất vui đấy, có phải không Tiểu Đồng?” Mẹ Giản hỏi.
Cố Tiểu Đồng gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Giản Nhất đưa tay xoa mặt cô bé, rồi hỏi: “Hai người ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn ạ.” Cố Tiểu Đồng giòn giã đáp.
“Con cũng chưa ăn hả?”
“Chưa ạ.” Cả buổi sáng Giản Nhất đều nằm ngủ trên giường, Nguyên Lị đến nhà ăn mua cho cô một phần cháo, uống xong cô tiếp tục ngủ đến tận bây giờ.
“Vậy lát nữa dẫn mẹ đi ăn đồ ngon, mẹ sẽ trả tiền.” Mẹ Giản nói.
“Dạ, đem hành lý lên phòng con trước đã, để mọi người uống ít nước.”
“Được.”
Cô dẫn hai người về phòng ký túc xá, mẹ Giản quan sát phòng ngủ một phòng, thỉnh thoảng hỏi Giản Nhất hai câu.
Cố Tiểu Đồng ngoan ngoãn ngồi một chỗ trước bàn máy tính của chị gái. Giản Nhất rót một ly nước cho mẹ Giản, lại rót một ly nước ấm cho Cố Tiểu Đồng uống, cô bé nhanh chóng uống hết rồi đưa cái ly về phía Giản Nhất, cô rót thêm nửa ly, lần này cô bé mới uống từ từ.
Mẹ Giản vừa uống nước vừa hỏi: “Bạn cùng phòng con đâu?”
“Đều đi học rồi ạ.”
“Nguyên Lị bạn tốt cùng phòng con đâu?”
Bà vừa nhắc tới đã thấy Nguyên Lị đi vào phòng, trông thấy trong phòng có một đứa nhỏ còn tưởng mình đi nhầm, vội vàng xem số phòng, xác nhận không sai mới bước vào hỏi Giản Nhất: “Giản Nhất, ai vậy?”
“Mẹ và em gái mình.” Giản Nhất lại quay sang giới thiệu với mẹ Giản: “Mẹ, đây là Nguyên Lị.”
Mẹ Giản vội đứng lên.
Nguyên Lị đã khom lưng chào: “Con chào dì, con là bạn học kiêm bạn cùng phòng của Giản Nhất, Nguyên Lị.”
“Chào con, chào con.” Mẹ Giản dịu dàng cười nói.
Nguyên Lị ngẩng đầu quan sát mẹ Giản, lập tức bị ngũ quan tinh xảo, khí chất dịu dàng của bà làm kinh ngạc một phen, lại nhìn sang Cố Tiểu Đồng đang ngồi trên ghế của Giản Nhất, lập tức sợ ngây người.
Cố Tiểu Đồng chủ động tuột xuống ghế, cầm li nước, gương mặt vô cảm lên tiếng: “Em chào chị ạ.”
Trời ạ, sao lại có một em bé xinh đẹp như thế này, Nguyên Lị không thể rời mắt nhìn Cố Tiểu Đồng chăm chú, Cố Tiểu Đồng cũng mở to đôi mắt long lanh quan sát Nguyên Lị một hồi.
“Tiểu Đồng.” Mẹ Giản lên tiếng.
Cô bé lập tức dời ánh mắt, ma ma nói lớn rồi không được nhìn chằm chằm vào người khác, như vậy là không lễ phép, bé liền vùi đầu uống nước.
Nguyên Lị hỏi Giản Nhất: “Em gái cậu?”
Cô cười: “Em gái ruột của mình Tiểu Đồng.”
“Đáng yêu quá.” Nguyên Lị lại nhịn không được nhìn Cố Tiểu Đồng chằm chằm, mãi cho đến khi Giản Nhất dẫn mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng ra ngoài, cô ấy còn ghé vào cửa sổ nhìn xuống lầu, một gia đình nhan sắc đỉnh cao.
Giản Nhất dẫn hai người đến nhà hàng đối diện trường đại học, vừa rẻ lại vừa ngon.
Mẹ Giản sợ bình thường Giản Nhất không dám tiêu tiền, gọi rất nhiều món.
“Mẹ ơi, đủ rồi, đủ rồi.” Giản Nhất vội cản lại.
“Không sao, gọi thêm vài món đi, lát nữa con gói một phần mang về cho bạn cùng phòng ăn.”
“Dạ được.” Giản Nhất vừa chuyển đầu Cố Tiểu Đồng đã bắt đầu gặm giò heo, cô yêu thương xoa đầu bé.
Giản Nhất và mẹ Giản vừa ăn vừa nói chuyện, kể chuyện trong tiệm bánh được ba Cố quản lý rất tốt, buôn bán ngày càng phát triển, hơn nữa mẹ Chúc Mỹ Hạ và Đinh Kiến Quân thỉnh thoảng cũng sẽ giúp tuyên truyền một chút, hiện tại mỗi tháng trả tiền ngân hàng cũng nhẹ nhàng hơn. Ba Cố làm việc rất hăng say, buổi sáng mỗi ngày đều chạy bộ tới phố đại học làm vài việc sau đó quay về ăn sáng, đưa đón Cố Tiểu Đồng đi học, cho nên thân thể ông khôi phục rất nhanh khiến bác sĩ cũng phải kinh ngạc.
Giản Nhất nghe xong cười vui vẻ, cuộc sống càng ngày càng tốt, thật sự rất tốt.
Mẹ Giản chuyển đề tài: “Con với Lạc Nham sao rồi?”
“Khá tốt ạ.”
“Khá tốt là thế nào?”
“Cứ nửa tháng anh ấy lại đến thăm con một lần, đối với con rất tốt.”
Mẹ Giản nghe vậy mới yên tâm.
“Đúng rồi mẹ, con lấy được quán quân cuộc thi cờ vây, tiền thưởng là ba vạn.” Nói rồi cô lấy ra một tấm thẻ đưa cho bà: “Mẹ, ngày thường mẹ và ba chắc lại tiết kiệm đúng không, mẹ xem quần áo đều là của năm ngoái.”
“Nào có, tiền thưởng của con thì con cứ cầm đi.”
“Con giữ một vạn đã đủ rồi, hai vạn này cho mọi người đó.”
“Mẹ không cần, tiền của con thì con cứ cầm, mẹ và ba con mỗi tháng có tiền lương cũng đủ tiêu rồi.”
“Mẹ, sao mẹ lại khách khí như vậy, cũng không cần mỗi tháng lại gửi tiền vào tài khoản của con nữa. Chúng ta là người một nhà, mẹ lại phân biệt rạch ròi làm gì.”
“Người một nhà cũng phải minh bạch rõ ràng, của con chính là của con.” Mẹ Giản kiên trì nói.
Giản Nhất quay đầu nhìn Cố Tiểu Đồng đang gặm giò heo, mặt mũi đều dính nước sốt tùm lum, cô lấy khăn ướt lau sạch cho bén, lại hôn lên mặt một cái: “Ăn từ từ thôi.”
“Dạ.”
Giản Nhất quay sang tiếp tục nói chuyện với mẹ Giản nói: “Hai vạn này con cho em, làm tiền học phí.”
“Tiểu Đồng đi học sao có thể tiêu tiền của con được.”
“Mẹ, lần sau con tham gia trận quốc tế còn có tiền thưởng nữa, mẹ cứ cầm đi, mật khẩu là sinh nhật của Tiểu Đồng.”
“Con vẫn còn thi nữa hả?”
“Một khi đã vào CLB cờ vây nếu lấy được thành tích, sau này sẽ còn thi đấu nhiều hơn.”
“Có ảnh hưởng đến việc học của con không?”
Giản Nhất cười nói: “Con là kỳ thủ nghiệp dư thôi mà, sẽ không chậm trễ việc học.”
“Vậy thì tốt.”
Giản Nhất quay sang Cố Tiểu ĐỒng, cô bé đang dùng hai tay gặm xương, Giản Nhất rút miếng xương ra, Cố Tiểu Đồng thè lưỡi liếm miệng nhỏ nhìn cô.
“Tiểu Đồng, ăn ngon không?” Giản Nhất hỏi.
“Ngon ạ.”
“Nhưng cái này chỉ có xương thôi.”
“Em muốn ăn cái nữa.”
Giản Nhất lắc đầu: “Không được ăn nữa.”
“Em muốn ăn cơ.”
Giản Nhất.” Không thể ăn nhiều, nếu không em sẽ bị sình bụng, chúng ta ăn ít rau nhé, ăn rau sẽ xinh đẹp.”
“Đẹp như chị đúng không ạ.”
Giản Nhất cười nói: “Đúng vậy.”
“Em sẽ ăn rau.”
“Oa, Tiểu Đồng thật quyết đoán.” Giản Nhất khen bé.
Hai mắt cô bé lấp lánh nhìn Giản Nhất cười tươi rói, dáng vẻ cực kỳ ngọt ngào. Mẹ Giản lau tay giúp bé, Giản Nhất gắp ít ray xanh vào bát, sau đó rưới ít nước sốt thịt gà cho cô bé, Cố Tiểu Đồng cầm đũa vùi đầu ăn cơm.
Giản Nhất lại đẩy thẻ ngân hàng về phía mẹ Giản: “Mẹ, con nói với mẹ chuyện này.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tốt nghiệp xong con muốn đến vùng núi làm giáo viên tình nguyện một năm, sau đó mới về Nam Châu làm giáo viên cấp hai.” Giản Nhất nói: “Lúc rảnh rỗi sẽ chơi cờ nghiệp dư hoặc làm công việc khác.”
Mẹ Giản sửng sốt sau đó nói: “Vùng núi rất cực khổ.”
Giản Nhất mừng rơn: “Mẹ không cảm thấy chuyện làm giáo viên là không có tiền đồ ạ?”
“Sao lại không có tiền đồ? Đây là sự nghiệp nuôi trồng đóa hoa của tổ quốc đó.”
Giản Nhất bật cười, trong lòng thoáng nhẹ nhõm hơn nhiều: “Đó cũng là suy nghĩ của con, bây giờ con mới chỉ năm nhất thôi, đến năm ba năm bốn có khi con lại sửa lại lý tưởng thì sao.”
“Được, con còn trẻ mà, muốn làm gì cứ yên tâm mà làm, trong đời cũng nên thử vài lần.”
“Dạ.” Giản Nhất vui vẻ gật đầu.
Ăn trưa xong, cô dẫn hai người đi một vòng quanh trường đại học, Cố Tiểu Đồng hưng phấn chạy nhảy khắp nơi theo Giản Nhất, đến chiều mới kiên trì không nổi, ôm lấy chân Giản Nhất, hai mí mắt díp lại: “Chị ơi, em buồn ngủ quá.”
Giản Nhất đưa tay bế bé lên, nằm trong lòng Giản Nhất một lúc đã ngủ say.
Khi Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng về phòng, Lạc Nham cũng đã đến. Anh quay về Nam Châu trước khi Giản Nhất tham gia cuộc thi, lần này anh đến thật bất ngờ cùng lúc mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng đang ở đây. Lạc Nham đối với mẹ Giản rất lễ phép và thận trọng, chỉ sợ không cẩn thận đắc tội, bà sẽ không cho Giản Nhất qua lại với anh nữa.
Trông thấy Giản Nhất bế Cố Tiểu Đồng, anh hỏi: “Có cần anh bế Tiểu Đồng không?”
“Không cần đâu, em ôm được.” Giản Nhất và mẹ Giản hiếm khi để người khác ngoài gia đình ôm Cố Tiểu Đồng, dạy cô bé cách từ chối, học cách giữ khoảng cách không cho người xấu có cơ hội lại gần.
Lạc Nham đồng ý, lại mỉm cười với mẹ Giản.
Giản Nhất trông thấy mọi cử chỉ và hành động của anh đều xem sắc mặt mẹ Giản, rất đáng yêu, trong lòng âm thầm bật cười.
Mà một Lạc Nham vẫn luôn khó tiếp cận, lại chủ động mời mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng buổi tối đến ở chỗ anh. Ban đầu mẹ Giản còn từ chối, nhưng sau đó bị Giản Nhất thuyết phục, bà mới đồng ý để ba người đến nhà anh.
Lạc Nham rất có mắt nhìn mà chuyển ra khách sạn ở một đêm.
Tối đó, Giản Nhất nhắn tin cho anh: “Anh thật tốt.”
Lạc Nham trả lời lại: “Như vậy em phải thương anh nhiều hơn.”
Giản Nhất cười thầm rồi nhắn lại: “Được ạ, nhân tiện ngày mai mẹ và em gái em về, anh giúp em đưa họ về nhé, nếu không em sẽ không yên tâm.”
Lạc Nham nhắn lại: “Được.”
Giản Nhất: “Thật ngoan. Cuối tuần trở về Nam Châu em sẽ tìm anh.”
Lạc Nham: “Ừ.”
Giản Nhất đặt điện thoại sang một bên, ôm cơ thể mềm mại thơm tho của Cố Tiểu Đồng vào lòng hỏi: “Tiểu Đồng, em làm lớp trưởng hả.”
“Dạ.”
“Sao lại giỏi vậy nha?”
“Vì em có thể đọc thơ Đường.”
“Ai dạy cho em?”
“Ba ba đó, em muốn làm lớp trưởng nên dơ tay, sau đó lên làm luôn.”
Giản Nhất cười nựng mặt cô bé: “Tiểu Đồng nhà chúng ta cực kỳ giỏi, sau này nếu muốn gì thì như vậy, chúng ta cứ mạnh dạn chiến đấu, không sợ thất bại.”
“Dạ.” Cố Tiểu Đồng gật đầu.
Giản Nhất thơm thơm một hồi mới nói: “Ngủ đi.”
Cố Tiểu Đồng nhắm mắt lại, ngủ trong ngực Giản Nhất.”
Mẹ Giản ra khỏi phòng tắm nói chuyện với Giản Nhất một lúc mới ngủ. Sáng hôm sau, ba người về ký túc xá của cô chơi một lát, sau đó mẹ Giản dẫn Cố Tiểu Đồng theo Lạc Nham về Nam Châu.
Giản Nhất lập tức cảm thấy luyến tiếc, đưa bọn họ ra ga xe lửa, cô ôm Cố tiểu Đồng không muốn buông tay. Mẹ Giản lải nhải dặn dò cô một hồi, cô mới buông Cố Tiểu Đồng ra giao cho bà, Lạc Nham kéo vali bên cạnh.
Mẹ Giản rút hai ngàn trong ví ra cho Giản Nhât, cô vội vàng từ chối: “Con không cần, con vẫn còn tiền.”
Mẹ Giản: “Tiền con là của con, cái này khác, mẹ cho con tiền tiêu vặt thì cầm lấy. Mẹ thấy các bạn trong phòng con hết mỹ phẩm dưỡng da đến máy ảnh, quần áo hàng hiệu các thứ, còn con cái gì cũng không có. Giản Nhất, con đừng tiết kiệm, trong nhà thiếu nợ đã có mẹ và ba con trả, cái này không liên quan đến con. Thích cái gì thì mua cái đó, không đủ thì gọi mẹ gửi qua. Cô gái hai mươi tuổi phải sống thật thoải mái một chút, đừng quá gò bó.”
“Mẹ, con không cần.”
“Cầm đi.” Mẹ Giản nghiêm khắc nhét vào tay cô.
Lạc Nham đứng một bên nhìn cô, Giản Nhất chua xót nhận lấy số tiền.
Như vậy mẹ Giản mới nói: “Con về đi, trên đường nhớ cẩn thận, chúng ta phải đi rồi.”
Cô gật đầu, cảm xúc bi thương lan tràn, nhìn theo ba người mẹ Giản, Cố Tiểu Đồng và Lạc Nham đi vào trạm.
Cố Tiểu Đồng quay lại, thấy Giản Nhất không nhúc nhích thì ngọng nghịu kêu lên: “Chị, chị ơi, nhanh lên, nhanh lên.”
Mẹ Giản cúi xuống nói: “Chị con không về cùng chúng ta, còn phải ở lại học.”
Mặt nhỏ ngẩn ngơ, mờ mịt ngẩng đầu nghe mẹ bé nói, quay đầu nhìn Giản Nhất thì đôi mắt đã ngậm nước, mếu máo nói: “Chị con…”
“Đừng khóc, nếu không lần sau mẹ sẽ không dẫn con đi gặp chị nữa đâu.” Mẹ Giản nhẹ nhàng nói.
Cố Tiểu Đồng chớp mắt.
Mẹ Giản: “Được nghỉ là chị con sẽ về thôi.”
Bé lập tức quay đầu lại: “Chị, chị về sớm nha!”
“Được!” Giản Nhất đáp lại, nhìn ba người rời đi, trái tim dường như đã ướt sũng. Đến khi ba người bước vào phòng chờ không còn thấy nữa, cô không khỏi tiến lên hai bước mới có thể lần nữa trông thấy bóng lưng bọn họ. Ba người này là những người cô yêu nhất trong hai kiếp, cảm giác chua xót tràn ra như thủy triều dường như không thể kiềm nén, đúng lúc này Lạc Nham gửi một tin nhắn đến.
Anh nói: “Bảo bối, đừng buồn, hôm nay chia tay vì ngày mai gặp lại.”
Những giọt nước mắt sắp rơi xuống của Giản Nhất lập tức ngưng lại, chỉ khi cô lên xe buýt đem hai ngàn cất vào ví mới phát hiện ra, trong hai ngàn kia còn kẹp một thẻ ngân hàng hôm qua cô đưa cho mẹ Giản, nỗi bi thương trong lòng không thể nhịn được, nước mắt bất giác rơi xuống.
Đây là tình mẹ.
Giản Nhất dựa vào cửa sổ xe bật khóc.
Trở về trường đại học, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. Tiết học buổi chiều hình như Nguyên Lị đã sang lớp khác nên cô không gặp được cô ấy. Tan học trời đã tối, Giản Nhất chậm rãi đi về phòng, trong lòng vẫn chưa hết buồn.
“Giản Nhất.” Hình như có người gọi cô.
Quay đầu lại, thì ra là Từ Triết Vĩnh.
“Giản Nhất.” Từ Tiết Vĩnh cười chạy đến trước mặt cô, từ việc lần trước thành thật xin lỗi hai người đã trở thành bạn, trải qua cuộc thi toàn quốc tình bạn của hai người cũng tốt hơn. Lần này trở thành đại diện cả nước tham gia cuộc thi lớn, Từ Triết Vĩnh càng phải nhìn cô bằng con mắt khác, mỗi lần gặp cô đều không thể rời mắt.
“Từ học trưởng cũng vừa tan học sao?”
“Ừ, Giản Nhất, em đến nhà ăn à?”
“Không phải.”
Từ Triết Vĩnh hơi thất vọng, cô nói: “Từ học trưởng, em về phòng trước.”
“Được.” Từ Triết Vĩnh đồng ý rất dứt khoát, nhưng vừa đảo mắt đã thấy một nam sinh cầm hoa đứng dưới lầu ký túc xá, nhìn Giản Nhất như đang nóng lòng muốn thử, trong lòng anh ta liền gấp gáp vội vàng gọi cô lại.
Giản Nhất nghi hoặc nhìn anh ta.
Từ Triết Vĩnh cũng bị chính mình làm sửng sốt, sau đó nói: “Em có thể ở chỗ này chờ anh ba phút không? Chỉ ba phút thôi!”